Rượu Yêu

Chương 6: Thầy Tôn rất là bảnh trai


Đọc truyện Rượu Yêu – Chương 6: Thầy Tôn rất là bảnh trai

“Thầy… thầy có việc gì không ạ?”

Lúc Thôi Kiệu Hôn nghe thầy Tôn gọi tên mình gặp riêng cuối giờ, điều đầu tiên mà cô nghĩ, chính là có khi nào thầy tới là muốn nói về cái đề tài trên diễn đàn không?

Hu hu, thầy ơi, em không có lỗi, em không biết gì cả, em vô tội a a.

Tôn Dịch nhìn vẻ mặt sợ sệt như một con thỏ đang bị đe dọa kia của Thôi Kiệu Hôn, anh không nhịn được nhíu mày hỏi: “Em sợ tôi à?”

“Dạ không.” Thôi Kiệu Hôn lập tức lắc đầu, xì, có kẻ cướp nào lại nói mình là ăn cướp không.

Tôn Dịch híp mắt mỉm cười, anh đưa tay về phía ghế ngồi đối diện bàn làm việc của mình nói: “Em ngồi đi.”

Cô ngượng ngùng bước tới, lại gượng cười ngồi xuống.

Lúc này, Tôn Dịch mới lờ mờ suy nghĩ lý do vì sao mình gọi cô bạn học này đến đây. Nhưng mà suy nghĩ một lúc, đầu óc vẫn không nghĩ được lý do là vì sao. Cái này… thật ra chỉ là muốn gọi cô đến cho vui thôi, chứ anh có biết anh gọi cô lúc nào, làm gì đâu. (PNam: Tạm thời cho rằng anh đang muốn nhìn chị đi (๑¯ω¯๑))

“À… Thật ra thì tôi muốn hỏi là thành phần ban cán sự lớp em đã bầu chọn xong chưa?” Có lẽ đây là lý do thích hợp nhất rồi.

Thôi Kiệu Hôn nghe thế không cần suy nghĩ lập tức đáp: “Cái này là do Phùng Lộc đảm trách, cậu ấy là thư ký của lớp ạ.”

“Ồ, mọi năm em vẫn làm lớp trưởng, vậy năm nay em có làm nữa không?”

“Dạ không.” Thôi Kiệu Hôn ngượng ngùng, sao ai cũng muốn hỏi cái này thế nhỉ. “Em muốn chú tâm vào việc học hơn.”

“À…” Tôn Dịch gật gù, đáy mắt phản chiếu bóng dáng mỹ lệ dịu dàng khác hẳn với ngày hôm qua, khóe môi anh nhếch lên, hỏi tiếp: “Em giỏi nhất môn nào?”

“Toán cao cấp.”


“Kém nhất môn nào?”

“…” Thôi Kiệu Hôn khó hiểu nhìn anh, lại thấy anh nở nụ cười quyến rũ: “Môn Anh ngữ?”

“…” Cô vẫn tiếp tục tỏ vẻ nghiêm túc nhìn Tôn Dịch, đổi lại vẫn là nụ cười mê người của anh: “Có muốn thầy dạy kèm cho không? Chính trị ấy hả, mấy phần cũng phụ thuộc vào ngôn ngữ Anh này đấy.”

Dáng vẻ cô nghiêm trọng, trong lòng thầm nghĩ có phải ông lão họ Tôn này muốn ăn tiền học trò hay không. Hừ, không đâu lại chủ động “rủ” cô đến học kèm thầy, cái này xem ra lão già Tôn này rất là muốn ăn tiền rồi.

Thôi Kiệu Hôn cúi đầu, rất là nhu thuận đáp: “Thưa thầy, em không có dự định sẽ học thêm một môn nào cả.”

Làm giảng viên, điều đầu tiên cần phải học chính là môn tâm lý học. Phải biết, môn tâm lý học này rất quan trọng, để có thể dạy tốt một thành phần mới của xã hội, người thầy cần có đủ các yếu tố chủ yếu cần thiết.

Hơn nữa, việc để tâm đến tâm lý học sinh là việc đứng đầu. Nếu như biết học sinh của mình suy nghĩ những gì và sẽ có thái độ trong mọi trường hợp như thế nào, thì một người thầy mới có thể làm tốt trọng trách của mình được.

Dĩ nhiên, tâm lý học không phải giúp con người đọc được suy nghĩ của người khác. Chẳng qua là có thể suy đoán những ý nghĩ của người đối diện qua đôi mắt, cảm xúc trên khuôn mặt và lời nói cử chỉ thôi.

