Rước hôn

Chương 16


Bạn đang đọc Rước hôn – Chương 16:

 
Sau khi ăn sáng xong, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm đến nhà họ Du để thăm cậu.
 
Trên đường đi, Mộ Du Trầm lái xe, Thư Minh Yên ngồi bên ghế phó.
 
Điều hoà trong xe mát lạnh, lớp kính thuỷ tinh ngăn cách cái nóng oi bức của ngày hè bên ngoài, mặt trời rọi vào chỉ còn lại tia nắng.
 
Thư Minh Yên phát hiện điện thoại trong túi xách rung lên, cô nhanh chóng lấy ra.
 
Mộ Dữu gửi tin nhắn tới: 【 Tối hôm qua thế nào? Mau kể cho mình nghe đi? 】
 
【 Kể một chút trải nghiệm về đêm tân hôn của vợ chồng cậu đi? 】
 
Cách một màn hình mà cô vẫn tưởng tượng ra được vẻ mặt hưng phấn của cô gái Mộ Dữu kia.
 
Nhưng mà, sao Thư Minh Yên lại cảm thấy những lời này có chút quen quen nhỉ?
 
À, nhớ rồi.
 
Lúc Doãn Mặc và Mộ Dữu vừa lĩnh chứng, cô cũng từng nói một câu tương tự.
 
Sông có khúc người có lúc, bây giờ đến phiên Mộ Dữu hỏi lại cô.
 
Ánh sáng nơi khoé mắt của Thư Minh Yên lén nhìn Mộ Du Trầm, vừa liếc sang một cái, cô đã vội cúi đầu gõ chữ: 【 Không thế nào cả, chỉ đi ngủ bình thường thôi. 】
 
Tiểu Dữu: 【 Chậc, nhiều bao cao su như vậy mà đều vô dụng, đúng là đáng tiếc. 】
 
Thư Minh Yên: 【 … 】
 
Tiểu Dữu: 【 Chẳng qua, vẫn nằm trong dự đoán. 】
 
Tiểu Dữu: 【 Dựa theo tính cách của chú ấy, tối hôm qua chắc hẳn sẽ giả vờ thân sĩ, quan tâm đến cảm xúc của cậu. 】
 
Tiểu Dữu: 【 Đợi sau này khi cậu đã hoàn toàn buông lỏng lớp phòng bị, chú ấy sẽ dần dần nuốt chửng cậu. 】
 
Tiểu Dữu: 【 Nước ấm nấu ếch, cậu có biết không? 】
 
Thư Minh Yên: 【 Đương nhiên mình biết. 】
 
Tiểu Dữu: 【 Về phương diện viết truyện phải vắt óc suy nghĩ tình tiết thì mình chịu, còn về tình yêu ngọt ngào thì cậu không hiểu được đâu. 】
 
Tiểu Dữu: 【 Nước ấm nấu ếch, cố lên! 】
 
Gì mà nước ấm nấu ếch chứ, Thư Minh Yên nóng mặt, ấn vài cái trên màn hình, trả lời lại hai chữ: 【 Nói bậy. 】
 
Cô có chút xấu hổ, cất điện thoại sang một bên.
 
Bên trong xe yên lặng, Mộ Du Trầm không nói lời nào, chỉ chuyên tâm lái xe, cô trộm nhìn về phía anh, không nhịn được mà tập trung suy nghĩ gì đó.
 
Mộ Dữu là cháu ruột của Mộ Du Trầm, suy đoán của cô ấy không chừng lại có chút hợp lý.
 
Mộ Du Trầm thật sự đang tiến hành từng bước, nước ấm nấu cô sao?
 
Chắc hẳn cũng không đến mức đó nhỉ, giữa cô và Mộ Du Trầm cũng không có tình cảm, anh sẽ không tiêu tốn loại tâm tư này trên người cô đâu.
 
Hoặc có thể, nhu cầu nam nữ của Mộ Du Trầm không quá lớn, nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm bạn gái chính là minh chứng rõ ràng nhất.
 
Tinh lực của mỗi người đều có hạn, người như anh chắc hẳn đã dồn tất cả tinh lực vào công việc và luyện tập thể hình, còn về phương diện nhu cầu đó thì có lẽ cũng chỉ thuộc kiểu bình thường.
 
Thư Minh Yên cảm thấy suy đoán này của mình cũng rất có khả năng.
 
Cô đang xuất thần thì bất chợt Mộ Du Trầm hỏi cô câu gì đó. Thư Minh Yên quay đầu nhìn anh, vì không nghe thấy nên biểu cảm có chút lớ ngớ: “Anh nói chuyện với tôi hả?”
 
Mộ Du Trầm nhắc lại lần nữa: “Hôm nay chúng ta chỉ đến nhà cậu ở lại một chút thôi, sẽ không ở lâu, bữa trưa sẽ đến Giá Huyện ăn, em muốn ăn gì?”
 
Lúc này trong đầu Thư Minh Yên vừa hay chỉ có một món ăn, cô phản ứng khá chậm, còn chưa kịp nghĩ đã thốt ra: “Nước nấu ếch…”
 
Vừa dứt lời, vẻ mặt cô chợt cứng đờ, đôi đồng tử phóng to.
 
“Được.” Thật ra Mộ Du Trầm cũng không nghe được ý gì bất thường, tầm mắt vẫn quan sát tình hình giao thông phía trước, quan tâm hỏi lại cô: “Ếch bò? Ếch đá? Hay ếch heo?”
 
Thư Minh Yên bối rối tới mức hai tai ửng đỏ: “Ếch… ếch bò đi.”
 
Mộ Du Trầm gật đầu: “Được.”
 
Khi đang nói chuyện, xe đã vào một khu biệt thự trang nhã và yên tĩnh ở ngoại ô phía Tây.
 
Cuối cùng dừng lại trong một khoảng sân có đủ loại cây cỏ.
 
Hai mẹ con Tô Anh Lam và Du Uyển Ngưng nghe thấy động tĩnh thì vui mừng chạy ra tiếp đón.
 
Mộ Du Trầm mở cốp xe ra, để người giúp việc phụ mang quà vào nhà.
 
Du Uyển Ngưng hào hứng chạy tới trước mặt Mộ Du Trầm, kéo tay anh rồi nũng nịu nói: “Anh, sao bây giờ anh mới tới, lúc sáng gọi điện anh bảo sắp tới rồi, làm cả nhà em cứ trông ngóng mãi, em còn chạy ra cổng lớn nhìn mấy lần.”
 
Tô Anh Lâm cười mắng con gái một câu: “Anh họ con bận rộn, sao có thể nói tới là tới chứ, hơn nữa bây giờ vẫn chưa muộn, vừa đúng giờ mà.”
 
Mộ Du Trầm rút tay ra, đưa cho cô ta một món quà: “Em ngóng anh hay ngóng quà của anh?”
 
