Rừng Nauy

Chương 10- Part 05


Bạn đang đọc Rừng Nauy – Chương 10- Part 05

Naoko và Reiko gọi sữa lạnh. Tôi gọi bia.
“Mình vặn đài nghe đi,” Reiko nói. Cô gái bật tăng âm rồi dò vào một đài FM. Ban nhạc Máu, Mồ hôi và Nước mắt đang chơi bài “Bánh Xe Quay.”
Reiko có vẻ rất vui. “Nào, chỉ vì cái này mà bọn mình đến đây đấy nhé! Ở nhà không có đài. Nếu không thỉnh thoảng đến đây thì thật chẳng biết ở bên ngoài họ đang chơi những nhạc gì nữa.”
“Cô có ngủ lại đây không?” tôi hỏi cô gái.
“Không bao giờ!” cô cười. “Ban đêm ở đây thì buồn chết mất. Mấy anh chăn nuôi cho tôi đi xe về phố và sáng thì tôi lại vào.” Cô chỉ một cái xe tải hai cầu đậu trước cửa nhà văn phòng của khu trại ở gần đó.
“Cậu cũng sắp đến kì nghỉ nữa mà, phải không?” Reiko hỏi.
“Vâng, với lại chúng tôi cũng sắp đóng cửa chỗ này,” cô gái nói.
Reiko mời cô thuốc lá, và họ hút với nhau.
“Tôi sẽ nhớ cậu đấy,” Reiko nói.
“Nhưng tháng Năm tôi sẽ trở lại mà,” cô gái nói và cười. Trên đài, ban nhạc Cream bắt đầu chơi bản “Căn phòng trắng”. Sau quảng cáo thì đến bài “Hội chợ Scarborough” của Simon và Garfunkel.
“Tôi thích bài đó,” Reiko nói sau khi đã hết bài.
“Tôi xem phim đó rồi,” tôi nói.
“Ai đóng trong đó?”
“Dustin Hoffman.”
“Tôi không biết,” chị nói, hơi lắc đầu buồn bã.
“Thiên hạ đổi thay như điên, và tôi chẳng còn biết chuyện gì đang diễn ra nữa.”
Chị bảo cô gái lấy ượn một cái ghi-ta.
“Có ngay,” cô ta nói, tắt ngay đài và mang ra một cây ghi-ta đã cũ Con chó nghểnh lên ngửi ngửi cái đàn.
“Mày không ăn cái này được,” Reiko vờ nghiêm giọng. Một cơn gió nồng mùi cổ ào qua hiên nhà. Núi non trai dài trước mặt chúng tôi, đường viền các ngọn núi hằn sắc nét trên nền trời.
“Trông giống một cảnh trong The Sound of music,” tôi nói với Reiko khi chị đang lên dây đàn.
“Đó là cái gì vậy?” chị hỏi.
Chị so dây, dò hợp âm mở đầu của bài “Hội chợ Scarborough”. Rõ ràng chị mới thử chơi bài này lần đầu tiên, nhưng chỉ sau vài lần dò nốt, chị đã có thể chơi một mạch từ đầu đến cuối. Đến lần thứ ba thì nghe đã thành thạo và thậm chí còn thêm cả vài đoạn luyến láy điểm xuyết “Tai tốt,” chị nháy mắt nói với tôi. “Tôi có thể chơi bất kì bài gì nếu được nghe nó ba lần.”
Vừa khẽ hát giai điệu, chị vừa chơi lại đầy đủ một hoà tấu của bài “Hội chợ Scarborough”. Ba chúng tôi vỗ tay ran lên, và Reiko đáp lại bằng một động tác cúi đầu hoa mỹ.
“Tôi thường được hoan hô nhiều hơn thế sau một bản công-xéc-tô của Mozart,” chị nói.
Cô gái bảo nhà hàng sẽ biếu không cốc sữa cho chị nếu chị chơi bài “Mặt trời lên đây rồi” của nhóm Beatles.
Reiko giơ một ngón cái lên ra hiệu xong ngay và vào bài luôn. Giọng chị không đầy, và khói thuốc lâu năm đã khiến nó khàn khàn, nhưng nghe vẫn đáng yêu, chân thật và gần gũi. Tôi hầu như cảm thấy như mặt trời đang sắp lên nữa thật khi ngồi nghe chị hát, uống bia và nhìn ra dãy núi xa. Đó là một cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp.