Tôn Dịch ba mươi tư tuổi, bắt đầu công tác giảng dạy năm hai mươi sáu. Tám năm kinh nghiệm cho anh biết được, cô bạn học họ Thôi này đang nghĩ xấu về anh.

Thế nhưng anh không nói nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó nâng tay lục một cuốn sổ trên bàn ra.

Tôn Dịch tìm dòng tên nữ sinh khoa chính trị tên Thôi Kiệu Hôn, sau đó lấy số thứ tự bảng điểm của cô.

Dưới cái nhìn chằm chằm nghi hoặc của cô gái xinh đẹp đối diện, Tôn Dịch vẫn rất tự nhiên đứng dậy đi đến tủ văn kiện, sau đó dò số thứ tự, lấy một cuốn sổ điểm màu xanh ra.

Anh vòng qua bàn, đi đến ghế ngồi bên cạnh Thôi Kiệu Hôn, anh thả sổ điểm xuống, lật từng trang nói: “Em nhìn xem, số điểm Anh ngữ của em có thể so sánh với người kém nhất của khoa.”

“…”


Đừng đả kích cô như vậy có được không. Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, cho cô giỏi môn Toán, sao lại không bù một chút nào của môn Anh.

Môn Toán cô bảy tám điểm, còn môn Anh chỉ có hai phẩy mấy. Khổ cô quá!

“Hừm… Yên tâm, thầy từng đi du học nước ngoài, khả năng Anh ngữ rất tốt, em cứ về suy nghĩ cho kĩ, vài hôm nữa hãy đến tìm thầy.” Tôn Dịch mỉm cười, sau đó rất bình tĩnh đưa tay xoa xoa đầu Thôi Kiệu Hôn mấy cái.

“Đừng sợ, thầy không ăn thịt em.” (Nhớ đó, đừng ăn thịt chị =))))

Thôi Kiệu Hôn nghĩ, thầy mà có cửa ăn thịt em!

Lúc Thôi Kiệu Hôn trở về ký túc xá, đám bạn trong phòng đã bắt đầu lên cơn động kinh.

“Sao vậy sao vậy, Kiệu Hôn kể xem thầy Tôn có làm gì cậu không?” Khi biết được tin tức thầy Tôn gọi Thôi Kiệu Hôn từ chỗ Phiến Nhu, Lý Nhĩ Vy đã vô cùng vô cùng kích động đó.

Cô hừ một tiếng đá văng đôi giày ra một góc, sau đó phụng phịu ngồi xuống giường, “Ông ta hỏi tớ có trong danh sách ban cán sự không.”

“Sáng đã bầu chọn xong hết rồi mà.” Lục Phiến Nhu phẩy tay.

“Tớ nói có Phùng Lộc chịu trách nhiệm. Sau đó ông ta hỏi tớ có muốn học thêm Anh ngữ không, ông ta sẽ kèm tớ học.”

“Rồi sao nữa.” Tường Lệ gấp gáp hỏi.

Thôi Kiệu Hôn nhăn mặt, lắc lắc đầu nói: “Tớ mới không học ông ta, nói thật cho các cậu biết, lúc nói chuyện với tớ, mặt ông ta hận không thể dán vào mặt tớ đấy!”

Nhớ lại lúc đó, Tôn Dịch từ ngồi cạnh cô, rồi đứng lên, sau đó chống tay từ phía sau lưng cô chỉ chỉ điểm số trong sổ.

Tuy rằng Tôn Dịch không làm gì quá đáng, nhưng mà ngồi trọn trong vòng vây của anh, cả khoang mũi Thôi Kiệu Hôn đều ngập mùi hương nam tính của thầy giáo mình.


Mùi hương đó rất đậm, mang theo chút mùi nước hoa nam, nhàn nhạt mùi sữa tắm, lại nồng đậm mùi vị đàn ông trưởng thành.

Xin lỗi, thời điểm đó ngoài việc muốn dựa vào người Tôn Dịch thì Thôi Kiệu Hôn chẳng muốn nghĩ cái gì hết. Nhưng mà loại suy nghĩ này làm sao mà cô có thể nói ra cho bọn bạn cùng phòng chứ! Nói ra rất là mất mặt đó a a a.

