Bạn đang đọc S2 Yêu Tựa Hơi Say FULL – Chương 52: Viết Thư Cho Em Đi
Sau khi nhanh chóng đọc xong cái tin đó, trong đầu Cố Văn Hi vang lên ong ong, mấy chữ “Chủ tịch Cố thị tĩnh dưỡng sau phẫu thuật” không ngừng lặp đi lặp lại, đè nén dây thần kinh của cậu.
Khi nào mà ba cậu có vấn đề về tim? Rồi khi nào mà phẫu thuật? Vậy mà cậu chẳng biết một chút gì cả.
Nhớ đến cuộc gọi tháng trước, xem ra Cố Dục Thanh cố ý gạt cậu, còn không cho Cố Văn Hành nói.
Trên tin tức chỉ nói nhẹ nhàng sơ qua, cuộc giải phẫu của Cố Dục Thanh đã thành công, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian dài nữa thôi, tạo thành một sự đả kích không nhỏ đối với công ty.
Bất luận như thế nào thì đây vẫn là chuyện lớn với Cố gia.
Vì sao lại không nói cho cậu biết? Chỉ vì cái ước định buồn cười kia sao?
Cố Văn Hi không trực tiếp liên lạc cho người nhà mà gọi cho trợ lý của ba, dù sao trợ lý Chu là một trong số ít cấp dưới Cố Dục Thanh hoàn toàn tín nhiệm trong công ty, cũng là vị trưởng bối mà cậu và em trai kính nể.
“Chú Chu ——” Trong cơn nóng vội, cậu không thể sắp xếp được câu từ.
“Văn Hi,” Trợ lý Chu hiểu, “con đã biết hết rồi à.”
“Rốt cuộc ba con làm sao vậy?”
“Sức khỏe của chủ tịch Cố không có gì đáng ngại,” Đối phương nói, “ông ấy tìm bệnh viện tốt nhất, hộ lý tốt nhất, ca phẫu thuật cũng vô cùng thành công, chủ tịch Cố không muốn con biết.”
Cố Văn Hi nhíu mày: “Vì sao chứ?” Cho dù đã không còn gì đáng ngại nhưng đây cũng không phải là bệnh nhỏ, huống chi trong công ty còn nhiều chuyện cần phải giải quyết như vậy, sao cậu có thể chấp nhận được……!
“Văn Hi, con cũng hay tự mình ra quyết định thay người nhà, chủ tịch Cố đã lớn như vậy rồi, còn không thể có chủ ý của mình sao?”
Cố Văn Hi bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được.
.
Truyện Bách Hợp
“Với lại con ở đây thì có thể làm cái gì? Đã có hộ lý chuyên nghiệp, chủ tịch Cố cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, xung quanh nhiều người quá thì chẳng tốt xíu nào, chuyện duy nhất cần xử lý chính là chuyện trong công ty —— Con chịu làm sao?”
“Con ——”
“Con cũng khó xử phải không,” Trợ lý Chu thở dài, “chủ tịch Cố băn khoăn không phải không có lý, so với việc để con nhọc lòng mù mờ thì không bằng sống tốt cuộc sống của mình đi.”
“Sao ông ấy lại có thể nghĩ như vậy chứ?” Cố Văn Hi kìm nén, “Tại sao con không thể giúp đỡ?”
“Con chịu về thật sao?” Giọng của trợ lý Chu hòa hoãn hơn đôi chút, thậm chí còn có chút vui mừng, “Bác sĩ kiến nghị chủ tịch Cố nên nghỉ ngơi mấy tháng, Cố thị là công ty của gia tộc, giao cho người ngoài thì nào có yên tâm bằng người nhà, Văn Hành còn chưa học lên năm 4, đối thủ cạnh tranh bên ngoài thì nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, cứ trông chờ bên trong Cố thị mắc sai lầm, nếu con có thể về thì tốt quá rồi.”
