Đọc truyện S.C.I. Mê Án Tập – Chương 567: Sát thủ vs Tắc Kè Hoa
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào phòng thẩm vấn.
G an vị trên cái ghế bên cạnh bàn, một bên tay bị còng vào bàn, một bên tay áo khác, trống trơn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi xuống đối diện.
Lúc G vừa bị gỡ cánh tay xuống chắc đã giãy dụa một phen, lúc này bộ dáng có chút xộc xệch.
Bạch Ngọc Đường quan sát G, phát hiện một hiện tượng thú vị.
G trong trí nhớ, cảm giác như đang nắm giữ tất cả, ánh mắt tự nhiên đắc ý. Mà G lúc này, ngay cả sắc mặt hình như cũng không ổn, ánh mắt uể oải, cảm giác vô cùng chán chường.
Triển Chiêu đặt ba thứ ở trên bàn phòng thẩm vấn, theo thứ tự là cánh tay của G bị tháo xuống, một cốc cà phê, còn có một điếu thuốc.
G nhìn chằm chằm ba món đồ một hồi, chậm rãi giương mắt, nhìn Triển Chiêu, “Thì ra là thế…”
Triển Chiêu vẫn giữ nụ cười mỉm với hắn, lên tiếng, dùng ngữ điệu bình hòa nhất quán nói, “Ông và Triệu Tước căn bản không phải quái vật cùng cấp bậc, chú ta là thiên tài trong thiên tài, ông chỉ là một con người ngụy trang thành thiên tài. Lần đầu tiên thấy tôi, ông nhất định đã hận đến nghiến răng, đúng không?”
Triển Chiêu nói xong một câu, sắc mặt của G xấu xí cực độ, mà bên ngoài phòng thẩm vấn Triệu Tước cười đến đấm bàn, “Thật là độc! Ha ha ha! Chọc đúng tâm đen.”
Tất cả mọi người hiếu kỳ chờ xem tình huống trong phòng thẩm vấn phát triển, Mã Hán vừa rồi ở với Triển Chiêu chịu trách nhiệm bắt G, hình như có cái gì không nghĩ ra.
Mã Hán cau mày, nhìn thoáng qua Triệu Tước ở bên cạnh nửa đứng nửa dựa, nâng cằm tựa vào bàn.
Cảm giác của Triệu Tước bén nhạy dị thường, vừa nhận được ánh mắt, liền liếc nhìn lên trần, Mã Hán thấy mà cau mày.
Mã Hán suy nghĩ một chút, nhịn không được hỏi Triệu Tước, “G nói ông ta có con tin, nên làm cái gì với các con tin bây giờ?”
“Con tin nào?” Công Tôn hiếu kỳ.
Mã Hán kể lại chuyện G nói đã ngẫu nhiên thôi miên rất nhiều người.
Mọi người cũng cau mày.
Triệu Hổ từ trước đến nay rất khiêm tốn, tiến tới thỉnh giáo Triệu Tước, “Tước gia, nhổ tận gốc là ý gì? Lỡ đâu G thực sự định cá chết lưới rách, vậy làm sao bây giờ?”
Triệu Tước nhìn trời, “Đám ngốc mấy cậu, đáp án đã ở trước mắt còn chưa hiểu sao?”
Tất cả mọi người SCI nghiêng đầu nhìn Triệu Tước.
Triệu Tước xoa mi tâm —— cả đám cùng có thuộc tính Husky!
“Tất cả tài năng G có đều đến từ cánh tay tân tiến kia, hắn thực thi thôi miên hay ám thị đều cần có thuốc phối hợp, mà bộ phận phun thuốc cũng lắp trong cánh tay hắn. Khác biệt lớn nhất giữa thực vật và động vật là thực vật không thể di động, phải cắm rễ vào đất, nếu như bị nhổ gốc rồi, bất luận có cao lớn cỡ mấy cũng không có cách nào sống sót. Triển Chiêu tháo cánh tay của hắn, chẳng khác nào nhổ hắn tận gốc, bây giờ G chỉ là một kẻ bình thường với các cậu.” Triệu Tước híp mắt chỉ chỉ mọi người SCI trước mắt, “Ngược lại tôi hỏi các cậu, nếu như các cậu che giấu cái gì đó, Triển Chiêu muốn biết còn cần chờ các cậu đồng ý sao?”
