Đọc truyện Rừng Tử Vong – Chương 3: Những chuyện lạ lùng
Đột nhiên có biến, Tần Quan Vũ lập tức nhún mình lao vút ra ngoài cửa sổ.
Một tràng phật hiệu nổi lên, ba bóng hồng xẹt tới.
– Xin thí chủ đừng đuổi theo vô ích, hung thủ đã trốn mất rồi.
Thấy ba vị hòa thượng nghiêm trang trước mặt. Tần Quan Vũ vội vòng tay :
– Cảm tạ thiền sư chỉ bảo.
Và chàng lật đật quay trở vào phòng.
Vừa nhìn soát chung quanh, người thiếu niên họ Tần thoắt giật nảy mình.
Nguyên Nghĩa đạo trưởng vẫn nằm yên với chuôi đao còn ló trên lưng, nhưng thi thể của Nguyên Minh thì đã bị mang đi mất.
Một trong ba vị hòa thượng theo sau Quan Vũ, liếc thấy tình hình nghiêm trọng, vội quay lại dặn dò :
– Tuệ Ân, coi chừng cửa sổ. Tuệ Hải, canh phòng cửa chính để bần tăng trị thương cho Nguyên Nghĩa đạo trưởng.
Và quay lại Tần Quan Vũ, vị hòa thượng cúi đầu :
– Xin tiểu thí chủ giúp hộ một tay.
– Xin đại sư cứ sai bảo.
Vừa nhìn thẳng vào vị thiền sư, Tần Quan Vũ bỗng giật mình.
Ngoài phủ chiếc cà sa kim tuyến, vị thiền sư với dáng sắc tôn nghiêm, trong đôi mắt lim dim hiền từ lúc nào cũng tỏa ra hai luồng sáng xanh như chớp. Đúng là một vị Tuệ Tịnh thiền sư, Chưởng môn phái Thiếu Lâm.
Là một phái dẫn đầu Thất đại phái, mà Chưởng môn nhân lại lìa chốn thâm nghiêm dấn bước giang hồ, thì nhất định võ lâm đã xảy ra điều nghiêm trọng.
Sự gặp gỡ bất ngờ này làm cho chàng thiếu niên họ Tần hết sức băn khoăn…
Chợt nghe Tuệ Tịnh thiền sư lên tiếng :
– Xin đạo trưởng tự vận khí điều hành, nguyên lực sẽ theo đó mà khôi phục.
Và quay lại Tần Quan Vũ, thiền sư thấp giọng :
– Thí chủ có thể ngồi nghỉ được rồi!
Tần Quan Vũ vòng tay :
– Xin mời đại sư!
Qua mấy giờ sau, Nguyên Nghĩa đạo trưởng uốn mình đứng dậy, bước tới vòng tay trước Tuệ Tịnh thiền sư :
– Ân cứu mạng của đại sư, bần đạo nguyện ghi xương khắc cốt.
Tuệ Tịnh thiền sư đưa tay ra với nụ cười hòa nhã :
– Đạo trưởng hãy ngồi xuống, lúc này hãy tránh bớt những điều khách sáo. Chúng ta có thể xét sơ qua âm mưu của kẻ ác gây ra.
Nguyên Nghĩa đạo trưởng bèn thuật lại các việc từ đầu.
Tần Quan Vũ nói thêm :
– Ngoài ra, khi ám toán đạo trưởng, kẻ địch còn ném vào mình tại hạ một vật, nhưng lúc nãy ra ngoài theo dõi nên không rõ là vật chi. Bây giờ lại mất luôn thi thể của Nguyên Minh đạo trưởng, sự việc thật hết sức lạ lùng…
Nguyên Nghĩa đạo trưởng tiếp lời :
– Lúc bấy giờ vì trúng ám khí nên bần đạo không cử động được, chỉ thấy kẻ vào đây mình mặc áo trắng và thuật khinh công chớp nhoáng lạ lùng.
