Rừng Nauy

Chương 27- Part 03 (End )


Đọc truyện Rừng Nauy – Chương 27- Part 03 (End )

Đầu tiên, chị chơi một chuyển thể nhẹ nhàng rất đáng yêu của bài “Trái tim yêu dấu” của Henry Mancini.
“Cậu có cho Naoko một cái đĩa có bài này, đúng không?” chị hỏi.
“Vâng. Nhân dịp Giáng Sinh năm kia. Cô ấy rất thích bài ấy.”
“Tôi cũng thế,” Reiko nói. “Thật êm dịu và đẹp…”
Rồi chị lướt lại vài khuông nhạc của giai điệu bài hát một lần nữa trước khi nhấp một ngụm vang. “Không biết tôi sẽ chơi được bao nhiêu bài trước khi say. Tang lễ kiểu này của mình hay đấy chứ, phải không cậu – không đến nỗi buồn chứ?”
Reiko chuyển sang chơi những cả khúc của nhóm Beatles: “Rừng Na-uy”, “Hôm qua”, “Michelle”, và “Một điều gì đó”. Chị cất tiếng hát theo khi chơi bài “Mặt trời đã lên đây rồi”, rồi chơi tiếp bài “Chú ngốc ở trên đồi.”
Tôi xếp bay que diêm thành một hàng.
“Bảy ca khúc”, Reiko nói, uống thêm vang và hút một điếu thuốc nữa. “Quả thật tụi nó cũng hiểu thế nào là nỗi buồn của cuộc đời, và cả sự êm dịu của nó nữa.”
“Tụi nó” đây có nghĩa là John Lennon, Paul McCartney và George Harrison. Sau một hồi giải lao ngắn, Reiko dụi tắt thuốc và lại cầm lấy ghi-ta. Chị chơi “Xóm nghèo” “Chim sáo”, “Julia”, “Khi tôi sáu mươi tư tuổi, “Con người vô định”, “Và tôi yêu nàng”, rồi đến bài “Này Jude.”
“Bao nhiêu rồi!”
“Mười bốn,” tôi nói.
“Chị thở dài và hỏi tôi, “Còn cậu thì sao? Cậu chơi cái gì đi nhé – một cả khúc chẳng hạn?”
“Không được đâu chị ơi. Tôi chơi dở lắm.”
“Thì chơi dở chứ sao?”
Tôi lấy cây đàn của mình và loay hoay đánh bài “Trên mái nhà”. Reiko ngồi nghỉ, hút thuốc và uống vang. Khi tôi chơi hết bài, chị vỗ tay hoan hô.
Sau đó chị chơi một chuyển thể cho ghi-ta bài “Điệu múa dâng Nữ hoàng hấp hối” của Rayel, và một chuyển thể khúc triết đẹp đẽ của bài “Ánh trăng” của Debussy.
“Naoko chết rồi tôi mới tập được hai bài này,” Reiko nói. “Cho đến lúc lâm chung, thị hiếu âm nhạc của cô ấy cũng vẫn không thoát ra khỏi dòng bi luỵ.”

