Rượu Yêu

Chương 49: Người đẹp, tiến vào ngành này chủ yếu là cần cái nhan sắc mà thôi


Đọc truyện Rượu Yêu – Chương 49: Người đẹp, tiến vào ngành này chủ yếu là cần cái nhan sắc mà thôi

Editor: PNam Tiểu Thư

Nguồn: Diễn đàn

Giang Hoa nhận được tin nhắn người đẹp họ Thôi đã tới. Cô ấy nói trợ lý đưa Kiệu Hôn vào, vừa nhìn thấy cô thì Giang Hoa lập tức cảm thấy choáng váng.

Có đẹp quá không vậy?

Thôi Kiệu Hôn mặc váy hồng, cổ chữ V, khoét xuống chưa tới đâu nhưng đã lộ ra bộ quai xanh cực kỳ quyến rũ. Thân váy chích eo dễ dàng tôn lên cái bụng phẳng lì, chân dài trắng nõn, kết hợp với đôi cao gót đỏ khiến cho cô đã cao nay còn cao hơn.

Bởi vì muốn nổi bật hơn một chút, cho nên hôm nay Thôi Kiệu Hôn đặc biệt trang điểm nhiều hơn thường ngày. Do da mặt cô khá là nhạy cảm, mọi khi cũng rất lười biếng, nên Thôi Kiệu Hôn chỉ vẽ mày, son môi, đánh một chút má hồng rồi ra ngoài.

Nhưng mà hôm nay cô lại còn vẽ mắt, phủ thêm một lớp nhũ, đôi mắt to tròn vì vậy càng thêm dịu dàng động lòng người. Gò má cao hồng hồng, đôi môi căng bóng hơi mím lại. Thôi Kiệu Hôn nắm chặt túi xách, đi đến đâu đều khiến mọi người phải ghé mắt nhìn qua, dù rất bình thường nhưng hiện giờ cô lại rất ngượng ngùng.

Những người ở đây đều đã từng nhìn các đại minh tinh, các người mẫu nổi tiếng là đẹp hơn cả đẹp. Nhưng mà bây giờ nhìn xem, cô gái này tự nhiên xuất hiện lại khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

Người ở đâu ra? Ăn cái gì mà lại đẹp đến vậy?

Giang Hoa cảm thấy, chọn học muội này quả thật không sai.

Cô ấy không đợi Thôi Kiệu Hôn bước tới, ba chân bốn cẳng nhanh chóng lao tới nắm tay Thôi Kiệu Hôn, mất hết hình tượng của một minh tinh nổi tiếng.

“Thôi học muội, chị không biết so với hình thì em lại đẹp hơn gấp mười lần.” 

Thôi Kiệu Hôn: … ngượng quá a a a.

“Giang học tỷ, chị quá lời rồi.”

Đây không phải là lần đầu tiên Thôi Kiệu Hôn nhìn thấy Giang Hoa. Lần đầu tiên gặp nhau có lẽ là lúc thi Hoa hậu giảng đường vào năm nhất của cô. Lúc đó Giang Hoa tuy không phải Hoa hậu, nhưng lại giành được giải nhiều người yêu thích nhất.

Thôi Kiệu Hôn nhớ năm đó Giang Hoa bỏ dở cuộc thi, không biết nguyên do gì, chỉ là sau đó không thấy cô ấy tham gia cuộc thi nét đẹp nào nữa.

Hiện giờ một lần nữa gặp mặt, lúc trước đã đẹp, giờ lại thêm mấy phần già dặn, mấy phần câu người.

Giang Hoa phẩy tay, kéo cô qua chỗ mình, “Không phải quá lời đâu, em thật sự rất đẹp.”

Lần này Thôi Kiệu Hôn chỉ biết cười ngượng, cũng không chối nữa, sợ người khác nghĩ mình lấy đó mà giả tạo.


Giang Hoa là người nổi tiếng, fan hâm mộ phải nói cực kỳ nhiều, nhưng mà Thôi Kiệu Hôn lúc gặp mặt đều không tỏ ra muốn gần gũi, tạo quan hệ. Điều này khiến cho Giang Hoa cảm thấy cô là một người rất có tốt, chỉ vừa mức thân thiện lại khiến người ta cảm thấy như vậy là ổn rồi.

Thôi Kiệu Hôn được ngồi ở phòng riêng của Giang Hoa, nói chuyện mây trời một lúc lâu, bấy giờ Giang Hoa mới nói vào việc chính. 

Cô ấy nói: “Kiệu Hôn, vấn đề quan trọng nhất không phải là có biết diễn hay không, trước tiên em vẫn là gặp đạo diễn trước, sau đó mọi chuyện cứ để chị lo.”

