Rung Cảm Từ Em

Chương 6


Bạn đang đọc Rung Cảm Từ Em – Chương 6


Chương 6: Thời thơ ấu của Nhung Lê
Từ Đàn Hề lên tầng lấy hộp thuốc, đặt trên bàn bát tiên của gian nhà chính.
Cô ngồi xuống, khẽ khom người, khuyên bảo Nhung Quan Quan đang nức nở: “Quan Quan, em thả tay ra đi.”
Giọng rất đỗi dịu dàng, như đang dỗ dành.
Nhung Quan Quan thả tay ra, máu đã ngừng chảy, nhưng vết thương nhìn rất ghê người.
“Em cử động ngón tay thử xem.”
Cậu nhóc nước mắt lưng tròng, nhúc nhích ngón tay.
Không bị tổn thương đến dây thần kinh và mạch máu, không cần khâu vết thương.

Từ Đàn Hề mở hộp thuốc ra, lại bị bàn tay mềm mại của Nhung Quan Quan kéo lại, bả vai cậu run run, còn đang nấc cục: “Chị, không tiêm có được không?”
Từ Đàn Hề mỉm cười với cậu: “Được, không tiêm.” Giọng cô khẽ khàng, “Nếu em sợ thì cứ nhắm mắt lại, chị sẽ nhẹ tay thôi.”
Nhung Quan Quan nhắm tịt mắt.
Từ Đàn Hề đeo găng tay vào, cầm nhíp kẹp lấy băng gạc, thấm povidine vào, “Quan Quan.”
“Vâng ạ?”
“Chị muốn mở một cửa hàng bán đồ ngọt, em có thể tiết lộ với chị mấy đứa trẻ như em thích ăn loại kẹo gì không?”
Sự chú ý của Nhung Quan Quan bị dời đi, “Em thích kẹo thỏ ạ.”
Cô cầm cổ tay cậu nhóc, nhẹ nhàng lau đi vết máu bên cạnh vết thương, gợi ý: “Còn gì nữa?”
“Còn có kẹo cầu vồng.” Trước đây Nhung Quan Quan cho rằng giọng cô Cảnh ở nhà trẻ là dễ nghe nhất, giờ xem ra không phải nữa.
“Còn gì nữa không?”

“Em còn thích kẹo bông gòn.” Nhung Quan Quan lại nói tiếp không đợi được hỏi: “Chocolate, em cũng thích chocolate.”
Lọn tóc bên tai cô buông rủ, che đi góc mặt.

Gian nhà chính bật đèn sáng rực, bóng cô in xuống bàn, hàng mi vài không hề chớp.

Cô buông băng gạc và nhíp xuống, lại bôi thuốc kháng sinh lên bông băng, hành động cẩn trọng: “Còn bánh thì sao, có thích không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhung Quan Quan thoáng nhăn lại, song không khóc: “Cũng thích ạ.”
Thoa thuốc xong, cô cắt một đoạn băng gạc ngắn, dán kín miệng vết thương: “Chờ chị mở cửa hàng, em đến chơi, chị mời em ăn kẹo nhé.”
“Được ạ.”
“Xong rồi.” Cô cởi găng tay, bỏ bông băng và băng gạc dính máu vào túi, “Có thể mở mắt ra rồi.”
Nhung Quan Quan mở mắt ra, tay đã được băng bó, giống như không hề bị thương vậy.
Từ Đàn Hề đóng hộp thuốc lại: “Nhưng mà không được ăn nhiều kẹo, sẽ sâu răng.”
“Vâng ạ!”
Đây là lần đầu tiên Nhung Quan Quan cảm thấy bác sĩ có tiêm một mũi cũng không có gì đáng sợ nữa.
Bà cụ Thu Hoa vội vàng cảm ơn Từ Đàn Hề, Nhung Quan Quan giòn giã cảm ơn theo, bà chủ nhà Lý Ngân Nga không kiềm được hiếu kỳ: “Tiểu Từ, sao cháu biết những thứ này?”
“Cháu là bác sĩ ạ.”
Bà Lý Ngân Nga lập tức cảm thấy cô khách thuê nhà này của mình quá giỏi: “Vậy cháu làm bác sĩ khoa nào?”
Từ Đàn Hề đáp: “Khoa ngoại nhi ạ.”
Khoa ngoại nhi?
Bà Lý Ngân Nga không hiểu biết nhiều lắm.
Từ Đàn Hê kéo kín miệng túi rác y tế: “Quan Quan, em ở đây chờ chị chốc lát được không?”
“Được ạ.”
Cô xách hộp thuốc lên tầng.
Từ Đàn Hề vừa đi, Nhung Lê đã đến, “Nhung Quan Quan.”
Nhung Quan Quan nhảy xuống ghế, hớn hở gọi: “Anh.”
Nhung Lê tắt đèn pin, đi vào nhà, “Bên ngoài người ta bảo em đánh nhau với bạn.”
Nhung Quan Quan chột dạ, đứng nghiêm, “Xin lỗi anh.”
“Bị thương ở đâu?”
Nhung Quan Quan chìa tay ra.
“Ai băng bó cho em.”
Bà cụ Thu Hoa đáp thay: “Là Tiểu Từ.”
Nhung Lê nhìn lướt qua căn phòng, không thấy người đâu, “Vậy mai cháu lại đến cảm ơn.” Anh bế Nhung Quan Quan bằng một tay, quay người đi ra ngoài.
“Đợi đã.”
Là giọng nói luôn gọi anh là “anh Nhung”.

