Đọc truyện Rượu Chàng Tiên – Chương 21: Nóng cháy người rồi!
“Định cái gì thần a… Ta không bình tĩnh được a! Bằng không ngươi đi ra ngoài… đi ra ngoài đi một chút, lát nữa hẳn quay trở về!”
Lộ Tiểu Thiền sắp khóc đến nơi.
“Tiểu Thiền, trong khách sạn, chỉ có gian phòng này là có người ở.”
Thư Vô Khích vừa nói xong, Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên run rẩy.
“Vậy… vậy những âm thanh mà ta nghe được là cái gì?”
Nữ nhân sát vách… Không đúng, bốn phương tám hướng đều là giọng của nữ nhân kia, giống như ở bên tai, lại như ở trước mặt.
“Đó là Tà linh dùng sắc niệm làm thức ăn, tên “Thùy Diên” (thèm nhỏ dãi).”
Lộ Tiểu Thiền trong lòng kinh hãi, cái gì! Có Tà linh đang nhắm vào y?
Y là một người mù, ngày thường không nhìn thấy xấu đẹp, dựa theo lời lão ăn mày nói, lông còn chưa mọc đầy đủ, sao “Thùy Diên” gì đó lại tìm tới y?
“Vậy ngươi cứu ta với a!”
Lộ Tiểu Thiền lúc này ước ao có thể thanh tâm quả dục như Thư Vô Khích, Tà linh tìm tới cửa, cũng không có khe hở mà lọt vào.
“Ngươi trấn định lại tinh thần, nó liền mê hoặc không được ngươi.”
“Làm sao trấn định lại tinh thần a!”
Từng trận gió thơm nồng bỗng nhiên ập tới giữa chóp mũi Lộ Tiểu Thiền, có cái gì đó mềm mại nhẵn nhụi dán vào mặt của y, cổ của y, một đường chui vào bên trong máu thịt của y.
“Tiểu lang quân! Tiểu lang quân! Ta rất nhớ ngươi a!”
Lộ Tiểu Thiền đầu óc choáng váng, hồn phách như rời khỏi thân thể, phảng phất về tới Vô Tứ Tửu Phường, hai mắt hồi phục thị lực, gặp được nữ nhân xinh đẹp vô song. Nàng lắc lư vòng eo mảnh khảnh, ngồi xuống trước mặt Lộ Tiểu Thiền.
Mị hoặc tận xương, ngọt ngào như váng sữa.
“Tiểu Thiền, nếu ngươi còn nhớ được cái gì gọi là cực niệm, như vậy dục vọng tầm thường liền dao động không được ngươi.”
Nháy mắt, trời đất đảo ngược, tinh thần Lộ Tiểu Thiền trở về bên trong cơ thể, y dùng sức thở ra một ngụm khí, mới phát giác trên người mình che kín chăn, mà có người đang cách chăn ôm chặt y vào trong lòng.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Một thân ảnh thướt tha xinh đẹp đứng ngay trước cửa.
“Tiểu lang quân, ngày ấy ta chỉ gặp ngươi một lần trong tửu quán, liền tương tư khó quên. Mỗi ngày trôi qua, đều muốn gặp lại ngươi lần nữa, tỉ mỉ mà hầu hạ ngươi. Cùng ngươi lên đỉnh Vu Sơn (chỉ việc ân ái), không chết không rời.”
Lộ Tiểu Thiền run lên một cái.
“Mẹ của ta ơi — ngươi là Nhâm nhị nương! Ngươi là Nhâm nhị nương! Ngươi đừng tới đây! Ta đối với ngươi không có hứng thú!”
Lần này Lộ Tiểu Thiền coi như rõ ràng rồi, Nhâm nhị nương thích đắm chìm trong chuyện kia cùng nam nhân. Hơn nữa nghe nói nàng tuy rằng đã hơn ba mươi, nhưng lại đặc biệt quyến rũ yêu kiều, tuy rằng nữ nhân trong trấn không thích nàng, thế nhưng mỗi khi nàng đi lại trên đường phố, nam nhân đều ngóng cổ mà nhìn theo nàng chằm chằm.
Nếu như có Tà linh dùng sắc dục làm thức ăn, vậy thì không ai thích hợp hơn Nhâm nhị nương.
“Tiểu lang quân! Ta nhớ ngươi đến đêm không an giấc, ngươi thật sự cam lòng để ta chăn đơn gối chiếc mà trằn trọc hay sao?”
“Ta cam lòng! Ta cam lòng! Một mình ngươi ngủ mới là tốt nhất! Đi mau! Đi mau!”
Lộ Tiểu Thiền nghĩ đến trước đó nghe nói thiếu gia Trần gia gầy thành khúc cây khô, mà tiểu nhị ca cũng chỉ còn lại một hơi cuối cùng, lúc này y liền bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, liều mạng chui vào trong lồng ngực Thư Vô Khích.
“Đừng sợ.” Thư Vô Khích cúi đầu, khí tức ấm áp liền bay đến bên tai Lộ Tiểu Thiền.
“Ngươi mau hàng phục nó đi a!”
“Ta sẽ không ra tay, hôm nay ta thay ngươi hàng phục nó, ngày mai vẫn sẽ có Tà linh khác tới quấy nhiễu. Ngươi có biết, nó vì sao lại tìm tới ngươi hay không?”
“Ta làm sao mà biết! Ta đối với Nhâm nhị nương xưa nay đều chưa từng có loại ý nghĩ kia!”
“Bởi vì bản thân ngươi có linh căn, lại không biết làm sao đem linh khí của mình chứa vào trong nguyên đan. Trước kia có Thái Lăng Thanh Nguyên chú tọa trấn, phạm vi trăm dặm Tà linh bất xâm. Bây giờ chú đã bị phá, Tà linh khắp nơi ngửi thấy linh khí của ngươi, đương nhiên phải đến chiếm món hời từ ngươi rồi. Chỉ cần có thể câu lên dục vọng của ngươi, liền có thể dẫn ngươi nhập ma.”
