Đọc truyện Rừng Tử Vong – Chương 8: Trung Nguyên tứ quân
Gió hai bên tai chàng thổi ngược ù ù, nhưng tiếng gắt rõ lên mồn một :
– Bảo dừng lại thì dừng lại, ngươi dám chọc giận ta à?
Không còn dằn được nữa, Tần Quan Vũ dừng hẳn lại, quay mặt về sau quát lớn :
– Thấy Tiêu Hồn Tình Nữ và Tây Bối công tử sợ sệt rồi muốn nhón gót dương ngà? Cứ ra mặt nói chuyện, các hạ muốn gì?
Một tràng cười như mũi dùi chọc thẳng từng mây, ngất ngưỡng kéo dài đinh tai điếc óc, tiếp theo giọng nói lạnh băng băng :
– Tiểu tử dám chọc đến ta, ngươi không sợ chết à?
Tần Quan Vũ cười nhạt :
– Vậy thì thế nào?
– Nên nhớ rằng ta có ý tốt đấy nhé.
– Ý tốt? Hừ, có trời mới hiểu được.
Lão nhân ẩn mặt chợt đổi giọng ôn hòa :
– Hài tử, tính hay giận dữ, thẳng thắn, tuy có dũng nhưng vô mưu, và hay võ đoán là khó nên đại sự, nghe rõ chưa hài tử?
Giọng nói như trêu của đối phương làm cho Tần Quan Vũ giận đỏ mặt, chàng hầm hầm quát lớn :
– Các hạ lấy tư cách gì mà giáo huấn ta?
Giọng lão nhân vẫn giữ vẻ ôn hòa :
– Lấy tư cách của Trung Nguyên tứ quân tử, lấy tư cách ruột thịt đấy, hài tử, như vậy có xứng đáng dạy dỗ ngươi chăng?
Lời nói của đối phương khiến cho Tần Quan Vũ cảm thấy hơi lạ. Năm chữ Trung Nguyên tứ quân tử hình như cố làm cho mình chú ý, nhưng chàng vẫn mịt mờ không hiểu một tí gì.
Chẳng lẽ Trung Nguyên tứ quân tử có quan hệ đối với mình?
Tần Quan Vũ thoáng có băn khoăn nhưng vẫn phải hỏi :
– Cái gì là Trung Nguyên tứ quân tử?
– Cái gì?
Tiếng kêu ngạc nhiên của đối phương tuy rất khẽ, nhưng Tần Quan Vũ vẫn nghe một cách rõ rang, chàng đoán chừng đối phương ngạc nhiên vì chỗ mình không biết Trung Nguyên tứ quân tử là ai, nên chàng hỏi tiếp bằng một câu hằn học :
– Có cái gì mà lạ? Tại hạ không biết cái gì gọi là “Trung Nguyên tứ quân tử” thì các hạ kinh ngạc lắm à?
Lão nhân vẫn ôn hòa hỏi lại :
– Hài tử xa lệnh tôn từ lúc nào?
Tuy cảm thấy lạ lùng nhưng Tần Quan Vũ vẫn cứ trả lời :
– Từ lúc sáu tuổi.
– Sáu tuổi? Trời ơi, đã mười hai năm rồi, thảo nào qua hai kỳ đại hội của Trung Nguyên tứ quân tử, lệnh tôn đều vắng mặt. Thế còn lệnh đường?
Thấy chuyện lạ càng dồn dập, Tần Quan Vũ đáp mau :
– Cũng xa đã mười hai năm rồi.
– A! Nhưng tại làm sao lệnh huyện đường lại phải xa hài tử?
Rõ ràng đối phương ám chỉ rằng cha mình là một trong Trung Nguyên tứ quân tử, việc mà chưa nghe ân sư nói đến bao giờ.
Trầm ngâm giây phút, Tần Quan Vũ hỏi lại :
– Thế lão trượng là ai?
– Dương Quân!
– Vì sao lại gọi là Dương Quân?
