Bạn đang đọc Rung Cảm Từ Em – Chương 8
Chương 8: Nhung Lê đáng ghét
Hai ngày nay, hễ bà Vương Nguyệt Lan gặp ai cũng nói xấu Nhung Lê, kể lể chuyện nhà mình: “Riết rồi quá đáng, cậu ta dám xông vào nhà tôi đánh người, ai biết sau này sẽ còn làm gì nữa.”
Hôm nay họ chuyển sang đánh bài tiến lên, do trời trong, nên họ mang bàn bàn ra ngõ, vừa đánh vừa tám chuyện.
Nhà trên ra đôi K, bà Vương Nguyệt Lan bỏ, đến lượt nhà dưới là thím Hồng Trung đánh ra đôi hai, thím tò mò hỏi: “Cậu ta đánh người thật hả?”
“Chưa!” Bà Vương Nguyệt Lan thêm mắm dặm muối, “Đập hết bát nhà tôi thôi.”
Đối diện bà ta là vợ ông Nhung Dũng Hoa, tên Bội Dao, nhà mẹ đẻ ở thôn Ngô Gia, “Nhung Lê trông không giống hạng người hung hăng.”
“Tô Mẫn trông cũng yếu đuối còn không phải vẫn đâm chết Nhung Hải sao.
Nói thật nhé, nồi nào úp vung nấy, cha nào con nấy cả thôi.”
Bà ta vừa dứt lời thì có một cô gái trẻ đi ngang qua, vừa đi vừa nói điện thoại: “A lô.” Giọng cô ấy rất lớn, “Có làm gì đâu, đang nghe một bà tám nói xàm ấy mà.”
Bà Vương Nguyệt Lan trợn trừng mắt, cô này đang mắng ai thế?
Cô ấy hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, nhếch môi cười khinh khi, lại nói vào điện thoại: “Cháu gái bà tám đó muốn lấy người ta, người ta không thèm, nên thù ghét chứ sao.”
“Ôi, người đẹp thì đời nhiều trắc trở vậy mà.” Cô nàng cầm ngược di động còn giả vờ than ngắn thở dài, than xong thì xách túi táo bỏ đi một mạch.
Bà Vương Nguyệt Lan sa sầm mặt: “Con bé đó là ai thế?”
“Con gái ông trưởng trấn.” Ngô Bội Dao cho hay: “Nghe nói tháng trước đến chỗ Nhung Lê lấy hàng, về nhà liền nhờ Tiếu Nương đi làm mai.”
Tiếu Nương sống ở thôn Ngô Gia, Ngô Bội Dao từng nghe bà ấy nhắc đến chuyện này.
Thím Hồng Trung hiếu kỳ: “Vậy có thành không?”
“Không, Nhung Lê chẳng cho Tiếu Nương vào nhà nữa là.”
Người dân trấn Tường Vân tư tưởng cởi mở, bất kể nam nữ, chỉ cần có ý muốn kết hôn với ai đều có thể nhờ bà mai đến nói chuyện giúp.
Dáng vẻ Nhung Lê điển trai, người đến nhà anh làm mai sắp giẫm nát cả bậc cửa.
“Con gái nhà ông trưởng trấn có gia thế có tướng mạo thế kia mà Nhung Lê còn không ưng à?” Thím Hồng Trung đánh tiếp bốn con ba, “Vậy cậu ấy muốn lấy người thế nào?”
***
Tháng Mười, hoa quế rơi rụng khắp sân.
Lúc điện thoại reo vang, Từ Đàn Hề đang pha trà quế dưới táng cây: “A lô.”
“Diểu Diểu?”
Cô thoáng ngỡ ngàng: “Là tôi.”
Cô nhận ra giọng nói này là Nhung Lê: “Cô có hàng chuyển phát nhanh, mời đến cửa hàng Mỹ Phúc Giaii nhận hàng.”
Nhung Lê nói xong thì cúp máy.
Món hàng lần trước không phải do anh gọi Từ Đàn Hề đến nhận, đây là lần đầu tiên cô nhận được điện thoại của anh.
Diểu Diểu!
Cô từng nghe rất nhiều người gọi mình bằng cái tên này, duy chỉ giọng anh là hời hợt nhất.
Từ Đàn Hề bật cười, buông bình trà, nằm xuống chiếu tre dưới táng cây, để hoa quế rơi lên mặt và tóc, hương hoa vấn vít làm lòng người xốn xang.
