Đọc truyện Rượu Yêu – Chương 44: Không rõ tâm tình (H nhẹ)
Tôn Dịch không thể khống chế bản thân, cuối cùng cũng bấp chấp rong đuổi trên người cô.
Thôi Kiệu Hôn bấu lấy cánh tay rắn chắc, miệng cô mấp máy, liên tục phát ra những tiếng rên êm tai.
“Tôn Dịch, tiếp tục… tiếp tục…” Eo Thôi Kiệu Hôn bị nhấc lên, bộ ngực tròn nhún nhảy theo từng nhịp đẩy của thân thể.
Tôn Dịch ôm cô lên, sau đó thả mạnh cô xuống giường, dương v*t bên trong lập tức kéo mạnh nhụy hoa, làm nó vừa trướng to lại thu hẹp trở lại.
Thôi Kiệu Hôn cắn môi, ngực lại bị anh bắt lấy, không lưu tình bóp nắn liên hồi. Hơi thở Tôn Dịch gấp gáp, anh rút ra, đâm vào, rút ra rồi mạnh bạo đâm vào liên tục nhiên vậy, hầu như không theo tiết tấu nhưng lại rất có nhịp điệu.
Cánh hoa bị nước đánh tới, liên tục phát ra âm thanh dâm tục làm cho máu nóng hai người dâng trào.
“A a, Tôn Dịch Tôn Dịch.” Thôi Kiệu Hôn bị đánh vào nơi mềm mại nhất, điểm mẫn cảm bên trong bị dương v*t chèn ép, vừa đau vừa thoải mái.
Thôi Kiệu Hôn bị kéo lên giường, khuôn mặt mỹ lệ đỏ hồng giữa làn tóc bồng bềnh, bộ ngực căng tròn, drap giường trắng sáng, thân hình nhễ nhại mồ hôi có chút ửng đỏ. Hình ảnh dâm mỹ lại xinh đẹp, khiến cho lòng Tôn Dịch nóng dần lên.
Anh đưa hai chân cô lên cao, để cho dương v*t dễ dàng cắm sâu vào nhụy hoa xinh xắn kia. Tôn Dịch thúc hông, dương v*t đâm mạnh, Thôi Kiệu Hôn chịu không được sức công phá này, nức nở từng tiếng: “Tôn Dịch, chậm… chậm chút thôi. A a.”
“Anh không thể nào chậm lại được.” Tôn Dịch gấp gáp thủ thỉ. Anh lại điên cuồng tấn công, mỗi lần đâm vào giống như muốn nói cô biết anh trao cho cô bao nhiêu yêu thương.
Cánh hoa bên trong bị chà xát quá mạnh, thế nhưng vẫn còn lưu lại cảm giác rất lớn, thậm chí mơ hồ còn cảm thấy tia nước và từng đường gân nổi lên thân dương v*t.
Hai chân Thôi Kiệu Hôn gác lên vai Tôn Dịch, bụng dưới cô bị ép chặt, chặt đến nổi cái thứ to lớn nằm trong người cô còn gồ lên.
Thôi Kiệu Hôn bị dập dã liên hồi, cuối cùng miệng tử cung bị anh ép xuống, đau đớn la lên một tiếng, sau đó cô lại cảm nhận được sức nóng của mình phóng ra.
Điều này làm cho Tôn Dịch càng điên cuồng hơn. Anh luồng tay xuống dưới, không hề thiện ý hé rộng miệng hoa ra, làm cho nước chảy ra càng nhiều hơn.
Thớ thịt bên trong bị dương v*t cuộn ra bên ngoài, Tôn Dịch nhìn xuống, mắt bị hình ảnh cắn nuốt này mà kích thích. Bỗng nhiên anh ôm lấy người Thôi Kiệu Hôn, áp môi mình tặng cho cô một cái hôn thật sâu, tiến đến điểm sâu nhất vài cái, cuối cùng Tôn Dịch cũng lên đỉnh điểm, mạnh mẽ bắn ra dòng dịch nóng bỏng.
Cả người Thôi Kiệu Hôn mệt nhoài, cô ôm cổ Tôn Dịch, cảm giác như anh hình như không muốn rời khỏi mình, cô lí nhí gọi: “Tôn Dịch?”
Tôn Dịch ừ một tiếng, sau đó cô lại hỏi: “Anh không muốn ngồi dậy sao?”
“…” Tôn Dịch không muốn nói mục đích mình là không muốn tinh chảy ra ngoài, chỉ muốn cô nuốt hết số đó vào trong, như vậy thì sẽ tốt hơn. Nhưng mà anh là một người giữ bí mật rất tốt, cho nên lời nói ra lập tức thay đổi: “Kiệu Hôn, anh rất yêu em.”
Nói xong còn quay lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái. Lời này là lời thật lòng của anh.
