Đọc truyện S.C.I. Mê Án Tập – Chương 563: Sâu trong ký ức
Trong thang máy, Bạch Ngọc Đường kể lại cho Triển Chiêu nghe một đoạn ký ức ở sâu trong đầu anh, thay vì nói là quên mất, thì nên nói là anh đã bỏ qua đoạn chuyện cũ này mới đúng.
Bạch Ngọc Đường nhớ lại, khi anh còn bé, có thể đã gặp qua Ether.
Đó là chuyện xảy ra khi anh khoảng sáu bảy tuổi, ngày đó anh và Bạch Cẩm Đường ở nhà, đột nhiên Bạch Duẫn Văn về, kéo Bạch Cẩm Đường sang một bên, nhỏ giọng nói gì đó với anh.
Tiểu Bạch Ngọc Đường nghe được hình như là Bạch Duẫn Văn muốn dắt Bạch Cẩm Đường đi gặp một ai đó.
Khi hai cha con sắp đi, Bạch Ngọc Đường chạy ra kéo tay Bạch Cẩm Đường, cũng muốn cùng đi.
Vừa vặn, ngày đó mẹ Bạch có việc phải ra ngoài, Bạch Duẫn Văn cũng không yên tâm để tiểu Bạch Ngọc Đường ở nhà một mình, nên dắt cả hai anh em đi… Nơi bọn họ tới, là một bệnh viện của thành phố S.
Mãi đến tận sau này, khi Bạch Ngọc Đường làm cảnh sát rồi mới biết, đó là một bệnh viện tương đối đặc thù, ở đó an ninh vô cùng nghiêm mật, bởi vì nó chuyên chữa trị cho một số bệnh nhân “đặc thù”.
Ngày đó Bạch Duẫn Văn dẫn theo Bạch Cẩm Đường đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, Bạch Ngọc Đường bị bắt đứng chờ ngoài cửa.
Tiểu Bạch Ngọc Đường xuyên qua một lớp tường thủy tinh, miễn cưỡng có thể thấy trên giường bệnh ở trong phòng, có một người đang nằm… Nhìn từ bên hông, người nọ hẳn là một thiếu niên, đeo mặt nạ thở, trên người cắm rất nhiều ống, bên cạnh có đặt một số máy móc đang chớp sáng theo quy luật.
Bạch Duẫn Văn hỏi Bạch Cẩm Đường vài câu, Bạch Cẩm Đường hình như đều gật đầu.
Lúc này, Bạch Duẫn Văn ra hành lang nói chuyện với một vị bác sĩ, Bạch Cẩm Đường còn đang ở trong phòng.
Tiểu Bạch Ngọc Đường liền đi vào trong phòng bệnh, hiếu kỳ đứng bên cạnh anh mình nhìn ngó xung quanh… Ở gần Bạch Ngọc Đường mới nhìn ra, đó là một thiếu niên người ngoại quốc, cũng tầm tuổi anh trai mình, nhìn giống người La tinh. Vốn dĩ Bạch Ngọc Đường ở độ tuổi đó hẳn là không biết cái gì gọi là La tinh La tô… Nhưng bất đắc dĩ lại có một thanh mai trúc mã thiên tài, lấy việc đọc sách làm nguồn sống, bởi vậy cho dù còn nhỏ tuổi vẫn biết không ít.
Bạch Ngọc Đường gãi gãi tay Bạch Cẩm Đường, hiếu kỳ hỏi, “Anh, đó là ai vậy a?”
Bạch Cẩm Đường vừa định mở miệng thì Bạch Duẫn Văn từ bên ngoài đi vào, dẫn hai anh em đi ra.
Đi khỏi khu bệnh, Bạch Duẫn Văn đưa Bạch Cẩm Đường lên lầu hai làm một chút kiểm tra, bảo Bạch Ngọc Đường ở phòng khách chờ.
Bạch Ngọc Đường là một đứa nhỏ không thể ngồi yên một chỗ, chờ được chốc lát thì chạy ào ra ngoài, vòng vài vòng quanh cái bệnh viện rộng mênh mông, cuối cùng chẳng biết vì sao lại đi tới gần gian phòng hồi nãy.
