Đọc truyện S.C.I. Mê Án Tập – Chương 33: Sinh Viên
Những người dự dạ tiệc sau khi khai tên với cảnh sát liền rời đi.Công Tôn day day chỗ giữa hai lông mày, rời khỏi phòng khách, đi hướng thang máy.
Nhìn thang máy chật ních như hộp cá mòi, Công Tôn cảm thấy dạ dày lộn một cái, lắc đầu, quyết định đi thang bộ xuống dưới.
Đẩy cánh cửa dẫn ra cầu thang bộ, vừa định xuống dưới… Đột nhiên, một cánh tay thò ra túm lại.
Công Tôn ngay cả thét lên cũng không kịp đã bị kéo vào một ngách vắng không người thấy ở hành lang.
Ngẩng đầu, thấy Bạch Cẩm Đường đang cười cười đứng trước mặt.
“Cậu… Ư…”
Bạch Cẩm Đường không nói gì, áp Công Tôn trên tường, cúi đầu hôn điên cuồng.
……
Công Tôn giơ tay đẩy nhưng đẩy không ra, giãy dụa cũng không có kết quả, cuối cùng, chỉ còn cách cắn thật mạnh vào môi Bạch Cẩm Đường.
“Ss…” Bạch Cẩm Đường bị đau giật mình, rốt cuộc ngẩng đầu, rời khỏi miệng Công Tôn. Liếm môi dưới bị cắn đến mức bật máu, cười hì hì, cúi đầu nhìn chăm chú Công Tôn vừa bị mình hôn đến mức thở dốc.
Công Tôn ngẩng đầu trừng anh: “Cậu rốt cuộc muốn gì?”
Bạch Cẩm Đường nhún nhún vai: “Ai, anh vừa giúp tôi một việc lớn, tôi đang suy nghĩ phải cám ơn anh như thế nào, thôi thì…” Nói đến đây, thân mật thì thầm vào tai Công Tôn: “Tôi lấy thân để báo đáp là tốt nhất.”
Công Tôn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Cẩm Đường một lúc, nhẹ nhàng nói: “Tốt.”
Bạch Cẩm Đường hơi sửng sốt, lại cúi xuống muốn hôn, không ngờ đột nhiên có hàn quang lóe lên trước mắt, theo bản năng giơ tay nắm lấy cổ tay Công Tôn đang vung lên… Một con dao mổ sáng loáng.
“Này này
” Bạch Cẩm Đường một tay giữ chặt tay Công Tôn, một tay cố gắng khống chế không cho Công Tôn giãy dụa, “Anh làm gì mà hở một tí là rút dao ra vậy?”
“Cậu không phải muốn lấy cơ thể để cảm tạ tôi sao?” Công Tôn tàn nhẫn nói, “Vừa đúng lúc, tôi đã sớm muốn thử giãi phẫu cơ thể sống đó!”
“Ha hả
” Bạch Cẩm Đường chỉ cười trừ, “Anh có biết, tôi thích nhất chính là bộ dáng này của anh!” Nói xong lại cúi xuống hôn.
“Ư… Khốn nạn! Tôi phải làm thịt cậu… Ư…”
“Tùy anh tùy anh, nếu anh muốn, cả cái mạng này đưa cho anh cũng không thành vấn đề
”
“Ai muốn… Tay không được sờ lung tung…”
“Nơi này có phòng riêng cho tổng thống, cứ ở lại đi, đừng về!”
“Cậu… Chết đi… A…”
……………
………
……
Ở một góc cầu thang, Đinh Triệu Huệ lấy khăn tay đưa cho Đinh Triệu Lan: “Này! Lau nước dãi đi…”
Đinh Triệu Lan cầm lấy, lau hết nước dãi lại đưa trở lại: “Trả này! Lau máu mũi đi…”
“Nói đi nói lại, lão đại thật đúng là…”
“Lưu manh a
”
“Tôi sẽ đưa anh về.” Ôm lấy Công Tôn bị hôn cho không còn sức chống cự, chỉ có thể im lặng trừng mắt, Bạch Cẩm Đường nhẹ nhàng nói.
“Ai muốn cậu đưa về?!” Công Tôn lấy lại nhịp thở, hung bạo đẩy Bạch Cẩm Đường ra, xoay người muốn chạy.
