Đọc truyện Rước hôn – Chương 21
Vẻ mặt Thư Minh Yên cứng đờ, đối diện với ánh mắt thâm sâu không thấy đáy của anh, trong đầu cô nhảy ra hàng loạt dấu chấm hỏi không sao nói rõ.
Chợt nghĩ lại cũng đúng, trước kia giữa cô và Mộ Du Trầm có một Mộ Tri Diễn chen vào, đó là cháu ruột của anh, mối quan hệ giữa hai người họ cũng không phải trò đùa.
Bây giờ kết hôn rồi thì đương nhiên sẽ có vài thứ thay đổi.
Cô thật sự không ngờ, bình thường trông anh đứng đắn như vậy, thậm chí còn chẳng cười được mấy lần, thế mà bây giờ lại thích trêu chọc cô như vậy.
Chẳng lẽ sau khi kết hôn với cô, anh cuối cùng đã tìm được niềm vui trong cuộc sống buồn tẻ vô vị trước đây của mình, là trêu chọc cô sao?
Thư Minh Yên thầm lắc đầu.
Nếu thật sự là vậy thì cô quá thảm rồi!
Tiếng chuông điện thoại của Mộ Du Trầm vang lên, anh đảo mắt nhìn ghi chú trên màn hình, bắt máy nghe bên tai: “Làm sao?”
Lục Thời Lâm ở đầu dây bên kia nói: “Mộ tổng, hôm nay tôi về Đồng Thành, có muốn tụ tập một lát không?”
Nhà của Lục Thời Lâm ở Đồng Thành, lần này vì để khai trương trung tâm thương mại Thịnh Bác ở An Cầm nên anh ta mới tới đây.
Mộ Du Trầm nói: “Không tụ tập được, tôi vẫn còn ở An Cầm.”
Lục Thời Lâm: “Lại đi công tác à?”
Mộ Du Trầm lười giải thích, thuận miệng ừ một tiếng.
Lục Thời Lâm cũng không hỏi nhiều: “Được được, dù sao tôi cũng thường xuyên đến An Cầm, lần sau tụ tập cũng được, hay là khi nào anh về Đồng Thành, tôi mời anh một bữa.”
Mộ Du Trầm: “Được, cứ vậy đi.”
Anh cất điện thoại, hỏi Thư Minh Yên: “Đặt vé máy bay lúc mấy giờ?”
Thư Minh Yên đang cúi đầu ăn phần của mình, nghe tiếng thì ngẩng lên: “Ba giờ chiều.”
Mộ Du Trầm suy nghĩ rồi nói: “Vậy chúng ta đi dạo xung quanh Giá Huyện một lúc, trước hai giờ sẽ khởi hành về An Cầm.”
Thư Minh Yên gật đầu: “Được.”
–
Buổi chiều sau khi trở về nhà họ Mộ và tạm biệt ông cụ, Thư Minh Yên mang theo hành lý và được Mộ Du Trầm đưa ra sân bay An Cầm.
Trên đường đi hai người đều không nói chuyện, Thư Minh Yên ngồi ghế phó, cúi đầu lướt điện thoại.
Mãi đến khi tới sân bay, chầm chậm tiến vào hầm gara, Thư Minh Yên mới buông điện thoại, chỉnh đốn lại để chuẩn bị xuống xe.
Mộ Du Trầm đỗ xe vào vị trí, Thư Minh Yên thuận tay cởi dây an toàn, quay đầu nói với anh: “Tôi tự lên đó là được rồi, sân bay rất đông người, thân phận của anh rất dễ bị nhận ra.”
Phải trở về đoàn phim nên tâm trí của Thư Minh Yên cũng dần khôi phục lại.
Mộ Du Trầm là một thương nhân, bình thường tác phong làm việc của anh tuy khiêm tốn, nhưng dựa theo địa vị bây giờ của Diệu Khởi Ảnh Nghiệp trong giới giải trí, thì đương nhiên độ nổi tiếng của một ông chủ vừa có tài vừa có sắc như anh không phải dạng tầm thường.
Năm ngoái, một nữ minh tinh tuyến 1 có 60 triệu người theo dõi trên weibo thuộc công ty con của Diệu Khởi, đã công khai bày tỏ trong một cuộc phỏng vấn, kiểu người như ông chủ Mộ Du Trầm chính là tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời tương lai của cô ta.
Những câu từ này, chẳng khác nào đang viết mấy chữ tôi thích Mộ Du Trầm lên mặt.
Đoạn phỏng vấn đó đã hot trên mạng rất lâu, khiến danh tiếng của Mộ Du Trầm cũng ngày càng tăng lên.
