Rừng Tử Vong

Chương 6: Đề chữ thị uy


Đọc truyện Rừng Tử Vong – Chương 6: Đề chữ thị uy

Nguyên Hiếu trưởng lão gật đầu :

– Thiếu hiệp đã có vào Tử Vong lâm rồi chứ?

– Chưa!

– Nhưng biết phương pháp đi vào chứ?

– Vâng, tiên sư đã có dạy cho!

Nguyên Hiếu trưởng lão thấp giọng :

– Lệnh sư thọ nạn phải chăng cũng vì bị mất tinh nguyên?

Tần Quan Vũ đứng phắt lên, nghiêm sắc mặt :

– Tình hình tuy có đúng như trưởng lão phỏng đoán, nhưng xin đừng vì đó mà làm nhục tiên sư…

Nguyên Hiếu trưởng lão cũng trang nghiêm :

– Tần thiếu hiệp xin đừng nghĩ như thế. Đối với lệnh sư, Nguyên Hiếu này hết sức tôn kính!

Tần Quan Vũ nghe vậy bèn ngồi xuống, và Nguyên Hiếu trưởng lão tiếp lời :

– Bây giờ, không biết thiếu hiệp có thể cho thêm ý kiến?

Tần Quan Vũ gật đầu :

– Thật ra thì chuyện cũng đã khá rõ ràng. Thứ nhất, tiên sư quả đã chết, nhưng nếu không thì Tiêu Phượng Hoàng cũng tin rằng tiên sư sẽ không làm gì ả được, vì người đã bị mất cả tinh nguyên. Tuy nhiên, ít nhiều gì thì ả cũng có phần lo lắng. Nay thì sự lo lắng đó đã hết rồi, tự nhiên ả sẽ tung hoành theo ý muốn. Cái chết của Truy Phong Tú Sĩ nhất định cũng là do ả gây ra chứ không nghi ngờ gì cả. Thứ hai, ả đã lấy tín vật các phái do tổ sư để lại mà đổi lấy Thiên Bảo Thất Đơn, điều đó chứng minh thêm dã tâm của ả. Thứ ba, môn đệ của ả cải trang làm tại hạ để xâm nhập quý phái, đây rõ ràng là một âm mưu.

Thanh Thanh đạo trưởng vội hỏi :

– Âm mưu chi?

– Thôn tính võ lâm!

Nguyên Hiếu đạo trưởng gật đầu :

– Thiếu hiệp nói đúng, rất hợp với ý của bần đạo.

Tần Quan Vũ hỏi liền :

– Đạo trưởng có thấy thêm điều gì cho vấn đề sáng tỏ hơn chăng?

Nguyên Hiếu đạo trưởng nói trong vẻ trầm ngâm :

– Thật ra, kẻ giả mạo thiếu hiệp đến đây đêm qua, khởi đầu bần đạo đã có chút nghi ngờ bởi vóc dáng mảnh mai của người ấy. Vì thế, khi thình lình y đột nhập tịnh thất, bần đạo đã hết sức chú ý, cho nên với đòn đánh trộm của y, bần đạo đã dễ dàng tránh khỏi. Nhưng qua mấy phút giao đấu, đột nhiên y công xuất một chiêu Thiên Nữ Tán Hoa…

Thanh Thanh đạo chưởng cau mặt hỏi :

– Đúng là Thiên Nữ Tán Hoa à?

Nguyên Hiếu trưởng lão gật đầu :

– Bẩm báo Chưởng môn, điều đó không sai chút nào cả. Bần đạo xem rất rõ ràng và tránh khỏi, rồi liền theo đó, y sử dụng Huyền Âm thần chưởng làm cho bần đạo bị thương và ngất đi.

Tần Quan Vũ vội hỏi :

– Có lẽ trưởng lão biết được lai lịch của chiêu Thiên Nữ Tán Hoa?

Nguyên Hiếu trưởng lão gật đầu :

– Thiên Nữ Tán Hoa là chiêu thứ mười hai trong Thiên Nữ thập nhị chưởng, uy lực của nó mạnh mẽ vô cùng, mà Thiên Nữ chưởng lại là tuyệt học của Tiêu Hồn phu nhân, một trong bốn mỹ nhân đẹp nhất của võ lâm.

