Bạn đang đọc Rước hôn – Chương 11:
Thư Minh Yên vừa mới đi tới cửa, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện nhốn nháo trong phòng khách.
Hàng Lệ Cầm: “Bố, sao hôm nay bố lại phạm phải chuyện hồ đồ như vậy, em ba và Minh Yên có vai vế chênh lệch thế nào, sao bố có thể cho phép hai người họ đi lĩnh chứng chứ?”
Ông cụ Mộ: “Trước kia ta và ông nội của Minh Yên là bạn học cùng trường, lại không có huyết thống gì, chênh lệch vai vế là thế nào hả?”
Hàng Lệ Cầm: “Dù sao đi nữa, Minh Yên đã gọi em ba là chú nhiều năm vậy rồi, đây chính là sự thật. Làm gì có chuyện cháu gái gả cho chú của mình chứ?”
“Gì mà cháu gái, rõ ràng là cháu dâu, chú nhỏ làm như vậy chính là cướp vợ người khác rồi còn gì!” Mộ Tri Diễn cũng mặc kệ, tuy rằng cả đời này anh ta chưa từng dám ăn nói như thế: “Ông nội, ông cũng biết con thích Minh Yên mà, ông cũng đã nói, Minh Yên chính là vợ tương lai của con, tất cả mọi người trong nhà họ Mộ đều đã ngầm thừa nhận, trong lòng chú nhỏ cũng rõ ràng chuyện này, bây giờ chú ấy lại đi lĩnh chứng với Minh Yên, vậy con phải làm sao đây? Con rất uất ức, ông nội ông không thể bất công như vậy được!”
Ông cụ ngồi trên sô pha, đặt cây gậy ba toong trước mặt, cánh tay tuỳ ý gác lên, sâu xa nói: “Trước kia ông nói muốn gả Minh Yên cho con thì không tính là thiên vị cho con sao? Nhưng người ta không thích con mà thích chú nhỏ của con, ông còn làm thế nào được chứ? Ông cũng không phải kiểu trưởng bối phong kiến, con muốn ông chia rẽ đôi uyên ương này sao?”
Mộ Tri Diễn: “…”
Ông cụ Mộ: “Đừng có ở đây khóc lóc om sòm nữa, cũng tự nhìn lại bản thân để tìm nguyên nhân xem, tại sao Minh Yên không thích con? Những lần tán dóc của người giúp việc trong nhà, ít nhiều gì ông cũng nghe qua rồi, họ nói con thay bạn gái như thay đồ, rốt cuộc có phải là thật hay không?”
“Đương nhiên không phải!” Mộ Tri Diễn chột dạ, lớn giọng hơn: “Con chung tình với Minh Yên nhiều năm như vậy, sao có thể coi trong những người khác chứ.”
Anh ta chạy tới trước mặt ông cụ, ôm lấy cánh tay ông ấy: “Ông nội, con là cháu ruột của ông mà, ông phải tin con, không được nghe người khác nói bừa. Con một lòng yêu thương cô ấy, hôm qua còn đến tận Đồng Thành xa xôi đón cô ấy, nhưng cô ấy thì ngược lại, quay lưng một cái đã đi lĩnh chứng với chú nhỏ, rốt cuộc là ai si tình, ai không biết kiểm điểm mà ra ngoài xằng bậy, đây chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?”
Nghe anh ta ở đây đổi trắng thay đen, Thư Minh Yên giận run người, cô tức tốc đi vào: “Mộ Tri Diễn, anh còn cần mặt mũi không hả?”
Mộ Tri Diễn thấy cô, vô thức liếc nhìn ra sau lưng Thư Minh Yên.
Không thấy bóng dáng của Mộ Du Trầm, anh ta thở phào nhẹ nhõm, bước tới trước mặt cô, cười lạnh giễu cợt một tiếng: “Quả nhiên là ông nội lừa tôi, chú nhỏ là kiểu người đẩy người khác ra xa ngàn dặm, sao có thể vô duyên vô cớ đột nhiên cưới em chứ? Nếu chú ấy thật sự cùng em đi lĩnh chứng, nhưng lại để em trở về đây một mình, vậy tình cảm của hai người e là không được tốt lắm nhỉ.”