Còn có người phát tán lên mạng ảnh hai người được chụp chung một khung hình trong một bữa tiệc, thu hút không ít fan CP.
Một người bận rộn như anh, trong tay nắm giữ cả tập đoàn Mộ Thị, thì chẳng ai dám để chút biến động nhỏ từ một nghệ sĩ thuộc công ty con của Diệu Khởi lọt vào tai Mộ Du Trầm.
Thư Minh Yên đoán, có lẽ Mộ Du Trầm hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này.
Gương mặt nổi tiếng này của anh, đương nhiên Thư Minh Yên phải cẩn thận một chút.
Cô vẫn còn muốn phát triển sự nghiệp biên kịch của mình mà.
Sau khi đã dặn dò anh, Thư Minh Yên lập tức mở cửa xuống xe.
Nhưng cửa vừa hé ra một chút thì Mộ Du Trầm đã bắt lấy tay cô.
Thư Minh Yên hoài nghi xoay người, có chút khó hiểu.
Mộ Du Trầm nhàn nhạt tựa người vào lưng ghế, ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay mịn màng của Thư Minh Yên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Cứ vậy đi à?”
Không đi thì làm gì nữa?
Thời gian cũng không còn nhiều, cô phải nhanh chóng lên máy bay.
Thư Minh Yên chớp chớp hai mắt: “Vậy… tạm biệt?”
Cô giơ tay khác lên, nghiêm túc vẫy chào anh.
Mộ Du Trầm: “…”
Người đàn ông bị dáng vẻ đáng yêu của Thư Minh Yên chọc cười, tay anh vẫn vuốt ve mu bàn tay của cô.
Trên tay anh có vết chai mỏng, lúc chạm vào có chút ngứa ngáy, xuyên qua da thịt mu bàn tay rồi thấm vào máu, chạy tới tim.
Cảm giác này rất khó chịu, cô đang muốn giật tay lại thì ngón tay của Mộ Du Trầm di chuyển đến vị trí ngón áp út của cô, bắt chước động tác đeo nhẫn: “Nhẫn cưới đã kêu người thiết kế rồi, có lẽ phải qua một khoảng thời gian nữa mới có thể đưa cho em.”
Rốt cuộc Thư Minh Yên cũng hiểu được ý tứ của anh, vội gật đầu: “Không sao, không gấp mà.”
“Em không gấp sao?” Mộ Du Trầm giương mắt, đôi đồng tử tối đen sâu hút, từ giọng nói không để người khác đoán ra được cảm xúc gì: “Nhưng, tôi gấp.”
Thư Minh Yên hơi ngây người.
Một lúc sau, cô cũng tìm ra được lý do cho câu nói đó của anh.
Theo quan điểm của Mộ Du Trầm, anh luôn mong rằng trước khi kết hôn phải có tình yêu, anh khao khát có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ.
Chỉ lĩnh chứng đơn thuần thế này thì không phù hợp với lý tưởng về một cuộc hôn nhân hoàn mỹ của anh, từ nhẫn cưới, áo cưới, hôn lễ hay thậm chí là tuần trăng mật, đối với anh mà nói đều là những điều không thể thiếu trong hôn nhân.
Thư Minh Yên rất tôn trọng lý tưởng này của anh, nhưng bây giờ thật sự không thể có nhẫn cưới ngay, nên cô chỉ có thể an ủi anh hai câu: “Kỳ thật những thứ đó chỉ là hình thức thôi, quan trọng vẫn là lĩnh chứng. Chỉ cần có giấy chứng nhận thì chúng ta chính là vợ chồng hợp pháp, những chuyện khác chỉ là dệt hoa trên gấm thôi, anh không cần gấp đâu.”
Hơn nữa, những lúc cô ở đoàn phim, cho dù có nhẫn cưới thì cũng không tiện đeo.
Mộ Du Trầm như sững sờ, khoé môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Em nói rất đúng, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, những chuyện khác không quan trọng.”
Chính mình an ủi được anh, trong lòng Thư Minh Yên cảm thấy rất có thành tựu.
Cô ấn mở điện thoại, nhìn đồng hồ: “Tôi nên lên máy bay rồi.”
Mộ Du Trầm buông tay cô ra: “Thật sự không cần tôi tiễn em lên à?”
Thư Minh Yên lắc đầu: “Tôi đi một mình là được rồi.”
Mộ Du Trầm cũng không cưỡng cầu, để cô đi: “Vậy em đi đi.”
Anh xuống xe, lấy hành lý trong cốp xe ra giúp cô, dẫn cô đến thang máy đi thẳng lên lối vào máy bay trên tầng 2.