Tần Quan Vũ hỏi dồn :

– Thế thì người ấy phải chăng chính là Tiêu Hồn phu nhân?

Nguyên Nghĩa đạo trưởng xen vào nói :


– Có thể lắm! Người đó rất có thể là Tiêu Hồn phu nhân, nếu sư đệ không nói, có lẽ ta cũng không để ý. Chẳng những riêng về chiêu thế Thiên Nữ Tán Hoa, mà bằng vào vóc dáng của người đó cũng giống y hệt. Chỉ vì lúc giáp mặt lại nhằm vào trời tối, nên không nhìn kỹ được.

Tần Quan Vũ cúi đầu suy nghĩ.

Nguyên Hiếu trưởng lão thở dài :

– Tiêu Hồn phu nhân võ công như thế ấy, mà Chí Tôn bảo chủ thu phục làm môn hạ được, há chẳng làm cho thiên hạ khiếp đảm ư?

Tần Quan Vũ vụt hỏi :

– Không biết tại hạ có thể xem tận nơi đã phát sinh sự việc chăng?

Nguyên Nghĩa đạo trưởng tiếp lời :

– Xin Chưởng môn cho lệnh!

Thanh Thanh đạo trưởng đứng dậy vui vẻ :

– Xin mời Tần thiếu hiệp!

Bốn người bèn đi đến Tịnh Ninh quan, thẳng vào Tàng Kinh thất.

Quan sát qua Tàng Kinh thất một lượt, Tần Quan Vũ cau mày :

– Có lẽ quý phái đã bị mất kinh?

– Mất à?

Là người phụ trách giữ Tàng Kinh thất, vừa nghe lời ấy thì Nguyên Hiếu trưởng lão đã tái mặt, lật đật đi kiểm tra.

Tần Quan Vũ chỉ vào một kệ sách :

– Chỗ đó hình như bị lục lạo.

Nguyên Hiếu trưởng lão lật đật chạy lại, quả đúng là nơi cất giữ Kim Long thần cập, quyển sách ghi tải tuyệt học bất truyền của phái Hoa Sơn.

Biết sự việc nghiêm trọng, Thanh Thanh đạo trưởng vội vàng cầm lấy Kim Long thần cập xem xét kỹ càng, thấy không có điều chi khác lạ. Nhưng khi lật đến trang sau cùng, vị Chưởng môn ấy vụt kêu lên kinh ngạc.

Nguyên Hiếu trưởng lão mặt xanh như chàm đổ, vội quỳ xuống đất :

– Đệ tử tội đáng chết!

Nguyên Nghĩa đạo trưởng liếc qua trang sách, cũng rung rung quỳ xuống :

– Đệ tử phòng vệ không nghiêm, quả là trọng tội…

Tần Quan Vũ bước lại nhìn vào rồi cũng trố mắt hãi hùng.

Thật ra Kim Long thần cập vẫn còn nguyên, nhưng nơi trang sau cùng lại có mấy dòng chữ hiện ra, dấu mực mới rành rành:

“Kẻ tiểu nhân lấy trộm, người quân tử hành sự phải rõ ràng. Ba ngày sau, vào lúc canh ba, tại luyện võ trường của Hoa Sơn, kẻ này xin gặp lại!”

Dưới những dòng chữ đó, ký tên:

“Chí Tôn bảo, Phi Hồ hương chủ, Tiêu Hồn phu nhân”.

Rõ ràng đây là một hành động thị uy.

Tiêu Hồn phu nhân từ trong một kho sách mênh mông mà có thể tìm ra Kim Long bí kíp một cách dễ dàng, nhưng được mà không lấy, lại đề chữ hẹn lại ba ngày sau sẽ đến Hoa Sơn lấy sách một cách công khai. Coi như Tổng đàn Hoa Sơn không có một người.

Thanh Thanh đạo trưởng nhìn Nguyên Hiếu trưởng lão và Nguyên Nghĩa đạo trưởng, nói lớn :

– Kim Long thần cập không mất thì nào có tội gì? Nhị vị sư thúc mời đứng dậy!

Nguyên Hiếu và Nguyên Nghĩa tạ ân đứng lên, Thanh Thanh đạo trưởng quay sang Tần Quan Vũ nói :

– Tần thiếu hiệp, chúng ta hãy trở về Đan Thất thủ bàn mưu đối phó.