Chị tiếp tục chơi mấy cả khúc vùng Bacharach: “Gần bên em”, “Mưa vẫn rơi trên đầu tôi”, “Hãy sánh bước”, và “Nỗi buồn hồi chuông đám cưới.”
“Hai mươi,” tôi nói.
“Tôi thành cái máy nhạc bỏ xu rồi!” Reiko kêu lên.
“Các thày tôi ngày xưa mà thấy tôi thế này thì các cụ ngất xỉu mất.”
Chị tiếp tục uống vang, hút thuốc và chơi đàn: nhiều điệu nhảy, rồi đến Rogers và Hart, Gershwin, Bob Dylan, Ray Charles, Carole King, The Beach Boys, Stevie Wonder, và ba cả khúc của Kyu Sakamoto: “Bài ca Sukiyaki”, “Nhung Xanh”, “Đồng Xanh. Đôi khi chị nhắm mắt, gật gật đầu, hoặc hát theo giai điệu của bản nhạc.
Khi đã hết vang, chúng tôi chuyển sang uống whisky. Tôi đổ cốc vang ngoài vườn xuống cây đèn đá rồi rót thay vào đó rượu whisky.
“Cậu đếm được bao nhiêu rồi?” Reiko hỏi.
“Bốn mươi tám,” tôi đáp.
Sang bài bốn mươi chín, Reiko chơi bản “Eleanor Rigby”, và đến bài thứ năm mươi thì chị chơi lại “Rừng Na-uy”. Sau đó chị nghỉ tay và uống thêm chút whisky nữa. “Có lẽ thế là đủ rồi,” chị nói.
“Vâng,” tôi nói. “Tuyệt vời thật.”
Reiko nhìn vào mắt tôi và nói, “Bây giờ cậu nghe đây, Watanabe. Tôi muốn cậu hãy quên hết cái đám ma buồn thảm kia đi, và chỉ nhớ đến đêm tang lễ kì diệu này của chúng ta thôi.”
Tôi gật đầu.
“Còn đây là thêm để thưởng cậu đã đếm đúng hôm nay,” chị nói, và cái bài thứ năm mươi mốt ấy là bản phức điệu của Bach mà chị ưa thích nhất. Khi đã xong, chị nói bằng một giọng chỉ hơn tiếng thầm thì một chút xíu, “Cậu làm chuyện ấy với tôi được không, Watanabe?”
“Lạ thật,” tôi nói. “Tôi cũng đang nghĩ thế?”
Chúng tôi vào nhà và kéo kín màn cửa. Rồi trong gian phòng tối om ấy, Reiko và tôi tìm đến thân xác nhau như thể đó là một việc tự nhiên nhất trên đời. Tôi cởi áo quần chị, rồi đến đồ lót.
“Tôi đã sống một cuộc đời kì lạ,” Reiko nói, “nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ được một người đàn ông trẻ hơn mình những mười chín tuổi cởi đồ lót ình.”
“Chị có muốn tự cởi không?”

“Không, cậu cởi cho tôi đi. Nhưng đừng có choáng quá vì những nếp nhăn của tôi nhé.”
“Tôi thích những nếp nhăn của chị.”
“Cậu làm tôi phát khóc lên đấy,” chị thì thầm.
Tôi hôn lên khắp người chị, cẩn thận lần theo những nếp nhăn cảm thấy ở đầu lưỡi. Chị có đôi vú như của một bé gái. Tôi vuốt ve chúng và ngậm chặt hai đầu vú, rồi luồn một ngón tay vào cửa mình chị và bắt đầu đưa đẩy.
“Nhầm chỗ rồi, Watanabe,” Reiko thì thầm vào tai tôi “Đó là chỉ là một nếp nhăn thôi.”
“Lúc này mà chị còn nói đùa được ư?”
“Xin lỗi,” chị nói. “Tôi thấy sợ. Tôi không làm chuyện này bao nhiêu năm nay rồi. Tôi cảm thấy như mình mới mười bảy tuổi: tôi đến thăm một anh chàng và vào phòng anh ta, thế rồi đùng một cái đã trần truồng hết ra rồi.”
“Nói thật với chị, tôi thấy như mình đang xâm phạm một cô bé mười bầy tuổi thật.”
Vẫn để ngón tay kia trong cái “nếp nhăn” ấy, tôi lướt môi lên cổ và tai chị và bóp chặt một đầu vú trong mấy ngón tay. Khi hơi thở chị dồn dập mãi lên và cổ họng chị bắt đầu run rẩy, tôi mở đôi chân thon dài của chị ra và nhẹ nhàng luồn vào chị.
“Cậu không làm tôi có mang đấy chứ? Cậu lo chuyện ấy đấy nhé, đúng không?” Reiko thì thầm vào tai tôi “Tuổi này mà có mang thì tôi xấu hố lắm đấy.”
“Chị đừng lo,” tôi nói. “Cứ yên trí mà.”
Khi tôi đã vào sâu hết cỡ, chị run người lên và thở ra một tiếng thật dài. Vừa vuốt ve lưng chị tôi vừa dịch chuyển qua lại sâu trong chị rồi bỗng nhiên tới đích với một chuỗi liên tiếp những đợt phóng dữ dội không thể kìm lại được. Tôi ghì chặt lấy chị khi tinh khí mình từng đợt trào sang miền nồng ấm của chị như không bao giờ dứt.
“Xin lỗi chị,” tôi nói. “Tôi không thể ghìm mình được”
“Đừng ngốc thế,” Reiko nói và vỗ một cái lên mông tôi “Cậu không phải lo chuyện ấy. Cậu chỉ nghĩ mỗi chuyện ấy khi chơi với bọn con gái à?”
“Vâng, cũng gần như vậy.”
“Này, cậu không phải thế với tôi đâu nhé. Quên nó đi. Cứ thả lỏng và ra càng nhiều càng tốt. Cậu có thấy thích không?”