“Cái gì? Ta từ khi nào thì có cái quỷ linh căn gì đó a!”
“Ngươi nghe lời ta, buông xuống sợ hãi, đem thân thể của mình tưởng tượng thành một vùng biển mênh mông rộng lớn.”
“Ta chưa từng thấy biển!” Lộ Tiểu Thiền buồn bực oan ức.
“Nhâm nhị nương đang tiến vào.” Thư Vô Khích nói.
Tóc gáy Lộ Tiểu Thiền liền dựng đứng cả lên.
Tưởng tượng một vùng biển rộng…..
Thế nhưng thứ mà y tưởng tượng ra trong đầu lại là biển mây mềm mại xoay chuyển trong giấc mộng kia, sóng mây bồng bềnh kéo dài vô tận, không thấy đâu là bến bờ.
“Ở trung tâm của vùng biển, có một cái động, đại dương vô tận từ bốn phương tám hướng đều chảy vào đó.”
Trong mắt Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy, lại là một hồi mây gió biến hóa, kiếm khí bên trong biển mây tùy ý tung hoành, mọi thứ thay đổi không ngừng, được một thân ảnh dẫn dắt, hội tụ vào kiếm trong tay người kia.
Ngay thời khắc ấy, y cảm giác giữa lồng ngực mình phảng phất có một luồng khí quanh quẩn không dứt, thu vào càng lúc càng gấp, cuối cùng quay về bụi trần lắng đọng.
“Tiểu Thiền, không sợ. Ngươi đã điểm nguyên đan.”
Thanh âm Thư Vô Khích vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy buồn ngủ vô cùng, nghiêng đầu qua liền ngủ thiếp đi.
Thư Vô Khích nâng cái ót của y, chậm rãi đem y đặt lên trên gối.
Thần sắc của hắn lạnh xuống, mở miệng nói: “Ngươi còn muốn chờ tới khi nào? Lăng Niệm Ngô chính là giáo dục đệ tử dưới trướng như vậy sao?”
Giang Vô Triều vốn đang ẩn nấp ở trên nóc nhà bỗng nhiên căng thẳng đầu vai.
Hắn nhặt được một cây trâm cài đầu hình nhánh hoa trà trong phòng tiểu nhị ca, Lưu lão đầu nói dường như là cây trâm Nhâm nhị nương thường cài trên đầu, Giang Vô Triều liền đoán được Nhâm nhị nương không phải bởi vì sợ bị trưởng trấn trói lại báo quan nên mới trốn, mà là bị Tà linh “Thùy Diên” khống chế, lang thang khắp nơi dụ dỗ nam nhân.
Hắn giấu đi linh khí quanh thân mình, thật vất vả mới tìm được Nhâm nhị nương.
Lại không nghĩ rằng Nhâm nhị nương đến khách sạn, hơn nữa còn muốn dụ dỗ Lộ Tiểu Thiền.
Nếu như tu vi Thư Vô Khích thật sự cao hơn tiền bối Lăng Niệm Ngô, chỉ cần bỏ đi thuật “Nhất Diệp Chướng Mục”, không cần kiếm trận, linh lực của bản thân hắn đã đủ để khiến “Thùy Diên” bị diệt.
Thế nhưng Thư Vô Khích cố tình không ra tay, còn phát hiện Giang Vô Triều ẩn nấp trên nóc nhà xem trò vui.
Giang Vô Triều không thể làm gì khác hơn là hiện thân.
Nhâm nhị nương nhìn thấy Giang Vô Triều, giật nảy mình, lập tức lao nhanh rời khỏi.
Giang Vô Triều phóng kiếm, phát ra kiếm trận làm trọng thương phía sau lưng Nhâm nhị nương.
Nhâm nhị nương ngã sấp xuống, sau đó lại như một con nhện, dùng cả tay chân, bò xuống thang lầu.
Nửa đêm trên đường phố không có một bóng người, yên tĩnh đến cơ hồ không tiếng động, ngay cả tiếng gà gáy chó sủa cũng không có.
Giang Vô Triều không chỗ mượn thế, uy lực của kiếm trận bị giảm mạnh, đạo “Linh Khiếu” thứ hai còn chưa đụng tới Nhâm nhị nương, đã giống như khói nhạt mà tiêu tán.
Nhâm nhị nương đương nhiên phát hiện ra khuyết điểm của Giang Vô Triều, nàng xoay người lại cất tiếng cười to.
“Có muốn ta mượn chút tà âm cho tiên quân dùng hay không a?”
Trong khoảnh khắc, đêm trăng yên tĩnh bỗng nhiên tràn ngập tiếng trêu đùa kiều mị, hết đợt này đến đợt khác, triền miên không dứt.
Giang Vô Triều lập tức đỏ mặt.
Nhâm nhị nương phóng túng mà đi đến trước mặt Giang Vô Triều, lượn quanh hắn một vòng: “Tiên quân có phải còn chưa từng hưởng qua cá nước vui vầy? Có muốn ta mang tiên quân đi thưởng thức một phen nhân gian cực lạc hay không?”
“Làm càn!”
Giang Vô Triều đột nhiên đẩy kiếm trong tay ra ngoài, trên chuôi kiếm thế nhưng có treo một cái chuông bạc.
Chỉ là trước kia chuông bạc vẫn luôn bị Giang Vô Triều nắm trong tay, căn bản không ai phát hiện, hiện tại theo Minh Lan kiếm bay ra ngoài, ngân lên một trận thanh âm nhẹ nhàng, trong nháy mắt “Linh Hao” đại trận ngưng tụ, như thái sơn áp đỉnh, đem Nhâm nhị nương trấn xuống.
Tà linh “Thùy Diên” trong cơ thể Nhâm nhị nương bay ra từ trong miệng nàng, đâm loạn tứ tung trong trận, kiếm trận càng thu càng chặt, cuối cùng bị Minh Lan kiếm hút lấy, luyện hóa thành linh lực.