* * * * *


Trong Đan thất của Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn, sắc mặt mọi người như trầm hẳn xuống.

Thanh Thanh đạo trưởng mở lời trước nhất :

– Tần thiếu hiệp, chuyện này làm cho bần đạo quá đỗi nghi ngờ. Thử hỏi, Tiêu Hồn phu nhân giả mạo thiếu hiệp đột nhập đến tận Tàng Kinh thất, tìm thấy Kim Long thần cập, thế mà lại không lấy đi, vậy là nghĩa làm sao?

Tần Quan Vũ suy nghĩ hồi lâu mới nói :

– Thật ra thì chuyện cũng khá rõ ràng, và theo chỗ phỏng đoán của tại hạ thì chuyện đột nhập của Tiêu Hồn phu nhân không phải có mục đích là lấy đi Thần cập của quý phái.

Nguyên Hiếu, Nguyên Nghĩa nhìn nhau ngơ ngác…

Thanh Thanh đạo trưởng gục gặt đầu :

– Bần đạo đầu tiên cũng có nghĩ như thế, song thấy lý không được ổn mà lại hơi mâu thuẫn với nhau. Và cuộc hẹn ba ngày sau lại càng thêm khó hiểu.

Tần Quan Vũ tiếp lời :

– Chưởng môn chắc cũng nhận ra rằng Kim Long thần cập đã có bị lật qua rồi chứ?

– Đúng!

– Và tại hạ cũng đã nói qua hành động thí sư của Tiêu Phượng Hoàng rồi chứ?

– Phải!

– Vậy thì hãy tạm dựa vào hai điểm ấy mà phán đoán. Thứ nhất, Tiêu Hồn phu nhân đã là Phi Hồ hương chủ của Chí Tôn bảo, thì nhất định bà ta đến đây là do lệnh của Tiêu Phượng Hoàng. Mà nữ nhân họ Tiêu ấy đã dám làm chuyện thí sư thì nhất định sẽ không từ chối một chuyện gì nữa cả. Như vậy, không bao giờ thấy được Thần cập mà lại tỏ ra quân tử. Thứ hai, giả như Tiêu Hồn phu nhân vì ý riêng mà đến do thám Hoa Sơn, với mục đích xem Thần cập của quý phái để đâu, thì nhất định không bao giờ để lại dấu vết. Thử nghĩ Kim Long thần cập là vật mang ý nghĩa tồn vong của quý phái, một khi bị hăm cướp đoạt, tự nhiên sẽ dốc toàn lực bảo vệ, vậy thì việc đề chữ thị uy cũng không phải lẽ.

Nguyên Hiếu và Nguyên Nghĩa gục gặt đầu tỏ vẻ đồng ý, riêng Thanh Thanh đạo trưởng thì băn khoăn :

– Thiếu hiệp tuy có lý, nhưng vấn đề cũng chưa sáng tỏ!

Tần Quan Vũ mỉm cười :

– Vâng, đạo trưởng nghi ngờ rất phải, song theo ước đoán của tại hạ, thì vấn đề đặt ra nhất định phải từ nơi Thần cập của quý phái.

– Thiếu hiệp hãy nói rõ hơn một chút.

– Nếu nói Tiêu Hồn phu nhân chỉ vì muốn tra cứu một môn võ công nào đó trong Thần cập của quý phái, thì từ khi vào đây cho đến khi tìm ra Kim Long thần cập, với khoảng thời gian đó, xin hỏi có đủ để đoạt được mục đích chăng?

Nguyên Hiếu đạo trưởng lắc đầu :

– Dù thần thánh cũng không làm kịp chuyện đó!

Tần Quan Vũ gật gật đầu :

– Như thế thì mục đích không phải ở việc tra cứu võ công!

Thanh Thanh đạo trưởng cau mày :

– Như vậy thì họ hành động vì nguyên nhân gì?

Tần Quan Vũ mỉm cười :

– Điểm đó thật ra tại hạ cũng đoán được, có lẽ chỉ cần một chữ, một câu trong đó cũng chưa biết chừng.

– Thế thì thật là mơ hồ quá!