“Không sao, dù gì cũng tiện đường mà.” Bạch Cẩm Đường kéo Công Tôn đi về hướng ngược lại, “Bên này có thang máy riêng này.”
Mãi đến lúc bị Bạch Cẩm Đường tha xuống dưới lầu, nhét vào ô tô, Công Tôn mới bất mãn hỏi, “Cái gì mà bảo tiện đường?”
Nhìn Bạch Cẩm Đường cắm chìa khóa vào cánh cửa gian phòng ngay kế bên, Công Tôn kinh hãi há mồm.
Vẫn chưa kịp thốt ra lời nào thì cặp song sinh họ Đinh không biết từ đâu chui ra theo, rút chìa khóa cắm vào cánh cửa kế bên của cánh cửa đó.
Tức giận…
“Người… mấy người…”
Bạch Cẩm Đường đẩy Công Tôn đang đứng ngạc nhiên vào trong phòng, đóng cửa lại. Ngẩng đầu, nhìn sang ô cửa sổ lớn đang đóng chặt rèm.
“Trông như mấy ngày nay anh đều ở lại cục cảnh sát phải không?” Kéo Công Tôn đến trước cửa sổ, vươn tay kéo rèm qua một bên, đập vào mắt là cảnh đêm rực rỡ ánh đèn.
Công Tôn đứng ngẩn người nhìn tòa cao ốc cũ kỹ đối điện, lúc trước vẫn còn tối om om, giờ đang được tu bổ lại để trở thành một ngọn đèn lộng lẫy.
“Khu vực này rất có tiềm năng khai thác, tôi đã mua trọn, chỗ kia…” Vừa nói vừa chỉ vào ô cửa sổ vốn từng khiến người ta phải sởn gai ốc, “Văn phòng của chủ tịch tập đoàn Bạch thị.”
“……” Công Tôn có chút không tự nhiên, “Cậu, không cần phải…”
“Chậc chậc chậc…” Bạch Cẩm Đường chỉa ngón tay chỉ qua chỉ lại giữa hai chỗ. “Góc nhìn của chỗ đấy rất tốt, anh thấy tôi mà tôi cũng thấy được anh. Như vậy mỗi buổi tối, anh đều có thể yên tâm ngủ ngon.”
……………
Công Tôn quay đầu lại nhìn anh, lần đầu tiên có chút tin tưởng, sau đó lại nghe Bạch Cẩm Đường bổ sung: “Được rồi, tôi vừa mở trên tường một lối thông giữa hai phòng.”
Nhìn theo hướng chỉ, Công Tôn phát hiện, trên bức tường vốn ban đầu nhẵn nhụi, bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa lớn, phòng của hai người — thông với nhau.
……………
“Bạch Cẩm Đường! Cậu cút ra ngoài cho tôi! Đồ biến thái!!”
“Anh lần đầu tiên gọi tên tôi a!”
“Cậu…… A! Làm gì vậy? Bỏ tôi xuống!”
“Chúng ta vào phòng bàn bạc cụ thể một chút việc lấy thân báo đáp chứ……”
“Cút! Cút ra ngoài cho tôi!”
………
Đêm đấy, Bạch Cẩm Đường nằm trằn trọc, lật qua lật lại trên giường. Công Tôn sau khi ném anh ra ngoài thì dùng tủ trong nhà bịt cánh cửa kia lại, “Ai
” Lần thở dài thứ 30 trong đêm nay — người này, sao lại khó chiều như vậy?
Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tinh thần sáng láng, vừa bước vào S.C.I. đã bị Bao Chửng quắc vào văn phòng cục trưởng.
“Thấy sao?” Bao Chửng đem một tập tài liệu ném cho hai người.
Mở ra nhìn, quả nhiên là vụ án mạng tối hôm qua, cùng với cả giấy tờ của vụ giết người bằng súng bắn tỉa từ trước tới giờ.
“Không giống với sát thủ chuyên nghiệp.” Bạch Ngọc Đường lật qua lật lại tập giấy, “Thủ đoạn không quá chuyên nghiệp!”
Bao Chửng gật đầu: “Đấy mới là vấn đề làm chúng ta lo lắng!”