Nhâm nhị nương ngã trên mặt đất, mặt không còn chút máu, vết thương nơi cánh tay bị đồ đao chém đứt của nàng đã thối rữa, thấy được cả xương vỡ.
“Cầu tiên quân cứu ta… Cứu cứu ta…”
“Ngươi mưu hại chồng, lòng có tà dục, bây giờ bị Tà linh móc rỗng thân thể, ta muốn cứu ngươi, cũng không cách nào cứu được ngươi.”
Giang Vô Triều lắc đầu, hai mắt Nhâm nhị nương càng ngày càng ảm đạm, nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Hắn thu kiếm vào vỏ, cấp tốc chạy về khách sạn, quả nhiên trong phòng đã trống không.
Hắn sờ sờ giường, còn sót lại chút hơi ấm, cho thấy Thư Vô Khích không có mang Lộ Tiểu Thiền đi xa.
Cùng lúc đó, Thư Vô Khích một tay ôm Lộ Tiểu Thiền vào trong ngực, di chuyển dưới bóng đêm.
Trước mặt là một dòng sông bị nhấn chìm trong đêm tối, chỉ có vài đốm sao nhỏ nhoi điểm xuyến, theo sóng nước chập trùng lên xuống.
Đầu Lộ Tiểu Thiền dựa vào bả vai Thư Vô Khích. Mắt thấy chóp mũi Lộ Tiểu Thiền sắp đụng tới cằm mình, cổ họng Thư Vô Khích liền căng thẳng, nhưng vẫn nghiêng mặt tránh được.
Hắn vươn tay phải ra, nhẹ nhàng nhấc lên một cái.
“Lộc Thục, ngươi còn muốn ở dưới sông Hạm Đạm lười biếng đến khi nào?”
Chỉ một thoáng, nước sông yên tĩnh liền chuyển động, một con quái vật khổng lồ mơ hồ hiện ra từ giữa lòng sông, chậm rãi bước lên bờ.
Đó là một con linh thú, hình dáng như tuấn mã toàn thân trắng muốt, nhưng so với loài ngựa thông thường lớn hơn gấp mấy lần, phía sau kéo theo một cái đuôi đỏ rực như lửa, ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua tầng mây dày nặng rơi xuống trên người nó, hóa thành một tầng linh quang trong trẻo.
Nó vừa gặp Thư Vô Khích, ánh mắt vốn tức giận vì bị quấy rầy thanh tịnh lập tức trở nên ngoan ngoãn nhu thuận, cúi đầu, nằm rạp ở trước mặt Thư Vô Khích.
“Ta muốn mang chủ nhân của ngươi rời đi nơi này.”
Lộc Thục vừa nghe Thư Vô Khích nói vậy, liền cúi đầu phát ra một tiếng nghẹn ngào, sau đó lỗ tai nhẹ nhàng cọ vào Lộ Tiểu Thiền đang hôn mê bất tỉnh.
“Y bây giờ không còn tu vi, mà ta cũng không có mang kiếm của mình theo bên người, không có cách nào ngự kiếm rời đi.” Thư Vô Khích nghiêng mặt sang, vừa vặn có thể nhìn thấy chóp mũi khéo léo của Lộ Tiểu Thiền, “Ngươi nếu như đi theo chúng ta, dọc đường đi phải chăm sóc tốt cho y.”
Lộc Thục vừa nghe, lập tức thu nhỏ, hóa thành một con ngựa trắng mạnh mẽ, khụy thân xuống trước mặt Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích ôm ngang Lộ Tiểu Thiền, đem y đặt lên trên lưng Lộc Thục.
Một Lộ Tiểu Thiền ban ngày luôn không chịu ngồi yên, lúc này lại yên tĩnh đem mặt kề sát vào cổ Lộc Thục.
Thư Vô Khích mặt không lộ biểu tình, nhưng khóe miệng lại nhợt nhạt mà lõm xuống, đầu ngón tay của hắn cũng sắp chạm vào hai má Lộ Tiểu Thiền, rồi lại như bừng tỉnh khỏi cơn đại mộng mà hít vào một hơi, thu tay về.
“Nếu ngươi vĩnh viễn như vậy thì tốt biết bao.”
Thư Vô Khích xoay người, đi về phía trước.
Lộc Thục không nói một lời, cúi đầu, yên tĩnh bước theo sau lưng hắn, dọc theo sông Hạm Đạm, thẳng tiến vào rừng Nhứ Ngữ.
Lộc Thục Trấn bốn phía đều bị núi rừng bao quanh, ban đêm đi đường, ngoại trừ ánh sao yếu ớt, trên mặt đất cơ hồ cái gì cũng không thấy rõ.
Thế nhưng Thư Vô Khích cứ mắt nhìn thẳng mà đi về phía trước, đôi lúc dừng lại bất chợt, quay đầu nhìn Lộ Tiểu Thiền đang nằm úp sấp ngủ say sưa.
Đợi đến khi Lộ Tiểu Thiền tỉnh lại, trời đã sáng.
Y dụi dụi con mắt, lau lau khoé miệng dính nước, thiếu chút nữa liền từ trên lưng Lộc Thục té xuống.
“Ôi! Ta đây là đang ở nơi nào!”
Lộ Tiểu Thiền quơ quào túm lấy lông của Lộc Thục, ổn định thân thể, lập tức sờ loạn khắp nơi.
“Thư Vô Khích — Thư Vô Khích — ngươi ở đâu!”
“Ta ở ngay phía trước ngươi.” thanh âm Thư Vô Khích vang lên.
Lộ Tiểu Thiền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Làm ta sợ muốn chết! Đây là gì? Là con lừa? Hay là con la?”
Lộ Tiểu Thiền bắt đầu túm lấy lỗ tai Lộc Thục, Lộc Thục không hài lòng mà giật giật, thiếu chút nữa đem Lộ Tiểu Thiền ném xuống. Một bàn tay rất có lực trực tiếp chống được chân trái Lộ Tiểu Thiền, đem y đẩy trở về.
