Rượu Yêu

Chương 69: Không còn là giáo sư trường đại học Lưu Sơ


Đọc truyện Rượu Yêu – Chương 69: Không còn là giáo sư trường đại học Lưu Sơ

Đợi hai nhà đầu tư ra về, Thôi Kiệu Hôn nhận được cuộc gọi của Tôn Dịch.

Anh nói: “Ở Thượng Hải cần anh gấp, hai ngày nữa anh sẽ quay lại Bắc Kinh.”

Thôi Kiệu Hôn không hỏi chuyện gì, nghĩ rằng việc công ty nên cũng không có quá nhiều thắc mắc. Đến giữa trưa thì đoàn phim bắt đầu quay phân cảnh tiếp theo. 

Lần này phần diễn của Thôi Kiệu Hôn tiếp tục đóng cảnh đau khổ. Tuy rằng diễn xuất của cô không tính là tệ, chỉ cần chỉnh vài lần nhất định sẽ tốt, nhưng mà thật sự nói ra nước mắt không phải muốn có là có.

Hơn nữa hai phần ba tổng cảnh quay của nhân vật Uyên Thư chỉ có toàn cảnh khóc…

Đối với Thôi Kiệu Hôn mà nói thì thật sự rất khó. Đừng nói tới nhân vật này có tính cách rất là công chúa, khóc đặc biệt nhiều và bị đánh không ít. Thôi Kiệu Hôn vừa đóng được một cảnh lại lo rằng bản thân không chỉ bị bầm dập mà còn mất hết nước.

Lưu Đào thấy Thôi Kiệu Hôn khóc xong rồi ngồi đó phờ phạc một góc thì không khỏi buồn cười.

“Cô Thôi, cô có cần nghỉ ngơi thêm chút nữa không?” 

Thôi Kiệu Hôn lắc đầu, “Không cần, quay cho xong phân cảnh của ngày hôm nay là tốt rồi.”

“Còn khoảng ba giờ nữa.” Lưu Đào đưa cho cô một chai nước được mở sẵn, “Thật ra nếu như khóc không được, cô có thể nói tôi, tôi sẽ giúp cô.”

Kiệu Hôn ngạc nhiên: “Giúp bằng cách nào?”

“Nước nhỏ mắt thôi.” Lưu Đào cười cười, “Nhỏ nước nhỏ mắt trước khi quay cảnh diễn sẽ giúp mắt điều tiết tốt hơn, hơn nữa cô không cần phải lo bản thân bị đánh quá nhiều, tất cả chỉ là cảnh quay ảo, sẽ không ai dám làm ảnh hưởng đến cô.”

“Nhưng mà…” Thôi Kiệu Hôn buồn rầu, “Hiện giờ trên người tôi không có dấu vết gì, nhưng không biết chừng bên trong cơ thể đã có vấn đề rồi.”


Vốn dĩ là con cưng của cả nhà, hơn nữa trường lớp ai cũng quý mến, việc tiếp xúc mạnh bạo không phải là chuyện mà Thôi Kiệu Hôn hay gặp, cho nên lần này vì đóng phim mà phải hy sinh bản thân như vậy, cô thật sự cảm thấy rất buồn bực.

Điều này tất nhiên Lưu Đào có thể hiểu được, anh ta nói: “Được rồi, chỉ cần hoàn thành dự án này thì chúng ta sẽ tỉ mỉ xem các phân cảnh của các dự án sau.”

Thôi Kiệu Hôn thở ra một hơi, nhìn lại người con gái trong gương thêm một lần nữa mới tiếp tục quay hình.

*** 

Hôm nay Lý Nhĩ Vy đặc biệt đến lớp sớm hơn mọi ngày, dạo này trên mạng xã hội thổi hình ảnh của Thôi Kiệu Hôn nhiều hơn lúc trước, là bạn thân của người nổi tiếng như vậy cô ấy cũng muốn nổi tiếng theo.

“Tiểu Lý, nghe nói hôm nay thầy Tôn chủ nhiệm ban chính trị về trường đó, mỹ nữ của chúng ta có trở về chung với thầy ấy không?” Người vừa hỏi là một bạn học cực kỳ thần tượng Thôi Kiệu Hôn.

Lý Nhĩ Vy vẫn chưa nghe rõ câu hỏi, cô bạn này lại nói: “Không biết thầy ấy về trường làm gì nhỉ, mọi người ở ban chính trị còn nói nhau là thầy nghỉ dài hạn.”

“Ai trở về?”

