Bạn đang đọc Rung Cảm Từ Em – Chương 30
Chương 30: Cô buôn bán kiểu này có thể kiếm được tiền sao
Vào đêm, trời dần lạnh.
Một bóng người đứng dưới đèn lồng, tay cầm điếu thuốc bất động thật lâu, gió nhẹ thổi qua khiến đoạn tàn thuốc bay tán loạn.
Không biết Nhung Lê đã ở đó tự lúc nào.
Anh đứng lặng trong bóng tối, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ đằng xa, chờ tiếng khóc ngừng lại, anh mới quay đầu đi về, sau đó chó lại sủa vang.
Hơn mười phút sau, Nhung Quan Quan về nhà, mắt sưng húp, tuy nhiên cậu không hề khóc lóc hay làm loạn, chỉ tự đi rửa mặt, trèo lên giường ngủ.
Cho đến hoàng hôn hôm sau, Hà Hoa Anh và chồng chị ta đến, Nhung Quan Quan mới không kiềm được, ngồi trên sofa rơi nước mắt.
Nhung Lê ngồi bên đầu kia ghế, khó chịu nói: “Đừng khóc nữa.”
“Anh, sau này anh ăn cơm đứng bỏ cà rốt ra, chị Từ bảo ăn cà rốt tốt cho mắt.”
Nhung Quan Quan chỉ nói câu này, sau đó im lặng, tự mình giơ tay áo lau nước mắt.
Hà Hoa Anh thu dọn đồ đạc, hỏi Tề Hạo chồng mình, “Thùng sau xe còn chỗ đặt vali ko?”
“Còn, còn đồ gì cần xách không?”
“Không.” Hà Hoa Anh đưa túi hành lí cho chồng, đi đến bế Nhung Quan Quan lên, “Quan Quan, tạm biệt anh cháu đi.”
Nhung Quan Quan gục trên vai Hà Hoa Anh, không hề ngẩng đầu, thút thít nói, “Tạm biệt anh.”
“Vậy chúng tôi đi đây.”
Nhung Lê không hề đưa tiễn.
Hà Hoa Anh ôm Nhung Quan Quan vào xe, cài dây an toàn cho cậu, hỏi ý: “Lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn, Quan Quan muốn ăn gì?”
Nhung Quan Quan ủ ê, “Gì cũng được ạ.”
“Vậy chúng ta ăn KFC được không?”
“Dạ được.”
Hà Hoa Anh điều chỉnh dây an toàn cho cậu nhóc xong, Tề Hạo mới đề máy xe, vừa xoay vô lăng thì cửa sổ đã bị gõ vang.
Hà Hoa Anh cho cửa xe chạy xuống, thấy Nhung Lê đứng ở ngoài, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy, có phải để quên đồ gì không không?”
Nhung Lê lạnh nhạt cất lời: “Tôi đổi ý.”
Bác sĩ tâm lý từng nói, khả năng thấu cảm của anh chỉ bằng 0, không thương xót bất cứ ai, song Nhung Quan Quan lại là người ngoại lệ đầu tiên.
Chính Nhung Lê cũng không biết anh mềm lòng, hay đã xem Nhung Quan Quan trở thành một A Lê thưở bé thứ hai.
Anh tự nhiên như không, “Không đưa cho cô nữa, tự tôi nuôi nấng nó.”
Hà Hoa Anh ngây người, không kịp phản ứng.
Nhung Quan Quan chui tọt ra khỏi dây an toàn hệt như chú cá chạch, dang tay với Nhung Lê, nghẹn giọng, “Anh, ôm em.”
Nhung Lê mở cửa xe ra, “Em không có chân à, tự đi xuống.”
Nhung Quan Quan vốn cảm động sắp khóc, phút chốc nghẹn lại nơi cổ họng, “Vâng ạ.” Rồi tự mình trèo xuống xe bằng cả tay lẫn chân.
“Em vào nhà trước đi.”
“Dạ.”
Nhung Quan Quan tung tăng chạy vào nhà, mắt vẫn sưng nhưng miệng lại nghêu ngao hát.
Hà Anh Hoa xuống xe, sắc mặt nghiêm túc, “Nhung Lê, cậu nghĩ kỹ chưa? Cậu xác định muốn tự mình nuôi nấng Quan Quan?”
