S. A

Chương 53


Bạn đang đọc S. A – Chương 53


Hôm nay là ngày…một ngày rất chi là quan trọng. Nói chung là hết sức hệ trọng.
Ngày kiểm tra 15’ TD.
Tất nhiên là quan trọng, vì nó sẽ chấm dứt những buổi tối đau khổ và mệt mỏi vô cùng của Vân My.
Mới sáng sớm đã bị gọi cửa túi bụi.
-Con mèo lưới nhác kia, có dậy ko hả?
Vì là ngày cuối cùng có thể có lí do chính đáng hành hạ cô ấy nên cố sử dụng nốt ngay khi mặt trời mới mọc.
-Chuyện gì thế hả? Tối qua vẫn còn chưa đủ với cậu hả? Sáng sớm còn muốn gì?
-Thay đồ thể thao mau, ra ngoài luyện tập, hôm nay phải kiểm tra rồi. Mau lẹ lên!
-Cậu mới điên dậy hả? Còn luyện tập cái gì?
-Đồ mèo lười, vừa là tập luyện vừa tập TD buổi sáng nữa, sao con gái mà lười thế này được nhỉ?
-Lười, lười, lười, một kẻ chỉ biết ăn ngủ như cậu mà dám mở miệng nói tôi lười hả? Lấy tư cách gì?
Cậu ta lập tức thì thầm vô tai của Vân My một câu.
-Với tư của người mà cậu thích, đủ chưa?
Đôi mắt cô ấy mở to.
-Cậu càng coi trọng mình bao nhiêu thì người cậu thích sẽ càng có tiêu chuẩn cao bấy nhiêu, chẳng lẽ ko có tư cách mắng cậu?
Câu này nghe có lí, rất có lí. Khả năng ăn nói của cậu ta dạo này tiến bộ nhanh ghê, còn vượt được cả Vân My rồi nè.
-Ko nói nhiều, thay đồ mau!
Lại trở về giọng quát nạt ầm ĩ.

Cậu ta tay cầm cái đồng hồ bấm giờ, miệng cứ ko ngừng la lối.
-Sao chậm thế hả, mau lẹ lên cái!
Vân My thì chạy bán sống bán chết từ cổng vô cửâ nhà nơi cậu ta đang đứng, mồ hôi nhễ nhại ròng ròng.
Đúng như cái tên “biệt thự trên đồi” mà Vân My đã đặt, khoảng từ cổng vô đến nhà dài đến trăm mét y như từ chân đồi đến đỉnh đồi vậy. Và lợi dụng địa hình đó cậu ta bắt cô ấy chạy mấy vòng liền, cứ chạy lên lại chạy xuống.
Ông nội từ trên ban công phòng mình nhìn xuống.
-Tụi nhóc này có vẻ thân thiết đấy nhỉ?
Vâng, một lời tiên đoán thật…kinh khủng. Thân – thiết???
Với ai yêu là cho roi cho vọt thì với hai người này lại hoàn toàn ngược lại, ghét nhau thì đánh nhau chứ yêu đương mà roi vọt cái nỗi gì.
Vân My đã chạy được tất thảy là năm vòng mà cậu ta vẫn chưa cho nghỉ chút nào, cứ la hét suốt nãy giờ. Cô ấy thấy bực rồi nghen!
Chạy bình thường thì chẳng nói làm gì, đằng này là chạy trên những bậc thang, mà thử hỏi chạy như thế sức đâu ra, chân cứ gọi là được một phen hết hồn căng cơ.
Quyết định ngồi bịch xuống, ko chạy nữa.
-Ơ…
Cậu ta ngớ ngác nhìn thái độ và hành động bộc phát của cô ấy.
-Cậu làm cái gì thế hả? Tôi đã cho cậu nghỉ hả?
-Ko chạy nữa…tôi mệt lắm rồi…kiểm tra chạy…chứ có phải kiểm tra leo cầu thang đâu…mà bắt tôi chạy thế này hả? >”Vừa thở vừa gắt.
Thấy mồ hôi cứ chảy ko ngừng xuống mặt của Vân My cậu ta lấy khăn và lau mồ hôi cho cô ấy.
-Cố gắng lên! ^_^
Bỗng chốc ánh mắt Vân My dịu xuống rồi thì…nấc cục.
Cậu ta hơi cười.
Đúng là biểu hiện của Vân My hiện giờ thật là mắc cười, cứ như đang ngượng vậy.
Còn cậu ta thì đích thị là đang cưa gái.
-Ko hiểu sao khi nhìn thấy cậu chảy mồ hồi tôi lại…thấy rất thích.
Vân My cứ nhìn cậu ta ko dứt.
Có cảm giác như Hoàng Nam Nam trước mặt cô ấy là một con người khác vậy, tuy gương mặt giống nhau nhưg thực chất chính là một người hoàn toàn xa lạ. Cô ấy đã nghĩ như thế.
-Được rồi, mau đứng lên luyện tập tiếp đi, cậu…
Suốt từ đó tới giờ ko nói được gì, tâm trạng đang hỗn độn ko sao mà nghĩ ra được lời nào để nói hết.
-Cậu nhất định phải hoàn thành tốt bài kiểm tra chứ.
Cậu ta ko phải Hoàng Nam Nam nữa rồi, là một thiên thần, chính là thần Apolo với cây đàn thần kì. Có cây đàn đó mới có âm thanh kì lạ mà Vân My đang nghe thấy lúc này.
Có phải bây giờ mới chớm nở tình cảm với cậu ta đâu mà sao giờ mới có cảm giác thực sự bình yên và dịu dàng đến thế?
Cậu ta nhẹ nhàng dìu Vân My đứng lên để cô ấy tiếp tục việc luyện tập của mình.
Tự nhiên chẳng có cảm giác mệt mỏi gì cả, chạy như người mất hồn vậy.
Cậu ta cứ nhìn theo Vân My đang vừa lững thững chạy vừa nấc cục.