Bước chân cô đi xuống gấp gáp, tay khẽ nhấc vạt váy, chạy xuống cầu thang gỗ.

Cô quên mất cả phong thái thục nữ, chạy thẳng đến trước mặt anh, tóc mai hơi rối.

Tuy nhiên chỉ thoáng nhìn vào mắt Nhung Lê, cô đã né tránh, rủ mi mắt xuống.
Cô cầm một hộp chocolate đóng gói xinh xắn: “Quan Quan, đây là quà tặng em, khi nãy em rất ngoan, không hề khóc.”
Nhung Quan Quan nhìn sang anh trai mình, thấy anh trai không nói lời nào, bèn vui mừng đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn chị.”
“Không cần khách sáo.”
Nhung Lê bật đèn pin lên, luồng sáng chiếu vào một cây sơn trà, cả sân lập tức sáng rỡ.
“Tay Quan Quan bị thương, không thể chạm vào nước.” Từ Đàn Hề ngẩng đầu, “Anh Nhung, ba ngày sau nhớ đưa cậu bé đến thay băng.”
Tháng Mười không còn tiếng ve, cũng không có đom đóm.

Trời tối mù không trăng không sao, ấy thế mà trong mắt cô lại chứa cả khói lửa nhân gian và sao trời lấp lánh.
Ánh mắt Nhung Lê nhìn vào cổ áo cô, nút cài sườn xám nơi ấy đã dính máu.

Vẻ mặt anh thản nhiên, nhẹ tênh buông lời: “Cảm ơn.”
Dứt lời anh bế Nhung Quan Quan rời đi.
Nhung Quan Quan ôm hộp chocolate, vừa ra khỏi sân đã cảm thán với anh: “Anh, em rất thích chị bác sĩ bán kẹo này.”
Nhung Lê soi đèn đi thật chậm.
Nhung Quan Quan thèm thuồng, kéo dây buộc hộp chocolate ra, mời mọc: “Anh, anh ăn không?”
Nhung Lê không buồn để ý đến cậu.
Nhung Quan Quan hơi sợ, cảm nhận được anh mình đang nổi giận: “Anh…”
“Ai làm em bị thương?”
“Là Nhung Tiểu Xuyên.” Nhung Quan Quan còn khoe, “Em cũng đẩy lại cậu ta.”

Trên mặt đất không in bóng người, tối mùa thu luôn lạnh lẽo tiêu điều như ánh mắt anh không tia sáng nào soi rọi vào được, “Sao em lại đẩy Nhung Tiểu Xuyên?”
Nhung Quan Quan im thin thít không trả lời.
Nhung Lê lặp lại: “Sao lại đẩy Nhung Tiểu Xuyên?” Giọng điệu không hề chất vấn, từng chữ đều ung dung, khiến người ta không sao nắm bắt được cảm xúc nơi anh.
Cậu nhóc gục trên vai anh khẽ rụt đầu, khai thật: “Nhung Tiểu Xuyên mắng người.”
“Mắng cái gì?”
“Cậu ta nói ba Nhung là kẻ giết người, mẹ em cũng vậy.”
Thật ra Nhung Quan Quan còn chưa hiểu được kẻ giết người là gì, cậu chỉ biết lời này là mắng chửi, không phải khen tặng gì cả.
“Cậu ta còn nói anh…” Cậu nhóc giọng ỉu xìu, “…!Nói anh là con trai của kẻ giết người, sau này cũng là kẻ giết người.”
Ba của Nhung Lê là Nhung Hải – một người thích uống rượu và bài bạc, mỗi khi uống say sẽ giở thói bạo hạnh, đánh người bất kể lớn nhỏ.

Mẹ anh là bà Bạch Thu đã qua đời năm anh mười tuổi, trong thôn đều đồn rằng do ông Nhung Hải đánh chết bà, ông là một kẻ giết người, chỉ là không có bằng chứng, nên ông vẫn sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cùng năm đó, Nhung Lê mất tích, khi ấy hàng xóm láng giềng đều cho rằng anh cũng chết rồi.
Sau này, ông Nhung Hải cưới bà Tô Mẫn mẹ của Nhung Quan Quan, tháng Tư năm nay, Tô Mẫn đã cầm dao đâm chết Nhung Hải.
Nhung Lê trở về vào tháng Bảy, khi ấy vụ án kia vẫn chưa được thẩm tra xử lý, dù rằng viện kiểm sát đã nói đó là tự vệ chính đáng, tuy nhiên người trong thôn vẫn ngầm coi Tô Mẫn là kẻ giết người.
Nhung Lê dừng bước, quay đầu lại.
Nhung Quan Quan ôm chặt anh trai và hộp chocolate, thắc mắc: “Anh, đi đâu vậy?”
Họ đi đến nhà Nhung Tiểu Xuyên.
Trẻ con không biết nói những lời như thế, đều do người lớn dạy cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.