S2 Yêu Tựa Hơi Say

Chương 45: Sắp Mưa Rồi


Bạn đang đọc S2 Yêu Tựa Hơi Say FULL – Chương 45: Sắp Mưa Rồi


“Vậy bây giờ làm với em đi.” Cố Văn Hi thản nhiên nói.

Đỗ Vân Nghiên ngẩn ngơ, không quá chắc chắn nhìn cậu: “Ý em nói…..!Là ý anh hiểu sao?”
Không phải là do Đỗ Vân Nghiên giả ngốc, tâm tư của anh vốn dĩ đơn thuần, huống chi ở phương diện này Cố Văn Hi cũng không tính là lão luyện, tính cả lần thứ nhất thì tháng này bọn họ chỉ có ba lần “giao lưu thâm nhập”, còn lại là chỉ mở đèn nhỏ hôn chúc ngủ ngon.

“Chứ anh hiểu theo ý nào?” Cố Văn Hi tùy tiện dựa lên người anh, ánh mắt thoáng nhìn qua thân dưới của anh, “Anh có cảm thấy chúng ta có nên tăng thêm một ít…..!Ừm, xúc tiến đời sống tình cảm, vận động.”
Đỗ Vân Nghiên chăm chú nhìn cậu không chớp mắt, mãi cho đến khi sắc mặt ửng đỏ ban đầu của đối phương tăng thêm một bậc: “Có phải em đã sớm suy nghĩ những cái này không hả?” Ý cười của anh lan rộng, chẳng trách hai buổi tối này Cố Văn Hi thường hay muốn nói lại thôi.

“Suy nghĩ cái này thì có vấn đề gì sao?” Cố Văn Hi thích loại trải nghiệm này, cho dù cậu đã từng tự nhận mình là trai thẳng.

Thế nhưng cậu lại phát hiện dường như nhu cầu của Đỗ Vân Nghiên không mãnh liệt lắm, mỗi lần làm phải cách nhau khoảng mấy ngày.

Cái này chắc không phải là một phần của “trai giới” đâu nhỉ?
“Em ——” Đỗ Vân Nghiên gác một cánh tay lên bụng dưới của cậu, do dự hỏi, “Chẳng lẽ em rất thích sao?”
Cố Văn Hi khó hiểu: “Nếu em không thích thì sao muốn làm với anh chứ?”
Đỗ Vân Nghiên càng không kìm được nụ cười, trở mình, biến thành tư thế nằm sấp: “Anh còn nghĩ em không thích lắm.”
“Anh, sao anh lại nghĩ vậy?”
“Mấy lần trước em kêu đến dọa người như vậy,” Đỗ Vân Nghiên hơi đỏ mặt nói, “với lại em không phải là đồng tính bẩm sinh, anh sợ như vậy thì có hơi miễn cưỡng với em.”
Kêu đến dọa người là cái quỷ gì? Cố Văn Hi nghe xong cũng hiểu, hình như hai người họ đều có hiểu lầm.

“Nếu anh cảm thấy em miễn cưỡng….!vậy thì còn nguyện ý ở bên em à?”
“Anh và em ở bên nhau cũng không phải vì làm chuyện đó,” Đỗ Vân Nghiên gối đầu lên tay, nghiêng đầu nhìn đối phương, “sống như bây giờ thì anh đã rất vui rồi, mấy cái khác có thể từ từ tính tiếp.”
“Khụ,” Cố Văn Hi hơi nhỏ giọng, “em đây nói với anh nha, em không muốn từ từ đâu.”
“Ừm, bây giờ anh đã biết,” Đỗ Vân Nghiên vừa nói vừa rướn người qua, “để anh tắt đèn lớn.”

Trên tủ đầu giường cũng có một cái công tắt đèn lớn, duỗi tay là đã có thể tắt.

Sau khi tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại ánh vàng nhu hòa, lờ mờ chiếu lên đầu giường.

…!
Ban đêm túng dục không tính là vất vả, nhưng sau đó dư vị hưng phấn lại kéo dài một lúc thật lâu, dẫn đến việc Cố Văn Hi khó đi vào giấc ngủ nên ngày hôm sau thức dậy cũng muộn.

Gần đến giữa trưa thì một cơn mưa nhỏ kéo đến, trên mặt đất đọng lại vài vũng nước, được mặt trời chiếu ra bảy sắc cầu vồng.

Hai đứa bé ở trọ còn chưa đến mười tuổi nhảy nhót bên trong khiến cầu vồng trong nước tan vỡ.

Buổi sáng Đỗ Vân Nghiên làm cháo ngô, bởi vì Dương Dương và Bối Bối rất thích ăn món này, có thể chia cho tụi nó một ít.