Nghe Mộ Tri Diễn nói vậy, ông cụ Mộ cũng có chút lo lắng, ghé mắt sang nhìn: “Minh Yên, hai đứa đã đi lĩnh chứng chưa, Du Trầm đâu rồi?”
“Đã lĩnh chứng rồi ạ.” Thư Minh Yên cười với ông ấy: “Anh ấy phải tham gia một buổi lễ cắt băng nên kêu tài xế chở con về trước.”
Vừa dứt lời, cô lấy sổ đăng ký kết hôn từ trong túi xách ra, kẹp giữ ngón trỏ và ngón giữa, giận dỗi đưa ra trước mặt Mộ Tri Diễn: “Thấy rõ rồi chứ.”
Mộ Tri Diễn khó tin đoạt lấy, mở ra nhìn thấy ảnh chụp chung của Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm bên trong, mặt mày anh ta tái mét.
Ông cụ cười ha hả chống gậy ba toong đứng lên: “Lĩnh chứng rồi thì tốt, ông cũng an tâm.”
Ông ấy nhìn về phía Hàng Lệ Cầm: “Con xem chuyện này đã chắc chắn rồi, dù hai đứa có ở đây khóc lóc kể lể cũng vô dụng thôi, nhà chúng ta là do Du Trầm định đoạt mọi chuyện, nếu có gì uất ức thì tối chờ nó về rồi tự mình nói với nó, kêu nó cho con một công đạo.”
“Ta đây xương cốt già rồi, ngồi lâu như vậy cũng đã mệt chết, ta về phòng nghỉ ngơi đây.”
Ông cụ đỡ lưng đấm nhẹ hai cái, run run trở về phòng.
Mắt thấy ông cụ mặc kệ mình, Hàng Lệ Cầm cũng rất tức giận.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người họ, Hàng Lệ Cầm lạnh lùng nói với Thư Minh Yên: “Nhà họ Mộ đã nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, có lúc nào đối xử tệ bạc với cô đâu, sao cô không chút biết ơn thế hả, còn dám đùa giỡn trèo lên đầu tôi?”
“Bác cả nói gì vậy ạ? Nhà họ Mộ nuôi tôi chứ không phải bác nuôi tôi, tôi biết ơn thì cũng không phải biết ơn bác.”
Đột nhiên Thư Minh Yên chống đối mình, Hàng Lệ Cầm giận tím mặt, đập mạnh lên sô pha rồi đứng dậy: “Thư Minh Yên, cô là một tiểu bối, sao có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy hả? Một chút quy tắc cũng không biết sao?”
“Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.” Thư Minh Yên bình tĩnh nhìn về phía Hàng Lệ Cầm: “Ngoài ra, bây giờ chúng ta là chị em dâu, bà không phải trưởng bối của tôi. Chị dâu à, chị khiêu khích tôi, chẳng lẽ tôi không thể cãi lại sao?”
Một tiếng “chị dâu” hai tiếng “chị dâu” của Thư Minh Yên khiến Hàng Lệ Cầm nghẹn họng, bà ta tức đến đỏ mặt: “Cho dù là em dâu, thì một đứa quê mùa như cô được mang về từ bên ngoài, lại không biết rõ thân phận của mình ở nhà họ Mộ sao?”
“Đương nhiên tôi biết rõ, chỉ là không biết chị dâu cả đây có biết rõ không.” Thư Minh Yên không hề cao ngạo, cô nói: “Chồng tôi là người cầm quyền của tập đoàn Mộ Thị, nuôi hết người nhà họ Mộ, bà cả đây thì mỗi ngày mua những thứ cao sang làm đẹp, con trai thì bên ngoài ăn chơi đàng điếm, mua túi xách nước hoa cho phụ nữ khác, mỗi khoản chi tiêu của các người đều là do chồng tôi bận rộn sớm khuya để đổi lấy.”
“Thư Minh Yên!” Mộ Tri Diễn quát lớn: “Bình thường cô là người ngoan hiền nhất, từ khi nào lại học thói bức người như vậy hả, mau xin lỗi mẹ tôi!”
Thư Minh Yên giật lại sổ đăng ký kết hôn trên tay anh ta, khẽ cau mày: “Trưởng bối đang nói chuyện, chen mồm vào làm gì?”