Tất cả ngẩn người, sau đó bừng tỉnh đại ngộ —— đúng vậy! Bây giờ G chẳng có gì khác bất cứ ai trong bọn họ, ở trước mặt Triển Chiêu hay Triệu Tước cũng chỉ là thịt trên thớt, nếu như Triển Chiêu muốn, không cần biết G có nhớ hay không, nói chung những tin tức lưu trữ trong não hắn, đều đã về đội Triển Chiêu rồi.
“Không chỉ như vậy.”
Ở bên cạnh, Bạch Cẩm Đường dựa vào khung cửa nói, “Triển Chiêu thực sự thấy hứng thú, không chỉ là về mấy vụ án lần này.”
Triệu Trinh cũng cười cười, “Nếu như tôi là anh ấy, cơ hội ngàn năm có một như thế, bắt sống được nhân vật số hai, chắc chắn sẽ móc ra toàn bộ bí mật của tổ chức phía sau G luôn!”
Những người khác trong SCI đều gật đầu, sự chú ý của mọi người lại tập trung vào G trong phòng thẩm vấn, không ai phát hiện, lúc này, Triệu Tước và Bạch Diệp liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người, đều có một chút vi diệu.
Sau đó, Bạch Diệp liền lui ra ngoài, lúc đi qua bên cạnh Bao Chửng, ở bên tai Bao Chửng thấp giọng nói một câu.
Bao Chửng cau mày, liếc Diệp.
Bạch Diệp nói xong, xoay người đi, Bao Chửng do dự một chút, cũng đi ra ngoài.
Trong phòng thẩm vấn, Triển Chiêu vươn tay, tắt âm.
Bên ngoài mọi người hiểu mà không nói, giờ Triển Chiêu sẽ không khách khí với G nữa, trực tiếp áp dụng thủ đoạn thôi miên, ý là ngoại trừ Bạch Ngọc Đường, những người khác đều có thể trúng chiêu, nên lúc này không thể để mọi người nghe được gì.
Tuy rằng hiểu rõ sự lợi hại trong đó, nhưng tất cả mọi người vẫn ngứa ngáy khó nhịn, bên ngoài phòng thẩm vấn, có một tầng nôn nóng nhàn nhạt tràn ngập.
Chính lúc này, di động của Mã Hán rung lên.
Mã Hán lấy điện thoại ra, liền thấy điện báo biểu hiện chỉ có một chữ số —— 11.
Mã Hán khẽ nhíu mày, tại sao lúc này Eleven gọi điện thoại đến?
Nhận cuộc gọi, Mã Hán còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe giọng Eleven* trầm thấp truyền đến, “Đề phòng cấp 1.”
Mã Hán hơi chấn động một chút, ngẩng đầu, đồng thời, điện thoại bị Triệu Tước giật tới.
Triệu Tước mở loa ngoài, chợt nghe bên kia điện thoại lời ít ý nhiều truyền đến ba chữ của Eleven**, “Tắc Kè Hoa!”
* ** Ở đoạn này, trong bản raw Nhã ghi là G, nhưng ta nghĩ Nhã nhầm nên mạn phép sửa lại.
Triệu Tước kín đáo trả điện thoại cho Mã Hán, đi tới mở cửa, xông vào phòng thẩm vấn.
Mọi người nhìn nhau.
Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh liếc mắt nhìn nhau.
Công Tôn hỏi, “Tắc Kè Hoa?”
“Nghe quen nhỉ.” Bạch Trì nhìn những người khác.