“Là thầy Tôn đó.” Cô bạn hí hửng mở điện thoại, “Đây đây, có người chụp được thầy ấy ở sân bay.” Hình ảnh được đăng lúc sáng, hiện giờ đã gần xế chiều, hiển nhiên thầy Tôn cũng đã đến trường rồi.

Lý Nhĩ Vy nhìn kĩ, đúng là thầy ấy thật. Thầy về lại trường làm gì nhỉ, cô ấy còn nhớ Kiệu Hôn chưa từng đề cập đến việc trở về Thượng Hải sớm như vậy.

Lý Nhĩ Vy nhíu mày, lập tức mở điện thoại gọi một cuộc cho Thôi Kiệu Hôn, nhưng lại không có người nhấc máy.

Cô gọi cho Lục Phiến Nhu, là học sinh lớp thầy chắc sẽ có chút thông tin gì đó.


“Nghe thư ký nói thầy về để đổi chương trình dạy, bọn tớ chỉ biết thế thôi.” Lục Phiến Nhu trả lời, thật ra chuyện của giáo sư thì sinh viên rất khó để tìm thông tin.

Hơn nữa thầy Tôn tuy hiền hòa như vậy nhưng thật sự rất khó đoán. 

Lý Nhĩ Vy à dài một tiếng, vậy hẳn là thầy về một mình, Kiệu Hôn vẫn còn ở Bắc Kinh quay hình.

Cô ấy thả điện thoại, vài phút sau lại nghe bạn cùng lớp bàn tán về bộ phim mà Thôi Kiệu Hôn đang đóng.

Việc này cũng đã như thói quen, hiển nhiên có người nổi tiếng trong trường cũng không phải chuyện lạ, nhưng đây là bạn cùng lứa với mình, hơn nữa lại là người đẹp thân thiết, tất nhiên mọi người cũng muốn hóng hớt.

Còn về vấn đề thầy Tôn chuyển chương trình dạy, thật ra Tôn Dịch đang tỏ ra bản thân muốn tự mình từ chức giáo sư.

Chuyển chương trình dạy đại học thành giám đốc chẳng hạn.

Dư Thời Nghiêm ngồi bên cạnh Tôn Dịch, điện thoại hiện lên tấm hình mà Tôn Dịch được một sinh viên đang thực tập tại sân bay chụp lại.

“Không ngờ anh lại dễ bị nhận dạng như vậy.” Dư Thời Nghiêm vừa cười vừa nói: “Hiện giờ đi đâu anh cũng sẽ bị để ý đó.”

Tôn Dịch chỉnh lại caravat, bản thân dường như không để tâm về vấn đề này cho lắm, “Tôi không nổi tiếng, người nổi tiếng là bạn gái tôi.”

“Cho nên anh cũng được nổi tiếng chung.”

“Bọn họ chỉ muốn soi mói đời tư của Kiệu Hôn.” Tôn Dịch hừ mũi, “Đợi tôi hoàn thành hạng mục công ty, chắc chắn sẽ không để ai moi được một tấm hình của cô ấy.”


Dư Thời Nghiêm liếc mắt, anh ấy tắt điện thoại, “Nhưng mà hôm nay anh đến trường đột ngột như vậy, ban hội đồng có khả năng sẽ chấp nhận thư từ chức của anh.”

Tôn Dịch miết lại phong thư trong tay nói: “Không sao, dù sao tôi cũng chuẩn bị tinh thần sẵn hết rồi, hiện giờ bị đuổi cũng như vậy thôi.”

“Anh thật là…”

“Thầy Tôn.” Là quản lý khoa gọi, bên trong hội trường nhỏ là toàn bộ ban hội đồng trưởng.

Hơi lạnh từ bên trong phòng tỏa ra ngoài, Dư Thời Nghiêm đột nhiên cảm thấy lo lắng. Dù sao từ trước đến nay Tôn Dịch là trường hợp đầu tiên bị buộc tước quyền giảng dạy, ngay cả thầy Trương là quản lý khoa còn cảm thấy căng thẳng khi gọi tên Tôn Dịch, vậy mà bấy giờ người trong cuộc đang cầm phong thư kia lại đứng bình thản như vậy.

Thầy Trương thở dài, “Thầy Tôn, có điều gì thì anh cũng nên chú ý một chút.”

Tôn Dịch cười khẽ đáp: “Đã đến tuổi bao nhiêu rồi, những chuyện như vậy tôi còn lo sợ sao?”