Mộ Tri Diễn: “…” Đệch!
“Phản rồi phản rồi, cái nhà này thật sự muốn làm phản rồi, một nhà chúng ta coi như đã không còn đường sống!” Hàng Lệ Cầm đột nhiên khóc sướt mướt, khóc như muốn chết đi sống lại.
Mộ Tri Diễn vội vàng tới an ủi mẹ mình.
Thư Minh Yên nhìn hai mẹ con họ, rồi lại nói thêm một câu: “Bà khóc sớm quá rồi, chuyện Mộ Tri Diễn làm người ta to bụng, tôi còn chưa kịp nói mà.”
Tiếng khóc của Hàng Lệ Cầm chợt ngừng lại: “Làm sao cô biết?”
Bà ta quay đầu lườm đứa con trai của mình.
Mộ Tri Diễn nhanh chóng lắc đầu: “Con không hề nói với cô ta.”
Hàng Lệ Cầm chỉ bối rối vài giây, rồi nhanh chóng khôi phục lại trạng thái như thường: “Thư Minh Yên, chuyện không có chứng cứ thì không thể ăn nói lung tung.”
Chuyện có người mang thai, lần trước sau khi nghe Mộ Du Trầm nói qua, trong lòng Thư Minh Yên vẫn không biết là thật hay giả.
Chẳng qua vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói, bây giờ xem ra chính là sự thật.
Mộ Tri Diễn làm xằng làm bậy bên ngoài, bây giờ xảy ra chuyện thì muốn tới tìm cô “tiếp mâm”, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?
Cô không có chứng cứ, nhưng bọn họ lại khinh người quá đáng, cô nhất định phải tìm được chứng cứ.
Thư Minh Yên cũng lười nói tiếp, lập tức lên lầu.
—
Sau khi kết thúc buổi lễ cắt băng khánh thành trung tâm thương mại Thịnh Bác, Mộ Du Trầm ngồi nghỉ một lát ở phòng nghỉ phía sau, tối nay anh vẫn còn một buổi phỏng vấn.
Mộ Du Trầm quét mắt nhìn đồng hồ, hỏi thư ký Khâu: “Minh Yên về nhà chưa?”
Thư ký Khâu vừa nhận được tin nhắn của tài xế, vội trả lời: “Đã về được hai mươi phút rồi ạ.”
Sau đó anh ta thuật lại đầu đuôi gốc ngọn những chuyện đã xảy ra khi Minh Yên về đến nhà.
Mộ Du Trầm uể oải dựa lưng vào sô pha, khẽ nâng mí mắt: “Hôm nay cô ấy ngang tàng như vậy à?”
Thư ký Khâu: “Tài xế đưa cô Minh Yên về đã nói như vậy.”
Từ khi biết cô bề ngoài ngoan hiền bên trong gan dạ, Mộ Du Trầm cũng dễ dàng tiếp nhận được những hành vi khác lạ của cô.
Xem ra, cô đã oán hận hai mẹ con Hàng Lệ Cầm và Mộ Tri Diễn rất lâu rồi.
Mộ Du Trầm sâu xa nói: “Trước kia thì khúm núm không dám phản kháng, hôm nay lại nhân cơ hội được nở mày nở mặt.
Thư ký Khâu: “Mộ Tri Diễn khiến người ta có thai, vì muốn xử lý chuyện này nên bà cả cứ giục hai người họ đính hôn, chắc chắn đã khiến cô Minh Yên nổi giận. Chẳng qua nếu gặp chuyện như vậy, đừng nói là cô Minh Yên, dù là ai thì cũng đều tức giận thôi.”
Mộ Du Trầm từ chối cho ý kiến, anh hỏi: “Điều tra ra chưa?”
Thư ký Khâu đưa tới một phong bì: “Người đó tên Lý Hàm Mạn, là một người mẫu nhỏ, cũng là người qua lại với Mộ Tri Diễn lâu nhất, cậu ấy đã tiêu không ít tiền trên người cô ta. Một tuần trước khi phát hiện mang thai, tôi đã cho người theo dõi, ảnh chụp Lý Hàm Mạn đến bệnh viện khoa phụ sản, và ngày hôm qua cầm giấy xét nghiệm đến khóc lóc trước nhà bà cả đều có, bản sao giấy khám thai cũng có rồi.”
