Rừng Tử Vong

Chương 42: Úp mở dặn dò


Đọc truyện Rừng Tử Vong – Chương 42: Úp mở dặn dò

Tần Quan Vũ thốt ra câu nói đó với tất cả sự thẹn thùng, hối hận…

Tại sao chàng lại có thể bỏ đi một cách quá dễ dàng như thế?

Trách nhiệm đối với sư môn, mối lo lắng về song thân, bao nhiêu trách nhiệm nặng nề đòi hỏi một thân võ công siêu việt… mà muốn được thế, trừ phi phải có trong tay quyển thứ ba và thứ tư của bộ Huyền kinh, còn ngoài ra thì không sao tự đào luyện được.

Chỉ có nó thì mới có thể bắt Ngọc Thường Nga đền nợ cho ân sư, trùng hưng Chí Tôn bảo, và phăng dò manh mối của song thân.

Và nếu muốn thế thì phải trong vòng nửa tháng, đi đến đất Thục, xâm nhập Ngọc Long Tuyết Sơn, tìm kiếm Huyền kinh, và đó là con đường duy nhất để hành động.

Thế tại sao trong một phút tình cờ, chàng lại có thể dễ dàng đi theo người ta như thế?

Điều đáng sợ hơn nữa là chàng đã biết rõ rằng người mà chàng sắp đi theo lại là nữ cải nam trang?

Nữ nhân ấy đang ở lứa tuổi của đóa hoa nở trọn, trong lứa tuổi có đầy đủ sức hấp dẫn kinh người. Và nếu nàng là người của tà môn, và nếu trong giây phút không kiềm chế nổi bản thân thì chẳng phải sẽ dẫn đến trường hợp “một phút sẩy chân, ngàn đời mang hận” hay sao?

Và điều đáng nói hơn hết là sự việc này rất có thể là một âm mưu…

Nếu cùng đi với nàng thì dưới bước chân của chàng, chỗ nào cũng có thể là nơi chôn vùi sinh mạng của mình.

Tất nhiên, Tần Quan Vũ tự thấy rằng chàng không khi nào sợ chết, nhưng giang hồ hung hiểm, biết bao nhiêu là bẫy rập. Cái chết đối với riêng chàng thì chẳng kể chi, nhưng còn trách nhiệm với sư môn, và hậu sự của song thân, rồi ai sẽ gánh lấy?

Tần Quan Vũ đắn đo, hay là tìm cách chối từ?

Không, không thể được!

Ngoài việc con người phải lấy chữ tín làm đầu, đây lại còn là một cơ hội mà cho dù là có âm mưu gì đi nữa thì chàng cũng phải nhân đó mà khám phá. Con đường duy nhất để phăng dần manh mối đúng là phải đi với Phượng Nghi.

Phải, chàng phải đi để khỏi thất tín, mà cũng để sau này khỏi phải ân hận vì đã bỏ qua dịp tốt.

Thấy Tần Quan Vũ cứ trầm ngâm, Bất Tử Lão Cái khẽ hỏi :

– Kế hoạch đã định rồi, nhưng còn một điều phải bàn cho cặn kẽ là việc trùng hưng bản bang. Khi mời thiên hạ võ lâm tham dự ngày khánh lễ, vậy mục đích của nó là sao? Chúng ta phải làm thế nào để ứng phó? Và nếu đi với Phượng Nghi, hiền điệt nên xét kỹ việc phải phòng ngừa…

Câu nói sau cùng của Bất Tử Lão Cái khiến Tần Quan Vũ càng băn khoăn hơn nữa…

Thủa trước, ân sư chẳng đã từng nói với mình sao? Trong chốn giang hồ có một loại công phu đáng sợ, đó là Mỵ công của nữ nhân. Bất cứ một nam nhân nào gặp phải người có loại Mỵ công ấy và một khi đã bị thu hút rồi, thì kể như trọn đời phải quỳ dưới chân họ mà nghe lời sai bảo.

Phải chăng Phượng Nghi là người đã luyện được Mỵ công?

– Có lẽ Tần huynh chưa hoàn tất công việc của Cái bang chăng?

Ngẩng mặt lên đã bắt gặp cái nhìn của Phượng Nghi, bắt gặp đôi mắt đen lấy của nàng, Tần Quan Vũ cảm thấy như tâm trí đều mất hết…


Chàng nhè nhẹ gật đầu :

– Đúng rồi!