Reiko trả lại cây ghi-ta và đề nghị lại được nghe đài. Rồi chị gợi ý với Naoko và tôi rằng hai chúng tôi nên dành độ một tiếng đi bộ loanh quanh khu vực đó.
“Tôi muốn nghe đài thêm một lúc và ở đây với cô ấy. Nếu các cậu quay lại đây lúc ba giờ thì ôkê.”
“Hai đứa chúng tôi đi một mình với nhau lâu thế có được không?”
“A, thực sự thì nội quy không cho phép đâu, nhưng thôi mặc kệ nó. Tôi đâu có phải là bảo mẫu. Mà tôi cũng phải giải lao chứ. Còn cậu thì đi suốt từ Tokyo đến đây, chắc chắn phải có hàng tấn chuyện để nói”. Reiko vừa nói vừa châm một điếu thuốc nữa.
“Mình đi thôi,” Naoko đứng lên.

Tôi đi theo nàng. Con chó nhổm dậy đi theo chúng tôi một lúc, nhưng rồi nó cũng chán và quay lại chỗ của mình dưới hiên nhà. Chúng tôi đi xuống một con đường bằng chạy theo hàng rào. Naoko thỉnh thoảng lại nắm lấy bàn tay tôi hoặc khoác chặt lấy cánh tay tôi.
“Thế này cũng gần như ngày xưa, phải không nào”. nàng nói.
“Không phải ngày xưa,” tôi cười. “Vừa mới mùa xuân năm nay mà! Nếu đó là ngày xưa thì mười năm trước đã là cổ sử rồi.”
“Thế mà có cảm giác như nó là cổ sử thật,” Naoko nói. “Nhưng thôi, xin lỗi về chuyện đêm qua nhé. Mình không biết, mình cứ như một búi dây thần kinh vậy. Nhẽ ra mình không nên làm thế sau khi cậu đã đi suốt từ Tokyo đến đây.”
“Không sao,” tôi nói. “Cả hai chúng ta đều có hàng mớ tình cảm cần phải được bộc lộ. Cho nên nếu cậu muốn cầm cái mớ tình cảm ấy mà quật ai đó, thì quật mình đây này. Sau đó bọn mình mới có thể hiểu nhau hơn.”
“Thế nếu cậu đã hiểu mình hơn rồi thì sao nữa?”
“Cậu vẫn chưa nghe thủng chuyện phải không? tôi nói. “Đây không phải là ván đề “rồi thì sao nữa”. Có người chỉ thấy hưng phấn khi đọc những bảng giờ tàu và suốt ngày chỉ làm độc một chuyện đó. Có người lại làm những mô hình tàu thuỷ to tướng chỉ bằng toàn những que diêm. Thế thì có gì là không được nếu tự nhiên có một thằng cha trên thế giới này chỉ thích hiểu được cậu?”
“Kiều như một trò ham thích phải không?” nàng nói, có vẻ thú vị.
“Ờ, có lẽ cậu gọi nó như vậy cũng được. Phần lớn người bình thường sẽ gọi nó là tình bạn hoặc tình yêu hoặc gì gì đó, nhưng nếu cậu muốn gọi nó là một ham thích thì cũng chẳng sao.”
“Cậu nói xem,” Naoko nói, “cậu đã thích Kizuki, đúng không?”
“Tất nhiên rồi,” tôi nói.
“Thế Reiko thì sao?”
“Mình thích chị ấy lắm,” tôi nói. “Chị ấy thực tốt.”
“Hà cớ gì mà cậu lúc nào cũng thích những người như thế – những người như chúng mình ấy mà? Bọn mình đều là loại kì dị méo mó và đang chết đuối cả – mình với Kizuki và Reiko. Sao cậu không thích những người bình thường hơn?”
“Bởi vì mình không nhìn các cậu như vậy,” tôi nói sau khi đã suy nghĩ một lúc. “Mình không thấy cậu hoặc Kizuki hoặc Reiko là méo mó tí gì. Bọn mà mình cho là méo mó thì đang chạy lông nhông cả ở ngoài kia kìa.”