“Không có gì phải nghĩ, tôi thích là được.”
“Vậy sau này thì sao? Cậu có nghĩ đến mai sau vợ cậu sẽ để ý đến sự tồn tại của Quan Quan không?”
Có cô gái nào lại không để ý việc này, cho dù hi hữu có đi nữa, nhưng chắc chắn ba mẹ cô ấy cũng không chịu để con mình gả cho người như vậy.
Không có người lớn đỡ đần thì cũng thôi, còn phải nuôi một đứa trẻ không có huyết thống gì.
“Để ý thì khỏi cần làm vợ tôi.” Nhung Lê buông lời nhẹ tênh.
Tuy nhiên vừa nói xong đã thấy…!sai sai, anh lập tức đổi lời: “Tôi sẽ không có vợ gì cả.”
Hà Anh Hoa chỉ cười xòa, không phản bác anh, “Vậy cũng tốt, tôi cũng thấy được Quan Quan rất muốn ở với cậu, vậy cứ để Quan Quan ở đây tạm, nếu sau này cậu không tiện nuôi nấng Quan Quan, đến khi đó tôi lại đón nó.”
Chị trả lại thẻ ngân hàng cho Nhung Lê, “Cậu quản lý số tiền này đi.”
Nhung Lê thản nhiên từ chối nhận ba trăm nghìn tệ như thể từ chối một bắp cải thảo, “Không cần, tôi có tiền.”
“Đó tiền của cậu, số tiền này khác, đây là tiền của mẹ Quan Quan để lại cho nó.” Hà Anh Hoa bàn bạc: “Hay là cậu cứ giữ đó trước cho Quan Quan, chờ sau này nó cần dùng tiền thì cậu đưa cho nó.”
Nhung Lê không lằng nhằng nữa, nhận lại thẻ.
Vợ chồng Hà Anh Hoa chỉ có một đứa con gái, vì lý do sức khỏe mà không thể sinh đứa thứ hai, chị thật lòng muốn nuôi nấng Quan Quan, ấy vậy mà trước mắt lại không thể, nên cũng khá hụt hẫng.
Thế nhưng lòng chị lại an tâm hơn nhiều, “Sau này tôi sẽ đến thăm Quan Quan thường.”
Nhung Lê cũng nhượng bộ, “Cô cũng có thể mang nó qua nhà ở vài ngày.”
Hà Anh Hoa mỉm cười, “Vậy thì tốt quá.” Chị quay đầu nói với chồng mình, “Lão Tề, lấy hành lý Quan Quan ra đi, uổng công thu dọn rồi.”
Nhung Quan Quan thình lình ló đầu ra khỏi cửa, “Cô hai, dượng hai, để cháu giúp cô dượng.”
Hà Hoa Anh bật cười, thằng oắt con này đừng vui ra mặt thế được không.
Khoảng bảy giờ, Hà Hoa Anh và chồng về nhà, Từ Đàn Hề nhìn theo bóng dáng chiếc xe khuất dạng, hàng mày chau lại mới dần giãn ra.
Bà Lý Ngân Nga ở trong nhà gọi với ra, “Tiểu Từ, ngoài cửa gió lớn, cháu mau vào nhà đi.”
Cô kéo lại váy áo, “Cháu vào đây ạ.”
***
Hôm sau, trời thu trong lành, ánh nắng chan hòa.
Sáng sớm trong ngõ đã râm ran tiếng hát vui vẻ của trẻ con, “Đất nước mình là một vườn hoa, có thật nhiều đóa hoa tươi đẹp, mặt trời ấm áp soi chiếu lên từng nụ cười của mỗi chúng ta, ha ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Tiếp theo không có lời hát nào cả, toàn là ha ha ha, tuy rằng câu nào cũng lạc tông, nhưng giọng hát véo von ngọt ngào khiến người nghe vui tai.
Bà cụ Thu Hoa mua bánh quẩy trở về, cười chào đứa trẻ đang hát: “Chào buổi sáng, Quan Quan.”
Nhung Quan Quan dừng hát, cười khúc khích chào bà: “Cháu chào buổi sáng, bà Thu ạ.”