Vị lão nhân tự xưng là Dương Quân có vẻ ngậm ngùi :
– Hài tử, đây là danh hiệu của Trung Nguyên tứ quân tử, trong đó có bốn người phân ra làm “Dương” “Nguyệt” “Tinh” “Nhân”, và lệnh tôn chính là “Nhân Quân”.
Một cảm xúc lạ lùng làm cho Tần Quan Vũ nghe toàn thân rúng động. Nếu lời nói của người này là giả, thì cũng không thể giả được từ thái độ khoan dung đến sự tình thố lộ, vậy đây quả đúng là bằng hữu của cha mình.
Tần Quan Vũ vội vàng quỳ xuống :
– Bá bá, những lời xúc phạm của Vũ nhi vừa rồi, xin bá bá thứ cho…
Giọng cười giòn tan vang lên, biểu lộ vừa khoan dung vừa mừng rỡ của Dương Quân cắt đứt lời lẽ ngập ngừng của Tần Quan Vũ. Nhưng giọng cười chưa dứt và Tần Quan Vũ cũng chưa kịp tạ ơn thì lại một giọng cười khác nữa vang lên, giọng cười hô hố như mũi nhọn xoáy vào tai từ xa rót tới :
– Dương Quân có gì mà cao hứng thế?
Dương Quân dứt bặt tiếng cười, nhưng mặt không đổi sắc, cất giọng vồn vã đáp lời :
– Bạch Hương Cư Sĩ, lâu quá mới gặp nhỉ!
– Ta bảo các hạ đừng vội cao hứng!
– Nhưng nếu ta cứ cao hứng như thường thì…
– Thì đỡ!
Rồi chợt nghe tiếng giao tranh của hai người.
Tần Quan Vũ hoang mang.
Câu chuyện không ra đầu đuôi ra làm sao hết, rồi đột nhiên chiến trận lại mở màn. Lúc đầu, Tần Quan Vũ định nhảy tránh ra ngoài quan sát, nhưng nghĩ mình đang mang một thứ thần công, mà cho đến nay vẫn chưa dùng đúng mức, tại làm sao không thử xem uy lực của nó thế nào? Chàng bèn xuống tấn đôi chân, vận chân khí lên song chưởng, đứng yên một chỗ chờ đợi.
Bùng!
Hai luồng chưởng lực của Dương Quân và Bạch Hương Cư Sĩ như hai ngọn kình phong từ hai bên ập lại và chạm vào nhau trên không, ngay trên đỉnh đầu của Tần Quan Vũ.
Chàng cảm nghe như hai thác nước giao đầu, không còn đường đổ nữa, bao nhiêu sức ép đều ập xuống đầu chàng. Tần Quan Vũ cắn răng, hai tay đẩy ngược trở lên…
Bình! Bình!
Nhiều tiếng dội liên tiếp nổi lên, Tần Quan Vũ cố gắng giữ vững đôi chân, nhưng vẫn phải loạng choạng thoái lui luôn mấy bước, hơi tức dồn ứ lên ngực, huyết khí như muốn trào ra…
Bạch Hương Cư Sĩ lạnh lùng hỏi :
– Chỉ có thế thôi à?
Người mang danh hiệu Dương Quân nói như thách thức :
– Chỉ có thế thôi, nhưng cũng quá thừa ứng phó, cần chi hơn nữa!
– Tên tiểu tử kia có phải là nhi tử của Nhân Quân Tần Hán Phách đó không?
– Phải thì sao, mà không phải thì sao?
Bạch Hương Cư Sĩ cười khẩy :
– Hừ, ta đã theo dõi hắn suốt ba tháng rồi đấy.
Dương Quân nheo mắt :
– Chi vậy?
– Các hạ có biết hắn là môn hạ của ai không?
– Ai?
Bạch Hương Cư Sĩ làm một cử chỉ ra tuồng quan trọng :
– Hắn là môn hạ của Thủy Cảnh tiên sinh.
Dương Quân phớt tỉnh như thường :
– Vậy thì đâu có gì là lạ?
– Nhưng vấn đề là từ nơi sư tỷ của hắn, thì tự nhiên là có quan hệ chứ!
– Nghĩa là các hạ nắm chắc điều quan hệ đó?