“Nhưng bọn mình méo mó thật,” Naoko nói.
“Mình có thể thấy điều đó.”
Chúng tôi im lặng bước tiếp. Con đường rời khỏi hàng rào và dẫn đến một bãi cỏ hình tròn có cây mọc xung quanh như một cái hồ.
“Đôi khi mình tỉnh giấc giữa đêm khuya và thấy rất sợ” Naoko lên tiếng, nép chặt vào cánh tay tôi. “Mình sọ sẽ không bao giờ bình phục. Mình sẽ méo mó thế này mãi và già đi rồi tàn tạ ở nơi này. Mình thấy lạnh như thể trong người mình đóng thành băng hết. Thật kinh khủng… thật lạnh lẽo…”
Tôi quàng tay kéo nàng vào sát mình.
“Mình cảm thấy như Kizuki đang từ trong bóng tối với ra mình, gọi mình, “Này Naoko, chúng ta không thể xa nhau được”. Khi mình nghe anh ấy nói thế, mình không biết phải làm gì nữa.”
“Vậy cậu làm gì lúc ấy?”
“Này… đừng hiểu nhầm chuyện này đấy, nhất là bây giờ.”
“Ôkê, mình không hiểu nhầm đâu.”
“Mình bảo Reiko ôm mình. Mình đánh thức chị ấy và bò lên giường chị ấy để được chị ấy ôm thật chặt. Và mình khóc. Và chị ấy vuốt ve mình cho đến khi băng giá tan đi và mình lại ấm lại. Cậu nghĩ thế là bệnh chứ còn gì nữa?”
“Không phải. Nhưng ước gì mình có thể là người ôm cậu,” tôi nói.
“Vậy thì ôm mình đi. Bây giờ. Ngay ở đây này.”
Chúng tôi ngồi xuống thảm cỏ khô ráo của cánh đồng và quàng tay ôm lấy nhau. Cỏ mọc cao xung quanh, và chúng tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài bầu trời và mây ở trên đâu. Tôi nhẹ nhàng đặt Naoko nằm xuống và ôm nàng trong tay. Nàng ấm áp, mềm mại, và hai tay nàng siết chặt quanh tôi. Chúng tôi hôn nhau với một xúc cảm thực sự.
“Nói ình biết đi, Toru,” Naoko thì thầm vào tai tôi.
“Nói cái gì cơ?” tôi hỏi.
“Cậu có muốn ngủ với mình không?”

“Tất nhiên là có rồi,” tôi nói.
“Cậu có đợi được không?”
“Tất nhiên là được.”
“Trước khi bọn mình làm lại chuyện ấy, mình muốn khá hơn một chút đã. Mình muốn làm ình thành một người xứng đáng hơn với trò ham thích kia của cậu. Cậu sẽ đợi mình làm được điều đó chứ?”
“Tất nhiên là mình sẽ đợi.”
“Bây giờ cậu có cứng không đấy?”
“Cậu hỏi về hai gót chân mình ư?”
“Ngốc ạ,” Naoko khúc khích.
“Còn nếu cậu hỏi mình có đang cương cứng không, thì tất nhiên là mình đang thế đấy.”
“Cậu làm ơn đừng nói “tất nhiên” như thế có được không?”
“Ôkê, mình sẽ thôi ngay.”
“Có khó không?”
“Cái gì cơ?”
“Cứng hết lên như thế ấy mà.”
“Khó không ư?”
“Nghĩa là, cậu có thấy khổ sở khó chịu không?”
“A, còn tuỳ cách nhìn nhận của cậu.”
“Muốn mình giúp cậu thoát nó không?”
“Bằng tay cậu ư?”
“Nói thật nhé,” Naoko nói, “Nó đã đâm vào mình suốt từ lúc chúng mình nằm xuống. Đau đấy.”
Tôi dịch hông ra. “Khá hơn chưa?”
“Cám ơn.”
“Cậu biết không? tôi nói.
“Gì cơ?”
“Ước gì cậu giúp mình chuyện ấy.”
“Ôkê,” nàng nói với một nụ cười rất tử tế. Rồi nàng kéo khoá quần tôi xuống và cầm lên tay cái đang cương cứng hết sức của tôi.
“Nó ấm quá,” nàng nói.