Thư Minh Yên vào thang máy, trước khi đóng cửa lại thì vẫy tay chào Mộ Du Trầm.
Khi cửa đóng lại, Mộ Du Trầm đứng bên ngoài, nhìn thang máy nhảy số tầng, cuối cùng dừng lại ở tầng 2.
Anh đút tay vào túi quần, xoay người rời đi, trong lòng có gì đó trống trải, dù sao khi trải qua cảm giác chia xa vừa rồi, anh cứ thấy thiếu thiếu gì đó.
Khi trở lại xe, anh mới đi được mấy bước thì khoé mắt thoáng nhìn sang chiếc xe bên cạnh, một đôi tình nhân đang ôm nhau, không nỡ rời xa.
Người đàn ông âu yếm chỉnh lại tóc cho cô gái: “Qua đó nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì thì cứ gọi cho anh.”
Cô gái ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, anh cũng phải chú ý sức khoẻ, đừng thức khuya quá nhiều.”
Cô gái không nỡ rời đi mà nhón chân vòng tay ôm cổ người đàn ông: “Chồng à, em không muốn xa anh.”
Sau đó, đôi tình nhân lại ôm hôn nhau, hôn tới nỗi không dứt ra được.
Mộ Du Trầm vội dời tầm mắt, bước đến bên cạnh xe mình, mở cửa ngồi vào trong.
Trước kia đối với các đôi tình nhân quấn quýt lấy nhau nơi công cộng, anh sẽ chẳng thèm ngó tới, nhưng không biết tại sao vừa rồi lại dừng bước, đúng là có chút thất lễ.
Bên tai văng vẳng cuộc trò chuyện vừa rồi, anh lại nhớ tới hình ảnh Thư Minh Yên liên tục nhìn đồng hồ, gấp gáp muốn lên máy bay.
Lúc cô rời đi thì cười khanh khách nhìn anh, trong mắt không có chút lưu luyến nào.
Dường như cuối cùng Mộ Du Trầm đã hiểu vì sao trong lòng lại trống trải như vậy.
Anh dựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài tuỳ ý gác lên vô lăng, từ từ nhắm hai mắt lại yên tĩnh trong chốc lát, rồi bất đắc dĩ quở trách một câu: “Đúng là kẻ vong ơn bội nghĩa mà.”
Trước mắt hiện ra hình ảnh cô gái bước vào thang máy, nhìn anh nở nụ cười nhàn nhạt, yết hầu Mộ Du Trầm hơi chuyển động.
Anh nên đè cô xuống hôn một trận, làm nhục cô, như vậy lúc cô đi mới không có dáng vẻ phóng khoáng vô tình đó.
–
Thư Minh Yên đăng ký thủ tục xong xuôi thì đi tới phòng chờ VIP.
Điện thoại đột nhiên rung lên, cô mở ra liếc nhìn một cái, hai mắt lập tức phát sáng.
Tối hôm qua cô gửi lời mời kết bạn wechat cho Bạch Đường, đối phương đã chấp nhận.
Thư Minh Yên vội gõ tin nhắn: 【 Chị Đường, đã lâu không gặp, dạo này chị thế nào? 】
Cô cúi đầu vừa đi về phía trước, vừa bấm gửi tin nhắn, kết quả cô đã không cẩn thận đập trán mình vào vai của một người nào đó.
Bả vai của đối phương hơi cứng rắn, cô đau tới mức hít sâu một hơi, theo bản năng ngẩng đầu.
Một người đàn ông cao gầy sau khi bị đụng phải thì có chút không vui, anh ta đang định mắng người thì ánh mắt đã dừng lại trên khuôn mặt của Thư Minh Yên, tất cả lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng.
Thư Minh Yên vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi không cố ý.”
Nhìn thấy khuôn mặt thuần khiết dịu dàng ngay trước mắt, tất cả sự bực tức mà Lục Thời Lâm cảm thấy trước đó đều lập tức tiêu tan.
Ngắm nhìn đôi mắt long lanh của cô gái, anh ta thân sĩ gật nhẹ đầu, giọng điệu thân thiết: “Không sao, vị tiểu thư này, cô không sao chứ?”
Thư Minh Yên lắc đầu, nở nụ cười xin lỗi với đối phương rồi nói: “Cảm ơn, tôi không sao, vừa rồi thật sự là lỗi của tôi.”
Cô kéo vali đi về phía sô pha đằng trước ngồi xuống.
Xoa nhẹ cái trán hơi đau của mình, Thư Minh Yên cũng không để ý tới những chuyện khác mà tiếp tục cúi đầu xem wechat.