“Tuyệt diệu. Chính thế mà tôi không thể ghìm lại được”
“Đây không phải là lúc cậu phải ghìm mình lại. Phải thế mới thích. Và tôi cũng thích nữa.”
“Reiko này,” tôi nói.
“Gì cơ?”
“Chị phải có bạn tình mới được. Chị tuyệt lắm. Phí quá.”
“Ái chà, tôi sẽ tính chuyện đó?” chị nói. “Nhưng không biết người ta có bạn tình bạn tiếc gì được không ở cái xó Asahikawa kia.”
Cứng lên sau ít phút, tôi lại luồn vào chị. Reiko nhịn thở và oằn oại bên dưới tôi. Tôi ôm chị bằng cả hai tay, chuyển dịch thật chậm, thật im, và chúng tôi nói chuyện. Nói chuyện kiều ấy thật tuyệt vời. Nếu tôi nói cái gì buồn cười và làm chị cười phá lên, những rung động của chị truyền hết sang tôi qua ngả ấy. Chúng tôi ôm ấp nhau như thế thật lâu.
“Ôi chao, thế này mới thật là kì diệu!” Reiko nói.
“Mà động đậy cũng hay chẳng kém,” tôi nói.
“Nào, thế thì cậu làm đi.”
Tôi nhấc hẳn hông chị lên và dấn vào sâu hết mức, rồi chậm rãi thưởng thức cảm giác của động tác xoay tròn như cối xay cho đến lúc, khi đã lên đến cực lạc, tôi lại thả ình phun trào một lần nữa.
Đêm ấy chúng tôi hoà quyện thân xác nhau như vậy tất cả là bốn lần. Sau mỗi lần như thế, Reiko lại nằm run rẩy nhẹ nhàng trong tay tôi, mắt nhắm nghiền, và thở ra một tiếng thật dài.
“Tôi không còn bao giờ phải làm chuyện này nữa,” Reiko nói, “cho đến tận cuối đời. Ôi chao, Watanabe, cậu hãy nói rằng đó là sự thật đi. Hãy nói rằng từ nay tôi có thể yên trí vì tôi đã làm đủ hết cho cả đời rồi.”
“Không ai có thể nói với chị như vậy,” tôi nói. “Mình không thể biết được chuyện ấy.”
Tôi cố thuyết phục Reiko đi máy bay cho nhanh và tiện lợi hơn, nhưng chị vẫn nhất định đi Asahikawa bằng tàu hoả.
“Tôi thích đi phà sang Hokkaido. Và tôi chẳng muốn bay lên không trung bao giờ,” chị nói.
Tôi đưa chị đến ga Ueno. Chị cầm hộp đàn còn tôi xách vali. Chúng tôi ngồi trên ghế băng trong ke đợi tàu. Reiko vẫn mặc cái áo tây vai tuýt và quần trắng như lúc mới đến Tokyo.
“Có thực cậu nghĩ Asahikawa là một nơi không đến nỗi nào không? Chị hỏi.
“Thị trấn ấy hay lắm. Tôi sẽ sớm đến thăm chị ở đó.”
“Thật chứ?”