“Vụ án con thuyền ma, nhóm Stephen chính là bị Tắc Kè Hoa diệt khẩu.” Mã Hán lẩm bẩm.
Triệu Hổ kinh ngạc, “Lần đó không phải nói Tắc Kè Hoa là nhóm sát thủ chuyên diệt khẩu… Chẳng lẽ muốn diệt khẩu G?”
Lạc Thiên và Tần Âu đều nhíu mày, “Nhưng đây là cục cảnh sát, lẽ nào bọn chúng dám…”
Không đợi Lạc Thiên nói hết lời, đột nhiên nghe từ bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn, hình như ngoài tường có cái gì đó nổ tung.
Gần như đồng thời, chuông báo cháy trong tòa nhà của cục cảnh sát kêu inh ỏi.
Cửa phòng thẩm vấn bật mở, Bạch Ngọc Đường đi ra, nháy mắt với Mã Hán Triệu Hổ.
Hai người lập tức theo anh đi ra ngoài, lần lượt nghiêng người ẩn nấp trước mấy cửa sổ khác phương hướng, quan sát bên ngoài.
Lúc này, ngoài cục cảnh sát là một mảnh hỗn loạn, bởi vì chuông báo cháy reo, nên tất cả nhân viên trong tòa nhà đều trật tự di tản ra bên ngoài.
Xa xa là tiếng xe cứu hỏa, cùng chạy tới còn có hơn mười xe đặc công, các đặc công vũ trang đầy đủ xuống xe, hình như chuẩn bị tiến vào cục cảnh sát.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, hình như không hiểu, “Đặc công tại sao tới nhanh như vậy?”
Chính lúc này, Bao Chửng từ trong cục cảnh sát xông ra ngoài, ngăn cản đặc công không để cho bọn họ tiến vào, ý bảo toàn bộ cảnh sát lui ra phía sau.
Sau đó Bao Chửng hình như đang trao đổi với Tiếu Phi đội trưởng đội đặc công.
Bạch Ngọc Đường đang nhíu mày xem huống phía dưới, dư quang bỗng nhiên thoáng nhìn thấy phía đối diện một quang điểm đang di động.
Gần như cùng lúc, Mã Hán và Triệu Hổ cùng hô một tiếng, “RPG*!”
*RPG: loại súng phản lực chống tăng nhỏ dùng cho cá nhân, thường để bắn tên lửa không điều khiển.
Đồng thời với tiếng nói, giữa không trung ánh lửa nổ tung, sau đó là tiếng nổ nhức óc.
Một quả cầu lửa thật lớn xuất hiện, mọi người dưới lầu tránh né mảnh nhỏ tứ tán từ trên trời giáng xuống, tiếng nổ lớn làm thủy tinh vỡ nát, trong nháy mắt, còi báo động của mấy trăm chiếc xe trong bãi đỗ kêu vang, hiện trường càng thêm hỗn loạn.
Bạch Ngọc Đường và Mã Hán nhìn sang hai phía khác nhau.
Bạch Ngọc Đường nhìn là tòa cao tầng đối diện cục cảnh sát.
Triệu Hổ đã đưa kính viễn vọng đến.
Bạch Ngọc Đường nhận kính nhìn vào, quả nhiên, trên mái tòa nhà đối diện, có một người đang khiêng RPG.
Nhưng ngay khi Bạch Ngọc Đường thấy, người kia đột nhiên hơi nghiêng ngã về sau, trên thái dương nhuốm máu, một hướng khác rõ ràng có một viên đạn bay ra.
Bạch Ngọc Đường nhìn hướng viên đạn bay tới, hướng kia dày đặc nhà cao tầng, không nhìn thấy điểm ngắm bắn.
Mà Mã Hán lại nhìn một hướng khác, nói với Bạch Ngọc Đường, “Phát súng phản lực vừa rồi chắc là do súng bắn tỉa bắn trúng, không trúng vào phòng thẩm vấn.”
