Bạn đang đọc S2 Yêu Tựa Hơi Say FULL – Chương 1: Mới Đến
Cố Văn Hi cơ hồ quỳ rạp trên mặt đất nhìn vào sàn xe cả nửa ngày nhưng cũng không tìm được nơi cần sửa chữa.
Hai học sinh trung học từ bên cạnh đi ngang qua tò mò nhìn cậu.
Cậu bất lực đứng dậy, nếu không phải bánh trước của xe bị thủng, gọi điện cho cứu hộ mãi vẫn không được thì cậu cũng không muốn lấy dáng vẻ khó coi này xuất hiện trước mặt người khác.
Lái xe khoảng một ngày đường, đây là lần đầu tiên Cố Văn Hi đặt chân đến thôn Bình Lương.
Cái thôn này là do một lần tình cờ ngồi lướt Weibo, cậu thấy một chủ blog đề cử.
Nghe nói nơi này có bốn mùa đẹp đẽ hấp dẫn, nhưng bình thường du khách chỉ đến đây vào mùa xuân và hè mà bỏ qua cái độc đáo của mùa thu và đông.
Cố Văn Hi vốn rất thích đi du lịch nên đã sớm muốn đến đây khám phá, lần này cậu vì đủ thứ rắc rối mà có ý định bỏ nhà ra đi, thậm chí còn chưa nói với ba một tiếng mà đã một mình lên đường.
Dọc đường đi vô cùng thuận lợi, rốt cuộc trước khi ánh tà dương xuống núi thì cậu đã đến được địa phận của thôn: ruộng bậc thang xanh vàng đan xen nhau, những ngôi nhà lợp ngói đen tường trắng và những ngọn núi xa xa nhạt như vết mực loang…!Cảnh vật trong tầm mắt thật khiến lòng người bình yên đến lạ thường.
Điều duy nhất tính sai chính là cậu lại lái chiếc SUV hiếm khi sử dụng, cũng lâu rồi chưa bảo dưỡng nên căn bản không biết có vấn đề gì hay không, sau khi vào thôn, cậu đánh lái rẽ vào một khúc cua thì thân xe đột nhiên nghiêng về bên phải.
Việc thay lốp xe dự phòng đối với các tài xế già dặn kinh nghiệm thì không tính là gì, nhưng cuộc sống hàng ngày của Cố đại thiếu gia vô cùng tốt, nếu muốn làm gì thì đều có người làm giúp đỡ, từ trước đến nay chưa từng trải qua chuyện này, cậu mở điện thoại lên Baidu lướt một vòng cũng không hiểu được nội dung trong đó.
Hiện giờ đang là mùa ế khách du lịch, trên đường chẳng có chiếc xe nào, còn bóng người lại càng không.
Sau khi hai nhóc học sinh đi mất, Cố Văn Hi đã từ bỏ ý định tự lực cánh sinh, thong thả dựa vào xe gọi điện thoại, cậu không tin cứu hộ sẽ bỏ mặc không quan tâm đến mình.
Quả thật là chẳng có ai quan tâm đến cậu.
Hơn mười phút sau, một cụ già ước chừng sáu bảy chục tuổi đi bộ trên đường làng.
Khi ông lão đi qua thì dừng lại nhìn chằm chằm Cố Văn Hi và chiếc xe bên cạnh, trong miệng cứ ậm ừ mãi thôi.
Cố Văn Hi không hiểu tại sao, nhưng vạn nhất người ta muốn giúp cậu thì sao, vậy nên cậu lập tức lễ phép hỏi: “Bác ơi, bác nói gì thế ạ?”
Ông lão bắt đầu dốc sức ra hiệu, chỉ chỉ vào lốp xe rồi lại chỉ về hướng trong thôn, trong miệng cũng lẩm nhẩm những âm tiết không rõ.
Cố Văn Hi nhận ra có lẽ ông không nói được, nhưng ông vẫn luôn chỉ tay về hướng thôn làng, là có người có thể giúp cậu sao? Trong lòng cậu ánh lên một tia hy vọng, đoán mò hỏi: “Bác nói ở đây có chỗ sửa xe phải không ạ?”
Lúc đầu ông lão gật đầu nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, động tác tay càng thêm rối rắm, Cố Văn Hi hoàn toàn không hiểu: “Bác ơi, cảm ơn sự quan tâm của bác nhưng mà con không hiểu ý bác lắm, con sẽ tự nghĩ cách, bác đừng lo lắng.”
Động tác của ông lão dừng lại, do dự đi tiếp, đi được vài bước lại quay đầu nhìn cậu.
…!
Cố Văn Hi đã nối máy được với cứu hộ nhưng nhân viên trực điện thoại lại nói có thể mất khoảng một đến hai giờ nữa họ mới đến được đây.