Bạch Đường: 【 Ừm, chị rất tốt, em thì sao? 】
Thư Minh Yên: 【 Em cũng rất tốt. 】
Thư Minh Yên: 【 Chị Đường, bây giờ chị đang làm việc ở đâu thế? 】
Bạch Đường: 【 Chị ở Đồng Thành 】
Thư Minh Yên: 【 Trùng hợp vậy sao, em cũng ở Đồng Thành, có thời gian rảnh thì chúng ta cùng ăn một bữa nhé, đã lâu rồi em chưa gặp chị. 】
Bạch Đường: 【 Sắp tới chị có dự án quay phim, e là không có nhiều thời gian rảnh, đợi thêm một lúc nữa nhé. 】
Thư Minh Yên: 【 Vậy ạ, dạ được, công việc của chị quan trọng hơn mà. 】
Cuộc trò chuyện đơn giản đã kết thúc.
Đột nhiên Thư Minh Yên cảm thấy thời gian thật sự là một công cụ làm mài mòn tình cảm, hai người từng gặp mặt nhau và nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, ấy vậy mà bây giờ khi nhắn tin trên wechat, rõ ràng đã khách sáo hơn rất nhiều.
Cô dựa vào lưng ghế, có chút bùi ngùi.
Lục Thời Lâm đi lấy đồ uống, trở lại ngồi chiếc ghế mát xa trước đó.
Anh ta nghĩ đến cô gái vô tình đụng trúng vừa rồi, vô thức nhìn khắp phòng chờ để tìm kiếm.
Thư Minh Yên ngồi cách đó không xa, đang cúi đầu lướt điện thoại, lúc không nói gì trông cô khá yên tĩnh, thoạt nhìn rất ngoan.
Khi Lục Thời Lâm nhìn thấy, anh ta cứ ngỡ tim mình đã không khống chế được mà nhảy cẫng lên.
Lâu rồi không kích động như vậy, anh ta mở điện thoại vào wechat, muốn tìm người chia sẻ.
Người đầu tiên trong giao diện là Mộ Du Trầm, mấy tiếng trước hai người mới gọi điện wechat, Lục Thời Lâm lập tức ấn mở, gửi tin nhắn: 【 Đệch, tôi yêu rồi! 】
Đối phương không trả lời, Lục Thời Lâm dựa theo thứ tự danh sách cuộc trò chuyện, chia sẻ với từng người có quan hệ tốt với anh ta.
Sau đó anh ta lại cảm thấy như vậy chưa đủ để biểu hiện sự kích động, anh ta xã giao rộng như vậy, có nhiều bạn bè như vậy, không thể gửi riêng tin nhắn thế này được.
Nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát ấn mở nhóm chat “Gia tộc nam thần”: 【 Các anh em, tôi yêu rồi! 】
Qua một hồi vẫn không ai để ý anh ta.
Tầm 5 phút sau, Lục Thời Lâm mới không nhịn được mà nhắn tiếp:
Lục Thời Lâm: 【 Mấy người các cậu, không ai quan tâm đến tôi hả? 】
Lục Thời Lâm: 【 Tôi chính là trưởng nhóm chat đó, tôi đã tạo ra nhóm chat này, tiện cho các cậu biết bao nhiêu? Vậy mà bây giờ ngay cả một lời chúc mừng cũng không nói được với người ta! 】
Lục Thời Ôn: 【 Một tháng em yêu mấy lần? 】
Lục Thời Lâm: 【 Anh cả, lần này em nghiêm túc đó! 】
Tiền Nhất Minh: 【 Lần nào mà cậu không nghiêm túc chứ? 】
Lục Thời Lâm: 【 … 】
Đàm Tri Viên: 【 Lục tam thiếu à, lần nào cậu cũng rất nghiêm túc, yêu đương nghiêm túc, chia tay nghiêm túc, chỉ là thời gian nghiêm túc có chút chớp nhoáng thôi. 】
Lục Thời Lâm: 【 Lần này thật sự khác đó! 】
Lục Thời Lâm: 【 Haizz, sao mọi người không ai tin tôi vậy chứ! 】
Lục Thời Lâm: 【 Bỏ đi, chờ đến khi tôi kết hôn rồi sẽ mời mọi người đến uống rượu mừng, tới lúc đó các cậu sẽ chúc mừng tôi đi. 】
Tiền Nhất Minh: 【 Chậc, lần này có thể đi tới hôn lễ sao? 】
Lục Thời Lâm: 【 Thật không dám giấu diếm, tương lai tôi dự định sinh hai đứa con, một nam một nữ. 】
Lại tiếp tục không ai để ý anh ta.