“Bắn tỉa hai hướng?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Một bắn người một bắn vào phát súng phản lực?”
“Bắn trúng phát phản lực chắc là Eleven.” Mã Hán trả lời.
“Bên kia là Cello.” Thang máy đúng lúc mở cửa, Bạch Diệp đi ra.
Bạch Ngọc Đường chú ý thấy hắn cầm trong tay thanh đao màu đen.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Bạch Diệp.
Lúc này, Ether vẫn ngồi trên cái bàn cạnh cửa phòng thẩm vấn mà ngáp chậm rãi nói, “Tắc Kè Hoa sẽ giả trang thành đặc công thừa dịp hỗn loạn trà trộn vào.”
Mọi người hiểu ra —— thảo nào Bao cục lại ngăn cản đội đặc công.
“Sếp.”
Lúc này, Tương Bình trong phòng làm việc chạy ra, cầm điện thoại di động, nói, “Có người gửi một đoạn video cho em.”
Tất cả mọi người vây qua xem, thấy một nhóm người ăn mặc như đặc công có khoảng ba mươi tên, súng vác vai, đạn lên nòng từ thang máy ở bãi đậu xe tầng ngầm, tiến vào đại sảnh cục cảnh sát.
“Lúc nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ngay khi chuông báo cháy kêu, trà trộn vào.” Tương Bình nói.
Đang nói, điện thoại của Tương Bình lại vang lên, gần như đồng thời, mọi người nghe thấy trên tầng truyền tới tiếng cánh quạt trực thăng.
Tương Bình phát hiện là gọi video, liền mở ra.
Khi kết nối, khuôn mặt mang đặc điểm Đông Âu xuất hiện rõ ràng, mọi người sửng sốt —— Brighton!
Brighton mỉm cười, đổi góc quay trong màn hình điện thoại.
Lúc này hắn chắc đang ở trong toàn nhà gần cục cảnh sát, hình ảnh cho mọi người thấy là, một chiếc trực thăng đang đáp xuống sân bay trên tầng cao nhất của cục cảnh sát, buông dây thừng xuống, có hai phân đội nhỏ mặc đồng phục đặc công đang lục tục đi xuống.
Lúc này, điện thoại của Bạch Ngọc Đường cũng vang lên, là một cuộc gọi video khác.
Bạch Ngọc Đường kết nối, xuất hiện một khuôn mặt nữ giới xinh đẹp, mọi người cũng nhận ra, là chị gái của Cello, Violin.
Ở cạnh Violin, một mỹ nhân khác cũng thăm dò nháy mắt mấy cái với mọi người, trước đó cũng đã gặp vị này —— Melissa.
Hai vị mỹ nhân một người mặc màu tím, một người mặc màu trắng, cũng đảo chiều camera.
Tương Bình hô lên, “Hai người đang ở trong phòng giám sát!”
Lúc này, qua điện thoại di động, có thể thấy màn hình theo dõi trong phòng giám sát, cảnh hai vị mỹ nhân cho bọn họ thấy là hai nhóm Tắc Kè Hoa súng vác vai, đạn lên nòng tiến vào từ dưới lầu và trên lầu, phân nửa đi thang máy, phân nửa đi cầu thang.
Đồng thời, trong cuộc gọi video của Tương Bình bên kia, trong tay Brighton cầm một cái súng phóng dây, phát súng mang theo dây thép thật dài từ tòa nhà chỗ bọn họ bắn về phía cục cảnh sát.
Đầu mũi dây trúng vào tường trên mái tòa nhà rồi bật mở bốn gọng đinh thép, đâm vào bên trong tường.
Brighton khoát tay với Third vừa bay người ra ngoài, đeo lên cái mặt nạ một nửa đầu lâu, nhảy đu theo dây thép trượt về phía cục cảnh sát.