Cố thiếu gia ngửa đầu nhìn trời, một hai tiếng nữa phỏng chừng trời cũng tối rồi, cậu vô cảm nói: “Mấy anh để mai rồi đến luôn đi.” Sau đó cậu lập tức kết thúc cuộc gọi.
Lúc này cậu chỉ có thể dựa vào chính mình…!Cậu vừa nghĩ vừa quay người sang một bên, bóng dáng ông lão lại xuất hiện trong tầm mắt cậu, đang đứng cách ngã rẽ không xa, bên cạnh ông còn có một người trẻ tuổi.
Sau khi hai người lại đây, ông lão lại dùng thủ ngữ chào hỏi Cố Văn Hi rồi quay sang khoa tay múa chân với người trẻ tuổi.
Người nọ như hiểu được liên tục gật đầu, cuối cùng nói: “Con biết rồi bác Thắng, bác về trước đi, để con xem cho.”
Vừa dứt lời, bác Thắng không thể nói chuyện phất tay rồi quay người rời đi.
Người đàn ông xa lạ nhìn Cố Văn Hi: “Nổ lốp xe sao?”
Anh khoảng chừng hai mươi tuổi, có đôi mắt hoa đào tiêu chuẩn, hàng mày hơi nhướng lên, vốn là dung mạo mị hoặc mê người nhưng biểu cảm lại vô cùng lạnh nhạt.
Cố Văn Hi sững sờ vài giây rồi đáp: “Ừ.”
“Đưa dụng cụ cho tôi” anh vươn tay, “Tôi giúp cậu.” Lời nói nhiệt tình này thoát ra từ đôi môi mỏng ấy dường như chẳng có bao nhiêu độ ấm.
Cố Văn Hi lần lượt đưa cái kích xe(1) và cờ lê qua: “Cảm ơn.”
Người đàn ông yên lặng xắn tay áo len lên, cổ tay trắng nõn gầy guộc lộ ra, sau đó ngồi xổm xuống, ống quần jean cọ xát với mặt đường.
Từ bên cạnh nhìn sang, tóc mái rũ xuống trên trán che đi chân mày phải, đường nét gương mặt có phần nữ tính lại thanh tú khó tả.
Cố Văn Hi hướng mắt nhìn ngọn núi xa xăm rồi lại nhìn về phía trước, đối phương mang đến cho cậu cảm giác hệt như đường chân trời xanh đen thấp thoáng phía xa, chẳng hợp gì đến việc anh đang làm hiện giờ.
Cậu thầm căng thẳng, tự hỏi liệu một người như vậy có thể giúp cậu thay lốp xe được à.
Sau khi suy nghĩ vẩn vơ một hồi, cậu cảm thấy mình không nên suy đoán lung tung về người khác như vậy, vừa muốn đi lên giúp đỡ nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Người đàn ông đã vững vàng chống được xe lên, đang tháo bánh ra.
“Lốp xe dự phòng đâu?” Người nọ ngẩng đầu hỏi.
“À, ở phía sau.”
Cố Văn Hi vội vàng lấy lốp xe từ cốp sau ra, khi đưa cho người đàn ông xa lạ thì tiếng chuông xe đạp “leng keng” vang lên sau lưng.
“Chú Vân Nghiên!”
Tiếng sàn sạt của lốp xe đạp ma sát lên con đường đất quê bị ngắt quãng bởi cú phanh gấp, nữ sinh mang cặp dừng xe lại rồi chống chân xuống.
Đó là một bé gái khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, có lẽ còn nhỏ hơn học sinh cấp hai vừa đi qua.
“Nghiên Nghiên đó hả, hôm nay con không ở trường sao?”
Cố Văn Hi nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn nghiêm mặt mỉm cười nhìn cô bé.
“Hai ngày nay mẹ con bị bệnh nên con mới về thăm.”
“Có bị sao không?” Anh lại hỏi.
“Không sao ạ.” bé gái xốc lại cặp sách rồi đặt chân lên bàn đạp: “Chú Vân Nghiên, con đi trước nha!”
“Ừm, hỏi thăm mẹ con giùm chú.” Người đàn ông lại cúi đầu loay hoay với dụng cụ trong tay.
Đường ở nông thôn không mấy bằng phẳng, xe đạp xóc nảy phát ra tiếng chuông lượn lờ không dứt.
Qua giọng nói non nớt còn mang giọng quê hương của bé gái, Cố Văn Hi đã biết được tên của người đàn ông này.
Thông qua những thông tin trên mạng, vốn dĩ thôn Bình Lương chỉ có hai họ là “Vân” và “Đỗ”, những người lớn lên ở đây cũng không có ngoại lệ, trừ phi là người từ nơi khác đến đây thì mới mang họ khác.