Du Uyển Ngưng vui mừng nhận lấy, hai mắt sáng lên, khoé môi cong lên hết cỡ: “Đương nhiên là anh rồi, xem anh nói kìa, làm sao quà lại quan trọng hơn anh chứ.”
 
Khoé mắt cô ta chợt chú ý đến Thư Minh Yên vẫn còn đang đứng bên cạnh ghế phó.
 
Hai người chạm mắt nhau, nụ cười cô ta chợt vụt tắt, có chút bất mãn nói: “Anh họ, sao anh lại dẫn cô ta đến nhà em.”
 
Thỉnh thoảng Du Uyển Ngưng cũng đến Mộ gia ở vài ngày, cũng xem như có quen biết với Thư Minh Yên, nhưng quan hệ giữa hai người không tốt lắm.
 
“Con bé này, sao lại nói như vậy, Minh Yên là khách của chúng ta mà.”
 
Tô Anh Lam trách con gái một câu, rồi tươi cười chào hỏi Thư Minh Yên: “Đã lâu không gặp, Minh Yên càng lớn càng xinh nhỉ. Con gái dì từ nhỏ đã bị Du Trầm chiều hư, nói chuyện không có phép tắc, con đừng trách nhé.”
 
Thư Minh Yên vô thức ngước nhìn Mộ Du Trầm.
 
Tô Anh Lam nói Du Uyển Ngưng là do Mộ Du Trầm chiều hư, thật ra lời này cũng không sai.
 

Mấy năm nay anh đối với Du Uyển Ngưng là muốn gì được đó và cực kỳ dung túng cho cô ta.
 
Ngoại trừ Du Uyển Ngưng, Thư Minh Yên cũng chưa từng thấy ai dám làm nũng trước mặt Mộ Du Trầm.
 
Du Uyển Ngưng muốn thứ gì, chỉ cần khóc xin Mộ Du Trầm thì lập tức có được ngay.
 
Anh đối xử với cô em họ Du Uyển Ngưng này cực kỳ đặc biệt.
 
Hoặc có thể nói, anh đối xử với những người trong nhà họ Du này đều rất đặc biệt.
 
Lúc này, Thư Minh Yên vẫn có thể nhận thức rất rõ ràng vị trí của mình trong lòng Mộ Du Trầm.
 
Cô mỉm cười, khéo léo nói: “Không sao, tính Uyển Ngưng thẳng thắng mà.”
 
“Cái gì mà thẳng thắn, càng lớn càng không biết phép tắc.” Giọng Mộ Du Trầm rất nhẹ, Thư Minh Yên thuận thế quay đầu, phát hiện anh đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
 
Người đàn ông khẽ cau mày, lớn tiếng với Du Uyển Ngưng: “Em đã hơn 25 tuổi rồi, còn lớn hơn Minh Yên, cả ngày chỉ biết tuỳ hứng làm càng, kiêu ngạo ngang bướng, đến bây giờ ngay cả phép tắc cơ bản nhất cũng không biết sao?”
 
Biểu cảm trên mặt Du Uyển Ngưng cứng đờ, có chút khó tin nhìn Mộ Du Trầm.
 
Anh chưa bao giờ nặng lời với cô ta, chẳng những thế, bây giờ còn đang ở trước mặt Thư Minh Yên.
 
Trong nháy máy, Du Uyển Ngưng cảm thấy rất uất ức và mất mặt, cô ta đỏ mắt nói: “Anh họ, em với anh mới là người thân nhất, sao anh lại đứng về phía người ngoài như cô ta chứ?”
 
“Cô ấy là vợ anh, là chị dâu của em, sau này ăn nói phải biết tôn trọng người khác.” Thanh âm Mộ Du Trầm sắc bén, lộ ra chút uy nghiêm.
 
Anh nói xong, không hề nhìn Du Uyển Ngưng mà nói với Tô Anh Lam: “Mợ, con dẫn Minh Yên lên lầu thăm cậu trước.”
 
Tô Anh Lam vì câu nói vừa rồi của Mộ Du Trầm nên vẫn có chút sửng sốt và kinh ngạc, bà ta nhất thời không kịp phản ứng lại.
 
Mộ Du Trầm cũng không để ý tới họ, lòng bàn tay rộng và ấm áp của người đàn ông phủ lấy bàn tay mảnh khảnh của cô.
 
Thư Minh Yên có chút hoảng hốt, Mộ Du Trầm lại che chở cô trước mặt người em họ anh yêu thương nhất sao?
 
Cô quay đầu liếc nhìn vào trong sân.
 
Du Uyển Ngưng vẫn còn đứng đó, mím chặt môi như thể hoá đá, quên cả việc khóc.
 
Không biết qua bao lâu, Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên đã sớm vào nhà và không còn động tĩnh, Du Uyển Ngưng đứng trong sân mới muộn màng nhận ra mà hoàn hồn lại.
 
Cô ta xoay người ôm lấy cánh tay của Tô Anh Lâm, vội vàng nói: “Mẹ, vừa rồi anh họ nói gì thế? Thư Minh Yên là vợ anh ấy? Anh ấy cưới Thư Minh Yên rồi sao??”
 
Khi còn bé Thư Minh Yên cũng là một đứa rất phiền phức, cứ như cái đuôi bám dính lấy anh họ, nhưng anh họ thì cứ che chở cho cô ta.
 
Mấy năm trước không biết vì sao qua dịp năm mới, mối quan hệ của hai người lại dần trở nên lạnh nhạt, Du Uyển Ngưng còn cho rằng vốn dĩ trong lòng anh họ không hề quan tâm đến Thư Minh Yên, sao bây giờ không nói không rằng đã là vợ của anh họ rồi?
 
Du Uyển Ngưng hoảng hốt: “Mẹ, sao anh ấy có thể cưới Thư Minh Yên chứ, vậy chị San nhà cậu phải làm sao đây, mẹ đã nói sẽ tận lực tác hợp cho hai người họ mà, thân càng thêm thân. Chị San của con thích anh họ như vậy, chẳng phải mẹ đã nói với anh họ rồi sao, anh ấy mắc nợ nhà chúng ta, nếu muốn hoàn trả lại thì hôn sự mẹ sắp xếp, anh ấy có thể không nghe theo sao…”
 
“Im miệng.” Tô Anh Lam quát lớn, che miệng con gái: “Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, loại chuyện vô sỉ mắc nợ hay không mắc nợ này không được nói ra một cách tuỳ tiện, con nghĩ Mộ Du Trầm dung túng cho con thì con nghĩ muốn làm gì trước mặt nó cũng được à?”
 
Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Mộ Du Trầm, vẻ mặt Tô Anh Lam chợt sầm xuống, thầm nói: “Mộ Du Trầm kết hôn lúc nào, chuyện này cũng quá đột ngột rồi. Sao nó có thể hành động mà không cho ai hay biết được chứ, chúng ta chẳng kịp chuẩn bị gì cả.”
 