“Dạ được,” Cố Văn Hi vô thức đưa mắt nhìn Đỗ Vân Nghiên cách đó không xa, “chú cho con chút thời gian chuẩn bị nha.”
Cậu biết được một chút vấn đề liên quan đến bệnh tình của Cố Dục Thanh, xác định không có chuyện gì lớn, sau đó ngắt máy.
Buông điện thoại xuống, cậu nhắm mắt lại quay mặt ra cửa sổ, suy nghĩ xem nên nói chuyện này với Đỗ Vân Nghiên như thế nào.
Lần này đi chỉ sợ thời gian còn dài hơn quãng thời gian bọn họ ở bên nhau.
Nhưng cậu không thể nào vứt bỏ trách nhiệm trong nhà, một mình tận hưởng cuộc sống an nhàn ở chốn đào nguyên.
Cậu yên lặng đứng một lát, nghe được tiếng bước chân chầm chậm đi đến ở sau lưng.
Đỗ Vân Nghiên vốn chỉ nghe sơ sơ cuộc nói chuyện của bọn họ, vừa nhìn thấy bộ dáng của cậu thì càng rõ ràng.
Cố Văn Hi xoay người, bình tĩnh nhìn anh: “Vân Nghiên, bệnh của ba em không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng em….!Em muốn về giúp đỡ công ty.”
“Văn Hi,” Đỗ Vân Nghiên tiến lên, “em đừng lo lắng.”
“Anh biết em muốn nói ——” Cố Văn Hi đắn đo, “nếu em đi thì có lẽ phải vài tháng, thậm chí đến năm sau.”
“Đó là việc em nên làm, tuyệt đối đừng bị suy nghĩ khác ảnh hưởng.”
Ánh mắt của Đỗ Vân Nghiên điềm nhiên mà dịu dàng, thứ che giấu dưới đó không phải là lạnh nhạt hờ hững mà là ý thức trách nhiệm cao hơn cả người bình thường.
Ý thức trách nhiệm của anh không chỉ áp lên bản thân mình mà cũng yêu cầu chuẩn tắc với người bên cạnh.
Nếu Cố Văn Hi có trách nhiệm cần phải gánh vác thì anh vẫn nguyện ý đẩy cậu một phen.
Mặt trời lên cao, ánh nắng như thiêu đốt, trán Cố Văn Hi toát ra một lớp mồ hôi.
Nhưng ưu sầu trong lòng cậu như được một luồng sức mạnh nhẹ nhàng xoa dịu, khiến cậu tin tưởng bất luận ba có bị bệnh gì thì mọi chuyện trong công ty vẫn sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp.
“Anh sẽ nhớ em chứ?” Cậu hỏi.
“Dĩ nhiên rồi,” Đỗ Vân Nghiên gật đầu, “chúng ta đều nhớ nhau mà.
Nhưng mà Văn Hi à ——”
“Sao vậy?”
“Trước tiên đừng nói cho chú biết chuyện của chúng ta.” Anh nhớ đến cách đây không lâu bọn họ đã nói qua chuyện này, lo lắng cau mày, “Tim của chú không khỏe, em đừng kích thích chú.”
“Đừng lo,” Cố Văn Hi nói, “em sẽ xem xét mà.”
Ngả bài như thế nào quả thật là vấn đề cậu đang suy xét.
Trước kia là chưa thật sự ở bên nhau, mà tình huống bây giờ thì có thể công khai bất cứ lúc nào, điều cần quan tâm là sự tiếp nhận của Cố Dục Thanh.
Có điều cậu tương đối lạc quan, dù sao cậu cũng hiểu ba mình, cậu không cảm thấy tư tưởng của đối phương bảo thủ lắm.
Khoảng cách từ thành phố S đến thôn Bình Lương cũng không xa lắm, nhưng mà không có giao thông công cộng nên đường xá mới có hơi trắc trở.
Có ám thị tâm lý như vậy, bọn họ vẫn chưa quá đau buồn vì quãng thời gian sắp xa nhau.