Lục Thời Lâm: “…”
Sắp lên máy bay, Lục Thời Lâm rời khỏi nhóm chat, muốn tìm phương thức liên lạc với đối phương, anh ta vừa ngẩng đầu thì phát hiện cô cũng chuẩn bị lên máy bay.
Thì ra là cùng chuyến bay.
Trong khoang hạng nhất, hai người không hẹn mà gặp.
Lục Thời Lâm cực kỳ thân thiện mà chào hỏi: “Khéo vậy sao, cô cũng đến Đồng Thành à?”
Thư Minh Yên vừa mới ngồi xuống, nghe tiếng nói bên cạnh thì nghiêng đầu sang nhìn, phát hiện chính là người mà cô đã bất cẩn đụng trúng khi nãy.
Cô khẽ gật đầu, không nói gì.
Điện thoại rung lên một cái, Mộ Du Trầm gửi wechat cho cô.
Chú nhỏ: 【 Lên máy bay chưa? 】
Thư Minh Yên cúi đầu trả lời: 【 Ừm, vừa mới lên. 】
Chú nhỏ: 【 Đến Đồng Thành thì gửi tin nhắn cho tôi. 】
Thư Minh Yên: 【 Được. 】
Bên kia không có động tĩnh, Thư Minh Yên nhìn chằm chằm ghi chú của Mộ Du Trầm.
Anh không quá thích xưng hô “chú nhỏ” này, nếu ngày nào đó anh phát hiện cô đặt ghi chú thế này thì hẳn là rất tức giận.
Nhưng nếu ghi thẳng tên ra, lỡ như ở đoàn phim bị đồng nghiệp phát hiện cô thường xuyên nhắn tin hay gọi điện cho Mộ Du Trầm thì không được hay cho lắm.
Do dự một lát, cô đổi ghi chú thì chữ viết tắt “MYC”.
*MYC là viết tắt của Mộ Du Trầm theo tiếng Trung 慕俞沉 (Mù Yú Chén)
Cất điện thoại, Thư Minh Yên tìm một tư thế thoải mái rồi dựa lưng ra sau.
Tiếp viên hàng không đến đưa thức uống, cô ấy vừa tới ngay chỗ Thư Minh Yên, còn chưa mở miệng thì người bên cạnh bỗng nhiên nói: “Cho vị tiểu thư này một ly sâm panh tuyết trắng nhé.”
Thư Minh Yên và tiếp viên hàng không đều dời tầm mắt sang nhìn anh ta, tiếp viên hàng không dễ dàng nhận ra người đàn ông đó, cười chào hỏi: “Thì ra là anh Lục.”
Lục Thời Lâm gật nhẹ đầu, nói với Thư Minh Yên: “Vừa rồi tôi quên giới thiệu, tôi tên là Lục Thời Lâm. Tôi thường xuyên ngồi chuyến bay này, vị sâm panh tuyết trắng của họ thiên về vị trái cây hơn, ngọt nhưng không gắt, rất phù hợp với con gái, cô nếm thử đi.”
Thư Minh Yên không ngờ người này lại thành thạo như vậy, cô hơi khựng lại rồi nói với tiếp viên hàng không: “Tôi không uống rượu, cho tôi một ly Milkshake, cảm ơn.”
Không quen để người khác tiếp cận, cô nói xong thì lập tức dựa lưng vào ghế, tuỳ tiện cầm sách xem, dáng vẻ trông như đẩy người ra xa ngàn dặm.
Lục Thời Lâm bị đối xử lạnh nhạt nhưng không hề nổi giận, cong môi nở nụ cười, nhìn về phía tiếp viên hàng không: “Vậy cho tôi một ly sâm panh tuyết trắng.”
Tiếp viên hàng không: “Được, xin hai vị đợi một lát.”
Sau khi cất cánh, Lục Thời Lâm không tiếp tục quấy rầy cô nữa.
Thư Minh Yên rất thích tận dụng thời gian rảnh thế này để đọc sách.
Sau hơn hai tiếng, máy bay đã tới sân bay Đồng Thành, Thư Minh Yên đã đọc được một nửa quyển sách trên tay.
Cô dùng dấu trang đánh dấu lại, thu dọn đồ đạc xuống máy bay.
Lúc cầm hành lý đi về phía lối ra, Lục Thời Lâm vẫn luôn đi song song với cô.
Ánh sáng nơi khoé mắt của Thư Minh Yên nhận ra anh ta, bước chân nhanh hơn một chút, nhưng Lục Thời Lâm chỉ tuỳ tiện bước dài hơn một chút đã đuổi kịp: “Vẫn chưa kịp hỏi, cô tên gì?”