Bạch Hương Cư Sĩ gằn giọng :
– Chắc mà còn nữa chứ gì? Thử hỏi, Tiêu Phượng Hoàng đã thí sư, với một cái tội đó trời đất không thể nào dung được. Rồi bây giờ lại bày ra cái trò “võ lâm liên minh” và âm mưu mở Tử Vong yến hội, toan tính tận diệt quần hùng, thì những kẻ thức thời sao lại có thể nhắm mắt làm ngơ cho được chứ?
Dương Quân vẫn ung dung điềm đạm :
– Nhưng sự thật thì cũng chưa được rõ ràng kia mà?
– Các hạ… a…
Bạch Hương Cư Sĩ a một tiếng thật dài, và mím miệng gục gặt đầu nói tiếp :
– Té ra Tứ quân tử và Ngọc Thường Nga lại có thể gặp nhau… được, tưởng sao, chứ đã thế thì vấn đề cần thanh toán trước lại quay về Tứ quân tử! Được, được, cứ chờ xem…
Chữ “xem” chưa nói hết, Bạch Hương Cư Sĩ đã phóng mình lên và mất hút tận rừng sâu.
Tần Quan Vũ nhìn theo đầy vẻ thắc mắc.
Tứ quân tử với Ngọc Thường Nga Tiêu Phượng Hoàng lại có sự quan hệ ra sao? Phải chăng đó chỉ là lời huyền hoặc?
Dương Quân đến gần bên chàng, ôn tồn khẽ hỏi :
– Vũ nhi, hiền điệt có biết sự sinh tử của lệnh huyện đường hiện nay không?
– Bá bá, song thân tiểu điệt đều đã đi vào Tử Vong lâm.
– Ủa, tại sao lại như thế?
Tần Quan Vũ bùi ngùi đem những chuyện của ân sư thuật lại từ trước đến sau.
Dương Quân lắng nghe chăm chú, vẻ mặt ông lộ đầy nét kinh ngạc, cuối cùng thì nắm lấy tay Tần Quan Vũ dặn dò :
– Vũ nhi, hiền điệt hãy trân trọng bảo vệ lấy mình. Ta sẽ đi tìm song thân của hiền điệt. Nhớ nhé Vũ nhi, đêm trung thu sẽ gặp lại nhau ở Tử Vong lâm. Ta đi đây, hãy ráng cẩn thận.
Tần Quan Vũ ngồi sững im lìm, dư âm tiếng nói của Dương Quân nhỏ dần và mất hẳn theo hình bóng. Chàng ngẩn người suy nghĩ, bao nhiêu sự tình phức tạp dồn dập, xoay vần trong trí của chàng.
Chàng lơ đãng đưa mắt nhìn quanh, bốn phía núi rừng tịch mịch.
Cả bầu trời mênh mông bát ngát, càng lúc càng trải rộng thênh thang, manh mối của cuộc đời như ánh đóm giữa vùng sa mạc.
Thật lâu sau, Tần Quan Vũ chợt nhớ tới Tiêu Hồn Tình Nữ và Tây Bối công tử, chàng bèn đứng lên lao thẳng về hướng họ bỏ đi lúc nãy.
Độ khoảng vài ba khắc, chợt nghe xa xa có tiếng thét và tiếng người huyên náo, chàng bèn thi triển khinh công gấp rút chạy đến nơi đó.
Còn đang lướt mình đi giữa khoảng không trung, thình lình một ngọn chưởng phong quét rạp đầu cây, chụp thẳng tới chàng.
Tần Quan Vũ nghiến răng vận dụng Huyền Âm chân khí bao bọc quanh mình, và lăn trọn một vòng tránh khỏi ngọn chưởng lực của địch nhân khi chân vừa chấm đất.
Khi đứng yên đưa mắt về phía đối phương, thì chàng trông thấy một người áo đen bịt mặt đang vòng tay đứng trước mặt mình.
– Kính xin Tần công tử thứ lỗi cho!
Rồi không đợi trả lời, kẻ đó phi thân lao về phía trước.