Du Uyển Ngưng kéo bàn tay đang che miệng mình xuống, hùa theo nói: “Đúng vậy, lát nữa chị San đến nhà, vốn định để hai người họ thân thiết hơn, bây giờ phải làm sao đây? Một lát chị San tới, chúng ta phải căn dặn thế nào đây!”
 
Mấu chốt vì người anh họ cưới lại là Thư Minh Yên nên cô ta càng tức giận!
 
Du Uyển Ngưng luôn cho rằng, tuy rằng Mộ Du Trầm đối xử tốt với cô ta, nhưng vẫn không thể so sánh được với sự yêu thương của anh dành cho Thư Minh Yên.
 
Nhớ khi còn bé, anh họ có một quyển sách không còn xuất bản nữa, cô ta và Thư Minh Yên đều muốn, cuối cùng anh họ đưa quyển sách cho cô ta, hai tay Thư Minh Yên trống trơn, vẻ mặt vô cùng buồn bã.
 
Hôm đó cô ta rất hào hứng, khoe khoang trước mặt Thư Minh Yên, sau đó đắc ý cầm quyển sách vào phòng xem.
 
Tới chạng vạng tối, cô ta vừa mới xuống lầu thì phát hiện anh họ và Thư Minh Yên mới trở về từ bên ngoài, trên tay Thư Minh Yên đầy ắp những món quà.
 
Thì ra vì để bù đắp cho Thư Minh Yên, anh họ đã dẫn cô ra ngoài chơi, hai người đã cùng nhau vui đùa bên ngoài cả ngày trời.
 
Anh họ chưa từng một mình dẫn cô ta đi chơi.
 
Cô ta vào phòng khách, thấy anh họ ngồi trên sô pha, đang kéo Thư Minh Yên lại gần, dịu dàng dỗ dành: “Đừng buồn, chỉ là một quyển sách thôi mà, Uyển Ngưng chỉ ở lại đây mấy ngày, khai giảng sẽ đi ngay, chúng ta cho em ấy một lần này nhé.”
 
Thư Minh Yên ngọt ngào mỉm cười: “Con không buồn, cảm ơn chú nhỏ hôm nay đã dẫn con đến khu vui chơi.”
 
Mộ Du Trầm vươn tay véo má cô, thở dài: “Nhóc con này, sao cứ luôn ngoan hiền như vậy thế?”
 
Anh nghĩ rồi lại nói: “Thật ra quyển sách đó ta cũng đọc hết rồi, nếu con muốn xem thì sau này ta sẽ kể lại cho con nghe nhé.”
 
Hai mắt Thư Minh Yên sáng lên, lại có chút do dự: “Quyển sách đó rất dày, có thể kể hết không?”
 
Mộ Du Trầm quẹt nhẹ chóp mũi cô, biếng nhác nói: “Vậy mỗi ngày đều kể, kể đến khi nhóc con nhà chúng ta nghe chán ngấy thì thôi, có được không?”
 
“Thật sao?” Thư Minh Yên bán tín bán nghi, trên mặt khó nén được vẻ kích động.
 
“Chú nhỏ đã bao giờ gạt con chưa?” Mộ Du Trầm cười cười, giơ ngón út lên: “Nếu không tin thì chúng ta ngoéo tay nhé.”
 
Hôm đó Du Uyển Ngưng đau lòng muốn chết, với anh họ thì cô ta cầu gì được đó, chỉ cần là thứ cô ta muốn thì anh họ đều sẽ cho cô ta.
 
Thế nhưng lại không giống với cách anh họ đối xử với Thư Minh Yên, anh luôn quan tâm đến cảm xúc của Thư Minh Yên, hành động lại vô cùng thân thiết với Thư Minh Yên.
 
Cô ta chợt cảm thấy, quyển sách trong tay không còn hay nữa!
 

 
Trong thư phòng phía nam trên lầu hai, Du Vĩnh Tiến đang ngồi xe lăn, cầm quyển sách trong tay, ngơ ngác nhìn chim chóc đậu trên cột điện bên ngoài đến ngây người.
 
Mộ Du Trầm đẩy cửa tiến vào, tầm mắt rơi xuống tấm chăn đang đắp trên chân Du Vĩnh Tiến, trong mắt xẹt qua tia phức tạp.
 
Đứng ở cửa im lặng chốc lát, anh mới khẽ lên tiếng: “Cậu.”
 
Nhận ra Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên đang tiến vào, Du Vĩnh Tiến quay đầu lại, ông ta gỡ cặp kính viễn thị xuống, thân thiện mời hai người ngồi.
 
Nghe nói cả hai đã lĩnh chứng, Du Vĩnh Tiến cực kỳ vui mừng, ngón trỏ ấn ấn vào Mộ Du Trầm: “Con đó, biết tự nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của mình rồi, cũng đâu còn nhỏ nữa, sớm lập gia đình là chuyện tốt.”
 
“Cậu nói đúng.” Đối mặt với Du Vĩnh Tiến, Mộ Du Trầm bày ra vẻ kính trọng: “Ngày hôm qua con và Minh Yên vừa lĩnh chứng, hôm nay con dẫn cô ấy đến gặp cậu.”
 

Ánh mắt Du Vĩnh Tiến đảo mắt nhìn hai người, trong ánh mắt lộ ra nụ cười ấm áp: “Rất tốt, trai tài gái sắc, cậu rất vừa lòng. Sau này các con phải chung sống thật hạnh phúc, hoà thuận vui vẻ, không được cãi nhau, phải đối xử tốt với Minh Yên.”
 
Mộ Du Trầm: “Vâng thưa cậu, đợi sau khi đã quyết định ngày tổ chức hôn lễ, cậu nhất định phải tham gia đó, con sẽ đích thân tới đón cậu.”
 
“Được, hôn lễ của Tiểu Du Trầm nhà chúng ta, đương nhiên cậu phải đi chứ!” Du Vĩnh Tiến bỗng cảm khái nói: “Chớp mắt một cái mà Du Vãn đã đến Lan Thành mấy năm rồi. Vài hôm trước con bé còn gọi điện cho cậu, cô con gái nhà nó rất ngoan và thông minh, miệng còn rất ngọt, nghe nói sắp đi nhà trẻ rồi.”
 
Mộ Du Trầm cười: “Con nhóc đó cũng không ngoan đâu ạ, rất thích khóc, vì cậu là anh trai của bà ngoại nên con bé rất thích, miệng mới ngọt như vậy.”
 
Du Vĩnh Tiến cười ha hả, nhìn Thư Minh Yên ngoan hiền ngồi bên cạnh Mộ Du Trầm, trêu chọc anh: “Các con kết hôn rồi cũng lo sinh một đứa đi, cho nhà cửa thêm náo nhiệt.”
 