Lúc này, có một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng ở cửa phòng bệnh, đưa lưng về phía hàng lang, như kiểu đang muốn đi vào.
Bạch Ngọc Đường đi tới phía sau người nọ, hỏi, “Anh ta bị bệnh gì a?”
…
Nhưng bác sĩ kia vẫn không hề động đậy, cứ đứng yên như cũ, đưa lưng về phía Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt quan sát bóng lưng kia… Người này hẳn đã đứng tuổi, nhìn từ phía sau, mái tóc muối tiêu có hơi quăn, phía dưới áo blouse trắng có thể thấy nửa phần dưới của chiếc quần âu màu đen, cùng một đôi giày da cũng màu đen.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm bóng lưng kia một hồi, hỏi, “Ông không phải bác sĩ đúng không? Không phải bác sĩ sao lại mặc áo blouse trắng?”
Người nọ nghe Bạch Ngọc Đường nói xong, ngẩn người, sau đó, hắn chậm rãi lui ra phía sau một bước, có vẻ muốn quay đầu lại…
Thì ở phía sau, phía đầu hàng lang bên kia truyền đến tiếng của Bạch Cẩm Đường, “Ngọc Đường?”
…
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn thoáng qua, ở chỗ quẹo, Bạch Cẩm Đường đã đi tới, hiển nhiên vừa phát hiện thằng em mình lại chạy mất dạng nên vội đi tìm.
“Ở đây làm gì?” Bạch Cẩm Đường cuối cùng cũng tìm được Bạch Ngọc Đường, ngoắc ngoắc bé, “Về nhà a.”
“Dạ…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, quay đầu lại nhìn thử, thì phát hiện ra người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng ở trước cửa kia đã đi mất.
“Lại phát ngốc gì thế?” Bạch Cẩm Đường tới cầm tay Bạch Ngọc Đường kéo đi, “Ba tìm em khắp nơi đó, về rồi lại bị ăn đòn cho xem.”
Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa quay đầu lại, còn hỏi đại ca mình, “Anh, mới rồi anh có nhìn thấy một người mặc áo blouse trắng không?”
Bạch Cẩm Đường buồn cười, đưa tay giữa lại cái đầu cứ xoay tới xoay lui của thằng em hiếu động, “Nhìn thấy người mặc áo blouse trắng ở bệnh viện thì có gì lạ hả?”
Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ hỏi, “Trong phòng bệnh là ai a?”
Bạch Cẩm Đường thuận miệng đáp hai câu, nói là một người từng quen biết trước đây. Bởi vì ba cha con còn ghé vào trung tâm thương mại. Bạch Ngọc Đường lôi kéo Bạch Cẩm Đường đi chơi gắp thú bông, sau đó đi coi phim, quay qua quay lại thì quên luôn chuyện này.
…
Nghe xong tự thuật của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đưa ra một vấn đề, “Sao cậu biết người mặc áo blouse kia không phải bác sĩ?”
Bạch Ngọc Đường đang lái xe nghe được câu hỏi của Triển Chiêu thì có chút buồn cười, “Cậu nghe xong thì quan tâm nhất là điểm này?”
Triển Chiêu gật đầu, “Ừ, thiếu niên nằm trên giường kia tám phần mười chính là Ether đi, không có gì phải quan tâm cả, tôi có hứng thú với người mặc áo blouse trắng hơn, cậu gần đây từng gặp lại người kia à?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt một chút, kinh ngạc, “Miêu Nhi, sao cậu biết?”
“Bởi vì cậu đột nhiên nhớ lại chuyện này.” Triển Chiêu giải thích, “Có rất nhiều chuyện chúng ta không nhớ rõ không có nghĩa là nó đã biến mất, mà là bị niêm phong vào sâu bên trong kho ký ức. Muốn nhớ lại những câu chuyện ày, cách tốt nhất là kích thích bằng những sự vật sự việc có liên quan. Lọc ra những chuyện gần đây cậu trải qua và ký ức năm đó, tôi nghĩ thứ kích thích cậu chính là “bóng lưng” kia, trùng hợp là trong bữa tiệc của anh hai cậu cũng thấy được một bóng lưng, cho nên… Là cùng một người sao?”
