Đọc truyện Rung Động – Chương 12
Dịch giả: Diên Vĩ
Biên: An Yên
– Sư phụ.
– Ừ?
– Có thể dùng tài khoản này chơi với em một lúc được không?
– Được.
Yeah, yeah, yeah, không thể lãng phí cơ hội hiếm có này được, mau chụp màn hình, chụp màn hình, chụp màn hình!
– Vậy chúng ta đi vào bản đồ Trương Dạ Cảnh nhé? Có cực quang (1) rất đẹp đó.
– Được.
Cảnh Trừng đi trước Nhạn Lăng một bước, truyền tống đến nơi có phong cảnh đẹp thích hợp để chụp ảnh rồi gửi cho anh một lời mời, đối phương cũng đã chấp nhận. Nhưng cô đợi năm phút rồi mà Nhạn Lăng vẫn chậm chạp chưa tới.
Cảnh Trừng khó hiểu:
– Làm sao vậy ạ?
Nhạn Lăng im lặng một cách kỳ quặc, hai giây sau mới nói:
– Chờ chút rồi em sẽ biết thôi.
Cảnh Trừng chờ mãi mới thấy Nhạn Lăng đến. Anh không tới một mình, mà phía sau còn kéo theo một đám đông quần chúng không biết từ đâu xuất hiện vây xem…
“Bà mẹ nó! Tôi thực sự gặp được Nhạn tổng rồi! A a a… tôi muốn nuốt luôn cái bàn phím quá!”
“Nhạn tổng chờ chúng tôi một chút đi! Đừng bay nhanh như vậy mà! Chụp một tấm rồi hẵng đi!”
“Anh trở về rồi sao Nhạn Tổng? Không phải là em đang nằm mơ chứ? 〒▽〒 Trước khi tỉnh mộng có thể cho em ngủ với anh một lần có được không?!”
…
Cuối cùng, những âm thanh này phát triển thành…
“Không thể nào Nhạn tổng trở về mà im hơi lặng tiếng thế được, bà mẹ nó, chắc không phải là bị trộm tài khoản đấy chứ?”
“Móa, rất có thể nha! Tên trộm tài khoản, mi định làm gì với Nhạn tổng nhà ta hả?! Dừng tay cho ta!”
“Tài khoản của Nhạn tổng chắc chắn không thể bị trộm, mọi người cầm vũ khí tiến lên! Đánh chết tên trộm tài khoản này đi! Giết tới khi hắn logout thì thôi!”
Cảnh Trừng nhìn thi thể Nhạn Lăng đại thần nằm bên chân mình, im lặng không nói tiếng nào mà ngây người như phỗng.
Hóa ra Nhạn Lăng mới login được mười phút mà đã có rất nhiều người nhận được tin tức: “Nhạn tổng trở về! Tôi thấy Nhạn tổng online! Nhạn tổng đang liếc mắt đưa tình với một bé loli ở Luận Kiếm phong!”
Nhận được tin tức này, những người đang đánh phó bản cũng ngừng đánh, đang PK cũng dừng luôn. Một truyền mười mười truyền trăm, khắp nơi đều biết, từ bốn phương tám hướng đổ về để tận mắt chứng kiến xem tin tức có phải thật hay không.
Cảnh Trừng lựa chọn chiếc thuyền nhỏ này vừa vặn thích hợp cho hai người có khoảng thời gian lãng mạn, nhưng bây giờ đứng tràn đầy mấy trăm người, may là trong game cũng không có loại thiết lập đắm tàu, nếu không thì cả bọn đều chết đuối mấy trăm lần rồi…
Quần chúng vây xem bàn ra tán vào, chỉ một cái hít thở vào đã spam mấy chục dòng. Nhạn Lăng không rảnh để giải thích, dứt khoát nằm im giả chết.
Cảnh Trừng cũng sắp bị kẹt chết. Cô kinh ngạc nhìn cảnh tượng hoành tráng trước mắt, quả thực không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy.
– Sư phụ… Anh có ổn không?
Hình như đều do kẻ đầu sỏ là cô, Cảnh Trừng hơi chột dạ hỏi.
Nhạn Lăng nói:
– Không có chuyện gì, em ẩn nhân vật đi, tắt kênh tán gẫu lại là được.
Nghe giọng điệu của anh… cứ như đã thành thói quen rồi…
Cũng phải, sức hút của Nhạn tổng quá lớn… Chẳng trách thời kỳ anh còn là chỉ huy, phe chính phái lần nào cũng thắng trận.