Anh Nhung – Đây là tên của Nhung Lê cô lưu trong danh bạ, bỏ điện thoại xuống, cô mở rộng vòng tay tận hưởng hương hoa quế.
***
Sắp đến giờ cơm trưa, cửa hàng thưa khách, chỉ có một cô gái đang tính tiền, trong tay còn xách túi táo.
Cô ấy mua một lọ kẹo cao su, đưa tờ hai mươi tệ, hết nhìn bên này đến bên kia hồi lâu, mới dám quay sang gọi Nhung Lê: “Nhung, Nhung Lê.”
Cô nàng lắp ba lắp bắp, đỏ mặt tía tai hệt như tên trộm.
Nhung Lê ngẩng đầu.
Cô ấy tức khắc cúi gằm mặt: “Tôi, tôi tên Tống Đảo…!Đảo Đảo.”
Tống Đảo Đảo vội vàng lấy ra một quả táo, đặt trên quầy thu ngân, sau đó nhấc chân bỏ chạy.
Vương Tiểu Đan trố mắt líu lưỡi, còn chưa lấy tiền thối mà!
Tống Đảo Đảo này chính là con gái của ông trưởng trấn kia, nghe nói rất hung dữ.
Chậc, con gái có hung dữ đến cỡ nào cũng phải gặp được người con trai khiến mình bẽn lẽn dè dặt thôi.
Vương Tiểu Đan từng gặp nhiều nợ đào hoa của Nhung Lê đến mức nhẵn mặt, cậu ngẩng đầu, lại thấy thêm một cô gái đến: “Lấy hàng hả?”
Từ Đàn Hề hoàn hồn lại, đi vào cửa hàng, báo số: “0317.”
Vương Tiểu Đan lập tức đi tìm.
Nhung Lê chỉ chăm chăm vào màn hình chơi game.
Điện thoại anh màu bạc, tôn đôi tay anh trắng ngần, trong hộp đặt hóa đơn giao hàng còn có một chiếc điện thoại màu đen.
“Ký tên đi.” Vương Tiểu Đan đưa gói hàng và bút cho Từ Đàn Hề.
Cô ký tên, “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Trong cửa hàng yên tĩnh như tờ, âm thanh trong game nghe rõ mồn một, tiếng súng át cả tiếng bước chân cô.
Từ Đàn Hề chậm rãi đi ngang qua Nhung Lê.
“Tối nay cô có nhà không?”
Cô khựng bước: “Có.”
Nhung Lê “ừ” một tiếng, tiếp tục chơi game, không nói gì nữa.
Rời khỏi cửa hàng, bước chân Từ Đàn Hề lần chần, gọi điện cho Tần Chiêu Lý, “Chiêu Lý, có phải cậu gửi hàng cho mình không?”
Tên người gửi rất lạ, nhưng tên người nhận lại ghi là Diểu Diểu, vậy chỉ có thể là Tần Chiêu Lý hoặc cậu út của cô thôi.
“Không phải đã bảo đền cho cậu miếng ngọc Đế Vương sao? Hai ngày trước trùng hợp gặp được nó trong buổi đấu giá, chất ngọc khá đẹp.” Tần Chiêu Lý hỏi thăm: “Cửa hàng cậu trang trí đến đâu rồi?”
“Trang trí sắp xong rồi.” Từ Đàn Hề không băng qua đường, mà loanh quanh ở ven đường giẫm lá rơi dưới chân nghe sột soạt, “Chiêu Lý, ở đây có rất nhiều cô gái thích anh ấy.”
Giọng cô rầu rĩ, không cần hỏi cũng biết “anh ấy” này là ai.
Tần Chiêu Lý hiến kế: “Ra tay trước giành phần.” Cô ấy biết thừa tính cách của Từ Đàn Hề, bảo thủ dè dặt như cô nương thời cổ đại vậy.
Cô nương cổ đại nào đó thẩn thờ, hồn vẫn lởn vởn trong cửa hàng tiện lợi, vây quanh quả táo đang đặt trên quầy thu ngân kia.
“Biết ra tay thế nào không?” Tần Chiêu Lý hỏi.
Từ Đàn Hề lí nhí trả lời: “Biết.”
“Vậy cậu nói xem, có gì mình sẽ tư vấn thêm cho cậu.”
Từ Đàn Hề lặng lẽ nhìn về phía Nhung Lê, đỏ mặt nói: “Mình định tặng cho anh ấy một chiếc túi thêu nhỏ do chính tay mình làm.”