Tuệ Tịnh thiền sư gục gặt đầu :
– Bần tăng cũng chỉ thấy một bóng trắng lướt qua mắt nên vội vàng đuổi theo đến đây. Khi còn cách chừng hai mươi trượng, thấy bóng đó đã ném ra hai luồng sáng vào cửa sổ rồi phóng mình lên nóc nhà mất hút, nên khi tới đây chỉ gặp vị tiểu thí chủ rượt ra…
Tần Quan Vũ vội hỏi :
– Đại sư có thấy rõ vóc dáng người ấy chăng?
Tuệ Tịnh thiền sư lắc đầu :
– Chỉ thấy mặc áo trắng, phủ mặt bằng vuông lụa trắng, thân hình mảnh mai như một thiếu nữ và thuật khinh công thì thật là phi thường.
Im lặng hồi lâu, Nguyên Nghĩa đạo trưởng nói với Tần Quan Vũ :
– Chân tướng của kẻ địch đã lộ, Tần huynh có thể thoát khỏi sự hiềm nghi, tuy nhiên…
Lão đạo trưởng thấp giọng nói tiếp :
– Từ đây trở đi, Tần huynh cố mà giữ sự an nguy cho bản thân mình. Tuy thủ pháp của Tần huynh so với hung phạm có thể gọi là xấp xỉ, nhưng minh thương dễ tránh chứ ám tiễn khó phòng, thêm nữa, cứ theo sự ước đoán của bần đạo thì rất có thể Tần huynh là một trong những mục tiêu nhắm vào của hung phạm, cho nên cũng phải hết sức đề phòng.
Tần Quan Vũ đứng dậy vòng tay :
– Đa tạ đạo trưởng đã có lòng lo lắng. Tại hạ cũng biết rằng mình đã bị lôi kéo vào vòng, tự nhiên không thể đứng ngoài mà nhìn lửa cháy, cho nên trong vòng mười ngày tới đây, tại hạ sẽ xin đến Hoa Sơn bái phỏng, không biết có nên chăng?
– Ồ, thế thì quý hóa biết bao. Sư điệt Chưởng môn của bần đạo nhất định sẽ hết sức hoan nghênh. Và nhân đó, sự tình có thể được cùng nhau bàn rõ hơn nữa.
Và quay sang Tuệ Tịnh thiền sư, Nguyên Nghĩa hỏi thêm :
– Chẳng biết đại sư có cao kiến chi thêm xin cứ dạy bảo.
Tuệ Tịnh thiền sư điềm đạm trả lời :
– Lấy tịnh chế động và phải nắm cho chặt từng mối một, ấy là thượng sách.
Nguyên Nghĩa đạo trưởng vòng tay :
– Cảm tạ sự chỉ giáo của đại sư! Bần đạo sẽ trình lại với Chưởng môn nhân…
Nguyên Nghĩa đạo trưởng nói chưa dứt lời, chợt nghe một tiếng động vang lên, ba người không hẹn mà cùng một lượt phóng ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy Tuệ Ân thiền sư té sụm trên mặt đất, còn bốn bên thì vắng lặng như tờ.
Tần Quan Vũ lật đật phóng vọt lên nóc nhà của tửu quán đảo mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng chàng thất vọng lao mình trở xuống, vì hoàn toàn không thấy một bóng khả nghi.
Lúc bấy giờ, Tuệ Ân thiền sư đã đứng được lên, ông nói trong cử chỉ vô cùng sợ sệt :
– Huyền Âm thần công!
Tần Quan Vũ ngạc nhiên gặn hỏi :
– Xin đại sư hãy nói rõ hơn tí nữa.
Tuệ Ân thiền sư kể lại :
– Lúc bấy giờ, bần tăng phát hiện một người bao mặt, mặc áo trắng, thân hình mảnh mai từ ngoài năm mươi trượng lao vút tới đây. Bần tăng chưa kịp bẩm báo với Chưởng môn thì hắn đã thi triển thần công… biết không làm sao bẩm báo kịp, bần tăng đành vận thần công chống lại và kết quả là cả hai cùng bị thương, hắn mang thương đào tẩu…
Tuệ Tịnh thiền sư khẽ cau mày.
Tuệ Ân thiền sư lật đật nói thêm :
– Bẩm cáo Chưởng môn, hắn mang thương chạy đi, song thương thế không nặng lắm!
– Sư đệ làm sao biết được?