Mộ Du Trầm mở ra lật xem sơ qua, rồi đóng lại.
Dựa theo tính nết la lối khóc lóc thường ngày của bà ta, chuyện anh và Minh Yên đột nhiên lĩnh chứng, bà ta sẽ không dễ dàng chấp nhận đâu.
Nhưng có thứ này trong tay, có phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ.
Tổng giám đốc Lục của Thịnh Bác đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Mộ Du Trầm thì khẽ nhướng mày: “Tổng giám đốc Mộ, buổi lễ vừa kết thúc đã trốn vào đây nghỉ ngơi, có vẻ không hay lắm nhỉ.”
Mộ Du Trầm miễn cưỡng nhấc mí mắt lên nhìn anh ta: “Tôi đến đây là có phúc lắm rồi.”
Khoé môi Lục Thời Lâm nhếch lên, tiến tới cung kính cúi người trước anh: “Phải, hôm nay trung tâm thương mại khai trương, cảm ơn tổng giám đốc Mộ đã đến tham dự, tôi đây rất vinh hạnh tiếp đón.”
Mộ Du Trầm mặc kệ anh ta.
Lục Thời Lâm ngồi xuống bên cạnh anh: “Trưa nay muốn ăn gì không, muốn gì cứ nói, tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn ngài.”
Anh ta ghé sát tai Mộ Du Trầm nói: “Muốn gái đẹp không?”
Mộ Du Trầm cau mày lườm anh ta, trong ánh mắt hiện lên tia cảnh cáo.
Lục Thời Lâm nhanh chóng giơ hai tay đầu hàng: “Được, cứ cho là tôi làm chuyện thừa thãi đi.”
Anh ta liếc nhìn Mộ Du Trầm một cái, cả người mệt mỏi dựa vào sô pha, hai chân bắt chéo: “Tôi vẫn không nghĩ ra được, đến bây giờ mà anh vẫn chưa từng có mối tình nào, rốt cuộc anh thủ thân như ngọc vì ai thế hả? Chẳng lẽ độc thân lâu thì sau này có thể thành tiên sao? Chi bằng tôi cũng thử xem sao?”
Mộ Du Trầm lấy trong giấy kết hôn từ trong túi ra, lắc lắc trước mặt anh ta.
Lục Thời Lâm nheo mắt, đang định cầm lấy thì Mộ Du Trầm đã cất lại vào túi, không cho anh ta chạm vào.
Lục Thời Lâm bị gợi lên sự tò mò, anh ta ngồi thẳng người dậy: “Tổng giám đốc Mộ, cái này của anh là thật hay giả vậy?”
“Giả thế nào được.”
“Từ khi nào?”
“Sáng nay.”
Lục Thời Lâm cứng đờ trong giây lát, anh ta vươn tay qua: “Vậy anh giấu làm gì, mau lấy giấy kết hôn ra cho tôi xem thử đi, dù sao cũng phải cho tôi biết chị dâu trông thế nào chứ?”
Mộ Du Trầm hoàn toàn phớt lờ yêu cầu của anh ta: “Trưa nay tôi phải về nhà, không ở đây dùng cơm với cậu được, phỏng vấn xong sẽ đi, không cần tiếp đãi tôi.”
“À, xem cũng không cho xem, chẳng lẽ là kim ốc tàng kiều, sợ bị người khác mơ tưởng đến sao?”
Lục Thời Lâm nhếch môi, mở điện thoại, tìm nhóm chat “Gia tộc nam thần”, gửi một tin nhắn: 【 Mộ Du Trầm nói cậu ấy đã kết hôn, sáng nay vừa lĩnh chứng, tôi là người đầu tiên biết sao? 】
Nhóm wechat này là do Lục Thời Lâm tạo ra để kết nối với các anh em trong mối quan hệ xã giao ở khắp nơi, dựa theo cách thức bạn bè nhiều thì càng dễ làm việc, thành viên nhóm gần như đều là những lão làng tinh anh trong nghề, từ thương nhân, luật sư, bác sĩ, giáo sư, … cái nào cũng có.