Bàn tay nàng bắt đầu dịch chuyển, nhưng tôi ngăn nàng lại, cởi khuy áo nàng, với ra sau tháo nịt vú nàng. Tôi hôn lên hai núm vú hồng hồng êm dịu của nàng. Nàng nhắm mắt lại và bắt đầu đưa tay chầm chậm.
“Này, cậu khá thật đấy,” tôi nói.
“Ngoan đã nào, và im cái miệng đi nhé,” Naoko nói.

Sau khi ra, tôi vẫn giữ nàng trong tay và lại hôn nàng nữa.
Naoko cài lại xu-chiêng và áo cánh. Tôi kéo lại khoá quần. “Như thế có làm cho cậu đi lại dễ hơn không?” nàng hỏi.
“Tất cả là nhờ có cậu đấy.”
“Vậy thì, thưa Ngài, chúng ta sẽ đi thêm một chút nữa nhé!”
“Nhất định rồi.” 
Chúng tôi đi ngang qua đồng cỏ, qua một rặng cây, rồi lại qua một đồng cỏ nữa. Naoko nói về người chị đã khuất của nàng, phân trần rằng mặc dù nàng chẳng khi nào nói chuyện ấy với ai, nhưng lại cảm thấy nhất định phải nói với tôi.
“Chị ấy hơn mình sáu tuổi, và tính cách hai chị em thì hoàn toàn khác nhau, nhưng chúng mình lại rất thân nhau. Chúng mình không bao giờ cãi nhau, không một lần nào. Thật đấy! Nhưng lẽ nhiên là vì tuổi chúng mình khác nhau nhiều nên hai chị em cũng chẳng có gì mấy để mà cãi nhau.”
Chị nàng là một trong những cô gái thành công trong mọi chuyện: một siêu học sinh, siêu vận động viên, danh nổi như cồn, một nhân vật thủ lãnh, nhân hậu, thẳng thắn, bọn con trai thích cô, thầy cô giáo cũng thích cô, tường phòng cô treo kín đủ loại giấy khen và chứng chỉ. Trường nào cũng có một đứa con gái như thế. “Mình nói điều này không phải vì đó là chị mình đâu, nhưng chị ấy không bao giờ để cho những thứ đó làm hư mình hoặc chí ít cũng nhiễm thói kênh kiệu hoặc huênh hoang. Nó tự nhiên như thế thôi, bất kể giao cho chị ấy việc gì, chị ấy cũng sẽ làm tốt hơn hẳn người khác.”
“Thế là từ hồi còn nhỏ mình đã nhất định sẽ chỉ làm một con bé dịu dàng mà thôi.” Naoko hua hua một ngọn cỏ mận trong khi nói. “Nghĩa là, cậu thấy đấy, mình lớn lên và suốt ngày chỉ nghe chuyện chị ấy học giỏi thế nào, thể thao xuất sắc thế nào và được ai cũng yêu mến ra sao. Lẽ tự nhiên là mình cho rằng mình sẽ không có cách gì để cạnh tranh được với chị ấy. Nhưng ít nhất thì cái mặt mình lại hơi xinh hơn chị ấy một tí, và mình đoán rằng bố mẹ mình đã nhất định sẽ nuôi dưỡng mình thành kiểu búp bê như thế. Ngay từ đầu họ đã ình vào kiểu trường như thế. Họ đắp vào mình nào váy nhung the, nào áo viền đăng-ten, nào giày da thửa, và bắt mình học cả dương cầm lẫn múa ba-lê. Chuyện đó chỉ càng làm cho chị mình mê mẩn mình hơn – cậu còn lạ gì: mình là đứa em gái xinh xắn của chị ấy. Chị ấy ình những món quà xinh xắn, lôi mình đi khắp nơi, và giúp mình làm bài tập ở nhà. Đi chơi với bồ chị ấy cũng đem mình theo. Chị ấy là bà chị lớn hay nhất trên đời này.
“Không ai biết tại sao chị ấy tự vẫn. Cũng như Kizuki vậy. Hệt như thế. Chị ấy cũng mười bảy tuổi, và cũng không để lộ tí gì là sẽ tự tử. Chị ấy cũng chẳng để lại chứ nào. Thật không khác tí gì, cậu có thấy không?”