Dư Thời Nghiêm muốn nói, hoặc là ngoài chuyện của cô bạn gái mỹ nữ kia ra thì có lẽ Tôn Dịch chẳng sợ gì đâu!

*** 

“Thầy Tôn, hiện nay chúng tôi nhận thông tin anh đang hẹn hò với một sinh viên cùng khoa giảng dạy, chính là sinh viên họ Thôi, điều này có đúng không?” Chủ tịch hội đồng ngồi ở vị trí cao nhất hỏi.

Tôn Dịch không nói dối: “Đúng, là tôi có ý định muốn tiếp cận em ấy trước.”

Chủ tịch hội đồng lại hỏi: “Thời gian qua lại của hai người tính đến hiện nay đã được bao lâu?”

“Không quá nửa năm.”

“Theo nội quy về giáo sư giảng dạy tại Lưu Sơ điều thứ 24 có viết giáo sư không được phép có ý nghĩ nam nữ với sinh viên, anh là chủ nhiệm khoa chính trị đã ba năm, vì sao anh lại tái phạm điều này?” Phó chủ tịch nghiêm khắc hỏi.

Dáng đứng của Tôn Dịch phía dưới thẳng tắp, hệt như lúc anh giảng dạy cho sinh viên.


Lưu Sơ là trường trọng điểm đứng thứ chín tại Thượng Hải, kỷ luật trường nghiêm khắc cũng như việc giảng dạy vô cùng tốt. Hiển nhiên khi giáo sư và sinh viên bước chân vào đây, mọi quy định về nội quy đều trở thành một thứ quan trọng và phải nắm rõ. Hơn nữa với một chủ nhiệm khoa là Tôn Dịch, từ trước đến nay hội đồng luôn coi trọng và đề cao anh, sự việc lần này mọi người dường như đã nằm quá tưởng tượng.

Tôn Dịch nói: “Tôi chấp nhận bản thân đã phạm vào nội quy nhà trường, theo luật sẽ bị tước quyền giảng dạy tại trường và không cần phải giải thích để đưa ra các lý do.” 

Chủ tịch hội đồng đẩy gọng kính, thầy Tôn từ chối trả lời câu hỏi.

“Anh Tôn sẽ không còn nằm trong hội đồng giảng dạy, sinh viên Thôi Kiệu Hôn sẽ chịu phạt đình chỉnh học trong hết thời gian còn lại tại trường.”

Tôn Dịch nói: “Tôi không chấp nhận hình phạt của em Thôi.”

Phó chủ tịch hội đồng đề nghị: “Hãy cho chúng tôi lý do.”

Trước mặt cả ban hội đồng, thật sự những việc này nói ra rất ảnh hưởng đến danh tiếng của Thôi Kiệu Hôn. Tôn Dịch nghĩ một chút, anh nói: “Mọi nguyên nhân dẫn đến sự việc này là do bản thân tôi, em Thôi không hề có ý nghĩ nam nữ với giáo sư.”

“Quãng thời gian không quá nửa năm tính từ lúc cả hai bắt đầu được thực hiện bởi hai cá nhân, chúng tôi không chấp nhận lý do này.” Phó chủ tịch nói.

Tôn Dịch lập tức trả lời: “Tôi đề nghị ban hội đồng thay đổi quyết định, tôi là chủ nhiệm khoa, có đủ yêu cầu đưa ra để khiến em Thôi lấn sâu, cho nên em Thôi không có lý do để từ chối, không có đủ điều kiện để nhận kỷ luật.”

Phó chủ tịch còn muốn nói, nhưng nghĩ lại lời này của Tôn Dịch lại thật sự đúng. Ông nhìn sang chủ tịch hội đồng, sau đó đưa mắt hỏi ý kiến đến các thành phần tham dự khác.

“Đề nghị được chấp nhận.” Chủ tịch hội đồng nói, sau đó ông ta nhanh tay ký vào một bản kỷ luật đã có sẵn, “Anh chính thức không còn là giáo sư tại trường đại học Lưu Sơ.”

“Xin cảm ơn.” Tôn Dịch không cười, anh cúi đầu thật nhẹ, sau đó mang cả phong thư ra khỏi phòng.

Tôn Dịch mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Thôi Kiệu Hôn gửi tới là một tấm hình cô mặc áo phông và váy ngắn, thật sự rất đáng yêu.

Nhấn lưu hình, Tôn Dịch gửi lại một tin trả lời. Hơn năm năm gắn bó với việc giảng dạy, nói bỏ thì cũng có chút buồn bã.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.