Thôi Kiệu Hôn nhíu mày, “Như vậy có được không? Dù sao thì chị cũng là…”

Dường như Giang Hoa hiểu được lo sợ trong lòng Thôi Kiệu Hôn, cô ấy ngắt lời nói: “Em đừng lo, vào tay chị đều không quá khó khăn đâu.”

Thôi Kiệu Hôn dạ một tiếng. Sau đó Giang Hoa lại nói cho cô một số chú ý lúc gặp đạo diễn.

Đến hơn nửa tiếng sau, bên ngoài mới báo vào đạo diễn đã đến.

Vị đạo diễn này họ Kim, tên hai chữ Chính Đạo. Tuổi cũng đã hơn bốn mươi, vẻ ngoài trông khá đoan chính, rất giống với cái tên của ông. 

Bởi vì trước đó Giang Hoa đã nói qua với đạo diễn Kim về việc chọn Thôi Kiệu Hôn trong vai diễn kiều nữ rồi, cho nên hiện giờ Thôi Kiệu Hôn đến ông cũng không ngạc nhiên.

Chỉ là có chút bất ngờ vì người này có dáng vẻ rất đẹp.

Đạo diễn Kim nói: “Dù sao cũng là người Tiểu Hoa chọn, vậy thì cho thử một chút, nếu được thì lập tức nhập vai.”

Thôi Kiệu Hôn vốn đã lo lắng, vừa mới được Giang Hoa trấn an xong lại nghe lập tức nhập vai thì lại hoảng trở lại.

Cô không biết diễn, tuy rằng có chút tỏ vẻ mặt, nhưng mà nhập thoại thì khá là bất an.

Giang Hoa lại nói: “Đừng lo, em chỉ cần tỏ ra như đang diễn với bạn trai mình.”

Vai diễn là kiều nữ, nữ phụ, tên là Thường Liên, thập phần yêu mị, quyến rũ đến động lòng người. Cảnh thử chính là lúc Thường Liên sau khi diễn catwalk, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại nói nam chính vừa bị tai nạn, vội vàng muốn đến thì gặp phải nam phụ, anh ta bắt ép không cho cô đi, ngược lại càng khiến cho cô càng muốn đi.

Tình huống khốn khó này chỉ cho phép diễn thử ba lần, mỗi lần nhiều nhất là mười phút.

Đối với người không có chút kiến thức diễn xuất như Thôi Kiệu Hôn thật đúng là làm khó người.

Giang Hoa đứng cạnh cô cùng đọc qua kịch bản một lần. Mới gặp nhau nói chuyện chưa tới hai tiếng, vậy mà hai người cứ như là bạn bè đã chơi với nhau từ rất lâu.

“Cái này chỉ giống như…” Giang Hoa cố gắng tìm một chút ví dụ để trấn định cô bạn xinh đẹp này, “Giống như em muốn gặp bạn trai, sau đó thì bị bạn trai cũ ngăn lại. Tinh thần bị đày đọa, vừa căm phẫn vừa đau lòng. Chính là như vậy, càng giận dữ thì càng tốt.”


Thôi Kiệu Hôn nghĩ nghĩ, nếu như là Chu Lân cản đường cô đến gặp Tôn Dịch, hẳn là cô sẽ dùng túi xách đánh cho anh ta một trận, sau đó vác mông rời đi.

Ừ, vậy cũng được.

Trợ lý Trương đưa Thôi Kiệu Hôn đi thay đồ, sau đó nói với cô: “Cô Thôi, Tiểu Hoa rất tin tưởng cô sẽ được nhận vai, cố lên, đừng để Tiểu Hoa thất vọng.”

Dù sao người đẹp đứng trước mặt, trợ lý Trương cũng không thể yên lặng với cô được.

Thôi Kiệu Hôn gật đầu thật mạnh, cô là do Giang Hoa tiến cử, tất nhiên phải cố gắng để chị ấy không mất mặt rồi.

Trang phục được thử là một bộ đầm bó sát, tôn lên ba vòng rõ rệt của Thôi Kiệu Hôn. Ở trường quay có khá nhiều người, mấy nam thanh niên thấy cô bước ra, không khỏi xuýt xoa phóng tia điện.

Đạo diễn Kim nhìn cô nháy mắt mấy hồi, gọi một nam diễn viên phụ có diễn xuất tốt ở phía hội trường bên kia qua thử với Thôi Kiệu Hôn.

Người này cũng là người nổi tiếng, Thôi Kiệu Hôn nhìn có chút quen quen, nhưng mà nhìn mấy lần cũng không nhớ rõ là ai. 

Hiển nhiên người này qua hai giây ngạc nhiên với người thử vai thì lập tức nhập tâm vào vai diễn.