Cậu đi vào nhà, vác cây chổi cao hơn cả mình ra quét lá rụng trên sân, vui sướng vểnh mông thật cao, hí hoáy quét vài cái lại hát vang, “Ba mẹ đi làm, em đi nhà trẻ í a, ba mẹ đi làm, em đi nhà trẻ…”
Bài gì lạ thế nhỉ, bà cụ Thu Hoa cười hỏi: “Anh cháu đi làm rồi à?”
Nhung Quan Quan trọ trẹ đáp: “Chưa ạ, anh cháu đi mua bánh bao rồi.”
Cậu quét chốc lát vẫn không thể quét được lá khô ra bậc cửa, đành buông cây chổi ra, ngồi xổm nhặt lá, vừa nhặt vừa hát, vẫn là bài cũ nhưng lời đã được cải biên: “Anh đi mua bánh bao, còn em đi nhà trẻ…”
Cụ Thu Hoa cũng hết biết nói sao.
Đi nhà trẻ mà vui đến thế cơ á?
Cụ lại hỏi: “Quan Quan, đến giờ cháu phải đi học rồi à?”
“Không ạ, ăn bánh bao xong mới đi.” Nhung Quan Quan cười giòn giã, ngây ngô tiếp tục hát theo lối freestyle, “Anh đi mua bánh bao, em muốn ăn bánh bao…”
Cụ Thu Hoa cười không khép miệng.
***
Chín giờ rưỡi sáng, có hai mẹ con ghé cửa hàng Từ Đàn Hề.
Cô bé khoảng năm sáu tuổi, buộc hai bím tóc cao cao, chỉ vào chiếc bánh ngọt nho nhỏ trong tủ mát, “Mẹ, con muốn cái này.”
Người phụ nữ trông hơi tiêu tụy, không biết là do làm lụng vất vả hay gì khác, móng tay cũng bị mài đến sần sùi.
Chị ta xem giá tiền, vẻ mặt khó xử, quay đầu dỗ dành con gái, “Không mua cái này được không? Mẹ mua kẹo bông gòn cho con.”
Cô bé buồn bã nói, “Nhưng không có bánh kem thì không thổi nến được, không thổi nến thì không thể cầu nguyện được mẹ ạ.”
Từ Đàn Hề đặt quyển sách trong tay xuống, khom người hỏi cô bé kia, “Hôm nay sinh nhật em sao?”
“Dạ.”
Cô lấy chiếc bánh ngọt cô bé thích ra, “Hôm nay em là người khách đầu tiên của chị, lại trùng vào ngày sinh nhật, chị tặng em một chiếc bánh ngọt nhé.”
Cô bé không dám nhận, ngẩng đầu nhìn mẹ mình hỏi ý.
Mẹ cô xua tay, “Làm sao không biết xấu hổ mà nhận được.”
Từ Đàn Hề cười nhẹ, “Nếu ngại thì lần sau chị lại ghé đến đây ủng hộ tôi.”
Chị ta ngại ngùng nhìn cô.
Hôm nay cô mặc váy hoa màu vàng nhạt, khoác áo cardigan cùng màu, tóc vấn hờ bằng một cây bút.
Cô trang điểm nhẹ, tô son đỏ, mày kẻ ngang, làn thu thủy càng thêm phần long lanh.
Chị ta vội vàng gật đầu cười, giục con gái mình: “Cảm ơn cô.
Tiểu Hỉ, mau cảm ơn chị đi.”
Cô bé cười cong mắt, “Em cảm ơn chị.”
“Không cần khách sáo.”
Từ Đàn Hề lại lấy mấy cây nến sinh nhật trong tủ ra tặng kèm, người mẹ kia mua thêm vài que kẹo bông gòn, mới dẫn con gái rời đi.
Lúc này một giọng nói bình thản bất chợt vọng vào từ ngoài cửa, “Cô buôn bán kiểu này có thể kiếm được tiền sao?”
Nhung Lê đi vào cửa hàng, tiện tay đóng cửa lại.
Do dáng vóc anh quá cao, thanh chuông gió chạm vào tóc anh vang leng keng, anh ngẩng đầu liếc nhìn rồi nhích đầu đi.