Thư Minh Yên lễ phép cười nói: “Tình cờ gặp nhau, không cần thiết phải biết tên đâu.”
Cô cất bước nhanh hơn, Lục Thời Lâm đuổi theo: “Nhà tôi là dân bản địa Đồng Thành, coi như là kết giao thêm một người bạn thôi, không chừng tôi cũng có thể giúp cô việc gì đó. Cho nhau số điện thoại được không?”
Biểu cảm của Thư Minh Yên rất khó xử: “Xin lỗi, nếu tuỳ tiện cho người khác số điện thoại, tôi sợ chồng tôi sẽ ghen.”
Chồng?
Mí mắt Lục Thời Lâm giật giật, tầm mắt dừng trên mười ngón tay không hề đeo nhẫn của cô.
Anh ta còn chưa kịp căng thẳng thì đã thở phào một hơi, thậm chí còn hơi buồn cười: “Lý do này của cô, chính cô có tin không?”
Anh ta nói mà, một cô gái trông như sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp, sao có thể đã kết hôn chứ.
Thư Minh Yên đã bị anh ta rút hết sự kiên nhẫn, cô dừng lại: “Muốn số điện thoại của tôi đúng không?”
Lục Thời Lâm cười: “Để sau này tiện liên lạc thôi.”
Thư Minh Yên gật đầu, lấy sổ tay và bút luôn mang theo trong túi xách, viết lên giấy một dãy số điện thoại.
Cô xé ra rồi đưa cho anh ta: “Cho anh.”
Ngay khi Lục Thời Lâm nhận lấy thì Thư Minh Yên lập tức xoay người rời đi.
Đi được hai bước thì ngoảnh đầu lại: “Số điện thoại cũng cho anh rồi, đừng đi theo tôi nữa.”
Lục Thời Lâm biết điều mà dừng lại, nhìn dãy số được ghi trên giấy, hỏi theo cô: “Wechat của cô cũng là số này sao?”
Thư Minh Yên cũng không quay đầu lại: “Đúng vậy, chúng ta liên lạc qua wechat!”
Lục Thời Lâm không ngờ lại dễ dàng như vậy, nhìn dãy số kia rồi gấp rút lấy điện thoại ra.
Mở mục thêm bạn bè trong wechat, ấn số điện thoại kia vào ô tìm kiếm rồi bấm đi.
Lập tức màn hình hiện ra trang thông tin của Mộ Du Trầm.
Đồng tử Lục Thời Lâm cả kinh phóng to, tưởng rằng mình ấn nhầm số.
Anh ta lại đối chiếu tỉ mỉ một lần nữa, nhưng kết quả tìm kiếm thật sự là Mộ Du Trầm.
Dãy số mà cô gái kia tuỳ tiện viết, lại chính là số điện thoại của Mộ Du Trầm?
Cái này không giống như trùng hợp nhỉ.
Vậy mà cô ấy lại…
Thuộc số của Mộ Du Trầm?!
Nếu là người không có dính dáng gì đến Mộ Du Trầm thì tuyệt đối không biết dãy số này.
Còn có thể học thuộc thì e là thân phận cô gái đó càng không tầm thường.
Lục Thời Lâm lập tức ngẩng đầu tìm bóng dáng của đối phương, nhưng tung tích của cô gái đã sớm biến mất rồi.
Anh ta sững sờ tại chỗ, nhớ tới chuyện Mộ Du Trầm đột nhiên lĩnh chứng, rồi chữ “chồng” vừa phát ra từ miệng cô gái đó.
Hai chân Lục Thời Lâm run run, lạnh buốt cả sống lưng.
Sao anh ta lại mạnh miệng nói trong nhóm chat vậy chứ, bây giờ thu hồi còn kịp không?
Đúng lúc này, tin nhắn trước đó anh ta gửi cho Mộ Du Trầm đã có hồi âm.
Lục Thời Lâm: 【 Đệch, tôi yêu rồi! 】
Mộ Du Trầm: 【 Chúc mừng. 】
Hai chân Lục Thời Lâm mềm nhũn, cậu đừng nên chúc mừng thì hơn.
—
Thư Minh Yên ngồi hàng ghế sau của taxi, đang mừng thầm vì sự cơ trí vừa rồi của mình.
Trong đầu cô chỉ thuộc hai dãy số, một là của chính mình, hai là của Mộ Du Trầm.
Từ khi còn bé, Mộ Du Trầm đã kêu cô phải nhớ kỹ dãy số này, nói rằng nếu ở ngoài gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn thì phải gọi điện ngay cho anh.