Nam phụ trong vai này của //Thêu Hoa// tên là Trọng Nhân.

Đạo diễn ba hai một hét một tiếng “Diễn”, sau đó đèn đóm trong phòng lập tức bừng sáng, cảnh dựng xung quanh giống như là thật.

Thường Liên ôm túi xách vội vàng chạy ra, trong tay còn nắm điện thoại nói: “Tôi lập tức đến, tôi lập tức đến.” Trong goọng nói ngoại trừ sợ hãi thì chỉ một vẻ bất an lo lắng.

Vừa đi đến cửa, đúng lúc này Trọng Nhân đột ngột lao đến, anh ta bắt lấy cánh tay Thường Liên, mặt mũi u oán hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Thường Liên giật mình, muốn giãy tay ra nhưng lại không đủ sức. Cô ấy hét lên: “Anh bỏ tay ra.”

“Anh không bỏ.”

Thường Liên cắn răng, giận dữ nói: “Mau bỏ tay tôi ra!”

“Cắt!” Đạo diễn Kim đứng bên ngoài không vui nói: “Cô Thôi, cô còn thiếu tự nhiên quá, không ai đang vội mà lại có biểu tình bình tĩnh như thế.”

Bạn diễn nam kia thả tay cô ra, Thôi Kiệu Hôn ngượng ngùng xin lỗi: “Tôi sẽ cố gắng hơn.”


Đạo diễn khoát tay, “Lần thử thứ hai.”

Vẫn là phân cảnh đó, Thôi Kiệu Hôn đứng phía sau cửa hít vào một hơi thật sâu.

Được rồi, cùng lắm tưởng tượng ra cuộc điện thoại của Tôn Dịch đi, tưởng tượng Trọng Nhân chính là Chu Lân, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.

Cô thở phù phù, sau đó áp điện thoại lên tai, bắt đầu nghĩ đến Tôn Dịch.

“Tôi lập tức sẽ đến, tôi lập tức sẽ đến!” Thường Liên gấp gáp chạy ùa ra. Nỗi lo lắng được thể hiện rõ ràng ở trên đầu chân mày.

Bất chợt Trọng Nhân xuất hiện, Thường Liên giật mình muốn đánh rơi cả điện thoại. Có vẻ như bạn diễn kia cũng không ngờ tới cô lại diễn sâu như vậy, anh ta hơi nhướng lông mày, nhưng mà nháy mắt lập tức quay về bộ dáng u ám kia.

“Em muốn đi đâu?”

Trong đầu Thôi Kiệu Hôn lại nghĩ tới cảnh Chu Lân bám lấy mình nói câu này. Cô thoáng một cái đã nổi cơn giận không lời, một phen hất tay Trọng Nhân ra, giọng nói hét to không hề che giấu bực tức: “Tôi đi đâu cũng không tới phiên anh quản. Buông tôi ra!”

Giang Hoa đứng bên ngoài cũng hết hồn, hình như Thôi Kiệu Hôn chèn thêm một câu thì phải. Còn có khuôn mặt kia, giống như Trọng Nhân đang muốn giết cha giết mẹ cô vậy.

Trọng Nhân ngược lại càng nắm chặt tay cô, một bước đi lên làm giống như thật toan ôm lấy cô, “Anh không buông.”

Thường Liên cắn răng, đôi mắt to tròn trừng lên quát một tiếng: “Anh cút đi!”

Mọi người: Có cần diễn tới vậy không?

Trọng Nhân giật giật lông mày, quyết định kiềm cô vào hai tay mình, “Anh không cho em đi.”

Thôi Kiệu Hôn không thích những sự động chạm này. Dù biết chỉ là diễn nhưng mà hình như thật quá rồi thì phải. 

Thôi Kiệu Hôn nửa lo nửa không muốn tiếp tục, trong lúc nhất thời liền quên phải làm gì. Nhưng mà may thay anh bạn diễn véo nhẹ vào cánh tay cô một cái, Thôi Kiệu Hôn lập tức tỉnh táo.

Không nhớ vậy thì chế bậy ra đi. Mặc kệ như thế nào, miễn sao diễn đạt thì tốt rồi.

Thường Liên không nói hai lời, tay vung túi xách đánh mấy cái liền tục vào người Trọng Nhân, “Buông tôi ra, buông tôi ra mau!”

Tất cả mọi người còn đang xem người đẹp diễn thêm một lát, nhưng mà không ngờ tới là cô lại dùng hết lực đánh túi xuống người Trọng Nhân kia. 

Mọi người đều kinh ngạc tới nỗi trừng mắt há mồm.