Triển Chiêu nhíu mày nhìn tư liệu: “Sát thủ ngày hôm qua là sinh viên Đại học M? Tề Lỗi, cậu ta vừa tròn hai mươi?”
Bao Chửng tiếp tục gật đầu: “Vụ án này có chút kỳ quái, tiến sĩ Wilson và Jon đều là những nhân vật nước ngoài nổi tiếng, vụ này thu hút sự quan tâm của dư luận rất cao, nội trong nửa tháng, hai cậu phải phá được án cho tôi!”
Bạch Ngọc Đường vò đầu: “Bao Cục trưởng, chú cho thời gian gì mà keo vậy?”
Triển Chiêu ở bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng đó.”
Bao Chửng buồn cười nhìn hai người: “Hai đứa nhóc các cậu, đừng có kẻ xướng người họa trước mặt tôi, nửa tháng phá án, trễ một ngày, cọ WC một năm!”
Mọi người trong S.C.I. thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bất mãn đùng đùng đi ra.
“Mã Hán!”
“Sếp?”
Mã Hán thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Đường không tốt, lập tức ngoan ngoãn chạy lại nghe lệnh.
“Đem bốn người trong tổ kỹ thuật đến hiện trường khám xét.”
“Rõ!”
“Vương Triều, Trương Long, đi điều tra lý lịch của những người bị hại, cả ông tiến sĩ gì đó và ngôi sao gì gì kia luôn.”
“Rõ!”
“Từ Khánh, đi điều tra súng từ đâu tới!”
“Rõ!”
“Trong nửa tháng phải phá án cho tôi!”
“Hở??”
Bạch Ngọc Đường nhìn đám cấp dưới của mình, cười ha hả nói: “Trễ một ngày, cọ WC một năm!”
Mọi người vội chạy như chim chóc tản đi…
Triển Chiêu liếc mắt nhìn con chuột đang giận cá chém cấp dưới, lầm bầm: “Hừ, tiểu nhân đắc chí!”
Bạch Ngọc Đường liếc anh: “Mèo chết, lầm bầm gì?”
“Chúng ta làm gì đây?” Triển Chiêu nghiêng đầu hỏi.
“Haizz… ” Thở dài, Bạch Ngọc Đường cầm tài liệu trên bàn, “Đi đến đại học M, điều tra người tên Tề Lỗi kia.”
Đại học M là đại học tư hạng ba, cách cư xử và ăn mặc của sinh viên chỗ này hoàn toàn khác với đại học C. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi vào phòng làm việc của trường luật — đúng thế, Tề Lỗi là sinh viên khoa luật.
Cổ Trịnh Nham là một thầy giáo khoảng ba mươi tuổi, ông là chủ nhiệm lớp luật ban 2 khóa 4 của Tề Lỗi.
Ông nhiệt tình tiếp đón Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, theo như lời của ông nói về Tề Lỗi, đó là một sinh viên không thể sống tập thể, trọ trong ký túc xá nửa năm thì ra ngoài thuê phòng ở.
“Tại sao lại ra ngoài? Cậu ta có bất hòa với người trong ký túc xá sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đúng…” Cổ Trịnh Nham do dự một chút, nói: “Tề Lỗi bị bệnh, không thể ở chung với bạn cùng khoa.”
“Bệnh gì?”
“…… Mộng du……”
“Mộng du?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu kinh ngạc nhìn nhau.
“Có thể nói cụ thể hơn được không?” Triển Chiêu cảm thấy hứng thú liền hỏi.
“Dĩ nhiên rồi.” Thầy giáo Cổ gật đầu, “Tề Lỗi đã từng nhiều lần, nửa đêm vùng dậy tấn công bạn cùng phòng, cậu ta có khi còn phóng hỏa, đánh người… Có một lần nghiêm trọng nhất, thiếu chút nữa thì cậu ta đã chết ngộp trên giường mình.”
“Làm sao mọi người biết cậu ta bị mộng du?” Triển Chiêu cau mày.
Thầy Cổ thở dài: “Tề Lỗi bình thường không thích giao tiếp, nhưng cách cư xử thì ôn hòa, theo lời bạn cùng phòng, cậu ta lúc tấn công người vào buổi tối, dường như biến thành một người khác, hung hãn dị thường… Hơn nữa, sau đó Tề Lỗi hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra.”