Đội hình này khiến Lục Thời Lâm tự khâm phục năng lực của bản thân, anh ta đúng là thiên tài xã giao!
Chẳng qua đối với những người này thời gian là vàng bạc, rất nhiều người sau khi được thêm vào nhóm chat thì đã lặn sâu xuống đáy, chưa từng nổi lên lần nào.
Mỗi ngày chỉ có một ít người nhắn tin trong nhóm chat, Lục Thời Lâm là một trong số đó.
Hôm nay anh ta vừa gửi tin nhắn này, nhóm chat vốn đang hiu quạnh tẻ nhạt bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Có người kêu chụp ảnh, có người nói chúc mừng, còn những người tích chữ như vàng thì gửi sticker chúc mừng.
Trong chớp mắt, nhóm chat đã 99+ tin nhắn.
Lục Thời Lâm chậc chậc hai tiếng rồi lắc đầu: “Cái đám bợ đít này, bình thường người ta nhắn tin thì chẳng buồn quan tâm, bây giờ vừa nhắc đến tên cậu, bọn họ lại hăng hái như vậy.”
Mộ Du Trầm mở chế độ không làm phiền cho nhóm chat này, nhưng khi trong nhóm có người @ anh thì điện thoại anh cũng rung lên liên hồi.
Anh thuận tay mở lên, tuỳ tiện ấn bừa hai cái, bên dưới đã có thêm tin nhắn mới nhất:
Tiền Nhất Minh: 【 Chúc mừng 】
Lục Thời Kì: 【 Chúc mừng 】
Doãn Toại: 【 Chúc mừng 】
Doãn Mặc: 【 Chúc mừng chúc mừng chúc mừng chúc mừng chúc mừng chúc mừng chúc mừng chúc mừng chúc mừng chúc mừng chúc mừng phát tài nhé? 】
Giản Quý Bạch: 【 Chúc mừng em vợ 】
Mộ Du Trầm: 【 Cảm ơn mọi người 】
Mộ Du Trầm: 【 @Doãn Mặc, cậu không phát hiện, tin nhắn của cậu là thô lỗ nhất à. 】
Doãn Mặc: 【 Là vợ tôi kêu nhắn như vậy. 】
Mộ Du Trầm: 【 à, vậy cũng không có gì lạ. 】
Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu, Mộ Du Trầm đã nhận được một tin nhắn riêng, là của Mộ Dữu.
Tiểu Dữu: 【 Chú mới thô lỗ, con kêu chồng con chúc mừng chú một câu, chú còn mắng con (/hừ) 】
Mộ Du Trầm gửi cho cô ấy chiếc gif: một trái bưởi trên bàn lăn tròn lăn tròn rồi rơi xuống đất.
Tiểu Dữu: 【 … 】
Đang trò chuyện, người phụ trách của trung tâm thương mại đến tìm Lục Thời Lâm, kêu anh ta đi cùng.
Khi tới cửa, Lục Thời Lâm xác nhận lại lần nữa: “Thật sự không thể ăn một bữa cơm sao?”
Mộ Du Trầm rời khỏi giao diện trò chuyện: “Thật, về nhà ăn.”
Lục Thời Lâm nhún vai, đi ra ngoài trước.
Trong phòng nghỉ im lặng, thư ký Khâu nhớ lại câu nói vừa rồi của Mộ Du Trầm, hỏi: “Tổng giám đốc Mộ, ngài muốn lát nữa về nhà làm chỗ dựa cho cô Minh Yên sao? Tôi cảm thấy ngài không nhất định phải về nhà đâu, một mình cô Minh Yên có thể giải quyết được mà, chiều nay công ty còn có buổi họp, sau khi ngài ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một lát, từ đây qua đó vẫn dư dả thời gian.”
Mộ Du Trầm miễn cưỡng nhấc mí mắt nhìn anh ta: “Khâu Tề.”
Thư ký Khâu: “?”
Mộ Du Trầm: “Bây giờ Thư Minh Yên là vợ tôi, cậu vẫn gọi là cô Minh Yên thì không phù hợp, nhớ sửa lại.”
Thư ký Khâu: “…?”
Đây là trọng điểm sao?