Một đêm trước khi Cố Văn Hi chuẩn bị về nhà, cậu ở ngoài sân thượng gọi điện cho em trai.
Văn Hành nghe cậu gần về nên vô cùng vui vẻ, rốt cuộc cũng không cần phải giấu giếm chuyện của ba nữa.
Bầu trời đêm ở nông thôn hệt như tấm màn sân khấu màu xanh đậm, ánh sao lấp lánh tựa như những viên kim cương tùy ý rơi trên màn trời.
Cậu hít sâu một hơi, trong không khí còn lưu lại hơi ẩm của cơn mưa lúc chạng vạng.
Từ bên ngoài đi vào phòng, Đỗ Vân Nghiên đang giúp cậu thu dọn hành lý: dụng cụ rửa mặt và mỹ phẩm dùng trên xe lửa được để trong túi nhỏ, khăn lông đựng trong túi nhựa khác, trái cây, đồ ăn vặt được đựng trong túi giữ tươi, sợ điều hòa trên xe lạnh nên anh còn chuẩn bị áo tay dài cho cậu…..!
Cố Văn Hi thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, bản thân cậu tuyệt đối sẽ không tỉ mỉ như vậy.
Trước kia khi đi du lịch xa nhà thì cậu cũng chỉ tùy tiện đem theo vật dụng hàng ngày, nếu cần thì mua thêm, huống chi lần này là về nhà nên chẳng cần nhiều đồ như vậy.
“Ở ngoài em thích mang dép gì?” Hai tay Đỗ Vân Nghiên cầm hai đôi dép, một bên là dép lê bình thường, một bên là dép lào, “Hay là đem theo hết đi.” Nói rồi thì đi tìm túi nhựa nhét hai đôi dép vào.
“A,” Cố Văn Hi lập tức ngăn lại, “anh đang chuyển nhà cho em hả?” Cậu lấy đại một đôi, “Không cần đem nhiều như vậy đâu.”
Đỗ Vân Nghiên nhấc túi của cậu lên áng chừng một chút thì mới nhận ra có hơi nặng: “Hình như nặng quá rồi.” Nhưng mà anh không nỡ bỏ ra cái nào, phiền muộn nhíu mày.
Bàn tay Cố Văn Hi phủ lên tay anh: “Không sao đâu, cứ vậy là được, khỏi sắp xếp nữa.” Cậu sửa sang lại túi rồi đặt lên ghế cạnh bàn đọc sách.
Trên bàn của Đỗ Vân Nghiên không nhiều đồ lắm, vô cùng đơn giản bày ống đựng bút, vài tờ giấy và một vật trang trí như đồ chặn giấy, anh thường hay ngồi trước bàn viết chữ hoặc đọc sách.
Ánh mắt Cố Văn Hi lơ đãng liếc qua mấy đồ vật đó, trong lòng khẽ động.
Cậu quay đầu nói với Đỗ Vân Nghiên: “Vân Nghiên, sau khi em đi rồi thì anh viết thư cho em đi.”
“Viết thư?” Đề nghị của cậu nằm ngoài dự liệu của Đỗ Vân Nghiên.
“Đúng rồi, ngoại trừ liên lạc bằng điện thoại thì em cũng muốn làm bạn qua thư với anh, nhận thư của anh rồi hồi âm cho anh.” Trước đây nghe anh nói về chuyện của Trịnh Quân, trong đầu Cố Văn Hi liền thoáng qua suy nghĩ này, nhưng hai người sống bên nhau, giao lưu qua thư từ gì đó chỉ là hình thức, không cần thiết, nhưng bây giờ sắp phải xa nhau nên có lẽ đây là cơ hội, “Chữ của em có lẽ không đẹp bằng cô của anh nhưng nhìn cũng được mà? Nếu anh chịu thì viết đại cái gì cũng được.”
“Ừm,” Đỗ Vân Nghiên mỉm cười gật đầu, hơi nóng trong khoang mũi vừa dâng lên thì đã bị ép xuống, “anh sẽ viết thư cho em.”.