Rung Động

Chương 10


Đọc truyện Rung Động – Chương 10

Dịch giả: hoangtruc
Biên: An Yên

[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Sư phụ, đêm nay coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh yên tâm, từ mai trở đi em sẽ không có chút tơ tưởng gì với anh nữa đâu.

Cô đánh xong câu này liệu có nên logout ngay không? Hay là chờ xem anh ấy trả lời ra sao đã?

Quảng Lăng Chỉ Tức bên kia đang gõ chữ, Cảnh Trừng chưa kịp quyết định thì đã có câu trả lời.

[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Vậy nếu anh có gì đó với em thì sao?

Vậy nếu anh có gì đó với em thì sao?

Vậy nếu anh có gì đó với em thì sao?

Vậy nếu anh có gì đó với em thì sao?

Trong đầu Cảnh Trừng chỉ còn lại những lời này…

*

*

Cuối cùng Cảnh Trừng vẫn bị Quảng Lăng Chỉ Tức gọi vào trong YY.

Phòng con này đã cài mật mã nên chỉ có hai người bọn họ, một con ngựa cam và một con ngựa hồng phấn. (1)

Cảnh Trừng im lặng ngồi trước màn hình máy tính, không nói câu gì. Nick Quảng Lăng Chỉ Tức đã sáng đèn xanh, nhưng không có người, chỉ là treo máy để đó.

Cảnh Trừng cảm giác mình thật không có tiền đồ gì cả. Chỉ vì một câu nói của người ta “Vậy nếu anh có gì đó với em thì sao?”, mà cô không chút giận lẫy, tình nguyện treo nick trong đây chờ mười phút.

Mười phút trước, Quảng Lăng Chỉ Tức gọi cô vào YY, rồi nói chờ chốc lát. Không biết anh làm gì mà giờ còn chưa trở lại.

Cảnh Trừng lại chẳng sốt ruột. Chỉ cần có cơ hội, có đợi đến sáng mai cô cũng bằng lòng…

Một lúc sau, cô bạn cùng phòng nằm giường trên chậm rãi thò đầu nhìn xuống dưới hỏi:

– Trừng Trừng, còn chưa ngủ hả?

Cảnh Trừng tháo tai nghe xuống, khẽ giọng hỏi:


– Tớ làm ồn đến cậu sao?

Bạn cùng phòng dụi mắt, lẩm nhẩm:

– Không đâu, sức khỏe cậu không tốt vẫn nên đi ngủ sớm một chút thì hơn.

Cảnh Trừng đáp:

– Ừm, ngủ liền đây mà.

Bạn cùng phòng quá buồn ngủ, không nói với Cảnh Trừng được đôi câu đã ngã người xuống ngủ tiếp.

Cổ họng Cảnh Trừng hơi khó chịu, cô bèn đứng dậy đi rót ly nước. Đến khi trở lại ngồi trước máy tính, thì cô mừng rỡ phát hiện Quảng Lăng Chỉ Tức đã quay về.

– Sư phụ?

Cô dè dặt kêu lên một tiếng.

– Ừ.

Quảng Lăng Chỉ Tức đáp.

Âm thanh từ giọng nói của anh nghe… có vẻ như rất thoải mái…

Cũng đúng, nước sôi lửa bỏng chỉ có một mình cô thôi mà…

– Xin lỗi nhé, vừa rồi anh mới thay tã cho em gái, cho nên mới lâu vậy.

Anh giải thích.

– Không có gì đâu, em cũng vừa đi uống ly nước.

Quảng Lăng Chỉ Tức nói tiếp:

– Em gái anh tên là Huyên Huyên, có lẽ em nghe nói đến rồi nhỉ?

– À, lần trước có nghe anh nói qua với Liên Hoa.

– Huyên Huyên năm nay ba tuổi, rất nghịch ngợm, lại hay quấy khóc ban đêm.

-…

Ba tuổi?!


Cảnh Trừng thầm giật mình. Nói vậy là Quảng Lăng Chỉ Tức lớn hơn em gái anh ấy tận hai mươi tuổi?

Anh em mà tuổi tác chênh lệch vậy, cô có thể hiểu lầm bọn họ thành cha con cũng là lẽ thường tình…

Quảng Lăng Chỉ Tức nói tiếp:

– Lần trước có nhắc tới Tiểu Dục, cũng là em trai anh, tính ra so với Huyên Huyên lớn hơn một chút.

– Ặc ặc.

Nghe như vậy… có vẻ nhà anh có rất nhiều trẻ con…

Như đoán được Cảnh Trừng nghĩ gì, Quảng Lăng Chỉ Tức giải thích:

– Nhà anh có tới bảy anh chị em. Anh thứ hai, còn Huyên Huyên là đứa nhỏ nhất.

Cảnh Trừng “A” lên một tiếng, rồi ngây ngốc cảm thán:

– Nhiều vậy sao? Thật lợi hại…

Quảng Lăng Chỉ Tức cười cười:

– Lợi hại cái gì chứ? Cha mẹ anh chịu áp lực rất lớn.

– Ồ, cũng phải…

Cảnh Trừng là con một, từ nhỏ đến lớn đều được cha mẹ thương yêu bảo bọc. Cho nên cô hoàn toàn không có điểm chung gì ở chủ đề này với anh cả, nhất thời trong giây lát không biết nên nói gì tiếp.

Quảng Lăng Chỉ Tức lại rất nhẹ nhàng dẫn dắt quay lại chủ đề:

– Cho nên, anh vẫn chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, một thân trong sạch, em an tâm đi nhé.