Lộ Tiểu Thiền lại tiếp tục túm loạn, thiếu chút nữa là bắt được cổ tay của đối phương, thế nhưng đối phương ngay lập tức thu tay về.
“Không phải đã nói, không cho chạm vào ta sao?” thanh âm Thư Vô Khích vang lên, còn mang theo hàn ý.
Ẩn dưới lớp hàn ý, là một loại thấp thỏm cùng khẩn trương.
Lộ Tiểu Thiền cứng đờ mà ngồi tại chỗ, y cho rằng Thư Vô Khích sẽ dùng cành trúc quất y, thế nhưng đợi một hồi, cái gì cũng không xảy ra.
Chẳng lẽ, Thư Vô Khích đã quên mang theo cành trúc đi cùng?
Thật là, tại sao cách lớp quần áo có thể sờ, trực tiếp sờ lại không thể được?
“Ta sợ ngươi không ở bên cạnh ta. Bằng không chúng ta thương lượng một chút, ngươi không cho ta nắm tay ngươi, vậy ta có thể kéo kéo tay áo của ngươi được không?”
Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, đôi mắt mở rất to, ánh nắng ban mai nhàn nhạt rơi xuống khuôn mặt của y.
Thư Vô Khích ở bên cạnh y chậm rãi đưa tay ra, tựa như vô hình bị cái gì đó dẫn dụ, đầu ngón tay muốn đụng vào Lộ Tiểu Thiền, muốn thay y vén lên mấy sợi tóc rối loạn bên tai.
Nhưng càng tới gần Lộ Tiểu Thiền, đốt ngón tay Thư Vô Khích càng cứng đờ, đường nét từ cánh tay đến vai trong nháy mắt căng chặt, hắn gắt gao mà nhìn Lộ Tiểu Thiền, đôi mắt khiết tịnh đột nhiên hóa thành biển cả sôi trào, không ngừng chấp nhất trong vô vọng.
Một cơn gió xẹt qua, tóc rối bên tai Lộ Tiểu Thiền bị thổi rơi xuống, chỉ là lướt qua đầu ngón tay Thư Vô Khích mà thôi, nhưng lọn tóc kia trong nháy mắt liền bốc cháy, Thư Vô Khích lập tức bắn ra một tia chân khí, đem lọn tóc kia cắt đứt.
“A ——” Lộ Tiểu Thiền lập tức bưng kín lỗ tai, “Nóng quá! Nóng quá! Nóng quá!”
Y gần như té xuống từ trên lưng Lộc Thục.
“Tiểu Thiền! Tiểu Thiền! Ngươi sao rồi!”
Thư Vô Khích muốn ôm lấy Lộ Tiểu Thiền, nhưng chính vào khoảnh khắc duỗi tay ra kia, hắn chợt dừng lại tại chỗ, hai mắt đỏ sậm.
Đây là lần đầu tiên Lộ Tiểu Thiền nghe được cảm xúc dao động lớn như vậy trong thanh âm của Thư Vô Khích.
Y bò dậy, sờ sờ lỗ tai của mình, rồi lại sờ sờ mặt của mình: “Ta không sao! Vừa nãy thật giống như có cái gì đó thiêu đốt lỗ tai của ta.”
“Đó là dục… hỏa….” thanh âm Thư Vô Khích rất căng.
Giống như sợ dây đàn bị căng ra hết mức, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn.
“Dục… hỏa? Dục hỏa gì? Dục hỏa của ai mà dồi dào như thế, có thể đốt cháy cả người?” Lộ Tiểu Thiền hì hì nở nụ cười.
Bởi vì chuyện này buồn cười quá mà!
Dục vọng của một người nếu như có thể cường liệt đến mức ấy, vậy chẳng phải dù hắn có đem vật mình muốn bóp nát trong lòng bàn tay cũng không thể thỏa mãn được sao!
Xem ra là do ngươi mất hứng, thi triển tiên pháp trừng phạt ta thì có?
“Ngươi muốn chạm vào ta sao?” Thư Vô Khích hỏi.
“Muốn! Dĩ nhiên muốn! Bất quá ngươi đừng đốt ta…”
Thư Vô Khích nửa ngồi chồm hỗm, chậm rãi tiến tới gần Lộ Tiểu Thiền đang ngồi bệt trên mặt đất, sâu trong ánh mắt của hắn là một tia cực hạn điên cuồng, nhưng rất nhanh liền chìm nghỉm không lưu lại vết tích.
“Đi Thái Lăng Các, dù có đem nơi đó lật tung lên, cũng phải tìm cho được phương pháp chạm vào ngươi.”
“Đừng có lật tung a! Chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng với người ta! Nếu khiến cho người của Thái Lăng Các mất hứng đem chúng ta đuổi ra ngoài thì phải làm sao!”
“Chỉ cần sau đó… Đừng trách ta dùng quá sức… Làm đau ngươi là tốt rồi.”
“A?”
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, ngươi làm gì có thể dùng quá sức làm đau ta?
Y ngồi tại chỗ nửa ngày, chờ Thư Vô Khích đến dìu y, nhưng đợi thật lâu, Thư Vô Khích cũng không tới dìu y, Lộ Tiểu Thiền cực kỳ thất vọng, tự mình đứng dậy, hự hự bò lên.
“Vô Khích ca ca! Vô Khích ca ca! Vô Khích ca ca!” Lộ Tiểu Thiền cau mày, liên tiếp gọi Thư Vô Khích ba lần.
“Ừm, ta ở đây.”
“Chúng ta đang ở nơi nào? Ngươi cho ta cưỡi cái này, rốt cuộc là con la hay là con lừa?”
“Chúng ta đã rời khỏi Lộc Thục Trấn.”
“Ồ…” Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, Thư Vô Khích đại khái là không muốn y tiếp tục xem náo nhiệt lo chuyện bao đồng, bằng không cả đời đều không rời khỏi được Lộc Thục Trấn.