Phượng Nghi vẫn với nụ cười rạng rỡ, nói :

– Đã thế thì làm sao đi được? Vậy để tại hạ lại làm kẻ phòng vệ bên ngoài, Tần huynh và các vị Trưởng lão cứ bàn tiếp việc cho xong rồi mình hẵng đi. Tần huynh thấy sao?

Tần Quan Vũ mỉm cười :

– Như thế thì làm phiền huynh đài lắm chăng?

– Không đâu, không đáng chi…

Rồi tà áo xanh nhoáng lên, bằng thuật khinh công Thê Vân Túng, thân ảnh Phượng Nghi đã như nhảy lên từng nấc thang mây giữa không trung và cuối cùng là mất hút…

Tần Quan Vũ ngồi xuống, cúi đầu tư lự.

Bất Tử Lão Cái vội ngồi xuống bên chàng, hỏi :

– Hiền điệt, có điều chi thế?

Thấy sự quan tâm thân thiết của sư thúc, Tần Quan Vũ ngần ngại lắc đầu :

– Không, không có chi… sư thúc và chư vị hãy ngồi xuống rồi chúng ta tiếp tục câu chuyện còn lỡ dở.

Các cao thủ Cái bang rập lên một tiếng “tuân lệnh” và cùng ngồi vây quanh Tần Quan Vũ.

Bất Tử Lão Cái dùng phép truyền âm nhập mật nói :

– Coi chừng Phượng Nghi nghe lén.

Tần Quan Vũ cũng dùng phép truyền âm nhập mật đáp lại :

– Thật cũng khó mà biết được.

– Vậy suốt câu chuyện, chúng ta nên dùng phép truyền âm nhập mật mà bàn bạc.

– Được lắm!

Tần Quan Vũ chưa nói hết thì chợt nghe tiếng truyền âm nhập mật từ xa rót tới tai chàng :

– Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, Văn Khúc Võ Khôi, từ khi giã biệt đến nay vẫn mạnh đấy chứ?


Nghe giọng nói lạnh lùng nhưng rất quen tai, dường như là giọng nói của người nơi Tam Quốc miếu, Tần Quan Vũ vừa lạ vừa mừng, vội đáp lớn :

– Nhờ ơn tôn giá giúp đỡ, tại hạ vẫn được bình yên!

Thất Tần Quan Vũ thình lình lên tiếng như thế, Bất Tử Lão Cái hết sức ngạc nhiên, nhưng chưa kịp hỏi thì chàng đã quay lại khoát tay :

– Sư thúc đừng nói gì cả!

Giọng nói lạnh lùng lại rót bên tai :

– Tần huynh, bây giờ có việc cần gấp, nhưng vì sợ Trần Phượng Nghi biết nên mong Tần huynh đừng nói gì cả, mà chỉ gật đầu hay lắc đầu để tỏ ý thôi nhé.

Tần Quan Vũ hội ý, gật đầu ngay.

– Có phải Tần huynh cảm thấy Phượng Nghi là con người đầy vẻ thần bí chứ?

Tần Quan Vũ lại gật đầu.

– Thật ra thì không có gì đáng gọi là thần bí cả. Chỉ có điều hơi lạ là lòng tốt của nàng đối với Tần huynh, và có lẽ Tần huynh đang muốn biết về thân thế của nàng chứ?

Tần Quan Vũ gật đầu.

– Nàng chính là người vợ thứ năm của Viên chủ Hạ Hầu viên, và cũng là người ái thiếp được sủng ái nhất đấy. Việc này có lẽ Tần huynh đã đoán được rồi chứ?

Tần Quan Vũ lại gật đầu.

– Ở trong Hạ Hầu viên, nàng đúng là người được nâng niu hơn cả. Lòng yêu của Hạ Hầu viên chủ đối với nàng đã vượt qua cả cái ý “bất ái giang sơn, ái mỹ nhân”. Cho nên, chuyện Hạ Hầu viên chủ để cho nàng xuất hiện trên giang hồ là một điều khiến cho mọi người khó hiểu, có thể là…

Giọng nói lạnh lùng chợt ngưng lại một cách đột ngột.

Tần Quan Vũ đang lấy làm lạ, thì có tiếng Phượng Nghi bỗng vang lên :

– Tần huynh đã bàn xong rồi chứ?

Tần Quan Vũ biết nguyên do làm cho giọng nói lạnh lùng khi nãy phải bị cắt ngang, đó là vì sự có mặt của Phượng Nghi, chàng vội nói :

– Trần huynh, xin hãy giúp thêm một lát nữa, công việc hãy chưa xong.