Bên kia, Violin chỉ chỉ màn hình giám sát một bên.
Có ít hai trẻ một già ba người, đeo mặt nạ một nửa đầu lâu giống như bọn Brighton, cầm súng xuất hiện ở vị trí đầu cầu thang, bám theo phía sau đội đặc công đi từ trên xuống, ba người này đều đeo bao tay màu đen —— gia tộc Black Glove.
Violin và Melissa cũng đều đeo mặt nạ lên, báo cho nhóm Bạch Ngọc Đường bên đầu kia cuộc gọi biết, “Bọn trên cầu thang chúng tôi giải quyết, trong thang máy, các người tự nghĩ biện pháp đi, Triển Chiêu và Triệu Tước đang thẩm vấn G phải không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Vậy 7 phút!” Hai vị mỹ nữ lưu lại một câu, cúp máy.
Một đầu khác, Bạch Lễ Dương đã đến mái nhà đột nhiên lách tới phía sau cái trực thăng đang chuẩn bị đáp xuống, giơ tay lên… Một quang điểm màu xanh biếc xuất hiện ở phần đuôi trực thăng.
Mọi người cau mày —— chùm tia sáng chỉ điểm…
Theo vết đốm màu xanh biếc xuất hiện trên trực thăng, gần như cùng lúc, hai tiếng súng tiếng vang lên…
Một tiếng nổ thật lớn, phần đuôi trực thăng nổ tung, mất đi thăng bằng rớt xuống sân bay, cánh quạt cào lên mặt sàn, trong nháy mắt ánh lửa bắn ra bốn phía.”
Trong trực thăng còn hai thành viên Tắc Kè Hoa mặc đồng phục đặc công, đều bị quăng ngã ra.
Brighton và Third trực tiếp đi qua bên cạnh chúng, mọi người chợt nghe hai tiếng súng, Brighton và Third quay về phía camera cười, nói, “7 phút!”
Video của hai bên đều gián đoạn, đồng thời, tiếng súng kịch liệt ở hành lang truyền đến.
Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn thang máy… Số tầng trệt màu đỏ đang thay đổi từng đơn vị, một bên từ dưới đi lên, một bên từ trên đi xuống, khoảng 7-8 tầng nữa, sẽ đến tầng SCI.
Bạch Ngọc Đường nháy mắt với mọi người.
Triệu Hổ và Mã Hán lập tức lách người đến hai bên thang máy.
Bạch Ngọc Đường đến phòng làm việc cầm đao gỗ để ở trên bàn, cùng Bạch Diệp cũng mỗi người một bên trốn hai bên thang máy.
Tần Âu chạy ào phòng làm việc, mở ngăn kéo móc ra hai cái gì đó, cũng không biết lạch cạch kiểu gì, kéo ra hai hộp hình vuông có chốt tròn, cầm trong tay, thuận lợi từ trong ngăn kéo lấy ra hai cái mặt nạ phòng độc, lao tới ném cho Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường, còn mình thì đứng đối lưng với phần tường ở giữa hai buồng thang máy, dán chặt lên đó.
Lạc Thiên và Bạch Trì đưa nhóm nhân viên văn phòng Mã Hân Hạ Thiên Công Tôn vào trong phòng pháp y, đóng cửa.
Triệu Trinh và Bạch Cẩm Đường còn có cặp song sinh hóng náo nhiệt cùng với Ether đứng ở cửa phòng thẩm vấn, không hề cử động, bên chân Triệu Trinh còn có Lisbon nằm ngủ gật.
Trong phòng thẩm vấn, rèm cửa sổ đã hạ xuống.
Bạch Cẩm Đường lấy ra một điếu thuốc đốt, cặp song sinh tò mò hỏi đại ca nhà mình, “Tại sao là 7 phút?”
Bạch gia đại ca phun ra một ngụm khói, chậm rãi nói, “7 phút hoàng kim mà, ở cùng Triệu Tước và Triển Chiêu trong một phòng 7 phút… Đầu óc cơ bản đã bị móc rỗng rồi.”