“Ngươi hiện tại đang cưỡi, là linh thú Lộc Thục, nó trông coi Lộc Thục Trấn không dưới một ngàn ba trăm năm, Lộc Thục Trấn hẳn là bởi vì con linh thú này mà được đặt tên như thế.”
Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, thiếu chút nữa lại té xuống từ trên lưng của nó.
“Ngươi nói cái gì? Đây là… đây là linh thú?” Lộ Tiểu Thiền lập tức sờ sờ sống lưng Lộc Thục: “Linh thú a linh thú, là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn… Nha nha, ta là người mù, ngươi chớ có trách ta!”
Nguyên bản bởi vì Lộ Tiểu Thiền cứ bảo nó là con la hay con lừa, Lộc Thục liền khinh thường mà giận dỗi thật lâu, rốt cục hãnh diện, hừ một tiếng.
Lộ Tiểu Thiền không nghĩ tới sinh thời bản thân còn có thể cưỡi lên một con linh thú, mặt đầy sung sướng.
Qua gần nửa canh giờ, chút mới mẻ vì được cưỡi linh thú cũng trôi qua, Lộ Tiểu Thiền liền bắt đầu huyên thuyên.
“Vô Khích ca ca? Vô Khích ca ca ngươi còn ở đây không?”
“Còn.”
Thanh âm Thư Vô Khích là từ phía trước truyền tới.
“Vậy ngươi có muốn tới đây ngồi cùng ta hay không?”
“Không cần.”
“Nhưng nếu ta không cẩn thận té xuống thì sao?”
“Sẽ không.”
“Ta vừa nãy đã té xuống rồi!”
Lộ Tiểu Thiền cố ý dùng thanh âm đáng thương để nói.
Thế nhưng không nghĩ tới, Thư Vô Khích trầm mặc.
Lộ Tiểu Thiền suy nghĩ một chút, lại nói: “Bằng không, ngươi để ta nắm tay áo của ngươi có được hay không?”
Lúc trước từng nắm qua tay áo của hắn một lần, hắn cũng không trốn tránh?
“Không thể.” Thư Vô Khích trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Ta cũng sẽ không thuận theo tay áo của ngươi, nắm lấy tay ngươi.” Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ ngực đảm bảo, vừa nãy Thư Vô Khích đã trừng phạt y a.
Tuy rằng Thư Vô Khích không trả lời, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền biết, hắn khẳng định đã có chút dao động, bằng không đã sớm lạnh như băng mà trả lời y “Không thể”, Lộ Tiểu Thiền chắc chắn đến không ngừng cố gắng!
“Vô Khích ca ca, nơi này đã không phải là Lộc Thục Trấn mà ta quen biết, ngươi không cho ta nắm, ta sợ ngươi sẽ bỏ rơi ta.”
Làm ăn mày cả đời, giả bộ đáng thương chính là sở trường của Lộ Tiểu Thiền.
“Ta sẽ không.”
“Vậy ngươi đưa ống tay áo cho ta!”
“Ngươi nếu không cẩn thận đụng tới ta, sẽ không sợ đau sao?” âm cuối của Thư Vô Khích hơi cao lên.
“Đau? Đau cái gì?” Lộ Tiểu Thiền suy nghĩ một chút, vỗ đùi, “Ồ — ta hiểu rồi! Vừa nãy ta cảm thấy lỗ tai giống như bị đốt cháy! Là ngươi đi? Là ngươi cố ý đi? Ngươi ghét bỏ ta sao?”
Ngươi ghét bỏ ta chỗ nào, ngươi cứ việc nói thẳng ra a!
“Ta không ghét bỏ ngươi.” Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền lại không vui, y ôm cánh tay, ngậm chặt miệng, không nói lời nào.
Ngươi nếu ghét bỏ ta quá ồn ào, ngươi cứ nói thẳng a!
Ngươi nếu ngay cả việc ta muốn lôi kéo tay áo ngươi, ngươi đều chán ghét, ngươi cũng có thể nói thẳng a!
Ta mắt mù không nhìn thấy, ngươi cảm thấy chăm sóc ta rất phiền phức, ngươi cũng có thể nói thẳng a!
Trên miệng nói không chán ghét ta, nhưng lại cố ý đốt lỗ tai của ta!
Lộ Tiểu Thiền giơ tay lên, sờ sờ lỗ tai của mình, còn có mặt mũi và hai má, loại đau đớn lúc trước dường như muốn thiêu rụi y đã biến mất, vô luận là hai má hay trên lỗ tai đều không có vết thương nào.
Cho nên! Đây nhất định là Thư Vô Khích dùng pháp môn tu chân gì đó trừng phạt y!
“Ngươi tại sao không nói chuyện?” thanh âm Thư Vô Khích lại vang lên.
Ta không nói, ta không nói!
Lộ Tiểu Thiền ôm cánh tay, chủ ý đã quyết.
“Tiểu Thiền?”
Thư Vô Khích dừng bước, Lộc Thục cũng khụy thân xuống.
Lộ Tiểu Thiền cố ý đem đầu nghiêng qua hướng khác.
“Tiểu Thiền.” Thư Vô Khích đến gần y.
Hai chữ này, từ trong miệng hắn thốt ra, tựa như thổi ra một ngụm linh khí, chỉ có gắt gao bao lấy trái tim, mới không khiến cho ngụm linh khí kia tiêu tán.
Lộ Tiểu Thiền ngay lập tức mềm lòng, thật giống như đối với bất cứ người nào đùa giỡn nháo loạn khóc lóc om sòm đều có thể, nhưng người này thì không thể.
“Ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ta không thể chạm vào ngươi hay không? Ngươi vì sao muốn đốt ta?”
Vấn đề đầu tiên, y nghĩ mãi không ra. Y vốn là người không thích suy nghĩ nhiều, nhưng cái vấn đề này, y đã nghĩ qua vô số lần, không cho y đáp án, y liền cảm thấy mọi thứ đều không vui.
