Đọc truyện Rừng Hổ Phách – Chương 23: Ngoại truyện 1: Cú điện thoại lừa gạt
Đây là chuyện xảy ra nhiều ngày sau sự việc đã xảy ra trong câu chuyện
này.
Tô Hòa và Diệp Nhất đang chán nản ngồi xem ti vi ( Xin đừng hỏi tác giả vì sao hai người này lại xem ti vi cùng nhau!!!). Trong ti vi, chương trình thời sự đang phát bản tin nói về việc một người đàn ông giả giọng phụ nữ thực hiện hành vi khiêu dâm qua điện thoại, dụ dỗ đàn ông chuyển tiền cho mình, tổng
số tiền lừa gạt được lên đến hơn 30 ngàn
Tô Hòa há mồm trợn mắt xem:
– Oa, con người bây giờ ngốc thật đấy nhỉ? Chỉ dựa vào cú điện thoại mà đã
chuyển tiền, không thèm biết người gọi điện thoại mồm ngang mũi dọc ra sao!
Diệp Nhất đáp:
– Giọng nói dễ nghe rất dễ làm người ta sinh ra ảo tưởng – Ngừng một lát
cậu liếc nhìn Tô Hòa một cái – Chị họ, thực ra chị cũng có thể làm được như thế đấy.
Tô Hòa nóng bừng mặt, bỗng chốc trở nên cao hứng:
– Hả? Thật không? Giọng nói của chị cũng dễ nghe lắm à?
– Ừ. Giọng trẻ con miệng còn hơi sữa lại càng được các vị đại thúc kia yêu
thích.
– Có cậu mới miệng còn hơi sữa ấy! Nhưng thôicho qua, xét đến việc dù sao cũng là lời khen ngợi chất giọng của cô nên cô nhịn vậy.
Sau lúc nhẫn nhịn, cảm xúc đã thay thế lí trí, Tô Hòa bắt đầu ảo tưởng:
– Vậy lúc gọi điện thoại mình sẽ giả giọng thiếu nữ nói rằng: Chú ơi sắp đến
năm học rồi mà cha mẹ không cho cháu tiền, cháu không có tiền mua đồ dung học tập, chú có thể cho cháu tiền được không? Cháu muốn có chiếc cặp sách
Hello Kitty
Diệp Nhất ngắt lời:
– Như thế không được.
– Vậy phải nói thế nào?
Diệp Nhất đằng hắng một hồi, đến lúc cất tiếng quả nhiên đã biến thành
giọng nói vô cùng mềm mại và ngọt ngào:
– Chú à, ngực cháu bắt đầu dậy thì rồi, nhưng mà cháu lại không có tiền
mua nịt ngực, hơn nữa cũng ngại nói với cha cháu
– Tô Hòa hoàn toàn không thốt được lời nào.
Đôi mắt to của Diệp Nhất nhấp nháy, khỏi phải nói, nếu không phải là đã
biết rõ người ngồi đối diện chính xác là một động vật giống đực đang tuổi
“thiếu niên” mà chỉ nghe giọng nói nũng nịu này thì chắc chắn sẽ phải mê tít!
Diệp Nhất tiếp tục, vẫn bằng giọng điệu nũng nịu như trước:
– Ngày nào ngực cũng rất đau, rất khó chịu, khó chịu lắm, chú ạ. Chú cho
cháu tiền mua nịt ngực được không?
– Được rồi, được rồi, không cần nói tiếp nữa đâu! – Tô Hòa bái phục sát đất
– Cậu giỏi lắm!
Chuyện của Diệp Nhất kết thúc như vậy đấy.
Tô Hòa đột nhiên muốn biết nếu đổi sang là Ôn Nhan Khanh thì anh ta sẽ
phản ứng như thế nào(Hay thực ra là độc giả cũng muốn biết?)
Thế là cô liền gọi vào di động của Ôn Nhan Khanh:
– Có việc gì đấy? – Giọng nói ở đầu bên kia, mặc dù đã biết rõ là cô nhưng
vẫn lạnh lùng như vốn dĩ vẫn thế.
– Chú à – Tô Hòa ép chặt cổ họng, bắt đầu nhập vai – Sắp khai giảng rồi mà cha mẹ không cho cháu tiền, cháu không có tiền mua đồ dung học tập,
chú có thể cho cháu tiền được không? Cháu muốn có chiếc
Tạch
Điện thoại tắt một cách vô tình.
Tô Hòa cầm điện thoại, nước mắt lưng tròng – quả nhiên là phản ứng như
vậy. Thôi xong! Đầu óc cô thế nào mà lại nghĩ ra kiểu thăm dò như vậy chứ.
Năm phút sau, cô đang chán nản nằm trên chiếc sofa xem ti vi thì chợt nghe “bíp” một tiếng, điện thoại có tin nhắn.
“Kính thưa quý khách, Ôn Nhan Khanh đã chuyển qua mạng 10 nghìn nội hối vào tài khoản có số cuối là 0639 cho quý khách, xin
kiểm tra lại.”
… …
Tô Hòa lập tức cảm động: Ôn đẹp trai vẫn cứ là người tốt! (Xin chớ nghi
ngờ, Ôn Nhan Khanh đúng là đã thuê thám tử tư điều tra cô, vì thế tài khoản
ngân hàng của cô chỉ cần tra là biết ngay, chuyện nhỏ thôi mà!)