Vốn dĩ Thư Minh Yên chỉ định dựng tai lên nghe cuộc hội thoại của họ, bây giờ có dính dáng đến mình, mặt cô đột nhiên có chút nóng.
 
Cô nhìn Mộ Du Trầm, trên mặt người đàn ông chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trán giãn ra, tâm tình thoải mái.
 
Anh luôn cau mày nên hiếm khi thấy được vẻ mặt ôn hoà như vậy.
 
Mộ Du Trầm cũng không giải thích rằng Thư Minh Yên vẫn còn đang đi học: “Cậu yên tâm, chuyện con cái, tụi con sẽ cân nhắc.”
 
Anh ghé mắt nhìn, chạm phải ánh mắt có chút kinh ngạc của Thư Minh Yên.
 
Hàng mi đen dày của cô gái khẽ run run, lập tức ngoảnh sang một bên, mím môi cúi đầu, ngượng ngùng không nói lời nào.
 
Trò chuyện thêm một lát thì bên ngoài thư phòng có người gõ cửa, tất cả đều nhìn về phía cửa.
 
Du Uyển Ngưng cầm tay nắm cửa, ló đầu vào: “Bố à, mẹ gọi anh họ và chị dâu xuống ăn hoa quả.”
 
Du Vĩnh Tiến nghe vậy thì cười nói với Mộ Du Trầm: “Mau dẫn Minh Yên xuống đi, ngày hôm qua mợ con đã đi chợ mua rất nhiều đào mật về, rất mọng nước, cực kỳ ngọt.”
 
Mộ Du Trầm thản nhiên lườm Du Uyển Ngưng một cái, ngầm có ý cảnh cáo.
 
Du Uyển Ngưng chột dạ mà đảo mắt lung tung: “Anh họ, mau xuống nhé, mẹ em đang chờ.”
 
Mộ Du Trầm đứng dậy, đầy tôn trọng nói: “Cậu, con và Minh Yên còn chút việc phải làm, lát nữa gặp mợ rồi tụi con sẽ rời đi, hôm nào sẽ qua thăm cậu tiếp.”
 
Du Vĩnh Tiến nghĩ ngợi một lát rồi tỏ vẻ đã hiểu, ông ấy gật đầu: “Nếu đã vậy thì các con cứ bận việc quan trọng đi, không giữ hai đứa ở lại ăn cơm nữa.”
 
Nói xong, ông ấy đẩy xe lăn chầm chậm đến trước bàn sách, mở ngăn kéo ra, lấy một bao lì xì: “Cậu đã chuẩn bị thứ này cho con từ lâu lắm rồi, chờ ngày nào đó con dẫn bạn gái về nhà.”
 
Du Vĩnh Tiến tươi cười đưa lì xì: “Minh Yên, đây là chút tâm ý của cậu, con đừng chê ít nhé.”
 
Thư Minh Yên nhìn Mộ Du Trầm, thấy anh gật đầu, cô mới giơ hai tay nhận lấy: “Cảm ơn cậu.”
 
Du Uyển Ngưng đứng cạnh đó nhìn thấy cảnh tượng này thì mặt xệ xuống, chẳng qua lúc này không ai chú ý đến cô ta.
 
Mộ Du Trầm đang định từ chối thì Du Vĩnh Tiến đã ngắt lời anh: “Đây là tiền cho Minh Yên.”
 
Mộ Du Trầm cười: “Vâng, con biết rồi ạ.”
 
Bước ra khỏi thư phòng, khi xuống cầu thang, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm đi trước, Du Uyển Ngưng không cam lòng mà đi phía sau hai người.
 
Vừa mới xuống mấy bậc, Du Uyển Ngưng đột nhiên hỏi một câu: “Anh họ, chẳng lẽ anh không muốn cưới chị San của em, nhưng không có cách nào ăn nói với mẹ em nên mới lĩnh chứng với Thư Minh Yên sao? Vậy thì chuyện kết hôn của hai người cũng quá tuỳ tiện rồi.”
 
Thư Minh Yên hơi giật mình, cô quay đầu liếc mắt nhìn Du Uyển Ngưng một cái.
 
Du Uyển Ngưng cười khiêu khích cô, vẻ mặt đắc ý như muốn nói với cô rằng: Không ngờ tới chứ gì, cô chỉ là công cụ để anh họ trốn tránh hôn sự thôi.
 
Bỗng nhiên Thư Minh Yên cảm thấy người này có chút buồn cười.
 
Mộ Du Trầm có lợi dụng cô để trốn tránh hôn sự hay không thì cô không biết, nhưng cô gả cho Mộ Du Trầm là vì muốn trốn hôn sự với Mộ Tri Diễn, đây là sự thật.
 
Cho dù lời Du Uyển Ngưng nói là thật, thì cô cũng không cảm thấy Mộ Du Trầm có vấn đề gì cả.
 
Mà ngược lại, cô còn cảm thấy Mộ Du Trầm sẽ bớt thiệt thòi hơn.
 
Hơn nữa, nếu thật sự Mộ Du Trầm vì không thích cái cô San gì đấy kia, nên mới đi lĩnh chứng cùng cô, vậy cô San kia cũng quá mất mặt rồi.
 
Du Uyển Ngưng mở miệng một tiếng là gọi chị San, nếu quan hệ giữa hai người thật sự tốt, thì khi người chị em tốt của mình bị người ta ghét bỏ, liệu cô ta có đắc ý như vậy không?
 
Không biết ăn gì để lớn mà đầu óc lại ngu ngốc như vậy.
 
Sau khi nhận thấy Thư Minh Yên có chút coi thường mình, thậm chí còn dùng ánh mắt thương hại như thông cảm cho kẻ thiểu năng, Du Uyển Ngưng ngây người hai giây, quả thật không sao nói rõ, thậm chí còn có chút tức giận: “Thư Minh Yên, sao cô lại nhìn tôi như vậy chứ, đây là ánh mắt gì?”
 
Thư Minh Yên chớp chớp mắt, khi nhìn sang Mộ Du Trầm thì vẻ mặt lại vô cùng hoang mang, trông rất ngoan hiền.
 
Như thầm nói với Mộ Du Trầm rằng, cô cũng chưa làm gì cả, không biết tại sao Du Uyển Ngưng lại hỏi như vậy.
 
Du Uyển Ngưng bị cô làm cho mộng mị, rõ ràng lúc nãy không phải là biểu cảm này.
 
Cô ta cho rằng, anh họ đã cưới về một con trà xanh.
 
Du Uyển Ngưng còn chưa hiểu rõ tình hình, Mộ Du Trầm đã nhìn cô ta, cất giọng lạnh lùng không có chút hơi ấm: “Du Uyển Ngưng, em thật sự cho rằng lòng khoan dung của anh không có đáy sao?”
 