Bạch Ngọc Đường khe khẽ thở dài, “Miêu Nhi, có ai từng gây bất ngờ cho cậu chưa?”
Triển Chiêu chớp chớp mắt.
Bạch Ngọc Đường có chút bất lực, “Tôi đang hoài nghi có phải trước đây toàn bộ những món quà “bất ngờ” mà tôi tặng cậu đều nằm trong dự liệu của cậu không.”
Triển Chiêu nhướn nhướn mi, “Cậu có thể tiếp tục cố gắng.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu.
“Trở lại chuyện chính.” Triển Chiêu hỏi, “Cậu vì sao biết người kia không phải bác sĩ?”
“Cảm giác.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
Triển Chiêu cau mày nhìn anh — không được nói qua loa?
Bạch Ngọc Đường nói, “Phòng bệnh kia là phòng ICU, có bác sĩ đến kiểm tra thường xuyên là chuyện rất hợp lý, nhưng tôi nhìn thấy bóng lưng của người kia không hiểu sao lại thấy nó và hoàn cảnh xung quanh không được hòa hợp cho lắm… Mặc quần âu đeo giày da lại càng không hài hòa, hơn nữa tư thế hắn dựa vào cửa làm tôi thấy có gì đó lén lút.”
Triển Chiêu khẽ cười cười, “Hóa ra trực giác của dã thú đã bộc lộ ngay từ nhỏ a.”
Bạch ngọc dở khóc dở cười — có tính là khích lệ không?
“Như vậy, vấn đề quan trọng nhất là.” Triển Chiêu hỏi, “Người đó, và bóng lưng cậu nhìn thấy ở bữa tiệc của đại ca, là cùng một người sao?”
“Tôi không dám khẳng định.” Bạch Ngọc Đường rất thật thà trả lời, “Vị trí quan sát khác nhau, khi còn bé thì ngẩng mặt nhìn từ dưới lên, còn hiện tại thì nhìn thẳng, tôi không thể phán được được. Có điều…”
“Có điều…” Triển Chiêu không đợi Bạch Ngọc Đường nói xong, thì đã tiếp lời, “Cảm giác không hề hòa hợp với không khí xung quanh thì y hệt, đúng không?”
Bạch Ngọc Đường thở dài, “Chắc chắn chưa từng gây bất ngờ cho cậu rồi.”
Triển Chiêu cười…
Lúc này, Bạch Ngọc Đường ngừng xe.
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nhận ra bọn họ đã đi tới một khu vực ở ngoại ô thành phố, ở đây giống như một bến tàu bỏ hoang, chất đống một lượng lớn thùng đựng hàng, còn có nhiều rỉ sắt đích đường ống phương tiện, mấy gian nhà cũ và hàng loạt nhà xưởng bỏ hoang, xung quanh cỏ dại mọc dài, vô cùng hoang vu.
Bạch Ngọc Đường mở cửa xe, phía trước, Triệu Hổ và Mã Hán cũng xuống xe.
Mã Hán đang vừa nghe điện thoại, cúi đầu nhìn địa chỉ hiển thị trên màn hình máy vi tính, vừa hỏi Tương Bình, “Chắc chắn là ở đây?”
Tương Bình đã trở lại SCI gật đầu, “Ừa, chính là địa chỉ Ether cung cấp.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày quan sát hoàn cảnh xung quanh, “Người di truyền cuối cùng ở chỗ này?”
“Cẩn thận.” Triển Chiêu nhắc nhở, “Nếu như đây là người chúng ta muốn tìm, thì hắn cũng tương đối nguy hiểm.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, lúc này, Triệu Hổ chạy tới nhỏ giọng nói, “Sếp, bên trong có người!”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều ngẩng đầu nhìn.
Tại cửa nhà xưởng, Mã Hán phải dựa vào tường vây nhìn xung quanh, thấy Bạch Ngọc Đường nhìn qua, anh ra hiệu bằng một động tác tay.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
Triển Chiêu hỏi, “Cậu ta nói gì thế?”
“Mã Hán thấy có bốn người, đều vũ trang hạng nặng.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Chúng ta có cần gọi đặc công trợ giúp a?” Bạch Trì hỏi.
