Đọc truyện Rượu Bạc Hà – Chương 8: Sinh Nghi
Ngày hôm sau lúc Tạ Nhiên tỉnh lại thì Khương Mục đã đi làm rồi.
Nhưng Tạ Nhiên cử động thân thể, ngoại trừ nơi kia còn hơi đau ra, cậu cảm thấy thân thể rất thoải mái sạch sẽ, rõ ràng là Khương Mục đã ôm cậu đi rửa sạch.
Hôm qua cậu khóc đến khản tiếng, không rõ là ngủ mất hay là bị làm đến hôn mê.
Nhưng cậu mơ hồ nhớ rõ, đến cuối Khương Mục có hôn lên trán cậu một cái, thực nóng, còn nói một câu, “Em chỉ có thể ở bên tôi…”
Lúc gần sáng có lẽ là do cậu gặp ác mộng, cứ khóc lóc nghẹn ngào mãi, Khương Mục lập tức thức giấc, vẫn luôn ôm cậu ngồi ở đầu giường, chờ cậu từ từ bình tĩnh trở lại. Nếu bạn đọc được dòng này, mong bạn hãy đọc truyện bên chính chủ, đừng đọc ở mấy trang ăn cắp.
Tạ Nhiên cau mày nhìn vệt đỏ trên cổ tay của mình, cảm thấy hiện giờ Khương Mục quả thực là vui giận thất thường, lúc thì đối xử tốt với cậu giống như ngày xưa, lúc thì lại đối xử rất hung dữ với cậu.
Nhưng dù có ra sao thì cậu cũng không thể giận Khương Mục được, chỉ có thể tính toàn bộ nợ nần lên đầu Lục Phàn.
Tạ Nhiên thay đồ mặc ở nhà đi xuống lầu, dấu hôn trên cổ đều bị cổ áo che kín.
Cơm sáng hôm nay rất thanh đạm, Tạ Nhiên không cần nghĩ cũng biết là Khương Mục dặn dò. Đầu bếp nữ đứng bên cạnh còn thật cẩn thận nói, buổi sáng ngài Khương đi rất sớm, còn dặn dò trước tránh cho bọn họ lại lên quấy rầy Tạ Nhiên, để cậu ngủ nhiều một lát, nếu là Tạ Nhiên thấy khó chịu chỗ nào, lập tức chạy đi mời bác sĩ. Chim khôn hót tiếng rảnh rang, người khôn đéo đọc truyện ăn cắp nha cả nhà.
“Ngài Khương quả thật rất thương tiểu thiếu gia.” Đầu bếp nữ mới tới nên chưa lên tầng hai lần nào, hiển nhiên cũng không rõ quan hệ giữa Khương Mục và Tạ Nhiên. Chỉ biết toàn bộ mọi chuyện trong nhà này đều sẽ đặt Tạ Nhiên lên hàng đầu, còn người cầm quyền – Khương Mục lại xếp sau cùng.
Tạ Nhiên nghe vậy cũng không nói thêm gì, trong lòng lại trộm nói thầm, nhưng hắn giận lên cũng rất hung dữ.
Cậu không chút để ý ăn xong hai chén cháo nhỏ, cảm thấy có hơi căng bụng, chỉ có thể phủ thêm áo khoác đi quanh sân tiêu thực.
Nhưng cậu chưa đi hết hai vòng, lại thấy đầu bếp nữ ban nãy cầm điện thoại đi ra, nói có người tìm.
Tạ Nhiên thấy tên trên màn hình điện thoại, tức khắc tối sầm hai mắt — Lục Phàn.
Cậu lập tức cảm thấy cúc hoa âm ỉ đau, nghĩ lại mới thấy mục đích hôm qua của Khương Mục quả thật đã thành công theo trình độ nào đó, hiện tại cậu vừa thấy Lục Phàn là lại đau đầu, càng chưa nói tới chuyện gặp mặt.
Nhưng mắt thấy tiếng điện thoại vang lên liên tục, kêu ầm ĩ giữa sáng sớm, rất có cảm giác nếu không bắt máy thì sẽ không bỏ qua.
Lòng cậu chùng xuống, quyết định nhận cuộc gọi.
Cậu vẫn tò mò về những chuyện trong quá khứ giữa Lục Phàn và Khương Mục.
Dù sao kết quả tệ nhất chính là lại bị Khương Mục kéo lên trên giường thôi… Tạ Nhiên không vui vẻ phát hiện, hình như mình cũng không quá sợ hãi kết quả tệ nhất này. Ơ kìa bạn hiền, xinh mà đọc truyện ăn cắp là làm sao?