“Nghe như vậy thật.”
“Ai cũng nói chị ấy quá thông minh và đọc quá nhiều sách. Mà chị ấy đọc nhiều thật. Chị ấy có hàng tấn sách. Sau khi chị ấy chết, mình có đọc một ít sách của chị ấy, và thấy buồn lắm. Nhưng cuốn sách ấy dầy nhưng lời phê của chị ấy viết ở lề, rồi có hoa ép và thư của bồ kẹp ở trong, và mỗi lần gặp phải nhưng cái đó là mình lại khóc. Mình khóc nhiều lắm.”
Naoko im lặng vài giây, lại hua hua ngọn cỏ trong tay.
“Chị ấy là loại người tự mình làm mọi việc. Không bao giờ hỏi ý kiến hoặc nhờ ai giúp đỡ. Không phải là vì kiêu hãnh đâu, mình nghĩ thế. Có vẻ chị ấy chỉ làm theo bản tính tự nhiên. Bố mẹ mình đã quen với chuyện đó nên nghĩ rằng cứ để mặc chị ấy như thế là tốt cho chị ấy. Mình thường đến hỏi ý kiến chị ấy và chị ấy luôn sẵn sàng khuyên nhủ mình, nhưng chị ấy không bao giờ tìm hỏi ý kiến ai hết. Chị ấy làm những gì cần phải làm, tự lực cánh sinh. Không bao giờ chị ấy nổi giận hoặc thất thường. Đúng như thế, mình nói thật đấy mình không cường điệu đâu. Hầu hết con gái, khi thấy kinh hoặc gì đó, thường hay cáu bẳn và sẵn sàng cà khịa với người khác nhưng chị ấy thì không thế bao giờ. Đáng nhẽ cáu bẳn thì chị ấy trầm hẳn lại. Thường cứ độ hai hoặc ba tháng một lần, chị ấy bỗng ở lì trong phòng và nằm suốt ngày, không đi học, hầu như không ăn gì, tắt hết đèn, và không làm gì cả. Nhưng chị ấy vẫn không cáu bẳn. Khi mình đi học về, chị ấy gọi mình vào ngồi cạnh và hỏi chuyện ngày hôm đó của mình. Mình kể cho chị ấy những thứ linh tinh như đã chơi những trò gì với bạn hoặc thầy cô giáo đã nói những gì ngày hôm đó, hoặc kết qua kiểm tra của mình, đại loại thế. Chị ấy chăm chú nghe, bình phẩm và khuyên nhủ, nhưng khi mình vừa đi khỏi để ra chơi với bạn hoặc đi học múa chẳng hạn – chị ấy sẽ lại nằm dài bất động trở lại. Sau hai ngày, chị ấy sẽ lập tức chấm dứt tình trạng đó và lại đi học như thường. Hiện tượng ấy kéo dài, mình không biết nữa, nhưng có thể là trong bốn năm liền. Lúc đầu bố mẹ mình còn lo lắng và mình nghĩ là họ có tìm bác sĩ để hoi, nhưng, cậu thấy đấy, chị ấy sẽ hoàn toàn bình thường chỉ sau hai ngày, nên họ cho rằng có lẽ nó sẽ tự nó hết và tốt nhất là đừng quấy rầy chị ấy một đứa con gái đáng tin cậy và xuất sắc như vậy.
“Nhưng sau khi chị ấy chết, mình nghe bố mẹ mình nói về một người em trai của bố mình, đã chết từ lâu rồi. Ông ấy cũng rất xuất sắc, nhưng ông ấy đã ở tịt hẳn trong nhà trong suốt bốn năm liền, từ năm mười bảy đến năm hai mốt tuổi. Rồi đùng một cái ông ấy ra khỏi nhà và nhảy thẳng vào một đoàn tàu hoả. Bố mình bảo “Có thể là huyết thống rồi, ở bên họ nhà tôi.”
Trong lúc Naoko đang nói, những ngón tay nàng cứ vẫn về những tua hoa ở đầu ngọn cỏ mận, làm chúng rơi lả tả và bay theo gió. Lúc chỉ còn có cái lõi cỏ, nàng quấn nó quanh các ngón tay.