Triển Chiêu cúi đầu không nói, tựa như lại xuất thần, Bạch Ngọc Đường tiếp tục hỏi thầy Cổ thêm mấy vấn đề, trong khoảng thời gian đó, Triển Chiêu chỉ im lặng, cau mày trầm tư.
Sau khi kết thúc các câu hỏi, Triển Chiêu rốt cuộc nói: “Chỗ ở của cậu ta, thầy có biết không?”
“A, trong sổ địa chỉ liên lạc có ghi lại, để tôi lấy cho hai người.”
Cổ Trịnh Nham lấy giấy bút ra viết, vừa viết vừa nói: “Chi tiết cụ thể, hai người có thể đi hỏi những sinh viên trong ban nhạc, bọn họ chắc là biết rõ nhất.”
“Ban nhạc?”
“Tề Lôi rất có thiên phú trong khoản âm nhạc, chơi guitar bass rất khá, cậu ta cùng một số sinh viên trường khác lập ban nhạc tên “Điểm sôi”, ở trong trường này, ban nhạc cũng khá nổi tiếng, hình như nghe nói gần đây có hãng thu âm nào đó muốn ký hợp đồng phát hành đĩa nhạc với họ.”
“Chúng tôi có thể tìm thành viên ban nhạc ở đâu?”
“À, ở phòng sinh hoạt chung của trường, lầu ba của tòa nhà màu đỏ kia.”
Cổ Trịnh Nham nhìn đồng hồ: “Chiều nào bọn họ cũng tới luyện tập, hai người vào trong tòa nhà là có thể nghe thấy tiếng nhạc.”
Hai người ra khỏi ký túc xá trường. Triển Chiêu mù đường, lòng vòng ba lần mới mò tới được khu nhà gì đó dành cho sinh hoạt chung.
Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ: “Miêu Nhi, mười hai giờ rồi, giờ đến cũng không tiện, đi ăn gì đã rồi tiếp tục.”
……… Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường nhắc mới nhớ, cảm giác bao tử đang kêu ục ục.
“Ăn gì bây giờ?” Vừa rồi lòng vòng ba vòng, Triển Chiêu đã muốn chóng mặt, Bạch Ngọc Đường đành kéo anh đi về hướng cổng trường.
“Đi đâu thế?”
“Lúc mới vào, tôi có thấy bên cạnh trường có một quán ăn rất giống quán Nhật Bản.”
“Quán ăn Nhật Bản?” Triển Chiêu vừa nghe liền hăng hái,”SUSHI! SUSHI! Tôi muốn ăn cá cuộn.”
“Được, được, có cá cuộn.”
“Cá sardine cuộn!”
“Ừ ừ, có cá sardine cuộn.”
“Cả cá hồi nữa!”
“Ừ, cá hồi.”
“Cá điêu sống!”
“Sao toàn là cá, cậu là mèo thật à?”
“Wasabi!”
“Không được ăn mù-tạc!”
“Tại sao?”
“Người có dạ dày kém không được ăn!”
“Hứ!”
Hai người đi vào quán ăn Nhật gần trường.
“Được rồi, Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường tìm một bàn tương đối yên tĩnh ngồi xuống, “Vừa rồi trông cậu xuất thần, có phải đã phát hiện ra cái gì?”
Triển Chiêu ngồi xuống ghế đối diện anh, cầm lấy thực đơn gọi món, “Tôi vẫn chưa chắc chắn, chỉ là nghi ngờ.”
“Nghi ngờ cái gì?”
“Ừm…”
“Nói a! Mèo chết, để còn ăn chứ!”
“Tôi nghĩ, tình trạng của Tề Lỗi lúc đó, không giống như mộng du.” Triển Chiêu cầm đũa, chọc chọc món cơm lươn trước mặt.
“Nói thế là sao?”
“Nói thế này, tình trạng mộng du ở người trưởng thành là cực kỳ nhỏ, hơn nữa, phần lớn đều là những hành động không mục đích, hành động biểu hiện ra ngoài chỉ là đi qua đi lại một chút và gì gì đó nữa, trạng thái người lúc đó chỉ là mơ mơ màng màng.” Triển Chiêu trầm tư, tiếc tục chọc chọc món cơm lươn.