Dưới tình huống vừa rồi, đương nhiên cô không thể viết ra số điện thoại của mình, nên chỉ đành viết số của Mộ Du Trầm.
Bị quấy rầy cũng được tính là chuyện ngoài ý muốn mà, cô cảm thấy viết số của Mộ Du Trầm cũng rất hợp lý.
Wechat của Mộ Du Trầm e rằng còn khó thêm hơn cô, chắc là đối phương sẽ sớm hết hy vọng thôi.
Nếu gọi điện và nghe được giọng đàn ông thì e là anh ta cũng sẽ buông bỏ.
Thư Minh Yên lại nhớ tới lời dặn trước đó của Mộ Du Trầm, cô gửi wechat cho anh: 【 Tôi đã tới Đồng Thành rồi. 】
MYC: 【 Đến đó rồi thì nhớ chăm sóc tốt bản thân, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi. 】
Dường như đối phương đã trả lời chỉ trong tích tắc, Thư Minh Yên thật sự rất bất ngờ.
Trước kia mỗi lần gửi tin nhắn cho anh thì không thấy anh tích cực trả lời như vậy, cứ như đằng đó đang đợi tin nhắn của cô vậy.
Chắc là trùng hợp thôi nhỉ, Mộ Du Trầm bận rộn như vậy, sao có thể đợi tin nhắn của cô chứ.
Thư Minh Yên nghĩ ngợi một lát rồi ngoan ngoãn trả lời một câu: 【 Ừm. 】
Bên kia không có phản hồi, Thư Minh Yên cất điện thoại, bắt đầu nghĩ đến công việc quay chụp bên đoàn phim.
Thư Minh Yên không quay về khách sạn thu xếp đồ mà mang theo hành lý đi thẳng đến hiện trường quay phim của cả đoàn.
Biên kịch Dương xin nghỉ phép hai hôm trước đã quay trở lại.
Bây giờ đạo diễn Quách đang tổ chức một cảnh quay, cô Dương ở bên cạnh quan sát.
Mộng Vi nhìn thấy Thư Minh Yên thì vội vàng chào đón, thấp giọng nói: “Em trở lại rồi sao, vừa rồi đạo diễn Quách và cô Dương còn nhắc tới em đó.”
Thư Minh Yên và cô ấy cùng đi về phía trước: “Nhắc gì tới em?”
“Chính là cảnh đánh tan hội đồng minh đó, chiều hôm qua tới nay vẫn cứ quay cảnh đó, chiều nay vừa mới quay xong nè, đạo diễn Quách rất hài lòng, khen rằng kịch bản em sửa lại rất tốt.”
Đang trò chuyện thì có tiếng đạo diễn hô cắt, ông ấy đi tới bàn bạc với diễn viên.
Thư Minh Yên đi sang chào hỏi cô Dương: “Chào cô, em đã về rồi ạ.”
Dương Vãn Anh tầm hơn 40 tuổi, tóc cắt ngắn ngang tai, đeo kính trên sống mũi, nở nụ cười hòa nhã.
Thấy Thư Minh Yên vẫn còn kéo theo vali, Dương Vãn Anh nói: “Sao lại đi thẳng qua đây thế, không về khách sạn cất đồ trước sao?”
Thư Minh Yên ngoan ngoãn trả lời: “Cũng không nhiều đồ nên em cứ đi thẳng tới đây luôn ạ, tối nay về sắp xếp lại cũng không muộn.”
Dù sao cũng là học trò chính tay mình nâng đỡ, cô có tiến bộ như vậy thì đương nhiên trong lòng Dương Vãn Anh rất vui mừng, trêu ghẹo nói: “Nếu đã đến rồi thì e là không đi được đâu, tối nay còn có cảnh diễn, không biết khi nào mới kết thúc.”
Bà ấy đưa kịch bản cảnh diễn tối nay cho Thư Minh Yên: “Trời sắp tối rồi, em đi chuẩn bị đạo cụ cần dùng đi.”
—
Sau khi Thư Minh Yên trở về Đồng Thành thì cô tiến hành công việc theo từng bước, cô và Mộ Du Trầm cũng không hề liên lạc với nhau, cuộc sống cứ như đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Còn Mộ Du Trầm, anh cũng trở lại vòng danh lợi của mình.
Hoàng hôn buông xuống, cuộc sống về đêm của thành phố An Cầm mới bắt đầu, trong những hội sở mới là cảnh tượng náo nhiệt và hào nhoáng nhất.
Tối nay Mộ Du Trầm có buổi xã giao, sau khi kết thúc và từ hội sở đi ra thì đã là 9 giờ rưỡi.