Cố Văn Hi đem phần cháo dư ra cho hai con cún, nhân lúc tụi nó đang ăn mà ngồi xổm xuống vuốt lông.

Hai đứa nhỏ chơi nước vừa nãy cũng chạy đến xem chó, nhưng lại không dám sờ, đứng bên cạnh nhìn.

“Chú ơi, con chó này có dữ không?” Một bé trai hỏi.

“Tụi nó à,” Cố Văn Hi dịu dàng vuốt ve sau lưng Dương Dương, “nếu quen rồi thì rất dễ ở chung.”
“Nhưng mà hôm qua con vừa xuống xe thì nó sủa lớn lắm.” Một bé trai khác nói.

“Là do còn chưa quen thuộc đó, nhưng tụi nó sẽ không làm tụi con bị thương đâu.” Cố Văn Hi nói xong thì đứng dậy.

Nhưng ngồi lâu một tư thế nên có chút cứng đờ, cậu vô thức dùng tay đấm đấm sau eo.


“Chú ơi, eo của chú không ổn sao ạ?”
“Hả?” Thật ra eo đau không chỉ là do ngồi xổm quá lâu mà còn là do đêm qua quá hưng phấn, vận động quá sức.

“Chú nên tập luyện nhiều vào,” Bé trai nói tiếp, “bà ngoại con không bị đau eo là do bà thường hay đi ra quảng trường nhảy á.”
Cố Văn Hi xấu hổ giật giật khóe môi, nhưng lại không thể nói thật trước mặt trẻ nhỏ.

Có lẽ bé trai nhận ra lời mình nói không thích hợp lắm, ngượng ngùng làm mặt quỷ: “Chú ơi, tụi con ra sân sau chơi nha!”
“Được á.”
Đợi đến khi hai bé xoay người chạy được vài bước thì Cố Văn Hi chợt nhớ tới gì đó, đứng phía sau gọi: “Đừng đạp lên rau cải nha!”
“Dạ tụi con biết rồi!”
Chiều hôm đó, Vân Hàn lại đến đây.

Ngày nghỉ của cậu ta không dài, ngày mai thì phải trở về thành phố S, lần này đến đây là để chỉ bọn họ làm bánh kem.

Trong nhà bếp có một cái phòng nhỏ chuyên làm bánh ngọt, mặc dù không lớn nhưng vật liệu có đủ hết, một bên tường đặt một cái bàn inox dài, một bên khác là lò nướng và kệ để dụng cụ, bánh kem hình hoa năm trước Cố Văn Hi ăn là được làm ở đây.

“Cố tiên sinh cảm thấy hứng thú sao?” Vân Hàn đã chuẩn bị xong nguyên liệu, nhìn mặt đoán ý hỏi Cố Văn Hi.

“Ừm,” Cố Văn Hi gật đầu, “nhưng mà tôi không biết làm mấy cái này.” Thức ăn đơn giản mà cậu làm được chính là xào cho chín mà thôi, bánh kem yêu cầu tuân theo trình tự nghiêm khắc này thì cậu hoàn toàn là người ngoài nghề.

“Không sao,” Vân Hàn nhiệt tình nói, “tôi có thể chỉ anh làm.”
“Cảm ơn cậu,” Cố Văn Hi rửa sạch tay, “thật ra cậu kêu tôi anh Cố là được rồi.”

“Được rồi anh Cố.” So với ngày hôm qua thì Vân Hàn đã thoải mái hơn khi ở trước mặt Cố Văn Hi, cẩn thận tách lòng đỏ và lòng trắng ra, lại bỏ lòng trắng vào tô inox đưa cho Cố Văn Hi, “Phải đánh lâu một chút.”
Làm bánh kem thì chỉ cần dùng máy để đánh trứng, không cần phải tốn quá nhiều sức.

Lòng trắng đã dần đặc sệt lại dưới tiếng kêu vù vù của máy, trong lúc đó Vân Hàn đã hai lần bỏ thêm đường cho cậu, hoàn toàn làm cho lòng trắng trứng giống hệt bơ.

Cố Văn Hi làm cái việc tỉ mỉ này quả thật vẫn có hơi thiếu kiên nhẫn, lúc Vân Hàn nói “Được rồi”, cậu như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, Lòng đỏ trứng là do Đỗ Vân Nghiên đánh, cuối cùng là lược qua bột mì.

Ba người cùng đứng trong không gian không lớn, Cố Văn Hi đã sớm buông xuống những tạp niệm của ngày hôm qua, nhưng do nguyên nhân tính trơ nên lúc sau cậu chỉ đứng bên ngoài xem hai người bọn họ làm, thỉnh thoảng tán gẫu mấy câu.