– Vì lúc chạy, khinh công của hắn cực kỳ mau lẹ, dù không bị thương, sư đệ cũng tự lượng không cách nào đuổi kịp.
Nguyên Nghĩa đạo trưởng gạn hỏi :
– Có đúng là hắn đã sử dụng Huyền Âm thần công không?
– Bần tăng không thể nào lầm lẫn được.
Tần Quan Vũ cúi đầu suy nghĩ:
“Theo sư phụ chàng thì Huyền Âm thần công là tuyệt kỹ của Chí Tôn bảo, trong võ lâm không một môn phái nào biết nữa, thế mà bây giờ lại xuất hiện nơi đây, phải chăng việc này có dính líu với Chí Tôn bảo?”
Bao nhiêu điều phức tạp dập dồn, làm cho chàng hoang mang không ít.
Canh đã tàn, Nguyên Nghĩa bèn đứng dậy :
– Tần huynh, mười ngày sau chúng ta sẽ gặp lại ở Hoa Sơn.
Và quay qua ba vị hòa thượng Thiếu Lâm, Nguyên Nghĩa đạo trưởng cúi đầu :
– Vì phải gấp rút về bẩm báo với Chưởng môn nhân của tệ phái, bần đạo xin cáo từ trước.
Dứt lời, lão đạo sĩ của phái Hoa Sơn quay mình ra cửa lao đi.
Tuệ Tịnh thiền sư quay lại Tần Quan Vũ :
– Nếu có thời gian, xin mời thí chủ đến Thiếu Lâm một chuyến, bây giờ bọn bần tăng xin từ giã.
Tần Quan Vũ đứng dậy vòng tay thi lễ, ba nhà sư cáo từ ra đi.
Tần Quan Vũ trở vào phòng bứt rứt nằm không yên giấc.
Sáng ngày hôm sau, Tần Quan Vũ còn đang vận công tĩnh dưỡng, chợt nghe tiếng gõ cửa :
– Tần huynh, đêm rồi yên giấc chứ?
Mở mắt ra, thấy Lâm Tả Minh đã vào đến rồi, Tần Quan Vũ lật đật vòng tay :
– Đa tạ, Lâm huynh dậy sớm thế?
Lâm Tả Minh lại hỏi :
– Chẳng hay Tần huynh bây giờ đi về đâu?
– Tại hạ đi Hồ Bắc.
– Thế thì hay biết bao, chúng ta lại cùng một đường.
Rồi không đợi Tần Quan Vũ ưng thuận hay không, Lâm Tả Minh gọi tiểu nhị tính tiền rồi hai cùng ra đi.
Tần Quan Vũ lầm lũi bước đi, trong lòng mang nhiều thắc mắc…
Hung thủ đêm qua mình mặc áo trắng, vóc dáng mảnh mai… bất giác chàng khẽ liếc người bạn đồng hành.
Nhưng đôi mắt trong dáng vô thần thái phát lộ của một con người nội lực đến chỗ cao thâm của họ Lâm lại làm cho chàng thêm suy nghĩ…
Lâm Tả Minh vụt ngó Quan Vũ mỉm cười :
– Huynh đài đang chú ý tìm chi trên con người tiểu đệ thế?
Cảm thấy mình có điều thất thố, Tần Quan Vũ cười theo :
– Không, tại hạ cảm thấy Lâm huynh như mặt trăng sáng rỡ, nên thầm nghĩ rằng mình thật không xứng bóng…
Cả hai cùng bật cười.
Vừa đi vừa nói chuyện, lần hồi đến Hoàng Hải trấn mà không hay.
Lúc bấy giờ bóng chiều gần muốn khuất, tuyết bắt đầu đổ xuống từng hạt trắng xóa.
Vào một tửu điếm lớn của Hoàng Hải trấn, hai người thiếu niên anh tuấn nâng chén mời nhau.
Lâm Tả Minh nói cười không ngớt :
– Cạn!
Cạn hết chén đầu, Lâm Tả Minh nâng lên một chén nữa :
– Hữu duyên thiên lý năng tương hội, vô duyên đối diện bất tương phùng. Tần huynh có cho là đúng thế chăng?
– Vâng, à này, Lâm huynh chắc đã tinh luyện võ công lắm chứ?