“Nhiên Nhiên hả, quần áo mà anh tặng hôm qua em có thích không?” Giọng nói của Lục Phàn cách điện thoại cũng rất tinh thần.
Tạ Nhiên nhớ tới vết bẩn màu trắng loang lổ trên quần áo, còn có vòng tay vàng bị đeo vào một nơi khác, trầm mặc một chút.
“Cũng, cũng được…”
Lục Phàn vui sướng nói, “Lúc ấy anh đã cảm thấy em mặc lên nhất định sẽ rất đẹp.”
Nhưng ngay sau đó anh ta lại nghĩ tới lời đe doạ hôm qua của Khương Mục, hỏi, “Có phải hôm qua cái tên hỗn đản Khương Mục kia nói bậy về anh với em, lại còn không muốn cho em gặp anh đúng không? Em nhất định không được tin cậu ta.”
Tạ Nhiên hoảng sợ, “Sao anh lại biết?” Ở đầu điện thoại bên kia Lục Phàn hơi bĩu môi, ngại ngùng nói là do anh ta mưu toan muốn làm em rể của Khương Mục nên suýt chút nữa bị đánh. Ngược lại chớp mắt, bắt đầu than khổ với Tạ Nhiên.
“Anh còn không rõ đức hạnh của anh trai em sao, Nhiên Nhiên em không nhớ anh à, trước kia anh từng tới nhà em gặp được em một lần, từ đó lập tức nhớ em mãi không quên.” Giọng nói của Lục Phàn nghe rất là tủi thân, “Chính là cái tên đại ma vương – anh trai em ấy, anh chỉ khen em đẹp lại còn đáng yêu, suýt chút nữa đã bị cậu ta đánh một hồi. Còn đuổi anh mau cút ra khỏi nước.”
“Sau đó mỗi lần anh ở nước ngoài muốn hỏi thăm tin tức của em một chút, cậu ta đều kêu anh đi tìm chết đi.” Thật ra chỉ mới hỏi có hai lần, còn là lúc Lục Phàn vừa mới ra nước ngoài vẫn chưa tìm được bạn giường hợp ý, nếu không phải hôm qua vô tình gặp phải, anh ta còn quên mất luôn là Tạ Nhiên trông như thế nào rồi.
Nhưng lời này anh ta sẽ không nói cho Tạ Nhiên, còn đang lên kế hoạch xây dựng hình tượng thâm tình thuỷ chung, “Nhiên Nhiên, có phải anh cực kỳ đáng thương hay không?”
Tạ Nhiên cầm điện thoại lại có phần sững sờ.
Cậu nghĩ tới cuốn tiểu thuyết nước ngoài kia, mấy lời mà Khương Mục viết lên đó.
“Trộm hôn em ấy một chút, bờ môi của em ấy thật ngọt.”
Với hiểu biết của cậu đối với Khương Mục, nếu Lục Phàn là người trong lòng của hắn, Khương Mục chắc chắn sẽ không nói ra mấy lời cay nghiệt như vậy.
Tạ Nhiên nắm chặt điện thoại, hơi sững sờ một chút, mấy lời viết trên hai cuốn sách, ảnh chụp chung giữa Lục Phàn và Khương Mục, còn có bộ dạng Khương Mục tức giận đến phát điên, lần lượt hiện lên ở trước mắt cậu.
Đọc truyện tại
Cậu đột nhiên ý thức được điểm bất thường.
“Lục Phàn, tôi hỏi anh chuyện này được không?”
“Hỏi gì đáp nấy.” Lục Phàn cười hì hì nói.
“Tôi có nhìn thấy một quyển sách ở nhà, bên trong có kẹp ảnh chụp chung giữa anh với Khương Mục, đằng sau còn viết – chờ tôi trở lại, chúng ta còn có khả năng sao?” Tạ Nhiên nắm chặt điện thoại, “Đó là do anh viết ư?”
Lục Phàn sửng sốt nửa ngày, thân là một lãng tử mà sự tích phong lưu có thể viết thành sách, Lục Phàn quả thật không nhớ nổi bản thân còn có một đoạn này. Hơn nữa kẹp ảnh chụp trong sách không khỏi quá ngây thơ rồi, nghĩ mãi cũng thấy không giống thủ đoạn của anh cho lắm.