“Mình là người tìm thấy chị mình đã chết,” nàng nói tiếp. “Vào mùa thu, lúc mình đang năm thứ nhất trung học. Tháng Mười một. Một ngày mưa âm u. Chị mình lúc ấy đang ở lớp cuối trung học rồi. Mình đi học đàn về đến nhà lúc sáu rưỡi, mẹ mình đang làm cơm tối. Mẹ mình bảo đi gọi chị xuống ăn cơm. Mình lên gác, gõ cửa phòng chị ấy và gọi to “Chị xuống ăn cơm!”, nhưng không thấy trả lời. Phòng chị ấy im lặng như tờ. Mình lấy làm lạ nên lại gõ nữa, rồi đẩy cánh cửa ra nhìn vào trong phòng. Mình tưởng chị ấy đang ngủ. Nhưng chị ấy không nằm trên giường. Chị ấy đang đứng bên cửa sổ, quay mặt ra ngoài, cổ ngoẹo sang một bên như thế này này, như là đang nghĩ vậy. Phòng tối, đèn tắt hết cả, và chẳng nhìn rõ được gì. “Chị đang làm gì thế” mình nói với chị ấy. “Cơm dọn rồi chị ơi”. Đúng lúc ấy mình mới để ý thấy chị ấy trông cao hơn bình thường. Có chuyện gì thế này? Mình tự hỏi, thật lạ quá! Chị ấy đi giày cao gót chăng? Hay chị ấy đang đứng lên cái gì? Mình đến gần và vừa định lên tiếng thì chợt nhìn ra nó: có một sợi dây ở phía trên đầu chị ấy. Nó chạy thẳng từ một thanh xà trên trần nhà xuống – nghĩa là, nó thẳng một cách kinh hoàng, như có ai dùng thước vạch một nét vào không trung vậy. Chị mình mặc áo cánh trắng – ừ, một cái áo trắng giản dị như cái này này – và một cái váy xám, và nhưng ngón chân chị ấy chĩa thẳng xuống sàn như chân người múa ba-lê, chỉ khác là còn cách sàn khoảng mươi mười lăm phân nữa. Mình nhập tâm tất cả mọi chi tiết. Cả gương mặt chị ấy nữa. Mình nhìn mặt chị ấy. Không thể đừng được. Mình nghĩ ta phải đi ngay xuống nhà và bảo ẹ biết. Ta phải kêu lên. Nhưng thân xác mình không nghe. Nó hành động theo ý riêng của nó, tách biệt hẳn với tâm trí tỉnh thức của mình. Nó đang định tháo sợi dây hạ chị ấy xuống thì tâm trí mình bảo mình phải chạy ngay xuống nhà. Tất nhiên là không có cách gì để một đứa bé gái như thế có đủ sức mạnh làm việc ấy, và thế là mình cứ đứng đó, mê man, trong khoảng năm hoặc sáu phút gì đó, một khoảng trống hoàn toàn, giống như một cái gì bên trong mình đã vừa mới chết. Mình cứ đứng như vậy, với chị mình, trong cái nơi tăm tối lạnh lẽo ấy, cho tới lúc mẹ mình lên xem có chuyện gì.”
Naoko lắc đầu.
“Ba ngày liền sau đó, mình không thể nói được. Chỉ nằm trên giường như chết rồi, mở to mắt nhìn vào không trung. Mình không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Naoko nép vào tay tôi. “Mình đã viết trong thư, đúng không nào? Con người mình hỏng hóc nhiều hơn cậu tưởng. Bệnh mình tệ hơn cậu tưởng rất nhiều. Gốc rễ nó sâu lắm. Và chính thế mà mình muốn cậu cứ sống trước mình đi nếu có thể được. Đừng đợi mình. Nếu thích cậu cứ việc ngủ với các cô gái khác đi. Đừng để những ý nghĩ về mình ghìm chân cậu. Nếu không, có thể mình sẽ lôi cả cậu đi với mình mất, và mình không muốn thế chút nào. Mình không muốn xen vào cuộc đời của cậu. Không muốn can thiệp vào đời người nào hết. Như mình đã nói, mình muốn thỉnh thoảng cậu đến thăm mình, và luôn nhớ đến mình. Tất cả chỉ có thế.”
“Nhưng đó lại không phải là tất cả những gì mình muốn,” tôi nói.