– Tuy mơ hồ nhưng trong cái mơ hồ đó, lại tàng ẩn một sự thật đáng sợ vô cùng.

Thanh Thanh đạo trưởng ngạc nhiên hỏi :

– Sự thật đáng sợ là như thế nào?

Tần Quan Vũ hơi do dự :


– Thử nghĩ, trong một kho sách trùng trùng điệp điệp như thế, mà trong một khoảng thời gian rất ngắn lại lấy ngay ra được Kim Long thần cập, đây quả là một việc lạ lùng!

Thanh Thanh đạo trưởng gạn hỏi :

– Chẳng lẽ thiếu hiệp nghi bản phái có nội gian hay sao?

Tần Quan Vũ thấp giọng :

– Đó chỉ là phỏng đoán mà thôi!

Thanh Thanh đạo trưởng gật đầu, suy nghĩ hồi lâu, lại hỏi :

– Đa tạ sự nhắc nhở đề phòng của thiếu hiệp. Bần đạo muốn mời thiếu hiệp nán lại vài hôm, chờ khi ứng phó xong vụ hẹn ước của Tiêu Hồn phu nhân rồi hãy đi, không biết có được chăng?

Tần Quan Vũ gật đầu ưng thuận.

* * * * *

Ba ngày sau, vào lúc canh ba.

Một vành trăng khuyết lững lờ, cảnh vật mờ mờ ảo ảo.

Sương mỏng bao trùm chót núi, cây lá nhẹ đưa, đêm về trên đỉnh Hoa Sơn thật là thanh tịnh.

Lúc bấy giờ, nơi giữa khoảng sân bằng rộng rãi, xuất hiện sáu bóng người.

Đi đầu là một thiếu niên tuấn tú, theo sau là năm vị đạo sĩ y phục chỉnh tề. Bọn họ là Tần Quan Vũ, Thanh Thanh đạo trưởng và bốn người trong Hoa Sơn ngũ kiếm.

Trên sắc mặt từng người, ánh trăng rọi xuống nặng nề, căng thẳng.

Vừa đúng canh ba, thình lình một trận cười rộn lên như oanh yến líu lo từ xa dẫn tới, phá tan bầu trời tĩnh mịch.

Theo sau đó, như một đám rước cực kỳ long trọng, bốn người thiếu nữ khiêng một chiếc giường bát bảo, thoăn thoắt như bay, theo sau là sáu gã đại hán bịt mặt mặc áo đen.

Bốn phía giường có lụa trắng che phủ, nhưng màn lụa mỏng như cánh chuồn, ẩn hiện bóng người trong đó là một thiếu phụ tóc mây lõa xõa bờ vai, ngồi dựa nghiêng trên chiếc gối hồng mềm mại.

Nhìn rõ vóc dáng người thiếu phụ, Tần Quan Vũ nghe lòng hồi hộp lạ lùng.

Chẳng lẽ nữ nhân này chính là Tiêu Hồn phu nhân, là kẻ đã giả mạo mình để đến Hoa Sơn hôm nọ?

Hay người đó là Ngọc Thường Nga Tiêu Phượng Hoàng, kẻ dâm loạn thí sư?

Nhưng vì đây là chuyện quan hệ đến phái Hoa Sơn, nên Tần Quan Vũ không thể mang chuyện của mình ra giải quyết được, nên tạm thời im lặng.

Bằng một giọng sang sảng như chuông, Thanh Thanh đạo trưởng mở lời :

– Bọn bần đạo đã đợi khá lâu, xin phu nhân cho biết rõ ý định thăm viếng Hoa Sơn?

Từ trong chiếc giường che lụa mỏng, một tiếng a kéo dài và tiếp theo là một giọng cười như oanh hót :

– Ai là phu nhân? Và căn cứ vào đâu mà chư vị phải chờ đợi?

Câu nói rõ rang từng tiếng, khiến Thanh Thanh đạo trưởng sững sờ.

Tần Quan Vũ thoáng hơi kinh ngạc.

Do tiếng a kéo dài từ trong chiếc giường bát bảo, chứng tỏ câu nói của đối phương có vẻ thật tình. Nhưng câu chuyện sao lại bắt đầu như thế?

Qua phút ngạc nhiên, Thanh Thanh đạo trưởng biết sự tình không phải là đơn giản, ông bèn hỏi lại :

– Xin cô nương cho biết tôn ý đến đây?