Tôi gật đầu. “Và tôi sẽ viết thư cho chị.”
“Tôi rất thích những bức thư của cậu. Naoko đã đốt hết cả. Những bức thư hay đến thế!”
“Thư chỉ là giấy thôi mà chị,” tôi nói. “Cử đốt chúng đi, và những gì còn lại trong lòng mình thì vẫn còn mãi; mà có giữ chúng thì những gì sẽ phai nhạt rồi cũng sẽ cứ nhạt phai.”
“Cậu biết không, Watanabe, sự thật là tôi thấy sợ phải đi Asahikawa một mình như thế này. Nên cậu nhớ viết cho tôi nhé. Hễ được đọc thư cậu, tôi sẽ thấy như cậu đang ở ngay cạnh mình.”
“Nếu chị muốn thế, tôi sẽ viết cho chị suốt. Nhưng chị đừng lo. Tôi biết chứ, đi đâu thì chị cũng ổn thôi mà.”
“Còn một việc nữa. Tôi cứ cảm thấy có cái gì vẫn còn mắc kẹt ở trong mình. Có phải đó chỉ là tưởng tượng không?”
“Là ký ức còn lại thôi mà,” tôi nói và mỉm cười.
Reiko cũng mỉm cười theo.
“Đừng quên tôi,” chị nói.
“Tôi sẽ không quên chị,” tôi nói. “Không bao giờ.”
“Chúng ta có thể sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng dù có đi đâu về đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ quên cậu và Naoko.”
Tôi thấy chị đang khóc. Và chưa kịp nghĩ gì thì tôi đã đang hôn chị rồi. Mọi người trên ke nhìn chúng tôi chằm chằm, nhưng tôi không còn bận tâm gì đến những chuyện như vậy nữa. Chúng tôi còn sống, chị và tôi. Và chúng tôi chỉ muốn nghĩ đến chuyện tiếp tục sống.
“Hạnh phúc nhé,” Reiko nói với tôi khi bước lên tàu “Tôi biết gì thì đã khuyên cậu rồi. Chẳng còn gì để nói nữa đâu. Hãy hạnh phúc nhé. Cứ lấy phần của tôi và của Naoko mà gộp vào cho cậu.”
Chúng tôi cầm tay nhau một lúc, rồi giã biệt.
Tôi gọi cho Midori.
“Tớ phải nói chuyện với cậu,” tôi nói. “Tớ có hàng ti tỉ thứ phải nói với cậu. Trên đời này tớ chỉ muốn có cậu. Tớ muốn gặp cậu và nói chuyện. Tớ muốn hai chúng mình bắt đầu mọi chuyện từ đầu.”
Midori đáp lại bằng một hồi im lặng dài, thật dài – cái im lặng của tất cả những làn mưa bụi trên khắp thế gian đang rơi xuống tất cả những sân cỏ mới xén trên khắp thế gian. Trán tựa vào vách kính, tôi nhắm nghiền mắt và chờ đợi. Cuối cùng, giọng nói âm thầm của Midori phá vỡ cái im lặng ấy: “Cậu đang ở đâu?”
Tôi đang ở đâu ư?
Nắm chặt ống nghe trong tay, tôi ngẩng lên và nhìn quanh xem có những gì bên ngoài trạm điện thoại. Tôi đang ở đâu? Tôi không biết. Không biết một tí gì hết. Đây là nơi nào? Tất cả những gì đang lướt nhanh qua mắt tôi chỉ là vô số những hình nhân đang bước đi về nơi vô định nào chẳng biết. Tôi gọi Midori, gọi mãi, từ giữa ổ lòng lặng ngắt của chốn vô định ấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.