Thấy rõ đối phương là một trong Lục Kim Hổ của Tiêu Hồn Tình Nữ, Tần Quan Vũ rất mừng vì đã bắt gặp dấu vết muốn tìm. Chàng bèn vội vã lao theo.
Qua một cánh rừng, trận đấu hiện ra trước mặt.
Tây Bối công tử và Tiêu Hồn Tình Nữ đang quần đấu với nhau, hơi thở dồn dập, chứng tỏ cả hai đều đã sử dụng tất cả bình sinh công lực.
Bắt đầu từ lúc Tần Quan Vũ đến, hơn hai mươi hiệp trôi qua, và người thư sinh mang danh hiệu Tây Bối công tử càng phút càng tỏ ra núng thế.
Tần Quan Vũ cảm nghe nôn nóng lạ thường. Nếu gã thư sinh có mệnh hệ nào thì sự nghi vấn của chàng kể như mất dấu, và vừa lúc đó, hồng y nhân có tên là Hồng Hiệp bước tới sát bên chàng thi lễ, dáng điệu của gã hết sức bối rối :
– Tần công tử, xin giúp cho tệ chủ nhân một tay, Hồng Hiệp này xin trọn đời ghi nhớ đại ân.
Tần Quan Vũ ngạc nhiên hỏi lại :
– Huynh đài muốn dạy bảo điều chi?
Hồng Hiệp thấp giọng :
– Xin Tần công tử ra tay hào hiệp, cứu cho tệ chủ nhân.
Vừa lúc ấy thì trận đấu đã lộ rõ sự thắng bại. Tiêu Hồn Tình Nữ vụt cười lên một tràng cười rờn rợn, và thình lình tấm thân ẻo lã bỗng bốc lên cao gần ba trượng và như một cánh chim cắt đớp mồi, từ trên cao chúi xuống với cả một luồng kình lực như một cơn gió thốc.
Trong khi gã thư sinh loạng choạng đứng không muốn vững thì ngọn kình phong của Tiêu Hồn Tình Nữ đã sát tới bên đầu.
– Dừng tay!
Tần Quan Vũ quát lên một tiếng, và thân hình chàng y như một mũi tên lao vút ra, tay phải vận dụng Huyền Âm với đầy đủ mười hai thành công lực đối kháng ngọn kình phong của Tiêu Hồn Tình Nữ, đồng thời, tay trái ôm lấy gã thư sinh nhảy tránh sang một bên.
Ứng biến thì nhanh, song vì nằm trong thế ra tay sau, nên vẫn chậm hơn trong tích tắc. Tần Quan Vũ vừa cặp Tây Bối công tử nhảy xéo ra, thì Tiêu Hồn Tình Nữ cũng vừa sà xuống tới, tay phải ả khoa lên ngang mặt họ Tần đánh bằng một chưởng hư hư thực thực, tay trái như một con rắn uốn mình điểm ngay vào Khí Hải huyệt của gã thư sinh.
Nhiều tiếng dội mạnh vì chưởng phong va chạm và một tiếng rú khe khẽ vang lên.
Sau sự va chạm của hai luồng kình lực, Tần Quan Vũ và Tiêu Hồn Tình Nữ đều liểng xiểng, thoái lùi năm sáu bước, và dưới cánh tay họ Tần, Tây Bối công tử bị điểm trúng Khí Hải huyệt nên thân mình mềm nhũn, oặt òa như một tàu chuối héo.
Sau khi trụ mình đứng vững, Tiêu Hồn Tình Nữ cau mày, giọng trầm trầm hẳn lại :
– Tần công tử, sao lại có hành động như thế? Hừ, đừng nhúng tay vào chuyện người khác chứ.
Hình ảnh nửa kín nửa hở của nữ nhân trước mặt đã làm cho Tần Quan Vũ căm hận thấu xương, lại thêm thủ đoạn độc ác của ả đối với gã thư sinh càng khiến cho chàng nổi giận hơn, liền quát :
– Kẻ này chỉ hành sự tùy theo ý muốn, không cần biết chuyện ấy là chuyện của ai cả. Và bây giờ, việc cứu người là chuyện gấp nên ta không có thời gian để đôi co…
Hồng Hiệp và Hắc Hiệp biết Tần Quan Vũ muốn đi, vội lật đật lướt sát tới hỗ trợ hai bên.