– Chỉ qua loa thôi, còn Tần huynh?
– Ồ, chỉ là một hạng võ phu… Này, cạn đi chứ!
Lâm Tả Minh vẫn cười :
– Dù sao Tần huynh vẫn còn mang được chữ “phu”, chứ tiểu đệ thì không được rồi.
Tần Quan Vũ cũng cười :
– Không được chữ “phu” thì chắc là chữ “thế” nhỉ?
Lâm Tả Minh cười lớn :
– Cũng không được nốt, chỉ là chữ “nữ” thôi!
Tần Quan Vũ giật mình :
– Thế thì huynh… cô…
Lâm Tả Minh cười xòa :
– Đã đoán biết rồi, Tần huynh còn làm bộ ngạc nhiên chi thế?
Tần Quan Vũ cũng cười :
– Không dám khai à?
– Còn tốt hơn là để Tần huynh đoán này đoán nọ…
Nốc cạn thêm một chén nữa, Tần Quan Vũ bèn hỏi :
– Thế thì bắt đầu phải xưng hô làm sao đây?
– Phượng Hoàng Tiên Nữ!
Tần Quan Vũ gật đầu lia lịa :
– Đúng rồi! Quả là tiên nữ hạ phàm!
– Xí, đồ bỏ của người ta!
Cả hai cùng cười lớn.
Tần Quan Vũ lại hỏi :
– Xin hỏi tiên nữ, cái câu “đoán này đoán nọ” có nghĩa là sao?
– Không nói chuyện đó!
– Thì tiên nữ vừa mới nói đó.
– Thôi bỏ chuyện ấy đi, bây giờ tôi hỏi nhé, với tiên nữ cùng ngồi một bàn, Tần huynh có cảm giác như thế nào?
– Tam sinh hữu hạnh, trọn đời khó quên!
Phượng Hoàng Tiên Nữ hỏi dồn :
– Thế bây giờ đến phòng tôi nói chuyện có được không?
Tần Quan Vũ lắc đầu :
– Nam nữ thọ thọ bất thân, huống chi…
Phượng Hoàng Tiên Nữ rước nói :
– Huống chi mối hận cừu chưa báo, thì đâu có thời gian trò chuyện với mỹ nhân, phải không?
Cả hai lại cùng cười và chia tay, ai về phòng nấy.
Rạng ngày thứ hai, Tần Quan Vũ vừa mở cửa phòng, đã thấy Phượng Hoàng Tiên Nữ chờ sẵn.
– Tần huynh thật là người giỏi quên quá nhỉ!
– Quên chuyện chi?
– Việc hẹn cùng tôi đi Hồ Bắc!
Tần Quan Vũ thấp giọng :
– Xin tiên nữ thứ cho!
Dọc theo đường đi, Tần Quan Vũ càng thêm thắc mắc.
Nàng theo sát bên mình để làm gì?
Tại sao nàng tự khai với mình là gái giả trai?
Và điều lạ hơn nữa là thái độ của nàng không một chút chi là có vẻ dè dặt thông thường của một nữ nhân, dù rằng kẻ lặn lội giang hồ cũng phải có ít nhiều thận trọng chứ.
Vừa đến Hán Khẩu thì trời đã tối, hai người bèn chọn tửu điếm nghỉ ngơi.
Trong lúc ăn uống, Phượng Hoàng Tiên Nữ chợt nói :
– Sinh ly tử biệt là một chuyện buồn lớn trong đời người. Ngày mai này chúng ta mỗi người một nẻo, không biết Tần huynh có cảm tưởng ra sao?
– Chúng ta bèo nước gặp nhau và trong đời đâu có buổi tiệc nào giữ mãi không tan. Tại hạ chỉ mong cô nương trên lộ trình cố mà bảo trọng lấy mình.
– Thế chúng ta cùng trao đổi vật kỷ niệm có được không?
Tần Quan Vũ mỉm cười :
– Hiềm vì tại hạ trong mình không có vật chi xứng đáng!
Mở khăn tay lấy ra một hạt ngọc, Phượng Hoàng Tiên Tử khe khẽ ngâm một câu thi cổ :
– “Tống quân Minh Châu song lệ thùy”.