Thư Vô Khích đứng ở nơi đó, vậy mà chẳng hề thốt ra một câu.
Lộ Tiểu Thiền liền méo miệng, vẫn luôn chờ đợi, không nghĩ tới Thư Vô Khích thế nhưng xoay người, Lộc Thục đang nằm úp sấp ngẩn ngơ cũng đứng lên, mang theo Lộ Tiểu Thiền lắc lư đi về phía trước.
“Ta không đồng ý đi theo ngươi! Ta không đi theo ngươi nữa!”
Lộ Tiểu Thiền uốn éo, giãy dụa muốn từ trên lưng Lộc Thục bò xuống, ai ngờ Thư Vô Khích dùng linh khí ép tới, Lộ Tiểu Thiền liền không thể động đậy.
Cổ tay Thư Vô Khích vung lên, ngón tay ngoắc một cái, một dải lụa viền bạc mang theo chú văn kim sắc liền từ bên trong cổ tay Lộ Tiểu Thiền chậm rãi bị kéo ra ngoài.
Cảm giác trong máu như có cái gì đó đang lưu chuyển rời khỏi thân thể khiến Lộ Tiểu Thiền kinh ngạc trong lòng.
Thế rồi dải lụa kia trực tiếp đem Lộ Tiểu Thiền trói lại.
Lộ Tiểu Thiền phát hiện mình không nhúc nhích được, càng thêm tức giận.
Y có tâm, có tâm nên dù Thư Vô Khích có rất nhiều thứ không nói với y, y cũng biết Thư Vô Khích là thật tâm đối xử tốt với mình.
Nhưng hắn càng đối xử tốt với y, càng bao dung nhẫn nại với y, Lộ Tiểu Thiền càng muốn biết, vì sao y không thể chạm vào hắn?
“Ta không muốn đi theo ngươi! Ngươi thả ta xuống! Ta muốn xuống! Ngươi buông ta ra!”
Lộ Tiểu Thiền không ngừng ồn ào mà lặp đi lặp lại mấy chữ kia, y cũng không tin Thư Vô Khích không cảm thấy y phiền.
“Nơi này là rừng núi hoang vắng.”
Đợi đến khi cổ họng Lộ Tiểu Thiền đều khàn, Thư Vô Khích mới đáp.
Lộ Tiểu Thiền cho là Thư Vô Khích muốn khuyên y, nếu như vào lúc này thả y một mình, y liền sẽ bị sài lang hổ báo trong núi ăn thịt, ai ngờ… Thư Vô Khích chẳng phải “ôn nhu” như vậy.
“Ngươi có kêu khàn cổ, cũng vô dụng.”
Lông mày Lộ Tiểu Thiền nhăn lại thành chữ bát ( 八), y đột nhiên cảm thấy Thư Vô Khích không phải muốn mang y đi Thái Lăng Các trị đôi mắt, mà là bị Thư Vô Khích bắt cóc làm áp trại phu nhân?
“Ta cứ kêu đó thì sao!”
“Vậy ngươi kêu lớn một chút. Ngược lại ta thích nghe thanh âm của ngươi.”
Bước chân Thư Vô Khích không hề dừng lại.
Lộ Tiểu Thiền nghe thế nào, cũng cảm giác câu nói sau cùng kia của hắn không được thích hợp cho lắm?
Cái gì mà “ngươi kêu lớn một chút, ngược lại ta thích nghe” chứ?
Lộ Tiểu Thiền rốt cuộc đã kêu gào đến khàn cả cổ họng, y khịt khịt mũi, khô khốc nói một câu: “Ta muốn uống nước…”
Thư Vô Khích cuối cùng cũng đi tới bên cạnh y, từ bên hông cởi xuống bình thuốc kia, mở nắp, đưa đến bên miệng y.
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, ùng ục ùng ục uống mấy ngụm lớn.
“Túy Sinh Mộng Tử” lạnh lẽo chui xuống, cổ họng Lộ Tiểu Thiền rốt cuộc cũng coi như không khó chịu nữa.
Y thở ra một hơi, thuận miệng hỏi: “Tại sao người khác uống “Túy Sinh Mộng Tử”, một vò liền say rồi? Ta lại có thể uống tới mấy vò? Hơn nữa còn cảm thấy nó chỉ ngon hơn so với nước lã một chút?”
“Bởi vì, còn thiếu một sợi tiên dẫn.”
“Cái gì?”
“Người tu chân, phàm là có hơn trăm năm tu vi, sẽ thành tiên, rượu tầm thường không say nổi tiên.”
“Vậy tiên dẫn là cái gì?”
“Vô Ý Cảnh Thiên có một vườn cây thuốc, bên trong có một cây tiên thảo, tên là “Kim Phong Ngọc Lộ”. Dùng loại tiên thảo này bỏ vào rượu, có thể say tiên. Cho nên… gọi là “Rượu Chàng Tiên”.”
“Còn có loại tiên thảo thần kỳ như vậy? Nhưng mà… nhưng mà ta không phải người tu chân, cũng không phải tiên gì đó, theo lý thì rượu thông thường có thể khiến ta say… chắc do tửu lượng của ta tốt đi. Vậy ngươi từng say qua sao?”
Lực chú ý của Lộ Tiểu Thiền đã từ tại sao Thư Vô Khích không cho y chạm vào, chuyển thành loại rượu có thể làm cho tiên nhân hơn trăm năm tu vi ngã xuống.
“Từng say qua.”
“Cảm giác uống say là thế nào?” thân thể Lộ Tiểu Thiền nghiêng về phía trước, không thể chờ đợi mà muốn Thư Vô Khích nói cho y nghe.
Lộ Tiểu Thiền phảng phất có thể tưởng tượng ra biểu tình lúc này của Thư Vô Khích, hắn hơi ngước mặt, khóe môi chậm rãi giương lên.
“Cực niệm chi niệm (nhớ mong cùng cực), muốn làm gì thì làm.”
Lộ Tiểu Thiền ngây ngốc tại chỗ.
