S. A

Chương 4


Bạn đang đọc S. A – Chương 4


Hôm nay mới thực sự là ngày Hoàng Nam Nam bùng nổ bởi sự xuất hiện của mình. Là người duy nhất được đưa đến trường bằng xe riêng (ko biết hôm qua cậu ta đến trường bằng cái gì?). Là người duy nhất có style trông rất bắt mắt và khác biệt (mà với một vài ai đó trông chẳng khác gì dân chợ búa).
Ko chỉ được để ý vì là cháu trai ông chủ tịch mà cũng bởi ngoại hình của cậu ta ko đến nỗi nào mà nếu đúng ra thì còn vào dạng cực ổn, và một lí do nữa khiến mọi người để ý đến cậu ta là vì… quá khứ ở trường học trước kia.
Đi ngang qua dân khối 10.
Hầu như tất cả nữ sinh khối 10 đều chạy ra nhìn cậu ta và bán tán. Vẻ mặt kiêu căng đầy tự hào.
-Nhìn như thế mà học dốt sao?
-Trông cũng kiêu nhỉ?
-Trông cái khăn như dân ăn mày.
*____________*
Tưởng bở rồi, anh bạn ơi! ^o^
Trong lòng tràn đầy lửa.
“Tụi này thật ko có mắt nhìn Thái Sơn, khăn hip hop hàng hiệu của người ta. Thật là bực mình mà! >”-Trông cái khăn cũng ko đến nỗi mà.
-Sao?
Cậu ta giật mình bởi giọng quen quen của ai đó.
-Sao lại là cô?
-Ngẫu nhiên thôi! ^_^
Giáo viên này thật là phiền phức.
-Cô nói cái khăn ko đến nỗi?
-Đúng thế.
-Xem ra mắt nhìn của một bà già như cô còn hơn mấy tụi nhóc kia.
-Gì? Bà già???
-Ko phải sao?
“Vừa phải thôi nghen, tôi còn chưa lấy chồng đâu. >”-Cái khăn ko đến nỗi nào, đúng là cô có nói thế nhưng với ý khác cơ.
-Ý gì?
-Nếu là khăn lau bàn thì ko đến nỗi nào.
-Cô nói gì??? >”-Xin lỗi, cô phải đi rồi, còn em cố gắng trong cuộc thi sắp tới nhé!

– >”Có vẻ thực sự ko có chỗ cho Hoàng Nam Nam toả sáng rồi.
Bỗng nhiên cậu ta nghe thấy tiếng của ai đó rất quen.
Quay lại nhìn.
Là lớp trưởng và em họ của cô ấy.
Vẫy tay tạm biệt em họ xong, My My quay đi thì chạm mặt Nam Nam, cô ấy coi như ko thấy gì và bước qua Nam Nam.
-Thì ra bồ của cậu là một thằng nhóc khối 10.
-Ít nhất thì đầu óc của cậu ấy còn hơn một thằng nhóc khối 11.
-Cậu…
Điệu bộ thản nhiên khi nói móc Nam Nam của cô ấy thực sự khiến cho người ta phải cảm thấy khó chịu thay.
-OK, cứ kiêu ngạo đi.
-Ko cần cậu cho phép điều đó.
-Ừ thì đúng rồi, cái đó người ta gọi là bẩm sinh mà.
Ko ai nói gì nữa, mỗi người đi một lối để về lớp. Mối quan hệ càng lúc càng khó khăn hơn.

-Nam Nam, em có thể làm được bài này chứ?
Thầy giáo hỏi một cách nhẹ nhàng và đầy tính bị động.
-Em á? Tất nhiên là…
-Ko sao, ko làm được cũng ko có gì…
-Em đã nói xong đâu. >_-Thế nếu em làm được thì lên bảng.
-Sao phải rắc rối thế chứ? biết là mình làm được là được rồi, còn phải bày đặt lên bảng chi, mỏi chân lắm, bụi phấn cũng ko
được tốt cho sức khoẻ.
-Thôi được, vậy em hãy làm vô tập của mình đi, Vân My, em kiểm tra bài làm hoàn thành của bạn Nam Nam cho thầy nhé!
-Vâng.
-Đâu cần phức tạp…
-Các em làm tiếp những phần còn lại đi
Có vẻ ko thể làm trái ý ông thầy này nữa nếu ko muốn mất mặt thêm.