Bạch Cẩm Đường vừa mới dứt lời, chợt nghe “đinh” một tiếng… Cửa thang máy mở.
Trong nháy mắt đó, bên trong tiếng súng dồn dập, mặt tường đối diện thang máy bị bắn thành tổ ong.
Lúc này, cạnh cửa phòng thẩm vấn, đột nhiên truyền đến một tiếng sư tử rống.
Triệu Trinh vỗ nhẹ nhẹ Lisbon bên cạnh đang dựng hết tông mao, bởi vì bị tiếng súng đánh thức mà bất mãn hết sức.
Cùng tiếng sư tử rống, trong nháy mắt, tiếng súng cũng dừng lại.
Trong khoảnh khắc yên ắng này, hai ngón tay Tần Âu cong lên, chốt tròn của hai cái hộp cầm trong tay rơi xuống, ném cả hai hộp vào hai buồng thang máy, sau đó bịt lỗ tai.
Theo động tác của anh, thang máy “bụp” một tiếng, trong nháy mắt khói tràn ngập.
Bọn người vác súng bên trong ho khan không ngừng.
Có hai đầu súng chĩa ra.
Triệu Hổ và Mã Hán thuận lợi mỗi người giật mạnh một bên.
Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp đã đeo mặt nạ chống độc đột nhiên lách người vào trong thang máy.
Trong thang máy lập tức loạn hết cả lên, tiếng ho khan tiếng kêu thảm thiết kèm theo tiếng gân cốt va vào kim loại, nghe mà nhăn mặt.
Mã Hán và Triệu Hổ tước vũ khí hai tên Tắc Kè Hoa bị lôi ra kia.
Hai kẻ đó bị đánh ngã ra sàn, chúng đứng lên hơi nghiêng người chạy về phía hàng lang vào phòng thẩm vấn, mới tới cửa, đột nhiên trước mặt bị một con sư tử trắng lớn mở cái mõm to như chậu máu rống cho một tiếng.
Chúng hết hồn lùi ra sau, liền cảm giác sau gáy bị ai đó nắm lấy.
Cặp song sinh xuất hiện phía sau mỗi người nắm một cái đầu, đập vào tường.
“Thịch” một tiếng, Bạch Cẩm Đường sâu kín nhả ra một ngụm khói.
Trong thang máy hệ thống lọc khí bởi vì tác dụng của khói bắt đầu vận hành cao độ, tầm nhìn dần dần rõ ràng.
Triệu Trinh đi qua nhìn vào trong.
Thấy Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường đang thu đao tháo mặt nạ phòng độc xuống, còn lại tất cả đều ngã chỏng vó trên sàn, xem mức độ vặn vẹo, đều phải tái kiến thiết lại rồi, may là hai người chưa có rút đao, nếu không phỏng chừng hiện trường nhuốm đỏ máu rồi.
Lúc này, tiếng súng trong hành lang cũng ngừng.
Mã Hán và Triệu Hổ đi tới hành lang xem, đều cau mày, … đám Tắc Kè Hoa ở hành lang hiển nhiên không có vận may như vậy, toàn quân bị diệt, không phải bị bể đầu cũng bị cắt cổ, vô cùng máu tanh.
Tương Bình mở máy tính ra trích hình ảnh theo dõi ở hành lang, phát hiện trong mớ thi thể Tắc Kè Hoa nằm lung tung, đã không còn ai sống, mấy vị sát thủ kia đã biến mất.
Lúc này, điện thoại di động của Bạch Ngọc Đường vang lên, là Bao Chửng gọi tới.
Bạch Ngọc Đường nhận, nghe Bao Chửng bên kia hỏi, “Thế nào rồi?”
Bạch Ngọc Đường trả lời, “Coi như đã dọn sạch.”