Lý Nhĩ Vy nghe thế thì phì mũi, trong đầu tưởng tượng ra cảnh thầy Tôn cường ngạnh áp sát Thôi Kiệu Hôn, cô ấy không khỏi nghĩ ra từng hình ảnh mê người khác.

Ách, thầy Tôn đã lớn tuổi rồi, không biết sức lực có đủ khiến cho Thôi Kiệu Hôn chết ngất hay không nữa.

“Tớ nói này, thầy Tôn thật ra cũng đâu có tệ đâu, nhìn bề ngoài thầy ấy cũng khá lắm đó chứ.” Lục Phiến Nhu vươn người nói một câu.

Quả thật ngày hôm nay thầy Tôn đã cho cô ấy ấn tượng rất tốt. Không chỉ dễ tính, dạy hay, lại còn rất là bảnh trai. Nói ra nếu như thầy Tôn trẻ một chút, thì chắc là nữ sinh trong trường ai cũng đánh tâm tư hết lên người thầy rồi.

Có điều, nếu như đặt Thôi Kiệu Hôn và thầy Tôn ở chung một chỗ, thật sự thì cũng rất là xứng. Bởi vì thoạt nhìn thầy không giống như đàn ông ba mươi, ngoại trừ bộ tây trang ra thì trông thầy tựa như một sinh viên ra trường một hai năm vậy thôi. Còn Thôi Kiệu Hôn thì khỏi nói đi, nhìn bộ dạng mặt mũi cậu ấy trang điểm hay không cũng hệt như bà cô hai lăm rồi.

Hừ hừ, thật là ghen tị quá, sao Kiệu Hôn lại đẹp lại quyến rũ lại mê người như thế chứ hả hả.

Lục Phiến Nhu nghĩ tới điên đầu, một phen nhào tới Thôi Kiệu Hôn cắn cô mấy phát: “Bắt lão Tôn đó đi, bắt lão Tôn đó đi!”

“Tại sao chứ!” Thôi Kiệu Hôn đẩy người Phiến Nhu ra, sau đó nói với mấy người bạn cùng phòng: “Tớ chẳng thấy thầy ấy ổn chỗ nào cả! Trông thầy ấy cứ như ham gái lắm ấy.”

“Ham cậu, đảm bảo là ham cậu!” Tường Lệ hét lên, sau đó lập tức mở điện thoại ra, vào diễn đàn trường rồi chỉ chỉ vào đề tài nổi bật của cô nói: “Theo tớ phân tích thì, câu nói của thầy Tôn có nghĩ là thầy đang để ý đến cậu đấy!”

“Tầm bậy!” Thôi Kiệu Hôn gạt mặt Tường Lệ, còn chưa kịp phản bác thì Lý Nhĩ Vy và Lục Phiến Nhu đã ào tới muốn nghe phân tích.

“Đặt câu hỏi đầu tiên, tớ đã xem xét, nếu một người đàn ông không có tình cảm với một cô gái, thì nếu có trường hợp người khác nói cả hai là cặp đôi với nhau, thì người đàn ông đó chắc chắn sẽ phản bác hoặc là không vui.”

“Đúng!” Lý Nhĩ Vy gật đầu.

Tường Lệ tiếp tục: “Lão Tôn dùng câu nói hàm ý này, chỉ cái mơ hồ giữa lão và Hôn Hôn của chúng ta. Lão có tình cảm với Hôn Hôn, nhưng lại không rõ mình có hay là không, giống như con ong hút mật, nhụy hoa đó không đẹp, tuy thế con ong rõ biết nhụy hoa đó có rất nhiều mật ngọt, nhưng lại khó khăn suy nghĩ có nên hút hay là không hút. Đấy, chính là khoảng cách của lão và Hôn Hôn khá xa, các cậu nghĩ xem, một người đàn ông hơn ba mươi lại có tình cảm với học trò của mình, mà học trò đó lại vừa mới chia tay bạn trai, thì thử hỏi loại tình như vậy có đáng u mê không chứ!”

Câu cuối dường như là Tường Lệ dùng sức quát lên, ba người còn lại nghe xong thì sửng sốt không thôi.


Bọn họ cùng nhau đưa mắt nhìn Tường Lệ, trên khuôn mặt bày tỏ thái độ “Cậu có phải là lén lút chuyển sang khoa tâm lý hay triết học gì không?”. Tường Lệ bật cười ha hả, sau đó đá văng tấm chăn trên chân Thôi Kiệu Hôn bỉ ổi nói: “Nếu như suy nghĩ của tớ không đúng, vậy thì Hôn Hôn phải dùng cặp chân này dán vào người lão Tôn cho tớ.”