Cố Văn Hi còn đang ngây người, bị người nọ kêu hai tiếng thì mới phản ứng lại.
“Tiên sinh, xong rồi.”
“Cảm ơn anh” cậu vừa mừng vừa sợ, nghĩ đến những nghi ngờ trước đây của mình thì lại càng cảm thấy xấu hổ, “Tôi trả tiền cho anh nhé?”
Người đàn ông trả lại dụng cụ cho cậu, nhàn nhạt nói “không cần” rồi quay đầu muốn đi.
“Còn cái kia ——” Cố Văn Hi gọi anh lại, “Anh có biết làm sao để đến nhà trọ này không?”
Nơi mà đêm nay Cố Văn Hi tá túc là một nhà trọ dân có tên là “Nhã Ninh” ở trong thôn làng, được rất nhiều người trên Weibo đề cử.
Ở nông thôn có rất nhiều ngã rẽ, cậu đi theo hướng dẫn rồi quẹo qua, vừa lúc gặp được người dân ở đây thì hỏi thăm một chút là sẽ tìm được.
Ai ngờ sau khi nhìn thấy địa điểm được đánh dấu trên điện thoại, người nọ có hơi ngạc nhiên, ngước mắt hỏi: “Cậu chính là —— Cố tiên sinh?” (Sản phẩm chỉ được trưng bày trên wo//rdpr//ess bachanhoxinh và wa//ttp//ad mint9323)
Ba ngày trước, Cố Văn Hi lo lắng vào mùa ế khách thì nhà trọ dân sẽ đóng cửa nên đã gọi điện trước để hỏi thăm, sau khi nhận được câu trả lời vẫn kinh doanh bình thường thì cậu nhân tiện đặt luôn một phòng, không ngờ người đàn ông vừa giúp cậu sửa xe là chủ nhà trọ.
Sau khi hỏi qua tên họ thì đối phương trả lời là họ Đỗ.
Hóa ra anh ấy không phải họ “Vân”.
Cố Văn Hi âm thầm suy nghĩ về tên của đối phương.
Đỗ Vân Nghiên vỗ vỗ bụi dính trên ống quần rồi nói với cậu: “Lên xe được không? Tôi dẫn cậu đến đó.”
“A, được chứ.” Vậy nên hai người cùng ngồi lên chiếc SUV vừa mới đổi lốp.
Nơi này cách nhà trọ dân không xa, chỉ vài phút đã đến.
Đó là một căn nhà ba tầng tựa núi, mái nhà màu xám đậm, tường ngoài là đá trắng, lầu hai có một cái ban công hướng ra ngoài, ngoại trừ cao hơn một chút, cửa sổ cũng lớn hơn một chút thì phong cách kiến trúc cũng không khác gì lắm với những căn nhà xung quanh.
Trước nhà có một mảnh đất trống nhưng không có gì nổi bật bắt mắt, chỉ là hàng rào cọc gỗ nhỏ và bảng hiệu cách đường thôn khá xa, vậy nên không dễ tìm lắm.
Đỗ Vân Nghiên bảo cậu đỗ xe ngay mảnh đất trống kia.
Cố Văn Hi vừa mới xuống xe thì hai con cún một vàng một đen bao vây trước sau chạy đến gâu gâu sủa một hồi.
Tuy lá gan cậu không nhỏ nhưng khi thấy hai con chó lớn chực chờ dưới chân thì cũng khó tránh khỏi sợ hãi, dứt khoát đứng yên bất động đợi tụi nó ngửi một lượt từ trên xuống dưới.
“Dương Dương, Bối Bối, lại đây!” Sau khi Đỗ Vân Nghiên lên tiếng thì hai con cún mới đi ra.
Tên chó cũng đủ quê, Cố Văn Hi âm thầm phun tào nhưng cũng thở ra, nhanh chóng đuổi kịp.
Trước nhà có mấy cái cây, cậu nhận ra hai cây trong đó là cây lựu, trên cành có trái đang đung đưa, còn mấy cây khác thì cậu chẳng biết.
Đỗ Vân Nghiên một tay đẩy cửa gỗ cẩn thủy tinh ra, tiếng chuông lanh lảnh lọt vào tai.
Cố Văn Hi đi sau hơi ngẩng đầu, nhìn thấy chuông gió còn đang lắc lư qua lại.
Trong phòng có một bộ bàn ghế gỗ, chắc là dùng để ngồi ăn cơm, hệt như một nhà trọ dân tiêu chuẩn, căn phòng này cũng coi như rộng rãi nhưng vẫn nhỏ hơn phòng khách của Cố gia.
Cố Văn Hi đưa chứng minh thư cho Đỗ Vân Nghiên nhờ anh giải quyết việc cư trú của cậu.