Một tiếng cười ngắn ngủn từ trong chiếc giường vang lên, và tiếp theo đó, giọng oanh lại cất lên :

– Chưởng môn phái Hoa Sơn nói năng thật là hay đấy… có thể xoay chuyển từ một sơ thất hết sức dễ dàng. Nhưng tôi xin hỏi, sự sắp đặt nơi đây, chắc hẳn là vì chuyện thăm viếng của tôi đấy chứ?

Thanh Thanh đạo trưởng gật đầu thừa nhận :

– Đúng thế!

Vừa nói, ông vừa khẽ liếc Tần Quan Vũ, chàng hội ý, vội vàng tiến sát đến bên người ông.

Từ trong chiếc giường, nữ nhân nọ lại nói :

– Đạo trưởng quả là người hiểu rộng, nhưng không biết cuộc gặp gỡ này phải chăng chỉ là một trò vui?

Tần Quan Vũ rước hỏi :

– Có phải cô nương là Phi Hồ hương chủ của Chí Tôn bảo?

Câu hỏi của Tần Quan Vũ bên ngoài tuy có vẻ tự nhiên, nhưng chứng tỏ trong lòng chàng hoang mang không ít.


Thật ra, sự thật chung quanh chàng ngày một trở nên thần bí hơn. Trước hết là gặp Phượng Hoàng Tiên Nữ, chàng hết sức chú ý đến người thiếu nữ kỳ lạ này, nhưng đến khi nàng bảo chàng gấp rút đến Hoa Sơn thì sự kỳ bí càng tăng lên dồn dập.

Tiếng cười như tiếng ngọc khua từ trong giường bát bảo và nữ nhân nọ lên tiếng :

– Đúng! Nhưng, người thanh niên kia, ngươi là ai thế?

Tần Quan Vũ vặn lại :

– Thế sao vừa rồi cô nương lại phủ nhận?

– Tôi là một nữ nhân chưa chồng, người ta gọi là Tiêu Hồn Tình Nữ, chứ sao lại có hai chữ “phu nhân”? Còn các hạ, có dám nói rõ danh tính chăng?

Tần Quan Vũ cười nhạt :

– Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ là Tần Quan Vũ.

Tiều Hồn Tình Nữ cất giọng cười lơi lã :

– Thật là khí phách biết bao! Nhưng tôi cũng cần nói thẳng, các hạ không phải là người của phái Hoa Sơn, câu chuyện hôm nay các hạ đừng để mình bị lôi cuốn vào. Đó là điều hay hơn hết…

Tần Quan Vũ lạnh lùng :

– Tại hạ tuy không phải là người của phái Hoa Sơn, song nếu vì võ lâm mà trừ hại thì đâu phải là người ngoại cuộc?

– Hay! Khẩu khí thật hay! Được, bây giờ ta đã đổi ý. Dù các hạ có muốn đứng ngoài vòng cũng không còn kịp nữa.

Tần Quan Vũ chưa kịp trả lời thì Tiêu Hồn Tình Nữ đã hướng về phía Thanh Thanh đạo trưởng nói luôn :

– Hoa Sơn chưởng môn, tôn giá là người hiểu rộng, tất nhiên ngài đã đoán biết được chủ ý của ta đến đây rồi chứ?

Thanh Thanh đạo chưởng cười nhạt :

– Xin cô nương cứ nói rõ.