– Được, vậy tại hạ lại ra ngoài.

Tiếng nói kéo dài và dứt hẳn, chứng tỏ Phượng Nghi đã đi xa.


Và bây giờ, giọng nói lạnh lùng lại vọng vào tai Tần Quan Vũ :

– Thật là nguy hiểm! Thiếu chút nữa thì Phượng Nghi đã khám phá ra rồi. Vậy xin bắt đầu trở lại. Cứ theo tại hạ đoán thì đây có thể là một âm mưu, và cũng mong đó là một âm mưu. Nhưng, cũng có thể là không phải thế.

Thật là khó hiểu.

Chuyện đang rắc rối, lời nói của đối phương lại càng rắc rối hơn nữa. Tần Quan Vũ chỉ còn cách lắc đầu, cười khổ.

Giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên :

– Kể ra Tần huynh khó hiểu là phải. Bởi vì nói đó là âm mưu thì Hạ Hầu viên chủ quyết không thể đưa một người như trứng ngọc đi làm việc ấy. Hơn nữa, Hạ Hầu viên chủ thừa biết Tần huynh là trang tuấn kiệt, thì lại không dại gì lại đưa ái thiếp của mình đến đối đầu. Huống chi, Hạ Hầu viên là nơi tập trung gần hết hoa khôi trong thiên hạ, nếu muốn dùng mỹ nhân kế thì thiếu gì kẻ có khả năng? Nhưng nếu bảo đó không phải là âm mưu thì lại thật là mâu thuẫn. Tại sao ư? Tại vì Trần Phượng Nghi là kẻ được sủng ái hơn cả, Hạ Hầu viên chủ gần như si mê nàng đến cuồng dại, vậy thì hắn dễ dàng gì lại để cho nàng xông xáo giang hồ như thế? Nhưng, rốt cuộc, cái điều đáng sợ hơn hết là nếu đây không phải là âm mưu, mà như Trần Phượng Nghi đã nói là Hạ Hầu viên chủ cho phép đi, vậy thì sinh mạng của Tần huynh sẽ bị nguy trong sớm tối. Tần huynh biết điều đó chứ?

Tần Quan Vũ hoang mang quá sức, chàng lắc đầu lia lịa.

Giọng nói lạnh lùng lại tiếp tục đều đều :

– Đây là một trường hợp đúng với câu “người trong cuộc khó thấy chuyện mình”. Chắc chắn rằng Phượng Nghi đã bị hấp dẫn bởi khí phách nam tử của Tần huynh, và Tần huynh thì lại bị Mỵ công của nàng thu hút. Tần huynh, hậu quả vở kịch này như thế nào, chắc Tần huynh ước lượng được rồi chứ? Hạ Hầu viên chủ sẽ dốc hết lực lượng truy sát cho được kẻ tình địch này.

Tần Quan Vũ buộc miệng kêu lên :

– Mỵ công?

– Tần huynh hãy trấn tĩnh lấy mình. Đừng nói ra việc Phượng Nghi luyện được Mỵ công, vì chuyện này cả ba nơi võ lâm cấm địa đều biết, nhưng việc này đối với Hạ Hầu viên chủ vẫn một mực bác bỏ… Đối với Tần huynh tuy nàng có thi xuất Mỵ công, nhưng cũng có chân tình. Vấn đề quả là khó khăn.

Tần Quan Vũ tái mặt gật đầu, như tiếp theo đó, chàng lại lắc đầu.

Giọng nói lạnh lùng lại hỏi :

– Tần huynh có biết vì sao tại hạ lại mang chuyện Phượng Nghi ra nói rõ với Tần huynh không?

Tần Quan Vũ kinh ngạc lắc đầu.

Kẻ khổ nhất từ nãy đến giờ là Bất Tử Lão Cái, ông trừng trừng đôi mắt, nhìn sững vào mặt Tần Quan Vũ, theo dõi sự biến chuyển từng giây từng phút của chàng…

Và đến bây giờ, trông vào nét mặt kinh hoàng của chàng, ông hớt hải kêu lên :

– Hiền điệt, hiền điệt!

Tần Quan Vũ gượng cười :

– Sư thúc hãy yên lòng, người đang dùng phép Truyền Âm Nhập Mật nói chuyện là ân nhân của tiểu điệt. Xin sư thúc để tiểu điệt nghe cho hết những điều ân nhân chỉ dạy!