Ánh mắt lạnh thấu xương và hung ác của anh khiến Du Uyển Ngưng sững sờ, niềm vui sướng khi kẻ khác gặp hoạ trước đó đã biến mất không còn dấu vết.
 
Mộ Du Trầm dẫn Thư Minh Yên xuống lần.
 
Thư Minh Yên nghĩ tới biểu cảm ngây ngốc vừa rồi của Du Uyển Ngưng thì cảm thấy buồn cười, bả vai không nhịn được run lên.
 
Đi đến bậc thang cuối cùng, ánh sáng còn sót lại nơi khoé mắt của Mộ Du Trầm liếc nhìn Thư Minh Yên một cái: “Giỡn vui không?”
 
Thư Minh Yên ngẩng đầu, vô cùng khó hiểu: “Gì cơ?”
 
Đôi mắt trong veo của cô còn lộ ra vẻ vô tội.
 
Mộ Du Trầm nghẹn lại trước dáng vẻ này của cô, anh híp mắt, miết nhẹ đầu ngón tay cô như một sự trừng phạt.
 
Cô rụt tay lại, giấu ra sau lưng.
 
Mộ Du Trầm rũ mắt nhìn cô chằm chằm, hơi đổ người về phía trước, khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo kia chớp mắt một cái đã ở rất gần cô.
 

Thư Minh Yên bất ngờ không kịp đề phòng, đôi đồng tử phóng to, muốn lùi ra sau để tránh đi, không ngờ phía sau là vách tường, lưng cô dính vào tường, đã hết đường trốn.
 
Cô giương mắt nhìn khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc kia, nói thầm trong lòng, chẳng lẽ anh không phải muốn thử cô, mà thật sự anh đã nhìn thấy ánh mắt cô nhìn Du Uyển Ngưng khi nãy?
 
Không phải chứ.
 
Người đàn ông cách cô rất gần, hơi thở ấm áp phả tới khiến Thư Minh Yên hoảng loạn không dám thở mạnh, cô nhanh trí cong môi cười với anh: “Chú nhỏ, có việc gì sao?”
 
“Thư Minh Yên.” Anh dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên, quan sát đôi mắt tuyệt đẹp trong veo không chút bụi trần của cô, khoé môi khẽ nhếch lên, áp sát bên tai cô, giọng nói êm tai, trầm thấp: “Em lại giả vờ.”
 
Thư Minh Yên: “…”
 
Tiêu rồi, anh thật sự đã nhìn thấy.
 
Nếu là vậy, sao vừa rồi anh không vạch trần cô? Mà còn quở trách Du Uyển Ngưng.
 
Thư Minh Yên cảm thấy, cô thật sự không thể nhìn thấu Mộ Du Trầm.
 
“Mộ tổng.” Một giọng nói dịu dàng trong veo truyền đến, kéo ý thức của Thư Minh Yên tro về.
 
Du Uyển Ngưng lên lầu gọi người xuống, Tô Bối San và Tô Anh Lam đã chờ ở dưới khá lâu nhưng vẫn chưa thấy người.
 
Tô Bối San nói muốn lên xem thử, không ngờ lại trông thấy cảnh tượng thân mật của Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên ngay đầu cầu thang.
 
Mộ Du Trầm bề ngoài thì giữ mình trong sạch, có tiếng là không gần phụ nữ, ngay cả với em gái Du Uyển Ngưng, anh cũng không thích động chạm tay chân.
 
Anh có tiền, có sắc, lại là ông chủ của Diệu Khởi Ảnh Nghiệp, nữ minh tinh trong giới showbiz thích anh nhiều vô số kể, nhưng nhiều năm trôi qua, từ trước đến giờ vẫn chưa có người nào có thể đến gần anh dù chỉ một chút.
 
Đây là lần đầu tiên Tô Bối San nhìn thấy, anh thân mật với một người phụ nữ.
 
Hơn nữa nhìn thoáng qua, thì có lẽ là do anh chủ động.
 
Sắc mặt Tô Bối San chợt tái đi, hai tay buông xuống siết chặt thành nắm đấm, gượng cười nói: “Mộ tổng, em gái Ngưng Ngưng đâu rồi ạ?”
 
Thư Minh Yên không tự nhiên mà nhanh chóng đẩy Mộ Du Trầm ra, khi nhìn thấy Tô Bối San, cô có chút kinh ngạc.
 
Chị San trong miệng Du Uyển Ngưng, thì ra là cô ta.
 
Tô Bối San là sinh viên khoa diễn xuất của đại học P, cũng xem như là bạn cùng trường với Thư Minh Yên, chỉ hơn cô vài khoá.
 
Từ lúc ra mắt đến nay, cô ta đã đóng khá nhiều phim điện ảnh và truyền hình.
 
Nhưng không biết vì mắt nhìn không tốt hay là vận khí không cao, hay vấn đề nằm ở diễn xuất, tóm lại là vì lý do nào đó, cô ta không có tác phẩm nào thành danh, đến bây giờ cũng chỉ dựa vào hình tượng “thanh thuần + học bá” để pr bản thân, nên có chút danh tiếng trong giới giải trí.
 
Tô Bối San gọi Mộ Du Trầm là Mộ tổng, có lẽ cô ta là nghệ sĩ hợp đồng của Diệu Khởi Ảnh Nghiệp.
 
Họ Tô, lại gọi Du Uyển Ngưng là em gái, vừa gọi Du Uyển Ngưng còn nói Tô Anh Lam muốn xúc tiến hôn sự của Mộ Du Trầm và Tô Bối San.
 
Với quan hệ này, người trước mắt có lẽ là cháu gái bên nhà mẹ của Tô Anh Lam, chị họ của Du Uyển Ngưng.
 
Dựa theo sự quan tâm của Mộ Du Trầm dành cho người nhà họ Du, vậy chỗ dựa vững chắc sau lưng Tô Bối San trong giới giải trí có thể chính là Mộ Du Trầm?
 
Vừa phân tích xong xuôi, Thư Minh Yên nhìn Tô Bối San, rồi nhìn lại Mộ Du Trầm, cô suy nghĩ một lát.
 
Lúc này Du Uyển Ngưng đang chầm chậm từ trên lầu đi xuống.
 
Tô Bối San thấy cô ta thì nhanh chóng đi tới, vẻ mặt thân thiết: “Uyển Ngưng, em sao vậy?”
 
Du Uyển Ngưng vừa bị Mộ Du Trầm giáo huấn, cả người có chút ủ rũ, cúi đầu không nói lời nào, chỉ bất mãn lườm Thư Minh Yên một cái, nhưng lại sợ Mộ Du Trầm mắng tiếp nên chỉ trong một giây đã vội vàng dời tầm mắt.
 
Thư Minh Yên chú ý tới phản ứng thú vị muốn lườm mà không dám lườm này của cô ta, lập tức cảm thấy buồn cười.
 