Tiêu Hồn Tình Nữ quắc mắt thét lên :
– Lục Kim Hổ, bao vây lại.
Sáu gã hắc y bao mặt đồng dạ lên một tiếng, rồi lao tới vây chặt bọn Tần Quan Vũ vào giữa.
Hồng Hiệp nghiêng đầu nói khẽ :
– Tần công tử, chúng ta mở đường mau…
Vì nghĩ rằng việc thăm dò tin tức của song thân đã có Dương Quân hứa giúp, và biết tình hình này không thể lưu lại lâu được nên Tần Quan Vũ tay trái ôm chặt lấy gã thư sinh, còn tay phải thì vận Huyền Âm chưởng, rồi đột ngột phóng vọt mình lên…
Hồng Hiệp, Hắc Hiệp hai người bám sát hai bên hộ vệ.
Tiêu Hồn Tình Nữ vụt đổi sắc mặt, nhấc mình lùi qua một bên và nói bằng một giọng hết sức ân cần :
– Tần công tử, hãy bảo trọng lấy mình!
Sáu gã hắc y bịt mặt cũng tháo mở vòng vây, trở lại đứng sau lưng của Tiêu Hồn Tình Nữ.
Nghe lời lẽ và thái độ như tiễn khách của đối phương, Tần Quan Vũ quá đỗi ngạc nhiên, nhưng không thể làm cách nào hơn nữa, dù Tiêu Hồn Tình Nữ có bày bố sẵn âm mưu gì, chàng chỉ đành phải theo thế đã định mà lao mình đi thẳng.
Điều ngạc nhiên hơn nữa là Tây Bối công tử đang ngất lịm trong tay chàng, lại có một thân hình nhỏ nhắn y như là của nữ nhân, và một mùi hương ngào ngạt từ cơ thể ấy hắt mạnh vào mũi chàng.
Chẳng lẽ hắn là gái giả trai?
Tần Quan Vũ đi từ sự hoang mang này đến sự hoang mang khác.
Thấy bọn Tiêu Hồn Tình Nữ không đuổi theo, mà cũng không dở trò gì khác, và sau khi thoát khỏi hiểm địa thật xa, Tần Quan Vũ đứng lại nói với Hồng Hiệp :
– Bây giờ đã ra khỏi vòng nguy hiểm rồi, các hạ hãy lo cứu tỉnh quý chủ nhân đi.
Hồng Hiệp lắc đầu, vòng tay nài nỉ :
– Tần công tử, cứu người thì xin cứu cho trót. Gia chủ bị thương và hao tổn tinh lực quá nhiều, phải gấp rút tìm một nơi yên ổn để điều trị. Việc đó… việc đó chúng tôi không làm được, xin công tử đã giúp thì cố giúp cho luôn.
Ngó sững Hồng Hiệp, Tần Quan Vũ lại thêm một lần ngơ ngác.
Khi lâm trận, gặp lúc chủ nhân bị nạn thì đáng lý họ phải lo cứu mạng chứ, nhưng họ lại không làm thế mà lại đi nhờ mình.
Bây giờ thoát khỏi tay kẻ địch rồi, họ lại van nài mình mang hộ đến nơi yên ổn để trị thương.
Thật là một vấn đề vừa đáng kinh ngạc, vừa đáng đặt nhiều nghi vấn.
Thoáng chút lưỡng lự, Tần Quan Vũ đành gật đầu :
– Cũng được, một trong dãy Ngũ Nhạc cách đây không xa mấy, có thể tìm được chỗ ẩn thân dễ dàng. Vậy nhị vị hãy đi trước mở đường.
Hồng Hiệp và Hắc Hiệp nghe thế thì lộ rõ vẻ mừng rỡ, vội quay mình chạy đi trước, còn Tần Quan Vũ thì ôm gã thư sinh lẽo đẽo đuổi theo phía sau.
Chàng nhất quyết theo dõi manh mối kỳ dị đáng ngờ này.