Cậu đưa tiền thế chấp cho ba ngày, nếu lúc đó cảm thấy hài lòng thì tiếp tục ở lại, chơi chán rồi thì lại tìm nơi khác tham quan, dù sao cậu cũng lái xe nên thuận tiện hơn nhiều.
Cậu nghĩ kỹ rồi, lần này không du ngoạn hơn một tháng thì cậu sẽ không về nhà.
Lúc mới vào thôn còn chưa đến năm giờ, nãy giờ nhiều chuyện như vậy mà đã đến giờ cơm tối, Cố Văn Hi cũng không lên lầu ngay mà trực tiếp ngồi xuống một cái bàn: “Ông chủ, có gì ăn không?”
Lúc nãy cũng không thấy quán ăn nào trong thôn nên cậu cũng lười đi ra ngoài tìm, nếu ở nơi này có thể thuận tiện giải quyết ba bữa một ngày thì không còn gì bằng.
Cậu cầm lấy một tờ giấy màu xanh nhạt từ trong tay Đỗ Vân Nghiên —— là thực đơn viết tay, bốn phía còn có viền hoa vẽ bằng tay.
Cố Văn Hi lập tức cảm thấy ngạc nhiên, thứ nhất là do cậu rất hiếm khi thấy thực đơn viết tay, thứ hai là nét chữ bút máy trên đây vô cùng bất phàm, hẳn là người luyện tập thường xuyên mới có thể viết được.
Nhưng lúc cẩn thận xem qua nội dung, cậu chẳng rảnh để thưởng thức nữa.
“Nơi này của anh ——” Cố Văn Hi nhìn về phía ông chủ, “Không có thịt sao?”
Giọng nói của Đỗ Vân Nghiên vẫn bình thản như cũ: “Ở đây từ thứ hai đến thứ bảy chỉ phục vụ đồ chay.”
Đây là cái quy định kỳ quái gì thế này? Trên đầu Cố Văn Hi đầy dấu chấm hỏi, vậy mà trên Weibo chẳng ai nhắc đến cái này.
Điều quan trọng là cậu vốn rất thích ăn thịt, nguyên ngày nay đi đường nên không ăn được, vừa nghĩ đến nơi rồi thì sẽ ăn một bữa no nê, ở nông thôn thường hay chăn thả gia cầm, muốn bao nhiêu tươi ngon thì có bấy nhiêu tươi ngon.
Kết quả còn phải “trai giới”?
Cho dù trong lòng khó chịu nhưng đây là địa bàn của người ta, sẽ không ai quan tâm đến cảm xúc của cậu.
Tuy Cố Văn Hi có chút tính thiếu gia nhưng vẫn hiểu đạo lý nhập gia tùy tục.
Cậu do dự nhìn thực đơn một hồi rồi chọn pizza cà chua và cháo bí đỏ.
Đỗ Vân Nghiên chẳng nói lời nào, cầm thực đơn đi vào cánh cửa kế bên quầy bar, Cố Văn Hi nghĩ đó là phòng bếp.
Anh ấy tự nấu sao?
Từ khi đến nhà trọ dân, trừ ông chủ thì cậu không thấy người nào khác.
Chắc là đã tháng mười một rồi nên sẽ không có khách đến, nếu thuê người làm thì chắc sẽ không có lời.
Cố Văn Hi tiếp tục quan sát cảnh vật xung quanh, dưới chân là sàn gỗ mỏng màu nâu, màu sắc đồ dùng cũng nhạt, ánh chiều tà đã bao trùm khung cảnh bên ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất.
Khi đồ ăn được dọn lên, cậu vẫn đang ngẩn người nhìn bên ngoài, nơi này hoàn toàn khác xa so với nơi cậu sống.
“Cứ dùng từ từ.”
“Cảm ơn.”
Ông chủ vẫn duy trì thái độ khách khí xa cách như trước, Cố Văn Hi cũng không cảm thấy khó chịu mà chỉ thấy đối phương tự mình phục vụ là một người rất hay ngượng ngùng.
Mặt bánh pizza cũng mỏng giống như các cửa hàng Tây, ngoài rìa giòn giòn, cà chua trên mặt hơi nhiều nên lúc ăn có chút chua nhưng vẫn ngon hơn so với tưởng tượng.
Cháo bí đỏ dường như có thêm gạo nếp, vừa ngọt vừa sệt, vùng núi vào lúc chạng vạng thì nhiệt độ khá thấp, ăn xong một nồi cháo thì dạ dày lập tức ấm lên.
Rốt cuộc Cố Văn Hi cũng không chê màu sắc món ăn nữa, nhưng cảm thấy vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó.
Cậu nhìn cái chén trống không trên bàn, hỏi Đỗ Vân Nghiên: “Ở đây có rượu không?”
*Chú thích
(1)Cái kích xe:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.