Tạ Nhiên thấy anh ta không nói lời nào, chơt cảm thấy mình có phần mạo muội, “Là tôi mạo phạm, anh không nói cũng được.”
“Không phải không phải.” Sao Lục Phàn có thể không nhìn ra tâm tư của Tạ Nhiên, chắc chắn cho rằng mình đã từng mờ ám với lão cẩu Khương Mục, cho nên hiện giờ ngại ở cùng mình, sợ sẽ nảy sinh tình cảm với chị dâu cũ.
“Anh nhớ ra rồi, hình như là có một chuyện như vậy… Nhưng anh trai em lại không thèm để ý tới anh gì cả.” Lục Phàn xoay chuyển não bộ, nhanh chóng đổ tội, “Lúc ấy anh trai em, anh, và cả lão Dư thường xuyên chơi cùng nhau. Anh trai em lớn lên là đẹp nhất, lúc ấy anh còn chưa quá hiểu chuyện, thấy cậu ta đẹp liền theo đuổi.”
“Cuốn sách mà em nhắc đến, thật ra là anh bắt chước một đoạn sến lụa trong phim, chỉ là anh trai em còn chưa xem đã ném qua một bên rồi. Nhưng mà anh cũng lập tức tỉnh táo lại, lúc đó đối với anh trai em, anh chỉ thích như kiểu một đứa con nít thích món đồ chơi mới thôi, cũng không phải là tình cảm thật sự. Sau lại xuất ngoại, hai bọn anh tối đa cũng chỉ coi như là bạn tồi thôi.”
Tiền đề là anh sẽ không nhớ thương em… Lục Phàn trộm thêm một câu ở trong lòng.
Thật ra chân tướng chuyện anh ta tặng sách ngày đó là như thế này: Lục tiểu thiếu gia bận đồ như chim công xòe đuôi tới nhà tặng sách, lại liếc mắt một cái thấy Tạ Nhiên đang cho cá ăn ở bên hồ, nhất thời giật nảy mình, lập tức thay đổi mục tiêu, hỏi Khương Mục có thể gả Tạ Nhiên cho anh ta được hay không.
… Sau đó đã bị Khương Mục đánh thẳng ra khỏi cửa lớn Tạ gia.
Quyển sách kia cũng không biết đã rơi ở đâu rồi, khả năng cao là bị người hầu nhặt lên cất vào thư phòng, mới làm Tạ Nhiên nhìn thấy.
Nhưng Lục Phàn tuyệt đối sẽ không để lộ ra loại chuyện mất mặt này đâu.
Tạ Nhiên nắm chặt điện thoại, ngón tay bởi vì dùng sức nên có phần trắng bệch, cậu đi đến bên hồ, thấy cá chép đỏ đang bơi qua bơi lại dưới mặt nước, trong đầu lại mơ màng rối loạn.
“Cho nên, là anh theo đuổi anh trai tôi?” Cậu gian nan hỏi, giọng nói có hơi khàn.
“Đúng vậy, nhưng mà khi đó anh trai em đã thích người khác rồi, từ đầu tới cuối cũng chẳng có phần của anh.”
“Vậy Khương Mục… thích… ai?” Giọng nói của Tạ Nhiên không quá ổn định.
Lục Phàn nghĩ thầm, tiểu Nhiên Nhiên có vẻ thích buôn chuyện, đặc biệt là chuyện về Khương Mục. Nhưng mà nghĩ tới cái bộ mặt than của Khương Mục, Tạ Nhiên tò mò cũng bình thường.
“Chuyện này thì anh không biết, Khương Mục giấu kĩ lắm, chỉ nghe nói là quan hệ thanh mai trúc mã. Hơn nữa hiện tại Khương Mục hình như đã tu thành chính quả với người ta rồi, lão Dư nói Khương Mục gần đây không thèm tham gia xã giao, nói là có người đang đợi. Hầy, Nhiên Nhiên em có biết là ai không?”
Điện thoại của Tạ Nhiên trơn tuột một phát, lập tức rớt xuống nước.
Lục Phàn vừa định bỏ qua cái tên Khương Mục đáng ghét kia, mời Tạ Nhiên đi uống trà xem triển lãm, liền phát hiện đầu dây bên kia tút tút mấy tiếng.
Chưa từ bỏ ý định lại gọi lại, “Người nhận hiện đang tắt máy…”
Lục Phàn nhìn điện thoại, tủi thân suýt rớt nước mắt. Hai anh em nhà này đều là một kiểu, đối xử với người khác luôn là dùng xong liền ném.