– Sư phụ, anh thật lợi hại, vừa online đã tạo nên xôn xao lớn như vậy.
Ý cười trong lời nói của Nhạn Lăng có vài phần bất đắc dĩ.
– Về sau khó có thể nán lại ở bản đồ công cộng rồi, xem ra cần phải suy nghĩ đến việc xây phủ đệ thôi.
Mặt Cảnh Trừng hơi đỏ lên.
Trong trò chơi này, việc xây phủ đệ có thể hiểu theo nghĩa khác chính là kết hôn…
Người chơi kết hôn cần tiêu tốn sáu mươi vạn đồng vàng. Dù hơi đắt một chút, nhưng hệ thống sẽ tặng lại một nơi ở xa hoa, thuộc quyền sở hữu cá nhân, người chơi khác không có mật mã là không vào được. Đây là một phần thưởng rất hấp dẫn, cho nên rất nhiều người bỏ tiền ra để kết hôn với tài khoản phụ của mình.
Cảnh Trừng nhăn nhó một trận, ngại ngùng nói:
– Em có một phủ đệ… Chúng ta có thể qua đó lánh nạn.
Nhạn Lăng:
– Hửm?
Kéo dài âm cuối, giọng điệu quả thực tràn ngập sự chất vấn…
Cô cuống quít giải thích:
– Không phải, anh đừng hiểu lầm… Một tài khoản khác của em đã kết hôn với một người bạn, bạn ấy là nữ.
Nhạn Lăng:
– Tài khoản khác à?
Cảnh Trừng:
– Vâng, là tài khoản ẩn hiệp có tên Kiêm Gia Vô Tương, anh cũng biết đấy.
Đến nước này, cô cảm thấy không nên giấu Nhạn Lăng điều gì nữa.
Cảnh Trừng nói thẳng:
– Cái tài khoản Bé Ngoan này lúc mới bắt đầu là em họ của em chơi, bái sư cũng là nhóc ấy bái. Nhưng gần đây thằng nhóc bận thi đại học, nên hầu như đều do em chơi, Kiêm Gia vô tướng mới là tài khoản chính của em.
Cô vốn lo lắng Nhạn Lăng nghe xong những lời này sẽ có phản ứng gì, thì lại nghe thấy tiếng anh chậm rãi uống một hụm nước, vô cùng thoải mái nói:
– Ừm, anh đã sớm biết rồi.
– A?
Cảnh Trừng sững sờ.
– Sao cơ?
Nhạn Lăng nói:
– Lần anh điều khiển từ xa giúp em tiêu trừ oán niệm, cuộc nói chuyện của em và em họ, anh đã nghe cả rồi.
Cảnh Trừng lại ngẩn ra.
– Không thể nào?… Em, em nhớ rõ ràng là em có tắt micro tự do mà…
Nhạn Lăng nói:
– QQ hiện nay, dù điều khiển từ xa cũng có thể nghe được âm thanh, em không biết sao?
-…
Cảnh Trừng như gặp phải sét đánh.
Cô, cô thật sự không biết…
Bây giờ đầu óc Cảnh Trừng tràn đầy mưu bom bão đạn.
Nhạn Lăng đã sớm biết cái tài khoản này không phải là của cô rồi… Vậy mà anh còn phụ họa theo… Có phải anh đang cười trộm sau lưng cô không… Tại sao tại sao tại sao… Tencent (2) đáng ghét, điều khiển từ xa đáng ghét, Dương Dịch đáng ghét…
Lúc suy nghĩ của Cảnh Trừng đang hỗn loạn, cô lại nghe Nhạn Lăng thuận miệng nói:
– Lần trước em nói trong bang hội có hai người cầu hôn em mà, hai người đó là ai thế?
Cảnh Trừng bị dọa không nhẹ, run run rẩy rẩy nói:
– Không có đâu… Em đào đâu ra sáu mươi vạn, đã sớm từ chối bọn họ rồi.
Nhạn Lăng nói:
– À, do không đủ vàng nên mới từ chối?
Cảnh Trừng cảm thấy áp lực như bị núi đè, lau mồ hôi nói:
– Không… Tất nhiên không phải.
Nhạn Lăng cười khẽ hai tiếng, không trêu chọc cô nữa mà nói:
– Dẫn anh tới xem phủ đệ của em xem một chút đi.
——————————–
Chú thích:
(1) Cực Quang: những dải ánh sáng nhiều màu sắc trên bầu trời vào ban đêm.
(2) Tencent: công ty phát triển phần mềm tin nhắn QQ.
—–oo0oo—–
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.