Bất Tử Lão Cái hết sức vui mừng, ông đứng dậy vòng tay nói :

– Là kẻ đứng đầu Cái bang Tam lão, lão phu xin thay mặt Tần hiền điệt bái tạ ân nhân!

Tần Quan Vũ nhìn thái độ chân thành của sư thúc, chàng cảm động đến ứa nước mắt.

Giọng nói lạnh lùng lại vọng đến tai chàng :

– Tần huynh có được một vị sư thúc như thế, thật là hồng phúc của Tần huynh. Tại hạ hết sức vui mừng cho Tần huynh. Bây giờ ta tiếp tục câu chuyện đi. Ý của tại hạ là Tần huynh nên theo nàng, chú ý hành động của nàng, bám sát lấy nàng, nhưng đừng để bị mê hoặc bởi Mỵ công. Việc đó Tần huynh có làm được không?


Tần Quan Vũ khẳng khái gật đầu.

– Thật ra, việc xem thường Mỵ công của nàng quả là một điều rất khó. Nhưng tại hạ tin tưởng vào tinh thần cương nghị của Tần huynh. Bây giờ, xin bàn đến hai tỷ muội Phượng Hoàng Tiên Nữ. Có lẽ Tần huynh nghi ngờ hai tỷ muội họ là người của Hạ Hầu viên phải không?

Tần Quan Vũ gật đầu.

– Lầm! Tần huynh đã lầm to! Hạ Hầu viên chủ chỉ có một người con gái thôi. Huống chi, tại hạ có biết qua ái nữ của Hạ Hầu viên chủ. Cho nên, vấn đề thần bí không phải ở con người Trần Phượng Nghi, mà là ở hai tỷ muội của Phượng Hoàng Tiên Nữ.

Tần Quan Vũ buộc miệng kêu lên một tiếng kinh nghi.

Giọng nói lạnh lùng lại tiếp :

– Bây giờ tại hạ xin nói thẳng với Tần huynh, nếu Tần huynh muốn tìm được lệnh tôn và lệnh đường, thì cái gọi là “Liên minh” đó mới là nơi manh mối. Chỉ cần một ít trí tuệ, từ nơi Trần Phượng Nghi và hai tỷ muội Phượng Hoàng Tiên Nữ, Tần huynh sẽ biết rõ ràng, chỉ cần phải đóng kịch với họ…

Tần Quan Vũ cau mặt lắc đầu.

– Tần huynh không muốn đóng kịch với ba nữ nhân ấy ư?

Tần Quan Vũ lại lắc đầu.

– Có lẽ Tần huynh muốn biết gấp về hành tung của lệnh tôn và lệnh đường?

Tần Quan Vũ gật đầu.

– Chuyện của lệnh tôn, như Phượng Nghi vừa nói khi nãy, đó là sự thật. Còn về lệnh đường, hành tung của bà rất là bí mật. Nhưng đối với Liên Minh, chắc chắn có nhiều quan hệ, mà uy thế của Liên Minh thật to lớn lắm.

Tần Quan Vũ lắc đầu như không thỏa mãn…

– Có lẽ Tần huynh muốn biết về Liên Minh chăng?

Tần Quan Vũ gật đầu.

– Nói ra thì thật là ly kỳ, chính bản miếu cũng bị lôi kéo vào Liên Minh.

Tần Quan Vũ nghe như tiếng sét bên tai, buộc miệng kêu lên một tiếng tột cùng kinh ngạc :

– Có thể như thế được ư?

Giọng nói lạnh lùng vội nói ngay :

– Tần huynh đừng nói ra lời chứ. Khi có cơ hội, tại hạ sẽ nói rõ hơn. Bây giờ thời gian gấp rút, nên nói về việc đại lễ trùng hưng Cái bang. Việc làm theo kế hoạch của Tần huynh, quả là một việc kinh thiên động địa, nhưng lại là một việc làm khá đúng.

Tần Quan Vũ lặng im suy nghĩ.

Giọng nói lạnh lục lại tiếp tục vang lên :

– Sở dĩ cho là đúng, đó là vì chuyện thiết đại lễ ấy là một việc làm có tính cách trêu chọc Liên Minh, mà cũng chính cái đại lễ ấy còn quyết định cho sự tồn vong của võ lâm nữa.

Tần Quan Vũ giật mình ngơ ngác…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.