Vừa hỏi xong, chợt thấy Bạch Ngọc Đường ngẩng phắt đầu.
Triển Chiêu và Triệu Hổ nhìn nhau.
Bạch Ngọc Đường nhìn về phía cửa nhà xưởng.
Lúc này, Mã Hán và Lạc Thiên đang ở cửa hình như phát hiện ra cái gì, hai người nhìn nhau, sau đó chạy vào.
Bạch Ngọc Đường và mọi người cũng lập tức chạy vào…
Thì thấy bên một cái thùng đựng hàng, có một người đàn ông mặc đồ đen, đầu trúng đạn, cách đó không xa cũng có một người khác đang nằm sõng soài.
Lạc Thiên ấn thử mạch trên cổ hắn, nhíu mày, “Đã chết.”
Mã Hán chỉ vào nhà xưởng phía trước, “Có mấy người vừa đi vào.”
“Anh.” Bạch Trì lôi kéo Triển Chiêu, chỉ vào người mặc đồ đen đã chết kia, nói, “Là sát thủ chuyên nghiệp đó, nhìn y hệt đám người lần trước tập kích A Mạc, đều được thuê làm.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Xem ra người của G cũng đã tới rồi!”
“Hẳn là vừa đến không bao lâu.” Bạch Ngọc Đường muốn vào, Triển Chiêu khẽ kéo anh lại, “Đừng nóng nảy.”
Bạch Ngọc Đường có chút tò mò nhìn Triển Chiêu, “Đừng nóng nảy? Lỡ đâu bị G…”.
“G còn chưa tới.” Triển Chiêu nói rồi, chỉ chỉ những thùng đựng hàng xung quanh.
Mọi người phát hiện, trên những thùng đựng hàng này đều được sơn rất nhiều ký hiệu kỳ quái, có vẻ giống những chữ số, thoạt nhìn rất loạn, nhưng có vẻ như có quy luật.
“Đấy là những thứ gì?” Triệu Hổ hiếu kỳ hỏi.
“Bên trong hẳn là người mà chúng ta muốn tìm.” Triển Chiêu nói, “Những sát thủ này chắc là được hắn thuê để làm thủ vệ, mà đám sát thủ được G thuê, công dụng của bọn họ kỳ thực đều như nhau.”
“Công dụng gì?” Mọi người tò mò
“Bia đỡ đạn!”
Triển Chiêu vừa mới dứt lời, chợt nghe “Oanh” một tiếng, mọi người vô thức cúi đầu… Nhìn nữa… Trong gian nhà xưởng kia xảy ra một vụ nổ, sóng xung kích làm cửa sổ vỡ nát, bột thủy tinh bay ra thật xa, khói đặc cuồn cuộn.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Là một cái bẫy?”
“Chính xác là một cách để báo động.” Triển Chiêu nói, “Động tĩnh lớn như vậy, có thể kéo dài không ít thời gian, hắn chắc chắn đã chạy!”
“Chạy đi đâu được nhỉ?” Triệu Hổ hỏi.
Triển Chiêu hỏi Bạch Trì, “Nhà xưởng này trước đây làm gì?”
Tiểu Bạch Trì lục lại bản đồ của thành phố S ở trong đầu một chút, rồi trả lời, “Trước đây hẳn là một nhà máy xử lý nước thải.”
Triển Chiêu gật đầu, “Phía dưới nhà máy là một trong số những đường nước thải của thành phố.”
Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, “Cho nên hiện tại hắn đang ở dưới lòng đất?”
“Bên kia!” Triệu Hổ chỉ về phía trước, ở đó có biển báo lối vào của đường ống thoát nước.
Bạch Ngọc Đường đứng lên.
Triển Chiêu bảo Bạch Trì về xe lấy đao của Bạch Ngọc Đường tới… Gần đây Bạch Ngọc Đường đều luyện đao, thanh đao luôn để ở ngay trong cốp xe.
Bạch Ngọc Đường tò mò, “Cần dùng đao?”
Triển Chiêu nghiêm túc nói với Bạch Ngọc Đường, “Hung thủ này tương đối giảo hoạt, hơn nữa phản xạ cơ thể và kỹ xảo đánh nhau đều nổi trội hơn người bình thường nhiều, dùng súng sợ là không trúng hắn!”