“Thầy của cậu ta nói cậu ta lúc đó hung hãn dị thường, sau khi hết hung hãn thì không biết mình đã làm gì.” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm món cơm lươn đáng thương.
“Đây chính là điểm kỳ lạ nhất.” Triển Chiêu nói, “Mộng du chính là kết quả của hoạt động vỏ não của con người. Hoạt động của não bộ, bao gồm hai quá trình “kích thích” và “kìm hãm”. Thông thường, một người đang ngủ, những tế bào ở lớp vỏ não sẽ ở trong trạng thái bị kìm hãm. Nếu lúc này, có một nhóm hoặc một vài nhóm tế bào não chi phối vận động cơ thể vẫn còn trong trạng thái kích thích, nó sẽ phát sinh ra mộng du. Những hành động làm trong mộng du thường là những hành động bình thường rất quen thuộc, được lập lại nhiều lần trong những hoàn cảnh quen thuộc của người bị mộng du……”
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường dùng đũa gõ vào cái chén trước mặt Triển Chiêu, “Cậu lại bắt đầu không nói tiếng Trung.”
Triển Chiêu lườm anh một cái, cầm lấy một miếng sushi lớn, “Nói đơn giản, người bị mộng du không có khả năng thay đổi tính tình lớn như thế! Hơn nữa, sau một khoảng thời gian, người đó còn có thể nhớ lại, cảm giác được những cảnh trong mơ, xảy ra rất thật.” Há mồm, cắn.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Cậu nói, hắn ta cố ý?”
Triển Chiêu ngậm miếng sushi, lắc đầu: “Ưm… Không giống.”
“Vậy là sao?”
“…… Hiện tại tôi chưa có cách nào chứng minh, cho nên muốn tìm hiểu môi trường sinh hoạt của cậu ta.” Triển Chiêu tiếp tục chiến đấu với đám đồ ăn.
“… Đừng nói hắn là người điên a?” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, “Mới đầu năm mà sao lắm người điên thế không biết?”
Triển Chiêu cầm con tôm chiên, chỉa vào anh: “Chuột bạch! Không được nhắc hai chữ ‘người điên’ nữa!”
Ầm—-
Triển Chiêu còn chưa nói xong, cách đó không xa có một cái bàn bị lật đổ, ngay sau đó truyền tới tiếng người cãi vã.
“Mày có gan lập lại lần nữa?!”
Hai người quay đầu lại nhìn, thấy ở chỗ gần cửa có hai người đang đứng cãi nhau.
Một người đang túm áo người kia, hung dữ mắng hai câu thì lao vào đấm đá.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu kinh hãi phát hiện, hung thần ác sát đánh người chính là một cô gái, còn người bị đánh nhưng không hề trả đòn lại là một người đàn ông.
Cô gái kia mặc một bộ đồ bó màu đen, trang phục có vẻ rất punk, đánh người đàn ông kia một lúc thì dừng, hung hãn nhổ nước miếng rồi xoay người rời đi.
“Ss!…” Người đàn ông bị đánh cho bầm mặt lồm cồm đứng dậy, chửi móc theo, “Không phải chỉ là một ban nhạc cấp trường học sao, làm cái trò gì mà như…”
Ném tiền, xoay người cũng rời đi.
Ăn uống xong xuôi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo địa chỉ mà thầy giáo Cổ đưa cho, tìm đến chỗ ở của Tề Lỗi ngay gần trường.
Đấy là một khu phòng cho thuê với giá rẻ trong một chung cư, hai người lên lầu, gõ cửa, không ai trả lời.
“Xem ra cậu ta ở một mình.” Triển Chiêu nhìn quanh bốn phía, “Tìm quản lý hỏi chìa khóa?”
Bạch Ngọc Đường khoát tay: “Tìm quản lý ở chỗ nào? Phiền phức lắm.” Nói xong, giơ chân, một phát đạp vào cửa.
“Bang” một tiếng, cánh cửa bị đá mở toang.
Một mùi lạ xông lên đập vào mũi làm cả hai nhíu mày, đang muốn đi vào thì chợt nghe thấy tiếng quát: “Đứng lại, các người là ai?”
Quay đầu, thấy người đang trợn mắt nhìn đứng cách đó không xa, chính là cô gái ăn mặc theo phong cách punk, vừa rồi còn đánh người trong quán ăn.