“Cậu đang phí phạm cuộc đời vì cứ dính đến mình như thế này.”
“Mình chẳng phí phạm gì hết.”
“Nhưng có thể mình sẽ không bao giờ bình phục. Cậu sẽ đợi mình mãi ư? Cậu có đợi được mười năm, hai mươi năm không?”
“Cậu đang để cho quá nhiều thứ làm cho cậu sợ hãi,” tôi nói. “Bóng tối, ác mộng, quyền lực của cái chết. Cậu phải quên chúng đi. Mình tin chắc là cậu sẽ khỏe hẳn nếu cậu quên được chúng.”
“Nếu mình quên được,” Naoko nói và lắc đầu.
“Nếu cậu có thể ra khỏi đây, cậu sẽ sống với mình chứ?” tôi hỏi. “Lúc ấy mình sẽ bảo vệ cậu khỏi bóng tối và những cơn ác mộng. Lúc ấy cậu sẽ có mình chứ không phải Reiko mỗi khi cần có người ôm ấp những lúc khó khăn.”
Naoko nép chặt hơn vào tôi.
“Được vậy. thì tuyệt vời quá?” nàng nói.
Chúng tôi về đến tiệm cà-phê trước ba giờ một tí. Reiko đang đọc một cuốn sách và nghe bản Công-xéc-tô số 2 viết cho đàn dương cầm của Brahm phát trên đài. Có cái gì đó rất tuyệt khi nghe nhạc Brahm bên rìa một cánh đồng cỏ mênh mông không một bóng người. Reiko đang huýt sáo theo một đoạn viô-lông-xen độc tấu mở đầu chương ba.
“Backhaus và Bohm,” chị nói. “Đã có thời tôi nghe đến nát cái đĩa này, lâu lắm rồi. Nói thật đấy. Cái đĩa mòn hẳn đi vì tôi nghe đi nghe lại đến từng nốt. Hút hết âm nhạc ra khỏi nó!”
Naoko và tôi gọi cà-phê.
“Nói chuyện được nhiều chứ?” Reiko hỏi.
“Hàng tấn,” Naoko nói.
“Kể cho tôi về cái của anh chàng này nhé, hiểu chưa, sau này ấy mà.”
“Bọn em chẳng làm gì cả,” Naoko nói, mặt đỏ dừ.

“Thật à?” Reiko hỏi tôi. “Không làm gì à?”
“Không có gì hết,” tôi nói.
“Chaa…án chuyện!” Chị nói với vẻ mặt chán ngán.
“Đúng thật,” tôi nói, nhấm nháp cà-phê.
Cảnh tượng nhà ăn vẫn hệt như hôm trước: cũng không khí ấy, những giọng nói ấy, những bộ mặt ấy. Chỉ có mỗi thực đơn là khác. Ông hói mặc quần áo trắng hôm trước đã nói về dịch vị trong trạng thái mất trọng lượng sang ngồi với chúng tôi và nói rất lâu về mối liên hệ giữa kích thước não bộ và trí thông minh. Trong khi ăn món bánh đậu tương, chúng tôi nghe đủ hết về khối lượng óc của Bismarck và Napoleon. Ông ta đẩy đĩa thức ăn sang một bên rồi dùng bút bi và giấy vở phác hoạ các bộ não. Cứ bắt đầu vẽ ông ta lại tuyên bố “Không, vẫn không phải thế này!” rồi lại bỏ đi vẽ lại cái khác. Cứ thế rất nhiều lần. Khi đã vẽ xong, ông cẩn thận cho chỗ giấy vở còn lại vào túi dưới của chiếc áo khoác, đút cái bút vào túi ngực, nơi ông để tất cả là ba cái bút mực, một mớ bút chì và một cái thước kẻ. Xong bữa, ông nhắc lại điều đã nói với tôi hôm trước, “Mùa đông ở đây mới thật là hay. Nhất định cậu phải quay lại đây vào mùa đông đấy?” rồi ra khỏi nhà ăn.
“Ông ấy là bác sĩ hay bệnh nhân?” Tôi hỏi Reiko.
“Cậu thử đoán xem?”
“Tôi không thể biết được. Nhưng gì thì gì, ông ta có vẻ chẳng bình thường tí nào.”