“Súng mà còn bắn không trúng?” Triệu Hổ kinh hãi.
“Hắn là một thiên tài số học, có thể tính toán ra quỹ đạo di chuyển của viên đạn!” Triển Chiêu bổ sung một câu, “Có điều nên nhớ, điểm lợi hại của hắn ở chỗ tính toán ra được quy luật, nhưng nhược điểm chính là quá mức nguyên tắc đến độ ám ảnh cưỡng chế.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại nhíu mày nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu không đi?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Tôi không đi, tôi ở chỗ này chờ G.”
Nghe xong, không chỉ Bạch Ngọc Đường, mà những ngươi khác đều trợn tròn hai mắt.
“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường lo lắng.
Triển Chiêu vỗ vỗ vai anh, “Yên tâm đi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn thử những người xung quanh một lát, Triển Chiêu biết cậu ta đang cân nhắc lưu lại vài người bảo vệ mình, liền mỉm cười, “Người ở lại càng nhiều trái lại càng có lợi với G, à… Thật ra có người có thể lưu lại hỗ trợ.”
Nói xong, Triển Chiêu chỉ Mã Hán.
Mã Hán sửng sốt.
Triệu Hổ cũng kinh ngạc, “Lưu lại Tiểu Mã ca có dùng được không a? Ở đây chỉ có sếp mới miễn dịch với thôi miên thôi a!”
Triển Chiêu xấu xa cười, vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, “Nhanh lên! Đừng để tên khốn đó chạy mất! G cứ giao cho tôi đi.”
Bạch Ngọc Đường tuy rằng còn có chút lo lắng, nhưng từ trước đến nay anh vẫn luôn rất tin tưởng các quyết định của Triển Chiêu, hơn nữa lưu lại Mã Hán anh cũng yên tâm hơn chút.
Việc này không nên chậm trễ, Bạch Ngọc Đường để lại một câu “Cẩn thận”, rồi mang theo Lạc Thiên, Triệu Hổ và Bạch Trì đi về phía cửa vào đường ống thoát nước.
Mọi người đi rồi, trong nhà máy bỏ hoang chỉ còn lại Triển Chiêu đang vô cùng bình tĩnh, và Mã Hán chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Mã Hán cảnh giác nhìn Triển Chiêu, càng nghĩ càng thấy mình đang không quá an toàn, còn không bằng đi vào cống thoát nước….
Triển Chiêu cũng không nói gì, chỉ cười tủm tỉm cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau một lát, Mã Hán nhịn không được mà hỏi, “Tiến sĩ… Anh chắc chắn tôi lưu lại có thể đối phó với G?”
Triển Chiêu khẽ cười, đưa tay chỉ chỉ vào huyệt thái dương của Mã Hán.
Mã Hán tò mò.
Triển Chiêu nói, “G có lẽ không làm gì được cậu đâu, đừng quên… Triệu Tước từng làm chút bảo hiểm cho cậu.”
Mã Hán sửng sốt, kinh ngạc nhìn Triển Chiêu.
Trước đây khi điều tra án thuyền ma, khi mọi người lên thuyền để đối phó với Emilia, Triệu Tước từng yêu cầu đơn độc ở cùng với Mã Hán một lúc, không ai biết Triệu Tước đã làm gì, nhưng Mã Hán sau khi về nhà cân thử, phát hiện chính mình gầy đi vài kg, nhưng anh không thể nào nhớ ra được lúc đó đã xảy ra những chuyện gì. Đoạn thời gian đó ngày nào anh cũng nơm nớp lo sợ Triệu Tước thôi miên để bắt anh đi làm chuyện xấu gì, nhưng ngày qua ngày, cũng không thấy bất cứ phản ứng xấu nào xuất hiện.
“Anh nói… Triệu Tước làm cho tôi chút bảo hiểm, là có ý gì?” Mã Hán nghi hoặc.
Triển Chiêu hai tay đút túi quần đi ra cửa, vừa nói với Mã Hán, “Triệu Tước đại khái đã sớm ngờ tới chuyện chúng ta sẽ có ngày đụng phải G, nên sớm làm chút bảo hiểm ở trên người cậu… Hôm này tôi phải đợi xem G ngã một vố đau, chúng ta sẽ ra đòn phủ đầu hắn … Đúng rồi, nhờ người đang nằm trên nóc nhà kia dùng hàng cẩn thận chút, đừng thật sự bắn chết G.”