Thôi Kiệu Hôn nhắm mắt im lặng, Tôn Dịch tưởng rằng cô còn không tin tưởng, vội nói: “Anh có thể chứng minh, chỉ cần em muốn, anh đều có thể làm theo em.”
Giọng điệu anh rối bời, bất an và lo lắng đan xen nhau. Thôi Kiệu Hôn nghe được rõ ràng, cô cười khẽ đáp: “Vậy thì phải xem biểu hiện của anh rồi.” Thật chất phụ nữ chỉ cần được quan tâm, yêu thương, không cần những lời hứa hẹn hay là những món quà vật chất quá nhiều.
Thôi Kiệu Hôn không biết vì sao mình lại có cảm xúc rất lạ với Tôn Dịch, nhưng điều này cô cũng không tới quá nhiều. Thôi Kiệu Hôn chỉ đơn giản suy xét, mang danh là bạn gái anh, có thể là do ở chung nhà với nhau cho nên cô không thể không cần những thứ thích đáng đó.
Tôn Dịch nghe vậy thì không nói nhiều, chỉ hôn lên trán cô một cái, sau đó đứng dậy giúp cô lau chùi.
Bởi vì đã quá trưa, Thôi Kiệu Hôn cũng không muốn ăn nữa, Tôn Dịch chiều theo ý cô, cả hai trên phòng nằm ngủ.
Trên thân không một mảnh vải, nhưng hai người lại không thấy ngượng ngùng, ngược lại Tôn Dịch còn ôm lấy cô, tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mượt mà.
“Kiệu Hôn.” Tôn Dịch hỏi: “Em có còn giận anh không?”
Thôi Kiệu Hôn vùi đầu vào ngực anh, khe khẽ đáp: “Vốn dĩ em không có giận anh.”
“Thật là không giận?”
“Ừ, thật là không giận.”
Người đàn ông nào đó ngỡ là thật, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Tôn Dịch lại hỏi: “Em có muốn xem bạn trai mình thể hiện một chút không?”
Thôi Kiệu Hôn không hiểu, “Thể hiện cái gì?”
“Anh chỉ muốn hỏi em có muốn hay không thôi, phần còn lại thì không có quyền được hỏi.”
Thôi Kiệu Hôn không vui, “Anh đang gia trưởng!”
“…” Tôn Dịch rất không muốn nói ra phần thể hiện của mình là gì, anh lại nói: “Thật ra có rất nhiều chuyện anh không thể nói rõ được cho em nghe, nhưng mà anh cam đoan những chuyện anh làm đều không vi phạm pháp luật, cũng không làm gì xấu sau lưng em.”
“Vậy thì anh cứ việc đi.” Thôi Kiệu Hôn ngáp một cái, “Rõ ràng muốn giấu thì đừng làm người khác tò mò, như vậy là xấu tính.”
Tôn Dịch cười khẽ, tay vẫn đều đều vuốt tóc cô, “Ừ, xấu tính.”
Thôi Kiệu Hôn một chữ cũng không muốn nghe nữa. Cô nhắm mắt, gió từ máy điều hòa thổi ra phù phù, cô bất giác áp sát vào người Tôn Dịch một chút để tìm kiếm hơi ấm.
Đến khi Thôi Kiệu Hôn đã chìm vào giấc ngủ, Tôn Dịch mới nhớ tới đoạn phim mình xem mấy ngày trước.
Hình ảnh cô bị đánh nhìn thật đau lòng, nhưng mà anh lại không biết bày tỏ như thế nào. Tôn Dịch chỉ nhớ được lúc đó tim anh như bị anh vò lấy, tâm trí rối loạn, tay chân run rẩy, vậy mà khi trở về lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh để làm cho cô vui vẻ.
Về vấn đề Thôi Kiệu Hôn nói anh không quan tâm đến cô, anh cũng không cảm thấy oan ức. Tôn Dịch biết, chính mình không nói năng cũng không an ủi, đối với một cô gái thật ra mà nói đúng là không tốt. Nhưng mà miệng lưỡi anh như vậy lại không thể nói gì được, đêm nào ôm cô cũng chỉ có thể đợi cô ngủ mới thở dài thành tiếng.
Tâm trạng anh rất mâu thuẫn, nhưng mà anh cũng không biết làm gì hơn.
Nhớ tới cuộc gọi của ba mình, Tôn Dịch không khỏi nghĩ ngợi thêm một chút. Bạn học Trùng là con trai của giám đốc điều hành công ty Khởi An, vậy thì vài ngày nữa đến gặp ba cậu ấy cũng được.
—
Tác giả có lời muốn nói: Các tỷ tỷ nhường đường, tiểu cô nương của ta cáo bệnh, hiện giờ mình ta đảm đương trọng trách. Người thương nằm một chỗ, tạ lỗi thịt không thơm [ cười khóc ].