Cũng may vẫn là đạo diễn tỉnh táo đầu tiên, trước khi Trọng Nhân bị cô đánh tới mất bầm dập thì lập tức hô: “Cắt! Chúng ta ngừng tại đây!”

Lúc này Thôi Kiệu Hôn mới ngừng tay, cô quay đầu lại thì thấy mọi người vỗ tay liên tục, sau đó đạo diễn và Giang Hoa bước tới.

Đạo diễn nói: “Cô Thôi diễn rất đạt, vai này nói khó thì không khó, mà dễ cũng không dễ. Cô vẫn là nên bổ sung những điểm thiếu sót của mình, như vậy sẽ tốt hơn nữa.”


Thôi Kiệu Hôn mừng rỡ, vậy có phải là được thông qua rồi không? 

“Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn rất nhiều.”

Đạo diễn cười khách khí, “Trước để tôi chuẩn bị hợp đồng, cô muốn ký trong hôm nay hay là ngày mai.”

“Vẫn là để ngày mai, thời gian sẽ thoải mái hơn.”

“Được, vậy thì hẹn gặp cô vào ngày mai.” Nói xong lời này đạo diễn Kim lập tức rời đi.

Giang Hoa cúi đầu chào, sau đó hớn hở vỗ tay Thôi Kiệu Hôn, “Tốt quá, vậy là được nhận vai rồi.”

Thôi Kiệu Hôn cười tươi thật tươi, “Cũng là nhờ có chị, cảm ơn chị rất nhiều.”

Giang Hoa cũng không ngờ tới chỉ diễn thử có hai lần mà Thôi Kiệu Hôn lại được nhận ngay. Mà cũng phải là diễn xuất của Thôi Kiệu Hôn rất tốt, chỉ là mới lần đầu, cho nên còn có chút ngượng ngùng không được tự nhiên.

Trợ lý Trương nhỏ giọng nói gì đó với Giang Hoa. Chỉ thấy cô ấy gật gật đầu, sau đó vội nói với Thôi Kiệu Hôn sẽ nói chuyện với cô sau, xong rồi quay lưng bước đi.

Lúc này Thôi Kiệu Hôn còn đang lơ lửng trong vui sướng, muốn báo cho bạn bè mình biết, lại bất ngờ nghe thấy tiếng nói vang lên từ phía sau: “Người đẹp, em đánh đau thật.”

Bấy giờ Thôi Kiệu Hôn mới nhớ tới anh bạn diễn thử với mình vẫn còn ở đây.

Cô vội quay lại, nhìn thấy anh ta đang xoa xoa chỗ mình vừa đánh xuống. Nhớ lại ban nãy bởi vì muốn diễn cho tốt, cho nên cô xuống tay thật sự không nhẹ.

Thôi Kiệu Hôn nhăn mặt, bước đến cúi đầu xin lỗi anh ta: “Thật ngại quá, là do tôi không khống chế được lực tay, làm cho anh đau như vậy. Thật xin lỗi.”

Anh ta cười cười, sau đó khoác tay không quan tâm nói: “Cũng chỉ hơi ê ẩm một chút, không sao.”

Thôi Kiệu Hôn nhìn mặt anh ta đúng là không sao thật, nhẹ nhõm thở ra một hơi. Dù sao người ta cũng là diễn viên, nói làm anh ta có mệnh hệ gì thì cô lại khổ.

“Còn có,” Bỗng nhiên anh ta nói: “Giới thiệu em một chút, tôi họ Vương, tên hai chữ Triệu Anh. Bắt đầu từ bây giờ em cũng là đồng nghiệp của tôi, sau này còn mong chờ sẽ giúp đỡ nhau nhiều hơn.”

Thôi Kiệu Hôn mở to hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp thoáng một chút ngạc nhiên.

Ca sĩ kiêm diễn viên Vương Triệu Anh, không phải là người nổi tiếng nhỏ, mà là người có tên tuổi khá lớn trong giới ca sĩ. Nhạc của anh ta Thôi Kiệu Hôn cũng từng nghe vài bài, toàn là những bài hát có lượt nghe rất cao.

Không ngờ tới anh ta lại làm nhân vật phụ của bộ phim khác. 

Giống như nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Thôi Kiệu Hôn, Vương Triệu Anh bật cười thành tiếng: “Người đẹp, tiến vào ngành này chủ yếu là cần cái nhan sắc mà thôi.”

Nghe nói trước khi làm ca sĩ, Vương Triệu Anh cũng là một trong số nam thần nổi tiếng trên weibo.

Ban nãy Thôi Kiệu Hôn nhìn có chút quen mắt, bây giờ thấy anh ta nở nụ cười mê chết thiếu nữ thì lập tức nhớ lại ngay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.