“Ba ngàn kiếp phù du, cũng không bằng một hồi say kia.”
Thanh âm Thư Vô Khích mang theo quyến luyến khó thể dùng lời mà diễn tả được, giống như chấp nhất phải đem hết thảy thế gian đều nghiền nát.
“Vậy… vậy ngươi hiện tại là tỉnh? Hay vẫn là say?”
Y biết Thư Vô Khích đi tới bên cạnh y, đang ngẩng đầu nhìn y.
Một khắc ấy, ngọn lửa thiêu đốt ngũ tạng từ nguyên đan của y tràn ra bên ngoài, len lỏi vào mạch máu cùng xương cốt Lộ Tiểu Thiền, chỗ sâu thẳm trong linh hồn đều run rẩy.
“Nếu ngươi muốn ta say, ta liền vĩnh viễn say. Nếu ngươi muốn ta tỉnh, vậy thì trước khi ta tỉnh hãy giết ta.”
Thanh âm Thư Vô Khích lạnh như thế, lạnh đến cùng cực rồi như hóa thành nghiệp hỏa chấp niệm, muốn đem ba ngàn thế giới đều đốt sạch trong một chốc.
“Một người uống say thì có ý nghĩa gì đâu? Ta với ngươi cùng say mới tốt….” Lộ Tiểu Thiền cười lấy lòng.
Thế nhưng nội tâm lại khó giải thích được mà sợ hãi.
Y có một loại dự cảm, Thư Vô Khích chân chính sẽ không ôn nhu nhẫn nại như vậy, ngược lại, tuyệt đối sẽ không cho phản kháng, không dung tha bất kì hoài nghi nào, thậm chí chỉ cần y có một chút do dự thôi cũng sẽ bị đối phương tàn nhẫn trấn áp.
“Ngươi sợ ta.”
Thanh âm tựa như ánh trăng trong trẻo rơi xuống mặt biển yên tĩnh của Thư Vô Khích vang lên.
“Không, ta không sợ ngươi.”
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền lại đang bồn chồn.
Mấy ngày nay, y dựa vào việc Thư Vô Khích là “bạn cũ” của y, còn hứa sẽ dẫn y đi Thái Lăng Các, y liền đắc ý vênh váo.
Mặc dù Thư Vô Khích chưa nói với y hắn là ai, nhưng chắc chắn hắn không phải người bình thường.
“Tiểu Thiền, thời điểm ngươi sợ ta, chính là nét mặt hiện tại.”
Thanh âm Thư Vô Khích ôn hòa trở lại.
“Ngươi… Ngươi đùa gì thế? Ta còn chưa có sợ qua đâu!”
“Ngươi còn muốn nắm tay áo của ta không?” Thư Vô Khích lại hỏi.
Rừng núi hoang vắng thế này, Thư Vô Khích dù có đáng sợ đi chăng nữa, cũng không đáng sợ bằng bị ném đi.
“Muốn.”
Sau đó y nghe thấy tiếng thở dài của Thư Vô Khích.
Dải lụa buộc trên người Lộ Tiểu Thiền buông lỏng.
“Nếu để cho ngươi nắm tay áo của ta, ngươi tất nhiên sẽ không an phận.”
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, ngươi sao lại hiểu ta như vậy chứ?
Thư Vô Khích rút lấy dải lụa kia, nói: “Đưa tay ra.”
Lộ Tiểu Thiền ngoan ngoãn đưa tay ra, Thư Vô Khích liền đem một đoạn dải lụa quấn vào trên cổ tay của y, một đầu khác quấn vào trên cổ tay của chính mình.
Dải lụa này phi thường bền chắc, có thể dài cũng có thể ngắn.
Thư Vô Khích quay người tiếp tục đi về phía trước, Lộ Tiểu Thiền giơ tay lên, bên tai tựa hồ có thể nghe thấy vô số tiếng chuông dễ nghe.
“Đây là cái gì? Thật thú vị!”
“Tiếng chuông này, chỉ có hai người cầm trong tay hai đầu “Khóa Tiên Lăng” mới có thể nghe thấy. Ngươi lay động lôi kéo nó, nếu có tiếng chuông vang lên, chứng tỏ một đầu khác còn bị ta nắm. Nếu như không có tiếng chuông vang lên, thì chính là đã bị ném đi.”
Tuy rằng Thư Vô Khích một đường đi về phía trước, Lộ Tiểu Thiền đều có thể nghe thấy tiếng chuông, nhưng y vẫn cảm thấy đặc biệt tẻ nhạt.
Một tay chống cằm, một tay lắc “Khóa Tiên Lăng”.
“Vô Khích ca ca…”
“Ừm?”
“Ta ngồi ở trên này mệt mỏi quá a, có thể xuống dưới không?”
“Không thể. Nơi này đường núi gồ ghề.”
“Vô Khích ca ca, nếu Lộc Thục là linh thú, tại sao ngươi không cho nó mang theo chúng ta bay lên trời a?”
Lộc Thục khinh thường phun ra một ngụm khí.
“Bởi vì ngươi mới vừa kết đan, lại không có tu vi. Không chịu nổi Lộc Thục di chuyển thần tốc ngàn dặm.”
“Ồ… Vậy ngươi cũng bị ta làm liên lụy, chỉ có thể đi thong thả chậm chạp như vậy.”
“Ta không cảm thấy mệt.”
“Vô Khích ca ca, tại sao ta vẫn cảm giác cái “Khóa Tiên Lăng” kia của ngươi là từ trong cơ thể ta đi ra a?”
“Khóa Tiên Lăng có thể khóa hồn phách và nguyên đan, là pháp khí của Thái Lăng Các.”
“Lại là pháp khí của Thái Lăng Các! Vô Khích ca ca, ngươi có phải là người của Thái Lăng Các không a!”
“Ta và Thái Lăng Các có chút nguồn gốc sâu xa.”
Lộ Tiểu Thiền cứ như vậy “Vô Khích ca ca” suốt một đường, cho đến buổi tối.