Trong lúc trộn hỗn hợp lòng đỏ và lòng trắng trứng, Vân Hàn đã dùng phới dẹt trộn lên trộn xuống không biết bao nhiêu lần.

“Cái này cũng phiền phức quá đi.” Cố Văn Hi cảm thán.

Đỗ Vân Nghiên mỉm cười nhìn cậu: “Vậy nên em phụ trách ăn là được rồi.”
Vân Hàn trộn xong, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy biểu cảm trêu chọc của Đỗ Vân Nghiên, có hơi sửng sốt.

“Được chưa?” Đỗ Vân Nghiên hỏi cậu ta, “Anh để vào khuôn nha.”
“Được rồi.” Cậu ta đưa thau inox cho Đỗ Vân Nghiên, “đổ vào được rồi.”
Lò nướng được chỉnh đến 170 độ, nướng gần 50 phút, bánh kem gần như đã hoàn thành.

Quét kem và vẽ hoa thì Đỗ Vân Nghiên cũng không rành lắm nên tất cả đều giao cho Vân Hàn làm.

Hai đứa nhỏ buổi sáng Cố Văn Hi gặp không biết đã đi đâu nguyên buổi chiều, bây giờ mới về, vừa vào nhà ăn thì đã náo loạn ầm ĩ, nóc nhà cũng sắp bị hai đứa bật lên.

Cố Văn Hi nghe mà nhức đầu, chạy ra ngoài gọi hai đứa lại.

“Ồn ào cái gì đây?”
“Chú ơi,” Bé trai đang cãi nhau với bạn quay ra nói, “con thấy một con rắn có hoa văn lạ lắm ở bên ngoài á, con nói là rắn độc mà cậu ấy không tin con.”
Bây giờ Cố Văn Hi chỉ cần nghe người khác nhắc đến rắn thôi là trong lòng đã sợ hãi, có điều cậu còn nhớ Đỗ Vân Nghiên đã từng nói, qua loa nói lại với tụi nhóc: “Nơi này không có rắn độc đâu, nhóc nhìn nhầm rồi.”

“Thấy chưa, có phải rắn độc đâu!”
“Không thể nào, điện thoại con có hình chụp,” Đứa bé kia vẫn chưa từ bỏ ý định, “chú nhìn lại đi.”
“Không cần đâu,” Cố Văn Hi lập tức ngăn lại, lảng sang chuyện khác, “hai đứa có muốn ăn bánh kem không?”
“Bánh kem gì ạ?” Hai mắt bé trai sáng lên, chẳng quan tâm chuyện rắn rết nữa, nhét điện thoại vào túi.

“Bánh kem bơ,” Cố Văn Hi nói, “bây giờ hai đứa yên lặng đợi ở đây đi, chú đem ra cho mấy đứa.”
“Dạ!” Hai đứa nhóc đồng thanh.

Hoa mà Vân Hàn trang trí vô cùng tinh xảo, có hình xoắn ốc, ở phía trên còn có dâu tây.

Người lớn không quá thích ăn ngọt nên chủ yếu là ăn cho vui.

Ăn nhiều nhất vẫn là mấy đứa nhỏ, mỗi đứa ôm một cái dĩa, trên miệng nhanh chóng dính đầy kem và vụn bánh.

“Chú ơi, hai ngày nữa là sinh nhật của con, con có thể ăn thêm một miếng không ạ?”
“Sinh nhật tớ cũng mới vừa qua, cũng nên ăn thêm một miếng nữa!”
……!
“Được rồi, một miếng cuối cùng nhé.” Đỗ Vân Nghiên chia bánh cho tụi nhỏ, “Sắp ăn cơm tối rồi, không thể ăn thêm nữa.”
Vào tiết lập xuân (rơi vào ngày 4 hoặc 5 của tháng 2), ban ngày càng dài, còn chưa đến lúc mặt trời xuống núi, chỉ là mây bên ngoài đã dần tụ lại, có hơi u ám.

Trước khi đi Vân Hàn nói với bọn họ, ngày mai cậu ta sẽ đi nhờ xe của thôn dân để lên huyện, không cần làm phiền Đỗ Vân Nghiên đưa cậu ta.

“Vậy bây giờ để anh đưa em về.” Nhà của Vân Hàn ở phía trên đường núi, không xa cũng không gần.

Vừa nói xong thì Đỗ Vân Nghiên vô thức nhìn về phía Cố Văn Hi.

Tiếng sấm vang rền vọng lại từ nơi sâu thẳm, Cố Văn Hi nói bọn họ chờ một lát, từ nhà kho lấy ra một cái ô lớn, đưa mắt nhìn lên không trung: “Hình như sắp mưa rồi, mang theo đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.