Bình thường Du Uyển Nhưng rất tuỳ hứng, được nuông chiều đến kiêu ngạo, nhưng thật ra lại có chút ngu ngơ.
 
Lúc cô ấy không quấy phá người khác, thậm chí Thư Minh Yên còn nghĩ rằng cô ta rất đáng yêu.
 
Chỉ là không biết sử dụng đầu óc đúng cách, thoạt nhìn có vẻ kiêu ngạo và ương bướng, ngang ngược đến mức không chịu được, nhưng thật ra chỉ là một chú hổ giấy, vừa chọc đã rách, vừa đốt đã cháy.
 
Thư Minh Yên cũng không hoàn toàn chán ghét Du Uyển Ngưng, miệng cô ta mắng người nhưng trong lòng lại không nghĩ quá nhiều, toàn bộ tâm tư đều viết rõ trên mặt, không biết cách giở trò, mánh khóe trong bụng liếc mắt một cái là nhìn ra, căn bản là không thể tạo ra sóng gió.
 
Về tính cách khiến người ta không thích, hoàn toàn là do cô ta bị nuông chiều đến hư người.
 
Tô Anh Lam trong phòng khách nghe thấy động tĩnh thì chủ động đi tới, phát hiện mọi người đều đang vây quanh đầu cầu thang.
 
Cô ta cười nói với Mộ Du Trầm: “Sao lại đứng ở đây thế, mau tới sô pha ngồi đi, hoa quả đều cắt xong hết rồi.”
 
Hình như Mộ Du Trầm có vẻ không vui khi thấy Tô Bối San xuất hiện, anh kéo Thư Minh Yên đi về phía trước, nói với Tô Anh Lam: “Mợ, con và Minh Yên còn chút việc, không cần ngồi đâu.”
 
Tô Anh Lam liếc mắt nhìn Tô Bối San đứng bên cạnh, gấp gáp: “Sao vừa tới đã đi rồi? Mau ngồi xuống đi.”
 
Dừng lại hai giây, bà ta cười nói: “Trong phòng khách mợ đã chuẩn bị đào mật, rất ngọt, còn đã được ướp lạnh, con và Minh Yên ở lại một chút đi. Cậu con rất thích món này nên từ sáng sớm đã dặn mợ mua, đợi các con tới thì nhất định phải cho ăn thử.”
 
Nhớ đến ánh mắt mong chờ vừa rồi của cậu, Mộ Du Trầm không từ chối nữa, anh cùng Thư Minh Yên đi tới phòng khách, ngồi xuống sô pha.
 
Du Uyển Ngưng đi theo ngồi ở góc sô pha, xoay đầu thì phát hiện chị họ Tô Bối San vẫn chưa ngồi, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng mẹ cô.
 
Tô Anh Lam và Mộ Du Trầm ngồi đối diện nhau, với vị trí đó vừa hay có thể ngắm nhìn Mộ Du Trầm.
 
Tô Anh Lam lấy đào mặt đã được cắt xong và ướp lạnh ra cho Thư Minh Yên: “Minh Yên mau ăn thử đi.”
 
Thư Minh Yên dùng nĩa gắp một miếng: “Cảm ơn mợ.”
 
Tô Anh Lam cười cười, quay đầu nhìn Tô Bối San đứng phía sau một cái, như có gì đó muốn nói với Mộ Du Trầm: “Mợ có một chuyện muốn tìm con giúp đỡ.”
 
Mộ Du Trầm siết nĩa ăn trong tay, nhìn quả đào mật ghim trên đó, vẻ mặt âm u, vui buồn khó đoán.
 
Anh vẫn không lên tiếng, không nói sẽ giúp, hay không giúp, thậm chí ngay cả hỏi lại cũng không hỏi.
 
Tô Anh Lam gượng cười, lại nói: “Con và San San là có duyên không có phận, mợ cũng không ép buộc, nhưng…”
 
“Mợ, trước mặt vợ con, nói con và người khác có duyên không có phận, e là không hay lắm.” Anh buông miếng đào mật kia xuống, giương mắt nhìn Tô Anh Lam, không hề có vẻ tôn trọng như khi nói chuyện với Du Vĩnh Tiến: “Con và cô Tô không quen biết nhau, không có phận, cũng chưa bao giờ có duyên.”
 
“Phải phải phải, mợ nói sai rồi. Nhưng San San cháu gái của mợ, trước kia mợ từng đề cập đến một vai diễn với con, San San rất thích vai diễn đó, nếu được thì con có thể giúp con bé một chút không?”
 
Sợ Mộ Du Trầm không nhớ rõ, Tô Anh Lam nhắc lại cho anh: “Chính là vai diễn Tây Thi trong bộ phim 《 Tranh giành Xuân Thu 》.”
 
Thư Minh Yên vừa ăn một miếng đào mật, vốn chỉ định xem náo nhiệt, nhưng khi bất ngờ nghe thấy câu nói này thì cô lập tức ho khan dữ dội.
 
Không cẩn thận đã ngắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người, Tô Bối San nhíu mày nhìn cô.
 
Tô Anh Lam cũng có chút không vui.
 
Mộ Du Trầm lấy cho cô một tờ khăn giấy, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã ho tới đỏ bừng thì giọng điệu ân cần: “Không sao chứ? Có cần uống nước không?”
 
Thư Minh Yên lấy khăn giấy lau miệng rồi nhanh chóng lắc đầu: “Không sao, mọi người nói chuyện tiếp đi.”
 
Tây Thi trong bộ phim 《 Tranh giành Xuân Thu 》, là một trong tứ đại mỹ nhân của lịch sử cổ đại, cũng là vai nữ quan trọng nhất trong bộ phim này, Tô Bối San cũng dám nghĩ đến sao!
 
Thư Minh Yên ngẩng đầu nhìn cô gái có khuôn mặt dường như đã chỉnh sửa mũi và cằm kia.
 

Theo Thư Minh Yên biết, vai diễn Tây Thi vẫn chưa được quyết định, bởi vì đạo diễn Quách rất xem trọng nên vẫn còn đang cân nhắc.
 
Không nói đến việc 《 Tranh giành Xuân Thu 》 là hạng mục trọng điểm của Quân Tứ Tinh Đồ trong năm nay, nhưng Tinh Đồ và Diệu Khởi vốn là đối thủ cạnh tranh, sao Mộ Du Trầm có thể quản đến việc chọn lựa diễn viên của người ta chứ.
 
Cho dù có thể quản được, đạo diễn Quách cho Mộ Du Trầm ít mặt mũi thì Tô Bối San cũng không thể lọt vào mắt ông ấy.
 
Rất nhiều nữ minh tinh đang hot muốn có vai diễn này, nhưng đạo diễn Quách vẫn chưa nhìn trúng ai, huống chi là Tô Bối San?
 