Cảnh Trừng không cần soi gương cũng biết mặt mình nóng đỏ cả lên, giọng nói khẽ tới mức gần như không nghe được:

– Em biết…

Sau đó, Quảng Lăng Chỉ Tức quen việc dễ làm cùng cô hoàn thành một loạt nhiệm vụ sư đồ. Đến địa điểm kết thúc nhiệm vụ thì anh thả cô xuống ngựa, độ thân mật của hai người lại tăng thêm một tim.

Cảnh Trừng mở túi đeo lưng ra, âm thầm lấy mấy đạo cụ làm tăng độ thân mật dùng trên người Quảng Lăng Chỉ Tức, trong lòng vui thích dào dạt.


Đột nhiên Quảng Lăng Chỉ Tức hỏi:

– Không còn sớm nữa, chừng nào em mới đi ngủ?

Cảnh Trừng ngượng ngùng đáp:

– Em còn chưa tắm nữa…

– Còn không nhanh đi tắm rửa. Tắm xong nghỉ ngơi sớm một chút.

– Vâng.

– Anh cũng logout đây, mai còn phải đi làm.

– Vâng, sư phụ ngủ ngon.

– Ngủ ngon.

Cảnh Trừng lưu luyến thoát game, tắt YY đi, ngoan ngoãn cầm khăn mặt và đồ ngủ bước vào nhà tắm.

Từ đầu đến cuối, cô và Quảng Lăng Chỉ Tức đều không nhắc qua cái chủ đề “tơ tưởng” kia. Cảnh Trừng là vì không dám, còn lý do của Quảng Lăng Chỉ Tức thế nào thì cô không biết…

Quảng Lăng Chỉ Tức có hứng thú với cô không nhỉ?

Nhưng anh ấy là Nhạn tổng, là nam chỉ huy được săn đón bậc nhất sever, chỉ cần vớt đại một cô trong game ra hỏi cũng đều trả lời là muốn gần gũi với anh, chưa nói tới có không ít fan cuồng muốn tới tận nhà chặn đường. Nhạn tổng từng gặp qua vô số sóng to gió lớn như vậy, sẽ chỉ ưu ái một mình cô sao?

Cảnh Trừng phấn khởi, đồng thời lại cảm thấy rất không thực tế…

Hay là giọng nói của cô có sức hấp dẫn như đời đồn thổi? Cho nên cả Nhạn tổng cũng…

Cảnh Trừng càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, khẽ vuốt mặt không dám nghĩ nhiều thêm nữa.

Chắc sẽ không có chuyện Nhạn tổng tự dưng nổi hứng trêu ghẹo cô đâu nhỉ?

Theo lý giải của cô, dù anh đối xử với mọi người khá ôn hòa, nhưng không phải loại người gặp ai cũng ôn hòa nhã nhặn, quan tâm săn sóc kia, mà thuộc tuýp người khiến người khác không cảm thấy kiêu căng nhưng lại phải ngước nhìn.

Anh làm chỉ huy bao nhiêu năm nhưng chưa từng nghe thấy cô nàng nào bêu rếu chuyện xấu với anh ta cả. Người như vậy sao có thể tùy tiện nói mấy lời gây thương nhớ cho người ta như vậy chứ?

Đầu óc Cảnh Trừng càng lúc càng loạn, xem ra cô cần phải đi tắm cho tỉnh người lại đã.

Hai mươi phút sau. Cảnh Trừng bước ra khỏi phòng tắm, cả người nhẹ nhàng khoan khoái nằm thẳng cẳng trên giường. Đã lỡ dở giấc, nên cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Lấy điện thoại ra, cô phát hiện năm phút trước Quảng Lăng Chỉ Tức có nhắn cho mình một tin nhắn.

[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Có một loại thuốc uống trước khi ngủ đấy, đừng quên nhé.

Cảnh Trừng tranh thủ nhắn lại: Vâng, em uống rồi.

Trả lời tin nhắn xong, cô le lưỡi chột dạ, vội đứng dậy tìm thuốc uống.


Chốc lát sau đã thấy tin nhắn hồi đáp của Quảng Lăng Chỉ Tức: Còn chưa đi ngủ?

Cảnh Trừng: Mới tắm xong thôi, đang chuẩn bị ngủ.

[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Ừm.

Cảnh Trừng chợt nhớ tới một chuyện, không nhịn được mà hỏi: Đúng rồi sư phụ, sao anh biết tên em vậy?

Một lát sau tin nhắn của Quảng Lăng Chỉ Tức lại đến: Sau này sẽ nói cho em biết.

Rõ ràng là thừa nước đục thả câu với cô đây mà!

Được rồi… Nếu anh ta đã nói “Sau này”, thì cô cũng không cần sốt ruột.

[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Ngủ đi, ngủ ngon.

Cảnh Trừng: Ừm, ngủ ngon.

Cảnh Trừng tắt điện thoại di động, úp màn hình đen kịt kia vào ngực, vừa nghĩ lại đoạn đối thoại lúc nãy rồi dần khép hai mắt lại.

Không thể phủ nhận được, đêm nay của cô, đã định là một đêm mất ngủ…

——————————–

Chú thích:

(1) Hệ thống phân cấp quyền hạn trong YY:

Ngựa tím – người sáng lập

Ngựa cam – tổng quản lý kênh

Ngựa vàng – quản lý kênh

Ngựa đỏ – quản lý kênh con

Ngựa hồng – quản lý kênh con cấp 2

Ngựa lam – hội viên

Ngựa xanh lá – vip

Ngựa xanh nhạt – vip lâm thời

Ngựa trắng – khách

—–oo0oo—–

Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.