Mã Hán tò mò.
Triển Chiêu đưa lên hai ngón tay, lắc lắc.
Mã Hán nhíu mày, lấy điện thoại ấn gọi cho Eleven.
Không bao lâu, điện thoại được bắt máy, “Khụ khụ.”
Mã Hán nghe được tiếng ho khan, nhíu mày ngẩng đầu, nhìn về nóc một tòa nhà cao tầng phía xa.
Trong điện thoại, truyền đến giọng của Eleven, “Nè, cười cái coi.”
Mã Hán tò mò, “Sao chú lại tới? Tin tức của chú cũng nhanh quá rồi đó…”.
Triển Chiêu ở một bên chen lời, “Hắn thả máy theo dõi ở trong túi áo cậu đó.”
Mã Hán giật mình, đưa tay lục túi áo, vừa bất lực nhìn Triển Chiêu, “Tiến sĩ… Anh phát hiện từ khi nào?”
Triển Chiêu chớp chớp mắt, “Ờ thì… Tối hôm có vụ nổ ở quán cà phê.”
Mã Hán câm nín.
Triển Chiêu lắc đầu, “Ai bảo cậu cứ ra ngoài làm nhiệm vụ lại khoác cái áo này?”
Đầu bên kia điện thoại, truyền đến tiếng cười của Eleven.
Triển Chiêu đưa tay cướp điện thoại của Mã Hán, nói với Eleven, “Lát nữa tôi đưa tay sờ mũi thì chú bắn nhé.”
Eleven cười hỏi, “Bắn ai?”
Đang nói chuyện, từ phía xa một chiếc ô tô màu trắng chậm rãi đi tới.
Triển Chiêu thấy được chiếc xe, cười lạnh một tiếng, trả lời vấn đề của Eleven, “Kẻ không chịu phối hợp.”
…
Ở cửa cống thoát nước, tuy rằng đã bỏ hoang từ lâu, nhưng vẫn còn ngửi thấy mùi thuốc tẩy và mùi rỉ sét.
Triệu Hổ và Bạch Trì theo Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên, mọi người cùng nhau đi dọc theo đường ống.
Đường ống nước ở đây khá phức tạp, nhưng Bạch Trì bằng trí nhớ siêu việt của mình, chỉ rõ mỗi đường ống nào sẽ thông đến đâu.
Lạc Thiên dán tai lên một ống nước nghe một hồi, quay đầu lại nói với Bạch Ngọc Đường, “Đúng là có tiếng bước chân.”
Bạch Ngọc Đường đứng ở trước một ngã ba, nhìn hai đường ống tối thui ở hai bên.
Triệu Hổ hỏi, “Sếp, đi hướng nào?”
Bạch Ngọc Đường đứng một hồi, lắc đầu, “Bên nào cũng giống nhau.”
Mọi người tò mò nhìn anh.
Bạch Ngọc Đường hạ giọng nói, “Hắn sẽ quay lại đây…”
Nói xong, một trận gió thổi qua.
Trong cống thoát nước, gió lạnh mang theo một mùi hôi thối khiến cho mọi người nổi da gà.
Lạc Thiên vẫn dán tai vào ống nước nghe ngóng động tĩnh chợt ngẩng đầu.
Bạch Ngọc Đường dẫn mọi người đi vài bước vào trong đường ống ở bên tay trái, tránh sang một bên, nín thở chờ đợi…
Hầu như cùng lúc, từ trong ống nước phía bên phải, truyền đến tiếng bước chân “cộp cộp cộp” có quy luật, tiếng bước chân này từ xa tới gần, có tính quy luật rất ổn định, y như tiếng phát ra từ đồng hồ quả lắc.
Nghe tiếng bước chân này, Bạch Ngọc Đường phất tay với Lạc Thiên Triệu Hổ bọn họ, ý bảo đừng tùy tiện hành động… Người này, đúng như Triển Chiêu nói, cực kỳ nguy hiểm!