“Ông ấy là bác sĩ,” Naoko nói. “Bác sĩ Miyata.”
“Đúng thế,” Reiko nói, “nhưng tôi dám cuộc ông ta là người điên nhất ở đây. Ông Omura, người thường trực ấy cũng điên chẳng kém,” Naoko nói.
“Đúng thế,” Reiko nói, vừa gạt đầu vừa chọc chọc dĩa vào mấy miếng súp-lơ xanh của mình. “Ông ta tập những bài thể dục buổi sáng rất hoang dại, gào thét nhưng thứ vô nghĩa đến rách phổi. Và Naoko này, trước khi em đến đây, đã có cô Kinoshita làm trong văn phòng định tự tử. Còn năm ngoái thì họ phải thải một anh hộ lý tên là Tokushima vì mắc tật nghiện rượu khủng khiếp.”
“Nghe như bệnh nhân và cán bộ nên đổi chỗ cho nhau,” tôi nói.
“Đúng thế,” Reiko nói, hua hua cái dĩa lên không khí. “Cuối cùng thì cậu cũng bắt đầu thấy mọi thứ ở đây vận hành như thế nào.”
“Có lẽ vậy.”
“Cái làm cho chúng tôi bình thường nhất,” Reiko nói, “Là biết rằng mình không bình thường.”
Trở lại phòng, Naoko với tôi chơi bài còn Reiko tập chơi Bach bằng ghi-ta.
“Mai cậu đi lúc mấy giờ?” Reiko hỏi tôi lúc chị ngừng tập và châm thuốc hút.
“Ngay sau khi ăn sáng,” tôi nói. “Xe buýt đến lúc chín giờ. Đi chuyến ấy mới kịp về đi làm tối mai.”
“Chán nhỉ. Cậu ở lại thêm được thì hay quá.”
“Nếu ở lâu thì có lẽ tôi sẽ sống luôn ở đây mất,” tôi cười.
“Có thể lắm,” Reiko nói. Rồi quay sang Naoko, chị bảo “Mà này, tôi phải đi lấy ít nho ở chỗ Oka. Quên bẵng mất chuyện ấy!”
“Chị muốn em đi cùng không? Naoko hỏi.
“Thế chị muốn mượn em chàng trai trẻ Watanabe này thì sao nào?”
“Tốt thôi,” Naoko nói.
“Tốt. Hai chúng mình lại làm một chuyến đi đêm nữa nào,” Reiko nói, cầm lấy tay tôi. “Hôm qua mình đã gần đến đích rồi. Đêm nay mình sẽ đến tận nơi.”
“Tốt thôi,” Naoko khúc khích. “Hai người muốn làm gì thì làm.”
Không khí ban đêm mát lạnh. Reiko mặc một áo len cài khuy màu xanh nhạt ra ngoài sơ-mi, hai tay đút túi quần bò. Ngẩng nhìn trời, chị hít hít ngửi ngửi như chó đánh hơi. “Có mùi sắp mưa,” chị nói. Tôi cũng cố ngửi nhưng chẳng thấy gì hết. Nhưng đúng là trời đang rất nhiều mây, che lấp cả trăng.
“Ở đây lâu cậu cũng có thể ngửi không khí để đoán thời tiết được,” Reiko nói.
Chúng tôi vào khu nhà cán bộ ở trong rừng. Reiko bảo tôi chờ một phút, rồi bước đến cửa trước một căn nhà và bấm chuông. Một người đàn bà ra mở cửa – rõ ràng là bà chủ nhà – rồi đứng đó nắc nẻ chuyện trò với Reiko. Sau đó bà ta quay vào nhà rồi mang ra một túi nilông bự. Reiko cám ơn, chúc bà chủ ngủ ngon rồi quay lại chỗ tôi đang đợi.
“Xem này,” chị nói, mở cái túi.
Bên trong là một chùm nho khổng lồ.
“Cậu thích ăn nho không?”
“Rất thích.”
Chị ngắt hẳn một túm đưa cho tôi. Ăn luôn đi không sao đâu. Rửa sạch cả rồi.”
Chúng tôi vừa đi vừa ăn nho, nhỏ hạt và vỏ xuống đất. Nho rất tươi ngon.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.