Anh uống một ít rượu, đầu hơi lâng lâng, tài xế nhìn thấy anh thì vội vàng chạy tới mở cửa ghế sau giúp anh.
Tài xế trở về ghế lái thắt dây an toàn, liếc mắt nhìn ra sau: “Mộ tổng, đêm nay có về nhà cũ không ạ?”
Người ngồi phía sau không lên tiếng, coi như là ngầm đồng ý.
Tài xế lái xe khỏi hội sở, chạy về phía nhà cũ Mộ gia, trong lòng lại thầm lấy làm lạ.
Trước kia ông chủ thường sống một mình ở biệt thự Ngự Trà, lâu lâu mới quay về nhà cũ một lần.
Nhưng sao gần đây, đêm nào ngài ấy cũng quay về nhà cũ ở thế?
Giờ này hẳn là ông cụ đã ngủ rồi, phu nhân thì cũng đến Đồng Thành từ tuần trước.
Quan trọng hơn là nhà cũ cách tập đoàn rất xa, không tiện đường như biệt thự Ngự Trà.
Chẳng qua ông chủ muốn như vậy thì một tài xế như anh ta có thể làm được gì.
Xe chạy vào nhà cũ Mộ gia, quản gia đến mở cửa, Mộ Du Trầm xuống xe rồi lập tức đi vào trong.
Đến phòng khách, anh ngó nhìn xung quanh, một khoảng không trống trải.
Trước kia anh không thích về nhà cũ, vì cho dù ở bất kỳ góc ngách nào, thì anh đều nhìn thấy bóng dáng của Thư Minh Yên và Mộ Tri Diễn.
Dì Dung nghe thấy động tĩnh thì bước ra, ngửi được mùi rượu, bà ấy nói: “Tiên sinh uống rượu sao, để tôi nấu cho ngài canh giải rượu nhé.”
Nói xong, bà ấy lập tức đi vào phòng bếp.
Mộ Du Trầm liếc mắt về phía phòng ngủ của ông cụ: “Bố tôi ngủ rồi à?”
Dù Dung tháo vát bận rộn trong bếp: “Đã ngủ từ sớm rồi ạ, ông cụ vẫn luôn như vậy, buổi tối ngủ sớm, buổi sáng dậy cũng sớm.”
Mộ Du Trầm ừ một tiếng, đang định lên lầu thì nghe dì Dung nói tiếp: “Hồi chiều nay lúc ăn cơm, cô Minh Yên đã gọi video với ông cụ, hai người cũng nói chuyện được một lúc, mỗi lần ông cụ nhận được điện thoại của cô Minh Yên thì đều rất hào hứng.”
Mộ Du Trầm đứng ở đầu cầu thang, xoay người lại: “Cô ấy gọi video về nhà?”
Dì Dung liếc mắt nhìn anh: “Từ lúc ra ngoài học đại học, mỗi tuần cô Minh Yên đều sẽ gọi video cho ông cụ, tiên sinh không biết sao? Cô Minh Yên còn nói, gần đây mỗi ngày đều gọi video với ngài, lần này gọi điện cho ông ấy cũng là nhờ tối hôm qua ngài đã nhắc nhở cô ấy đó, nếu không thì cô ấy cũng quên mất vì quá bận rộn.”
Mộ Du Trầm nhíu mày, ấn mở wechat.
Cuộc trò chuyện giữa anh và Thư Minh Yên vẫn luôn yên tĩnh từ một tuần trước, cô nói đến Đồng Thành, anh kêu cô nếu có việc gì thì cứ gọi cho anh, rồi cô ngoan ngoãn đồng ý.
Trong một tuần qua, đừng nói là gọi video, cho dù là một tin nhắn cũng không có.
Còn rất biết cách nói dối trước mặt ông cụ, giả vờ ân ái với anh.
Mộ Du Trầm không nói gì, đi cầu thang lên lầu hai.
Trở về phòng, bên trong đã được dì Dung dọn dẹp sạch sẽ, rất nhiều nơi đều có dấu vết của Thư Minh Yên.
Trước cửa sổ sát đất, chậu cây diên vĩ trên cái bàn tròn vẫn còn tươi tốt.
Anh tuỳ tiện nới rộng cà vạt, cởi bỏ một cúc áo sơ mi.
Đi tới ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm ảnh đại diện wechat của Thư Minh Yên đến xuất thần.
Mỗi tối đều gọi video cho anh?
Mộ Du Trầm ấn nhẹ ngón tay, bấm gọi video.
Anh quyết định biến những câu nói qua loa lấy lệ của cô với ông cụ trở thành sự thật.