– Mặc tình đạo trưởng có biết hay chưa, ta cũng cứ đem ý chỉ của bản Bảo chủ nói ra cho rõ, vậy ngài hãy nghe đây. Bản bảo sáng nghiệp đến nay đã gần năm trăm năm, môn đệ đời đời vì võ lâm mà hiến mình cho chính nghĩa. Như Thủy Cảnh tiên sinh, vị Bảo chủ trước đây, đã cống hiến cho võ lâm ra sao, chắc chắn ai ai cũng biết, và đạo trưởng tự nhiên cũng đã hiểu rõ ràng. Đến nay, bản Bảo chủ cảm thấy rằng chính đạo ngày một tiêu hao, mà tà ma càng lúc càng bành trướng, tai họa võ lâm sắp sửa mở màn. Nếu các phái võ lâm không sớm liên minh thì e khó mà thoát qua tai ách. Cho nên, bằng vào sự cống hiến của bản bảo đối với võ lâm từ trước, bản Bảo chủ bằng lòng đứng ra đảm nhiệm chức vị Tổng minh chủ và mỗi phái đều có một Phân minh chủ. Thực tế, luận về võ công thì bản bảo đã đủ sức dẫn đầu thiên hạ. Đó là một điều không thể nào phủ nhận. Tuy nhiên, võ công trong thiên hạ cũng cần chú ý, cho nên bản bảo muốn tạm mượn Kim Long thần cập của quý phái một năm. Sau đó, sẽ trả lại và có bồi thường xứng đáng. Hôm nay, vâng lệnh Bảo chủ, ta xin trao tặng một minh kỳ, mời Chưởng môn phái Hoa Sơn, bắt đầu từ đây thiên hạ võ lâm sẽ là một nhà, cùng chung hỗ trợ cho nhau, không biết ý của đạo trưởng ra sao?

Vừa nghe xong những lời ngông cuồng của Tiêu Hồn Tình Nữ, lửa giận của Thanh Thanh đạo trưởng phừng phừng lên mặt, nhưng với tư cách của một vị Chưởng môn, ông vẫn điềm nhiên cười rổn rảng :

– Quý Bảo chủ hùng tài đại lược, kế hoạch đề ra qua thật là lớn lao, dễ làm cho người bội phục, bần đạo hết sức tán đồng. Nhưng… ha ha… ha ha…

Giọng cười của vị Chưởng môn phái Hoa Sơn như chuyển động ngàn cây, đồng thời, ông ngó Tần Quan Vũ khẽ hất hàm ra hiệu.

Tuy máu nóng sôi lên mí mắt, nhưng nghe những lời mỉa mai của Chưởng môn phái Hoa Sơn, Tần Quan Vũ hết sức hài lòng, đứng yên không nói gì.

Tiêu Hồn Tình Nữ gặng hỏi lại :

– Có lẽ nào đạo trưởng có điều chi khó xử, vậy xin cứ nói rõ, kẻ thay mặt cho Bảo chủ này có đủ tư cách giải quyết.

Thanh Thanh đạo trưởng thở dài một cách mỉa mai :

– Vâng, nhưng tiếc rằng tổ sư sáng nghiệp của bản phái sớm đã quy tiên, nếu không, bần đạo nhất định sẽ cùng người thương lượng để gia nhập khối liên minh của quý bảo.

Giọng nói của Tiêu Hồn Tình Nữ vụt nổi lên lanh lãnh :

– Thế thì theo ý của đạo trưởng, là tôn giá không bằng lòng chấp nhận lời đề nghị của Bảo chủ chúng tôi?

Thanh Thanh đạo trưởng cười một cách tự nhiên.

– Xin quý bảo thứ cho, bần đạo rất khó mà vâng mạng.

Tiêu Hồn Tình Nữ quát lên :

– Lục Kim Hổ nghe lệnh. Hãy thừa tiếp năm vị đạo trưởng của phái Hoa Sơn và vị thiếu hiệp kia.

– Hãy khoan!

Tiếng thét của Tần Quan Vũ vang lên như sấm, làm cho sáu gã áo đen bịt mặt vừa nhích mình lên đã vội vàng đứng lại, và Tiêu Hồn Tình Nữ lên tiếng hỏi :

– Người thanh niên kia, muốn nói gì thế?

– Vừa rồi cô nương đã chẳng bảo rằng sẽ cùng tại hạ nói chuyện đó sao?

– Đúng vậy, nhưng bây giờ thì ý đó đã được sửa đổi. Nếu muốn nghe, thì nhân danh một vị Hương chủ, thừa lệnh Bảo chủ, ta mời Tần công tử đến làm Phó bảo chủ của Chí Tôn bảo, chẳng biết ý Tần công tử ra sao?

Tần Quan Vũ cười ha hả :

– Đâu dám, đâu dám…

Tiếng nói chưa dứt, thanh trường kiếm đã tuốt ra, một đạo hào quang cuốn thẳng tới chiếc giường bát bảo, lưỡi thép xé bầu không khí phát ra những tiếng “re… re…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.