Tô Anh Lâm cũng rất tự tin khi đề cao cháu gái mình: “San San có vẻ ngoài xinh đẹp, mảng diễn xuất cũng được đào tạo qua trường lớp chuyên nghiệp, mợ cảm thấy con bé có thể diễn được vai Tây Thi, nó sẽ đảm nhận được tốt thôi. Người ngoài đều nói con bé không có tác phẩm nào, chẳng phải vì trước nay nó không có vai diễn nào tốt sao, lần này có con giúp con bé, cho con bé một cơ hội, chắc chắn nó sẽ nổi tiếng.”
 
Du Uyển Ngưng cũng hùa theo: “Đúng đó anh họ, chuyện này đối với anh mà nói quá dễ dàng, anh giúp chị San đi.”
 
Mộ Du Trầm trừng mắt nhìn Du Uyển Ngưng: “Em còn có lòng quản người khác à, lo quản bản thân mình cho tốt đi. Từ lúc tốt nghiệp đến giờ, em đổi bao nhiêu việc rồi hả?”
 
Hôm nay Du Uyển Ngưng đã bị mắng ba lần: “…”
 
Mộ Du Trầm nhìn Tô Anh Lam, đi thẳng vào vấn đề: “Mợ, chuyện này e là con không giúp được, nghệ sĩ của Diệu Khởi mà đi quay phim của Tinh Đồ, sẽ thuộc loại vi phạm hợp đồng.”
 
Tô Anh Lam: “Vậy chẳng phải Diệu Khởi cũng sắp bấm máy bộ phim nào sao, tên 《 Quan Sơn Nguyệt 》 gì đấy, nghe nói là kịch bản song nữ chủ, còn là đại IP*, con sắp xếp cho San San vai nữ chính là được mà, như vậy là đã giúp nó rồi.”
 
* đại IP: chỉ các phim chuyển thể từ tiểu thuyết; game; hoạt hình đã có độ hot và lượng người hâm mộ nhất định
 
“Chuyện này không công bằng với những diễn viên khác, nếu cô Tô muốn vai diễn thì tốt nhất vẫn nên dựa vào bản lĩnh của chính mình.”
 
“Cái này không được, cái kia cũng không được.” Trên mặt Tô Anh Lam lộ vẻ không vui: “Bây giờ con nói công bằng công minh, nhưng bữa tiệc mấy hôm trước, con lại nói với mọi người rằng Thư Minh Yên là người con che chở, chuyện này đã lan truyền khắp giới giải trí rồi. Con có thể che chở cho Thư Minh Yên, sao lại không thể giúp đỡ San San chứ?”
 
Chuyện bữa tiệc đêm hôm đó, cứ cho là trong giới giải trí sẽ lan truyền tin đồn, nhưng Tô Anh Lam là một người ngoài vòng giải trí, nếu không phải có người thổi gió bên tai thì làm sao bà ta biết được chứ?
 
Còn có kịch bản nào hay của Diệu Khởi, bà ta cũng biết rõ mồn một.
 
Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Du Trầm liếc nhìn Tô Bối San đứng phía sau Tô Anh Lam.
 
Tô Bối San lo sợ khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy, sau lưng như bị gai đâm, mặt tái nhợt.
 
Cô ta đẩy nhẹ vai Tô Anh Lâm, nhỏ giọng nói: “Bác à, Mộ tổng không giúp cũng không sao, chúng ta cũng đừng làm phiền anh ấy.”
 
Bây giờ Tô Anh Lam lại càng tức giận.
 
Bà ta chân trước còn muốn gả cháu gái cho Mộ Du Trầm, nhưng chưa được vài ngày thì Mộ Du Trầm đã đi lĩnh chứng cùng với Thư Minh Yên, hôm nay tìm anh nhờ giúp đỡ, anh lại cứ một mực từ chối, ngày càng không để người mợ như bà ta vào mắt.
 
Tô Anh Lam cười cười: “Con không muốn giúp cũng được, mợ không ép, để mợ tìm Mộ Du Vãn xem thử tình hình thế nào. Nghe nói chồng con bé Giản Quý Bạch là một trong những nhà đầu tư cho đoàn phim 《 Tranh giành Xuân Thu 》, chắc chắn lời nói sẽ có sức ảnh hưởng đến đạo diễn Quách. Nhiều năm như vậy, mợ cũng chưa từng yêu cầu Mộ Du Vãn điều gì, lần này nếu nhờ con bé thì không chừng với tính cách mềm mỏng kia, hẳn là sẽ chịu giúp, chỉ là không biết có ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của nó và Giản Quý Bạch hay không thôi, dù sao chỉ là liên hôn, mối quan hệ cũng không quá bền vững.”
 
Đột nhiên giọng điệu của Mộ Du Trầm trở nên sắc bén, trong mắt lộ ra tia rét lạnh: “Mợ đang uy hiếp con?”
 
Phòng khách chợt yên tĩnh, Tô Anh Lâm âm thầm hít một ngụm khí lạnh, có chút kinh sợ bởi khí thế của Mộ Du Trầm.
 
Bà ta lấy lại bình tĩnh, mặt không đổi sắc, còn cố kiềm nước mắt: “Mợ không muốn uy hiếp con, là do chính miệng con nói, nếu có việc gì thì đến tìm con, đừng quấy rầy đến cuộc sống của Mộ Du Vãn. Chị em các con yêu thương nhau như vậy, sao lại không thể thông cảm cho người mợ này chứ, mợ chỉ có một anh trai, San San là con gái bảo bối của anh ấy, người làm bác này, có thể không thương con bé sao?”
 
“Đều do cậu con vô dụng, nếu không thì mợ cần gì phải nhờ đến con chứ? Chỉ trách mợ nhất thời mù quáng nên chọn sai người, trong lòng cậu con không hề có gia đình này, lúc trước vì chị em các con mà ông ấy đã suýt mất mạng, vốn dĩ ông ấy không hề nghĩ tới ngày tháng sau này của mợ và Uyển Ngưng sẽ ra sao nếu ông ấy không còn! Uyển Ngưng đáng thương, bởi vì hai đứa mà con bé đã suýt không còn trên đời này nữa…”
 
Tô Anh Lam nói xong thì chợt nghẹn ngào không thôi, nước mắt liên tục rơi xuống.
 
Du Uyển Ngưng sửng sốt bởi hành động của mẹ mình, chẳng phải đã nói sẽ không nhắc đến mấy chuyện mắc nợ này trước mặt anh họ sao, không chơi lá bài tình cảm sao.
 
Sao bây giờ mẹ cô ta lại tự mình kể khổ chứ?
 
Chắc anh họ nghe xong sẽ cảm thấy rất khó chịu.
 
Trên sô pha, Mộ Du Trầm thu lại ánh mắt sắc bén, anh mím môi không nói lời nào.
 