Nhưng sự thật là cậu ta có biết gì đâu. Lòng tự trọng quá cao đôi khi chỉ có hại mà thôi.
-Một bài đơn giản như thế ko làm được mà đòi đấu với tôi sao?
-Gì chứ? Vì đơn giản quá nên tôi ko muốn làm thôi, cậu đừng vội đắc chí.
-Vậy thì làm 10* đi, có lẽ bài đó hợp
với khả năng của cậu đấy.
-Tất nhiên.
Cậu ta lật giở tờ đề của mình để tìm bài 10*. Chợt có giọng nói khẽ vang lên.
-Những bài * là những bài ôn tập kiến thức lớp 10 đấy.
Cậu ta quay sang bên cạnh mình.
-Thì sao?
-Những bài bình thường mới là kiến thức nâng cao cho chúng ta.
-Thì sao?
Vẫn ko hiểu. =_=
-Tức là bài dễ nhất đấy. = =”
-Sao?
Giờ thì đèn bên trong vỏ đại não mới được bất lên.
Lập tức Nam Nam quay sang phía lớp trưởng.
– ^_^
– >”-Thì cậu cứ làm thử coi, ko chừng với cậu * là sao thật đấy.
Ý của My My là bình thường bài khó nhất sẽ được kí hiệu là *, thì với đầu óc như của Nam Nam bài dễ nhất sẽ thực sự là bài
khó nhất.
Lại một lần nữa bị mất mặt, ngay cả cái quy định * là dễ nhất cũng ko biết.
-Vân My, sao rồi?
Tiếng của thầy.
-Dạ, có vẻ bạn ấy thấy mấy bài này quá tầm thường so với khả năng của mình.
-Vậy sao? Nam Nam, em làm thầy bất ngờ đấy.
-À…đúng vậy… ^_^

-Vậy thì những đề này sẽ hợp với em đây.
Thầy giáo đi lại phía bàn của mình và lấy một tập đề dày cộm.
-Đây là đề chuẩn bị cho kì thi HSG sắp tới của trường ta, em làm thử coi sao?
-Em…em nghĩ là chưa cần thiết, có lẽ thầy nên đưa cho bạn lớp trưởng…
-Ko phải em đang có ý định tranh cử chức lớp trưởng sao, em cũng nên cầm lấy để làm.
Rồi thầy quay sang My My.
-Em cũng cần chứ?
-Vâng ạ.
Cầm trong tay cái thứ mà chưa bao giờ trong cuộc đời mình cậu ta được một lần có. Cảm giác gai ốc nổi đầy mình.
Bài * còn ko làm nổi, sao có thể nhai được mấy cái thứ này chứ?
“Tất cả là tại câu nói chết tiệt của cậu, đồ con mèo đáng ghét!”
Hết giờ:
-Nếu ko cần có thể đưa cho người khác ko nên biến nó trở thành cái thứ vô dụg trog tay những kẻ ko biết sử dụng nó.
-Gì chứ? Nó là của tôi mà. Đừng tưởng chỉ cậu mới có khả năng làm được chúng.
Cậu ta giơ tập đề lên đầy mạnh bạo rồi sau đó nhét vô balô của mình mà lòng chua xót ko sao diễn tả nổi.
Chưa bao giờ cảm giác nhục nhã lại xuất hiện lan tràn thế này với cậu ta.
Sức mạnh lấn át của Hà Vân My thật ghê gớm.
Hôm nay có giờ thể dục.
-Là thằng nhóc bồ của con mèo sao?
Hà Gia Bảo cũng là một học sinh ưu tú như chị họ của mình và đồng thời cũng là nam hoa khôi của khối 10 cả về đầu óc và ngoại hình. Phong cách đơn giản nhưng vẫn đủ để bộc lộ rõ nét đẹp của cậu ấy.
Chị em nhà họ Hà được coi là cặp đôi hoàn hảo nhất của trường Chuyên Cao trung.
-Nam Nam, chúng ta có thành lập khá nhiều đội tuyển, em có khả năng đặc biệt gì chứ?
-Khả năng đặc biệt ấy à? Cái đó em cũng ko chắc nhưng…bóng rổ thì sao nhỉ?
-Bóng rổ sao?
Thầy giáo có vẻ ngạc nhiên.
-Thử sức chút coi sao nhỉ?
Và thế là một trận đấu bắt đầu, vì đội khối 11 ko đủ các thành viên nên tập hợp thêm một vài thành viên của đội khối 10 và 12. Trong đó có Hà Gia Bảo, thành viên chủ chốt của đội bóng rổ khối 10.
“Cậu ta mà cũng biết chơi bóng rổ *?”
Tụi con gái bắt đầu cổ vũ, trong đám người coi trận đấu có cả lớp trưởng My My.
“Đúng là bồ của nhau mà, mình và cậu ta còn chơi hai bên khác nhau, chắc sẽ càng ủng hộ cho cậu ta hơn đây, bồ của con mèo thì cũng chẳng khác con mèo, đều là đối thủ của mình.”
Cái chứng nhận bừa đối thủ thật là xấu, có phải ai cũng là đối thủ của mình đâu. =_=
Trận đấu giao hữu bắt đầu, sân vận độg hôm nay trở nên sôi động hẳn.