Bao Chửng gật đầu, lúc này mới cho đội viên đặc công vào xử lý hiện trường, đội phòng cháy chữa cháy cũng lên nóc nhà dập lửa cho xác cái trực thăng.
Không bao lâu, Bao Chửng mặt đen lại đi lên, cùng ông còn có đội trưởng đội đặc công, Tiếu Phi tự nhận mình đã thấy qua không ít tình cảnh thảm trọng, nhưng hành động thanh trừng hiệu quả cao như vậy vẫn làm mở rộng tầm mắt, chưa đến 10 phút, gần 60 sát thủ được trang bị vũ khí toàn bộ bị tiêu diệt.
“Quào!” Tương Bình cầm laptop, tìm được đoạn ghi hình tại cầu thang vừa rồi, hoàn chỉnh ghi lại cảnh mấy sát thủ nháy mắt giết bọn Tắc Kè Hoa, chiếu cho mọi người xem.
Cái gọi là sát thủ đỉnh cấp thế giới, nói cách khác chính là cỗ máy giết người, Brighton và Third một dùng thương một dùng chủy thủ, một đường xuống lầu một đường làm thịt, một bổ đầu một cắt cổ, tốc độ còn kinh khủng hơn hiệu ứng phim chiến tranh đặc biệt nữa.
Mà gia tộc Black Glove từ dưới lầu đi lên cơ bản cũng là hai thiếu niên luyện tay, lão đầu chậm rì rì đi phía sau, cầm đồng hồ bấm giây đếm số, như thể thiếu nam và thiếu nữ kia đang thi xem động tác của ai nhanh hơn, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng kích thích thị giác nhất là hai vị mỹ nữ kia, Violin và Melissa chờ ở đoạn giữa cầu thang, thuật bắn súng của Violin còn chuẩn hơn em trai, Melissa đi một đôi giày gắn lưỡi dao, cận chiến kịch liệt mà như chơi đùa.
Bao Chửng xem mặt càng đen hơn, nhưng lần này nếu như không phải mấy vị sát thủ đó hỗ trợ, sẽ tạo thương vong thảm trọng.
Bao Chửng đã cảm thấy não cứ nhói nhói đau, “Quá kiêu ngạo rồi, dám đến tận cục cảnh sát diệt khẩu!”
Bạch Ngọc Đường ở một bên cổ vũ, “Đã khinh bỉ đến tận trên đầu rồi, tổ chức đó không diệt không được!”
Mặt Bao Chửng lại đen hơn.
Chính lúc này, cửa phòng thẩm vấn bật mở.
Tất cả mọi người xoay mặt nhìn sang, thấy Triển Chiêu và Triệu Tước một trước một sau đi ra.
Triệu Tước đi thăm thú trước sau một chút, cảm khái, “Hờ! Lần này nhà ai bỏ hết vốn liếng vậy, định muốn hốt mẻ lớn, không ngờ bị một bang đến giúp vui diệt gọn, cho nên mới bảo bình thường sống phải có đức, đắc tội quá nhiều người không có kết cục tốt đâu.”
Nói xong, Triệu Tước khoác vai Bao Chửng, “Tôi nói Tiểu Hắc này, cậu định ăn nói thế nào? Khủng bố tập kích hay khủng hoảng sinh hóa đây?”
Mặt Bao Chửng sắp từ đen biến trắng rồi.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi? Thế nào rồi?”
Những người khác cũng đều nhìn phía phòng thẩm vấn.
Trong phòng, G ngây như phỗng ngồi ở đó, hình dạng nhìn như một người gỗ.
Triển Chiêu ôm tay, “Lượng tin tức quá nhiều, cần sửa sang một chút.”
Bao Chửng liếc mắt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng nhìn ông.
Một bên, Bạch Cẩm Đường hỏi, “Hỏi được bao nhiêu?”
Triển Chiêu trầm mặc khoảng ba giây, trả lời một câu, “Tất cả!”