Bọn họ đã tiến sâu vào vùng rừng núi kéo dài kia, thật vất vả đến được một thôn làng.
Chỉ là đêm đã khuya, trong thôn không có lấy một đốm sáng.
Càng đi vào bên trong, thì càng rách nát.
Trong thôn này, không có bất kỳ ai.
Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu lên ngửi một cái, y ngửi thấy mùi gỗ mục nát, chân mày cau lại, sau đó, trong gió mơ hồ bay đến mùi hương thoang thoảng mà y quen biết.
“Hình như là hương mặc trúc.” Lộ Tiểu Thiền sợ Thư Vô Khích không biết mặc trúc là cái gì, lập tức giải thích, “Chính là thứ nữ quyến gia đình giàu có hay dùng, mấy lượng bạc một tiền hương liệu! Nhưng mà… Nhưng mà…”
Vì sao có mùi hương liệu của nữ quyến hay dùng, nhưng lại không có khí vị của bất kì người nào?
Lộ Tiểu Thiền theo bản năng lôi kéo khóa Tiên Lăng trong tay, y còn chưa mở miệng hỏi “Vô Khích ca ca ngươi có ở đây không”, người trước mặt đã mở miệng trước.
“Tiểu Thiền, làm sao vậy?”
Thanh âm Thư Vô Khích vẫn như thường lệ, Lộ Tiểu Thiền cũng an tâm dựa về phía sau một chút, y cảm giác được Lộc Thục giống như xoay chuyển thân mình một cái gần nửa vòng, như là tránh đi thứ gì đó.
Giữa màn đêm đen tối, là một cái thùng xe ngựa đã bị tách rời, uể oải rơi trên mặt đất.
Một ít chai chai lọ lọ mà nữ quyến thường dùng từ trong rèm xe lăn xuống, bình mặc trúc kia vừa vặn rớt bể.
Một cơn gió thổi qua, rèm xe ngựa bị gió thổi vén lên, bên trong ngược lại có hai tỳ nữ, trên mặt đều là vẻ sợ hãi, hai mắt mở rất lớn, giữa ngực là hàng loạt vết máu, như bị thứ gì xuyên qua.
Các nàng đã chết cỡ hai ngày, máu trên người sớm đã khô cứng, tản ra mùi hôi thối nhàn nhạt.
Ngay cả ánh trăng thuận theo khe hở của rèm che lọt vào, cũng biến thành vô cùng lạnh lẽo.
“Đợi đã…” mặt Lộ Tiểu Thiền di chuyển về hướng thùng xe.
“Làm sao vậy?” Thư Vô Khích hỏi.
“Nơi này có phải là có người chết hay không? Ta ngửi thấy mùi máu tanh… còn có… mùi thi thể mục nát.”
Thanh âm Thư Vô Khích rất nhẹ, nói một câu: “Việc không liên quan đến chúng ta.”
Nghe hắn nói như vậy, Lộ Tiểu Thiền cơ bản liền xác định quả thực có người chết, chỉ là đối với Thư Vô Khích mà nói, bất luận cái gì xem ra cũng đều là “việc không liên quan đến chúng ta”.
Này cũng không chỉ bởi vì Thư Vô Khích không thích Lộ Tiểu Thiền lo chuyện bao đồng, mà còn chủ yếu là bởi vì trong mắt Thư Vô Khích, người sống cùng người chết… không có gì khác nhau.
Nhìn biểu tình của Lộ Tiểu Thiền, Thư Vô Khích nắm chặt khóa Tiên Lăng, nhẹ nhàng lôi kéo một chút: “Nếu nơi này mùi vị khó ngửi, chúng ta liền chuyển sang nơi khác ngủ.”
Lộ Tiểu Thiền lập tức gật đầu.
Y cũng tự hiểu, rời khỏi Lộc Thục Trấn, bản thân y vai không thể mang tay không thể nhấc, ngoại trừ loảng xoảng đụng đổ khắp nơi, cái gì cũng không biết, vẫn là nên ngoan ngoãn nghe theo lời Thư Vô Khích.
Bọn họ đi ra khỏi cái thôn làng rách nát kia, trong không khí cũng dần dần không còn ngửi thấy mùi vị khó ngửi nữa.
Lộ Tiểu Thiền kìm nén một hơi, rốt cục có thể hít thở thật sâu.
“Tiểu Thiền, đi về phía trước sẽ tiếp tục là rừng núi, chúng ta hãy ngủ lại trong miếu Thổ Địa này một đêm.”
“Được a! Được a!”
Chỉ cần ngươi nói với ta, đây là một cái miếu Thổ Địa, không phải miếu loạn thất bát tao gì đó là tốt rồi.
Cửa miếu hơi nhỏ, thời điểm Lộc Thục chen vào, thiếu chút nữa khiến đầu Lộ Tiểu Thiền đập vào trên cửa miếu.
Cũng may Thư Vô Khích kịp thời kéo lấy khóa Tiên Lăng, Lộ Tiểu Thiền liền từ trên lưng Lộc Thục một đường thuận theo đuôi nó trượt xuống, hai tay Thư Vô Khích trực tiếp vươn ra, ôm lấy y.
—–
[hậu trường của tác giả]
Lộ Tiểu Thiền: Ta không muốn!
Thư Vô Khích: Làm sao vậy?
Lộ Tiểu Thiền: Cái lửa gì kia của ngươi nóng như thế, vừa chạm vào ta liền đau muốn chết! Ngươi muốn giải quyết cái vấn đề này, sau đó vẫn nói ta sẽ đau! Có làm thế nào thì trước sau gì cũng là ta đau, không tốt!
Thư Vô Khích: Đều là đau, cái trước là lúc nào cũng đau. Cái sau chỉ là ban đầu đau mà thôi.
Lộ Tiểu Thiền: Ta tin ngươi mới là lạ!
Editor: đậu xanh rau má, chương gì mà dài kinh khủng, edit quài hông thấy điểm cuối!