“Tớ nghĩ rồi.” Không đợi cho ba người còn lại hoàn hồn, Tường Lệ tiếp tục nói: “Lão Tôn chính là một con rùa vàng, chiếc Vivere của lão có từ sớm, nghe nói mới sản xuất ra thì lão đã mua về rồi. Tính toán so với thằng ranh Chu Lân và con ả Á Giáng Lận kia, lão Tôn hơn hẳn mấy trăm lần đó. Không những có tiền, có công việc, có bề ngoài, lão Tôn còn rất là phóng khoáng.”

Thôi Kiệu Hôn suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của Tường Lệ quả thật cũng đúng, nhưng mà thầy Tôn là thầy cô, sao cô có thể tiếp cận thầy được chứ.

Lý Nhĩ Vy và Lục Phiến Nhu trao đổi ánh mắt với Tường Lệ, sau đó nhanh chóng thay phiên nhau đắp “đất” vào đầu Thôi Kiệu Hôn: “Cậu chỉ cần treo cái danh người yêu thôi, để cho Á Giáng Lận và Chu Lân lòi mắt ra, về sau không yêu thầy Tôn thì chấm dứt thôi.”

“Đúng vậy, đừng lo, dù gì thầy Tôn cũng chưa chắc là có ý cưới vợ trẻ đâu. Với cả, người như thầy hẳn là không áp bức gì cậu đâu. Người lớn tuổi ấy mà, tuy hơi cổ hủ nhưng không bó buộc như bọn trẻ chúng mình đâu.”

“Ai…” Thôi Kiệu Hôn thở dài. Cuối cùng cô nằm sấp xuống giường, giọng nói ủ ê truyền đến tai mọi người: “Tớ không muốn lợi dụng người khác như vậy đâu.” Nói cho lắm cũng chỉ muốn lấy thầy Tôn ra làm bia đỡ, Thôi Kiệu Hôn thật sự không muốn.

Tường Lệ giận dữ bóp mạnh cái mông vểnh lên của cô, mắng: “Cậu chỉ xin nhờ lão giúp đỡ, ngày mai hỏi lão, dù sao thì lão nhìn ra cũng không có ác cảm với cậu. Nếu như lão không đồng ý thì bỏ thôi, làm gì mà ghê vậy hả!”

Hu hu, làm ơn đi có được không. Thôi Kiệu Hôn khóc thét trong lòng, vùi mặt vào gối hét lên mấy tiếng.

Thầy phóng khoáng có đúng không? Thầy ơi, em xin lỗi, mọi chuyện đều là từ đám người này mà ra, thầy đừng trách em thầy nhé.

Không lên tiếng có nghĩa là ngầm thừa nhận, khoảnh khắc đó Thôi Kiệu Hôn đã nghĩ, Tôn Dịch đã trưởng thành rồi, sau này nếu cô kết thúc thì cũng không để tâm mấy đâu. Rồi thầy sẽ phải kết hôn có vợ có con, hẳn là khi đó cô sẽ bị dìm xuống bãi phân dưới đất rồi.

Nhưng mà… đáng tiếc thay, đúng là Tôn Dịch rất phóng khoáng, nhưng chỉ là đối với người ngoài thôi. Mấy năm sau bọn người Tường Lệ nhận được thiệp cưới của Thôi Kiệu Hôn, lúc bọn họ nhìn vào tên của chú rể, điều đầu tiên mà bọn họ nói chính là: “Mẹ kiếp! Lão già này còn dai hơn đỉa!”

Bonus văn thoại chương sau:

“Thầy ơi, thầy cao quá, thầy cúi xuống một chút có được hay không, em không khiễng chân được!”

“Kiệu Hôn, em nên nhớ cặp mông của em chính là do anh nuôi lớn! Em muốn kết thúc hả? Không có dễ vậy đâu!”

“Vậy tôi báo trước cho anh một tiếng, Tôn Dịch sẽ là người nuôi lớn cái bụng của tôi, đội bóng của chúng tôi cũng sẽ là do anh ấy nuôi lớn. Sao hả, anh nghĩ cặp mông thì quý lắm chắc, cút đi! Cặp mông bà đây là của Tôn Dịch, tấm thân bà đây là của Tôn Dịch, cả cái bào thai sau này của bà cũng sẽ là của Tôn Dịch!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.