Tần Chiêu Lý nghẹn lời.
Từ Đàn Hề được cô ruột của mình nuôi lớn, năm xưa cô Từ Đàn Hề tỏ tình với dượng cô ấy quả thật đã tặng một chiếc túi thêu, bên trong còn xếp một lá thư, trong thư viết một bài hát Quảng Đông.
“Diểu Diểu, cậu biết giữa trai và gái nồng nhiệt nhất vào lúc nào không?” Mỗi khi Tần Chiêu Lý trêu chọc Từ Đàn Hề thường gọi nhũ danh của cô.
Từ Đàn Hề một lòng học hỏi: “Khi nào?”
“Lúc tay chân quấn quýt ấy.”
Như có cơn gió nóng rẩy thổi lướt qua mặt để lại vệt màu đỏ ửng trên gò má cô: “Chiêu Lý, cậu nói chuyện bậy bạ.”
Tần Chiêu Lý cười vang.
***
Hoàng hôn, mặt trời lặn xuống rặng núi phía Tây, mây tía nhuộm đẫm vòm không.
Bà Lý Ngân Nga vừa vào nhà, đã thấy Từ Đàn Hề đi xuống lầu: “Tiểu Từ, cháu thay quần áo làm gì?”
Cô đã thay bộ sườn xám màu đen kiểu cách tân, tay áo rộng chít eo.
Ngoài vạt váy có một lớp voan mỏng, chân lớp vải voan được thêu kim tuyến với màu đỏ chủ đạo, hoa văn đường viền vạt váy và nơi cổ áo cùng một kiển.
Bên vạt sườn xám thêu đóa hoa thật to, kéo lan đến eo là những nhụy hoa nhỏ.
Cô trang điểm nhẹ: “Trời se lạnh ạ.”
“Bộ này của cháu đẹp quá, trước giờ không thấy cháu mặc.”
Đây là bộ mới toanh, trước kia cô chưa từng mặc bao giờ.
Vạt váy hơi dài, cô nhẹ nhấc lên, đi qua bậc cửa mới thả xuống vuốt thẳng lại, chân mang đôi giày trắng có thêu vài đóa hoa đỏ.
Bà Lý Ngân Nga hỏi dò: “Cháu đi đâu vậy?”
“Ở trong sân thôi ạ.”
Trong sân trồng hai cây hoa quế, dưới táng cây đặt một chiếc chiếu tre, hoa rơi rải rác phía trên, cô phủi đi, tà váy lay động theo làn gió.
Bà Lý Ngân Nga khó hiểu, “Không phải lạnh hay sao, gió lớn vậy sao không ngồi trong nhà?”
Bởi vì cô phải chờ người.
Mặt trời từ từ xế bóng, vầng trăng sáng cong cong dâng lên, ẩn khuất một nửa trong mây.
Bên ngoài có tiếng chó sủa, chỉ chốc lát Từ Đàn Hề đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô phủi hoa quế rơi trên vai, thầm vui mừng đi ra mở.
Két~~~
Cánh cửa cũ kỹ vang lên âm thanh chói tai, một mái đầu tròn trịa ló vào trước tiên: “Chị Từ, em đến thay băng đây.”
Từ Đàn Hề mong ngóng nhìn ra ngoài.
Nhung Quan Quan hiểu ý, “Anh em không đến, ở nhà chơi game rồi.”
Cô lại thoáng nhìn con ngõ sâu hút, hơi thất vọng dời mắt đi: “Bên ngoài gió lớn, em mau vào đi.”
Cậu nhóc chạy vào nhà, cánh tay mũm mĩm giấu sau lưng nãy giờ mới chịu đưa ra: “Chị, tặng chị này.”
Là một nhành hoa tường vi.
Từ Đàn Hề vuốt váy ngồi xuống: “Em hái hoa này ở đâu?”
Nhung Quan Quan non nót kể: “Ở nhà bà Thu Hoa ạ.”
Từ Đàn Hề mỉm cười nhận hoa của cậu: “Cảm ơn em.”
Òa, cậu nhớ ra rồi, trong mũ còn có đồ, cậu lấy ra, “Đây là anh em bảo em đưa cho chị.”
Là một bao thuốc lá.
Từ Đàn Hề mở ra, bên trong đựng tiền, tổng cộng tám trăm tệ, một con số khá lớn.