“Con gái thật lạ, đau cũng yêu, ko đau cũng yêu. Vậy rút cuộc cái gì mới ghét?”
Ba giây sau đó…
-Lẹ lên, con mèo xấu xí kia, chậm như sên vậy thì bao giờ mới tới giờ ăn sáng hả?
Vân My như bừng tỉnh quay lại nhìn cậu ta.
Nhận ra rằng…mình vừa bị cậu ta giở trò mê hoặc.
Thật là cao tay!
Thích cậu ta đúng là một sai lầm quá lớn, thực sự quá lớn của Vân My.
Chỉ còn biết khóc rả rích trong lòng.
Nhận ra trò đểu giả của cậu ta cũng là lúc sự ngượng ngùng đậm chất con gái chấm dứt. Khỏi nấc cục liền.
Cũng ko dám mắng mỏ cậu ta vì dám cá thể nào cậu ta cũng bám vô cái việc đó mà chọc quê cô ấy cho coi.
Đành nín nhịn chịu nhục.

Ko khí rất là sôi động.
Hôm nay sân vận động được một phen bốc lửa.
Y chang như những buổi thi đấu bóng rổ vậy.
Nhưng thực chất là chỉ là đến cổ vũ cho…Vân My hoàn thành tốt bài kiểm tra… 15’ mà thôi. Có quá ko vậy? -____-
Thì được nhiều người yêu quý quá mà.
Cậu ta cười nhạo.
-Ko tin nổi sức hấp dẫn của con mèo Vân My lại ghê gớm đến thế!
Khi cô ấy cột tóc cao trông thật là cá tính, điệu bộ làm cao ko thèm để ý đến Hoàng Nam Nam đang đứng cạnh mình nói kháy lại càng cá tính hơn.
Nhìn hai người họ đúng là một sự kết hợp hoàn hảo vô cùng.
Cặp đôi hoàn hảo nhất từ trước đến nay. Tôi thích cặp đôi này rồi đấy, héhé!
-Nhưng cậu có thấy lạ ko?
Quắc mắt lên với cái kiểu ăn nói chẳng có đầu đuôi gì của cậu ta, cộng thêm cả vụ bị cậu ta chơi đểu sáng nay lại càng được thể bực hơn.

Nhân lúc cô ấy đang quay sang nhìn mình với ánh mắt nảy lửa như thế, cậu ta quyết định nói luôn để trấn áp thái độ phán kháng bằng mắt đó luôn.
-Lạ là tại sao với tôi cậu lại chẳng có chút sức hấp dẫn gì hết vậy?
Bực thật!
Nhờ câu nói này, cô ấy càng thấy quả lừa sáng nay đau quá.
Vân My thì quyết định ko nói gì, cậu ta đang ở thế chủ động ko nên làm cậu ta lợi dụng điểm đó bắt chẹt mình thêm.
Thế là đành im lặng bỏ đi.
Đã chịu nhường nhịn cho qua rồi cố đả kích người ta thêm.
-Dẫu sao thì cậu cũng cố lên!
Đến đây, cô ấy lập tức quay lại, trừng mắt lên.
-Đừng có giở trò chọc ngoáy tôi nữa, một lần rồi cậu nghĩ tôi vẫn còn ngu tin lời cậu nói lần nữa sao?
-Lần này là thật đấy!
Lại cái giọng nói dịu dàng đó.
Và cô ấy lại ngơ ngác đứng yên thay vì ngồi yên như sáng nay.
Cậu ta cười nhẹ rồi bỏ đi.
Trước đó còn thì thầm vô tai của cô ấy một câu ngọt ngào…
-Đúng là cậu ngu thật!
Thật – là – ngọt – ngào. #_______#
“Lại bị hắn lừa rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!”
Vân My đáng thương của tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.