Giọng ngâm buồn bã mà sắc người lại còn buồn hơn, khiến cho Tần Quan Vũ cảm nghe lòng man mác…
Tuy mới gặp trong vòng ba hôm và luôn luôn còn hay đề phòng, nhưng con người nào phải gỗ đá, làm sao tránh khỏi sự cảm xúc.
Sực nhớ lại viên ngọc, Tần Quan Vũ khẽ lắc đầu :
– Tại hạ mình không có vật chi, thêm nữa, hạt ngọc của cô nương lại quá ư quý giá…
Giọng Phượng Hoàng Tiên Nữ buồn buồn :
– Tần huynh từ chối tình cảm ư?
– Không… chỉ vì tại hạ…
– Thế thì thế này nhé, tôi đã tặng Tần huynh thì hạt ngọc này là của Tần huynh rồi. Tại làm sao Tần huynh không thể tặng lại tôi phân nửa?
Tần Quan Vũ ngơ ngác :
– Phân nửa ư?
– Vâng! Nếu Tần huynh còn nghi ngại, vậy tiểu muội xin mạn phép!
Dứt lời, Phượng Hoàng Tiên Nữ lấy tay ấn nhẹ hạt minh châu.
Tách!
Hạt ngọc bỗng tách làm đôi, nơi lằn nứt ra láng buốt như mặt kiếng.
Tần Quan Vũ tiếp lấy viên ngọc và hết sức kinh ngạc.
Phượng Hoàng Tiên Nữ khẽ hỏi :
– Tần huynh có biết lai lịch của viên ngọc này chăng?
– Xin cô nương cho biết.
– Ngọc này từ ở một con trai ngàn năm sinh ra, nó có công hiệu giải độc. Bằng vào sắc mặt của Tần huynh, tôi e rằng trên đường đời sẽ gặp nhiều nguy hiểm, nên có ý tặng Tần huynh. Thêm vào đó, lại có một điều tâm nguyện…
– Tâm nguyện ấy như thế nào?
– Bây giờ chưa tiện nói ra…
Tần Quan Vũ lại hỏi :
– Còn như câu “Tống quân minh châu song lệ thùy” mà cô nương vừa nói có ý nghĩa ra sao?
– À… à… tôi muốn nói đến lời thề hợp châu!
– Lời thề “hợp châu” ư?
Phượng Hoàng Tiên Nữ gật đầu :
– Vâng, nguyên hạt minh châu này được tương truyền rằng là của Võ Khúc. Võ Khúc làm ra bộ Huyền kinh gồm năm quyển, nghe nói hạt ngọc này có quan hệ với bộ Huyền kinh nhưng giữ hạt ngọc này đã nhiều năm mà tôi vẫn chưa tìm ra manh mối gì.
– Huyền kinh?
– Vâng, là Huyền kinh!
– Ai nói cho cô nương biết chuyện ấy?
– Là song thân của tôi cho biết.
– Chẳng hay tại hạ có thể được biết đại danh của lệnh huyện đường chăng?
– Vì có chút ẩn tình, xin cho miễn nói ra điều ấy.
Tần Quan Vũ lại hỏi :
– Cô nương bảo bộ Huyền kinh có năm quyển ư?
– Vâng! Bộ thứ nhất và thứ hai là “âm”, thứ ba và thứ tư là “dương”, còn thứ năm là “âm dương tương hợp”. Nghe nói đến nay đã có được ngàn năm
Cảm thấy người con gái này càng phút càng thêm kỳ bí, Tần Quan Vũ hỏi dồn :
– Tại làm sao cô nương có thể biết trên bước đường đời của tại hạ sẽ có lắm nguy cơ?
– Rõ như trở bàn tay.
– Xin nghe lời chỉ giáo!
Phượng Hoàng Tiên Nữ nghiêm sắc mặt :
– Gấp rút đến Hoa Sơn, nếu không thì hàm oan sẽ không bao giờ rửa sạch, sẽ không được một phút yên thân.
– Gấp rút đến Hoa Sơn ư?
– Ngay liền bây giờ, chuyện không còn trì hoãn được nữa. Nhớ nhé, nhớ ghi lấy lời thề “hợp châu” đấy nhé!