Tất cả đều cổ vũ cho những người mình hâm mộ, còn riêng Nam Nam, chưa ai biết thực lực cậu ta ra sao nên cũng chỉ ủng hộ cho có lệ.
Vừa dành được trái bóng thì lập tức Gia Bảo đã áp sát lấy Nam Nam.
-Lại muốn đấu với tôi sao, cậu nhóc?
-Tôi ko có hứng thú với chuyện tranh giành như trong suy nghĩ của anh, thật trẻ con.
-Thằng nhóc này…
Vì có lợi thế là cao hơn Gia Bảo một chút nên cậu ta nhảy người lên và ném trái bóng về phía rổ với một khoảng cách khá là xa. Nhưng thật đáng ngạc nhiên, trái bóng đã rơi trúng vô rổ và rớt xuống. Một pha bóng thật đẹp mắt.
Mọi người hô lên rất kinh khủng.
Giờ thì cậu ta có thể lấy được một chút danh dự của bản thân.
Tuy nhiên lúc cậu ta đáp đất thì thấy…
Cái cảnh đó khiến cho cậu ta mất đà và ngã lăn ra đất.
Điên tiết với kiểu hành động kia, cậu ta lập tức đứng bật dậy mà quên luôn chuyện đồ của mình đã bị dơ.
-Cậu muốn gây chuyện phải ko?
Cậu ta đến và túm cổ áo Gia Bảo.
-Chỉ vì muốn cản anh lại, trong trận chiến luôn phải như thế mà, nhưng ko may tóm hút lấy cái khăn chẳg ra gì của anh thôi.
Các giáo viên liền chạy tới.
-Sao thế chứ?
-Nhặt cái khăn lên trả tôi mau!
-Nó bị dơ rồi.
-Mau lên!!!
Dường như cậu ta đã bị kích động mạnh.
Đối với cậu ta, chiếc khăn rất có ý nghĩa và quan trọng, vì thế cậu ta sẽ dễ dàng bị kích động nếu ai đó động đến chúng và đặc biệt là làm chúng bị dơ.
Gia Bảo đẩy cậu ta ra và lại phía chiếc khăn đang nằm trên đất.
-Để yên đó đi!
Gia Bảo chựng lại và quay về phía giọng nói của chị họ mình.
-Đối với cậu đó là một trận chiến thì hậu quả sau trận chiến cậu là người phải chịu. Rất công bằng còn gì. Có phải là cậu ấy cố tình kéo cái khăn của cậu và dục nó xuống đất đâu.
-Đây ko phải việc cậu có thể xen vào.
-Tự mình nhặt lấy nó đi, nếu nó quan trọng với cậu như vậy thì ko phải là cậu ko nên để bàn tay bẩn thỉu của người khác động vô sao?
-Nói hay lắm.
Cậu ta lượm lại chiếc khăn của mình rồi bỏ đi.
Mọi người đều thấy khó hiểu với kiểu hành động của cậu ta. Chỉ là một chiếc khăn thôi mà.
Còn các giáo viên thì…
-Để yên cho cậu ta bỏ tiết thế sao?
Đúng là các giáo viên. +_+


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.