Du Uyển Ngưng nhìn anh, nhất thời có chút đau lòng, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
 
Thư Minh Yên đang vừa ăn đào mật, vừa xem bản thân như không khí cũng cảm thấy giật mình.
 
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy Mộ Du Trầm mất tinh thần như vậy, cứ như bị người ta nắm thóp.
 
Thì ra Mộ Du Trầm đối xử đặc biệt với nhà họ Du, là đều có nguyên nhân.
 
Thư Minh Yên có thể cảm nhận được, Mộ Du Trầm đang muốn thoả hiệp.
 
Lời nói hôm nay, có lẽ chính là đòn chí mạng của Tô Anh Lam, chỉ cần dùng nó đối phó với Mộ Du Trầm thì bách phát bách trúng.
 
Không biết đã im lặng bao lâu, lúc anh mở miệng thì giọng đã khàn khàn: “Mợ, chuyện này, con…”
 
“Chồng à, anh đừng lo.” Thư Minh Yên kéo tay Mộ Du Trầm, cắt ngang lời anh: “Mợ một lòng yêu thương cháu gái mình, em có thể hiểu được, chẳng qua đây chủ yếu là chuyện của chính cô Tô, anh và mợ nói chuyện nửa ngày trời, nhưng chúng ta vẫn chưa biết được suy nghĩ của đương sự thế nào mà.”
 
Mộ Du Trầm ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo lanh lợi của Thư Minh Yên, bên tai vẫn còn quanh quẩn cách gọi vừa rồi của cô.
 
Anh cúi đầu, tầm mắt rơi xuống hai bàn tay đang vòng lấy cánh tay anh, ngón tay cô gái thon dài, da trắng như ngọc, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
 
Thư Minh Yên không chú ý đến tầm mắt của Mộ Du Trầm, chỉ nhìn Tô Bối San đang đứng phía sau Tô Anh Lam, mỉm cười, chuyển đề tài một cách vô cùng tự nhiên: “Cô Tô, đừng chỉ đứng mãi như vậy chứ, cô thấy thế nào?”
 
Nụ cười hiền hoà vô hại của Thư Minh Yên lại khiến Tô Bối San trở thành tiêu điểm, da đầu cô ta căng thẳng.
 
Tô Bối San nắm chặt góc áo, lộ ra nụ cười gượng gạo.
 
Bị Thư Minh Yên hỏi như vậy, đương nhiên cô ta không thể nói thẳng rằng, muốn Mộ Du Trầm sắp xếp vai diễn cho cô ta, nếu không sẽ khiến bản thân trở thành một người ích kỷ, không hiểu chuyện.
 
Cô ta cân nhắc một hồi, mới cụp mắt dịu dàng nói: “Đều do tôi không tốt, hại bác và Mộ tổng dấy lên tranh cãi, còn khiến bác nhớ lại chuyện đau buồn.”
 
Cô ta chân thành cúi rạp người xuống: “Bác, trách con không có bản lĩnh, làm liên luỵ đến bác, sau này con nhất định sẽ cố gắng trau dồi diễn xuất tốt hơn, để báo đáp tấm lòng yêu quý của bác dành cho con.”
 
Tô Bối San liên tục nói xin lỗi, nhưng lại không nhắc gì đến việc từ chối xin vai diễn.
 
Thư Minh Yên kéo khoé môi, làm bộ như không hiểu ý trong câu nói của cô ta: “Cố gắng nâng cao diễn xuất, cô Tô tự kiểm điểm bản thân rất tốt, tôi cực kỳ đồng ý. Trình độ diễn xuất tốt hơn rồi, còn sợ không có vai diễn nào sao? Những ai trong giới giải trí thích móc nối đi cửa sau thì hầu như đều là mấy người không đủ học vấn, không tự tin vào nhan sắc của bản thân, tôi cho rằng chị Tô không phải loại người này.”
 
Tô Bối San: “…”
 
Thư Minh Yên nói với Tô Anh Lam, người đã ngừng khóc từ nãy giờ: “Mợ, con biết mợ muốn tốt cho chị Tô, muốn giúp chị ấy nhẹ lòng hơn, nhưng mợ nhất định phải thương lượng với chị ấy trước, cách thương yêu của mợ như vậy, cùng với lời chị Tô đã nói khi nãy, rõ ràng là chị ấy rất không tán thành.”
 
Tô Bối San: “…”
 
Thư Minh Yên: “Bây giờ mạng xã hội phát triển như vậy, thật khó để trở thành một nghệ sĩ trong làng giải trí. Nếu nói sai điều gì đó thì sẽ lập tức bị lọt vào danh sách đen. Chị Tô luôn giữ hình tượng thanh thuần khiêm tốn mà, nếu mợ kêu chồng con sắp xếp vai diễn cho chị ấy, lỡ như bị đồn ra bên ngoài chị ấy không có thực lực, còn là người trong gia đình, nếu bị dán cái mác này lên người, thì sau này sẽ không dễ dàng tháo xuống đâu. Chị Tô cũng vừa nói rồi, chị ấy biết mình diễn xuất không tốt, vẫn nên luyện tập nhiều tập thôi, đi bước nào chắc bước đó, mọi người đều tôn trọng ý nguyện của chị ấy.”
 
Tô Bối San: “…”
 
Lời cô ta vừa nói có thể lý giải ra như vậy sao? Thư Minh Yên này cũng quá biết cách cắt câu lấy nghĩa rồi!
 
Vốn dĩ cục diện đang rất tốt, bây giờ bị Thư Minh Yên làm cho đảo lộn, nếu bác tiếp tục giúp đỡ chính là làm trái nguyện vọng của cô ta, thì sẽ lập tức mất đi lập trường của mình.
 
Mấu chốt là cô ta không thể nào cãi lại.
 
Tô Bối San tức đến đỏ mặt, lườm Thư Minh Yên.
 
Nhưng đối phương vẫn luôn cười tươi như hoa: “Chị Tô, lời tôi nói không đúng sao? Nếu chị có suy nghĩ nào khác thì cứ nói ra, không sao, hôm nay đang bàn bạc chuyện của chị mà, chị là đương sự nên cứ nói thoải mái.”
 
Tô Bối San siết chặt nắm tay rồi buông ra, duy trì thái độ như xưa: “Lời em gái Minh Yên chính là suy nghĩ trong lòng con, bác không cần lo lắng cho con, con sẽ tự mình cố gắng.”
 
Đã đạt được mục đích, giọng điệu của Thư Minh Yên lại trở nên xa cách như lúc trước: “Chị Tô cũng đừng gọi tôi là em gái, chúng ta cũng không thân quen, chị là nghệ sĩ hợp đồng dưới trướng Diệu Khởi, sau này vẫn nên gọi tôi là Mộ phu nhân đi.”
 
Tô Bối San: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.