Rung Cảm Từ Em

Chương 24


Bạn đang đọc Rung Cảm Từ Em – Chương 24


Chương 24: Lần đầu ngồi tù
Từ Đàn Hề bị người ta chặn đường.
“Vui lòng nhường cho.”
Bốn tên đàn em của Đỗ Quyền dàn hàng ngang, chặn cả con ngõ.

“Tránh ra cũng được thôi, cưng mau nói cho anh biết tên giao hàng nhanh kia ở đâu.” Hắn bỏ hai tay vào túi, nhai nhóp nhép kẹo cao su, “Hôm nay anh không muốn làm lớn chuyện, chỉ muốn tìm nó tập thể dục một chút.”
Từ Đàn Hề không muốn dong dài với hắn, cầm di động gọi luôn cho cảnh sát.
Đỗ Quyền nhanh tay lẹ mắt giật lấy điện thoại của cô, đập xuống đất, “Không thể để anh uổng công đi một chuyến đúng không, cưng không chịu nói tên giao hàng kia ở đâu…” Hắn vô lại nhún vai, “Thì anh đành chơi với cưng vậy.”
Từ Đàn Hề hoảng hốt gọi to: “Thím Lý…”
Đỗ Quyền lập tức chụp lấy vai cô, đẩy mạnh vào tường, cũng bịt miệng cô lại, “Đừng gọi chứ, cưng càng gọi anh càng khoái đấy.”
Mấy tên lưu manh đầu ngõ thấy cô kháng cự gọi người, sờ sợ, “Anh Quyền, làm vậy không ổn đâu.”
Tối nay Đỗ Quyền chơi thuốc, nên khá hăng, trừng mắt nhìn mấy tên kia, “Đồ chết nhát! Sợ chết thì cút đi!” Rồi lấy lọ thuốc trong túi ra, phe phẩy trước mặt Từ Đàn Hề, “Cưng đừng sợ, thứ này có thể cho cưng sướng lên tận mây xanh luôn.”
Trong tiếng chó sủa inh ỏi không dứt, bỗng một giọng nói điềm nhiên lẫn theo cơn gió đưa đến: “Im mồm đi!”
Cả bầy chó im bặt.
Đỗ Quyền bị luồng sáng đột ngột soi vào làm lóa mắt, hắn giơ tay che lại, nheo mắt nhìn nơi sâu trong con ngõ, “Thằng giao hàng nhanh?”
Nhung Lê không che ô, cầm đèn pin đi trong cơn mưa bụi, không hề trả lời Đỗ Quyền, mà nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy bả vai Từ Đàn Hề.
Đỗ Quyền đang say thuốc, đầu óc hưng phấn quá độ, “Tao vốn không định làm gì, là bọn mày kiếm chuyện với tao trước, đừng có trách tao.”
Ánh mắt Nhung Lê lướt qua hắn, nhìn bốn tên phía sau, “Tôi không động đến các người, các người cũng đừng xen vào.”
Bốn tên du côn ngơ ngác nhìn nhau, không ai tiến lên.


Người đa phần đều mềm nắn rắn buông, chỉ cần là có chút kinh nghiệm lăn lộn trong giới xã hội đen, vừa nhìn vào ánh mắt Nhung Lê đã biết ngay đó là đôi mắt thường chứng kiến cảnh gió tanh mưa máu.
Đỗ Quyền cười lạnh, “Ban ngày nhân lúc tao lơ là đánh lén tao thì có gì hay.” Hắn móc một con dao găm trong túi ra, khinh thường hất cằm, “Lạy tao ba cái, gọi một tiếng ông nội, anh mày sẽ tha cho.”
Nhung Lê không có tính kiên nhẫn, con dao còn chưa kịp rút ra khỏi vỏ thì anh đã tiến lên đạp Đỗ Quyền một cú, hành động vừa nhanh vừa mạnh.

Cùng lúc đó, anh nắm lấy cổ tay Từ Đàn Hề, kéo phắt về sau.
Lọ thuốc rơi xuống đất.
Đỗ Quyền ngã vào vũng nước, lồm cồm một lát mới bò dậy được, toàn thân lấm lem nước bùn, nhổ nước bọt xuống đất, mắng to: “Thằng chó chết!”
Nhung Lê nhặt ô và đèn pin dưới đất lên, đưa hết cho Từ Đàn Hề, dặn: “Soi cho tôi.”
Từ Đàn Hề lau nước mưa dính trên đèn pin bằng tay áo, “Anh cẩn thận.”
Đỗ Quyền rút con dao găm ra, đâm về phía Nhung Lê.
Nhát dao ấy mà lấy được mạng anh, thì sẽ có giá đến chín con số.

Nhưng tiếc là không được.
Nhung Lê dịch chân trái về phía sau, người nghiêng qua trái, né tránh mũi dao, đồng thời tóm lấy cánh tay Đỗ Quyền một cách nhanh gọn.

Cánh tay Đỗ Quyền tức thì tê buốt, con dao rơi xuống đất, la oai oái: “Bỏ ra, bỏ ra…”
Đã muộn rồi, anh không rút tay lại được.
Nhung Lê gập khuỷu tay lại, nhắm ngay mảnh xương cách cổ tay Đỗ Quyền ba tấc, thụi thẳng xuống.
“Aaaa!”
Tiếng xương gãy răng rắc vang lên, kèm theo tiếng thét thê thảm vang dội trong đêm mưa.

Đám đàn em của Đỗ Quyền đều nghệch mặt, chỉ cảm thấy sởn gai ốc, không ai dám bước lên dù chỉ một bước.
Tiếng thét của Đỗ Quyền càng lúc càng lớn.
“Đủ rồi.”
Nhung Lê phớt lờ, Từ Đàn Hề hô to: “Đủ rồi, Nhung Lê.”
Anh quay đầu lại thoáng nhìn cô, lại đá vào chỗ trí mạng của Đỗ Quyền.
“Nhung Lê.” Từ Đàn Hề xông đến, kéo áo anh, “Được rồi.”
Nét tàn nhẫn trong mắt anh không hề vơi đi, “Chưa.”
Dứt lời, anh gạt tay Từ Đàn Hề ra, nhặt con dao dưới đất lên.
Đỗ Quyền trợn to mắt sợ hãi, “Đừng, đừng!” Người hắn bẩn thỉu, chật vật lết về phía sau, “Xin anh…”
Mũi dao lóe lên ánh sáng trắng, Nhung Lê đâm thẳng xuống.
“Aaaa!”
Tiếng hét thảm thiết vang vọng trong bóng đêm.

“Nhung, Nhung Lê.”
Có giọng nói vang lên từ phía sau.
Từ Đàn Hề chạy đến, dùng thân mình che chắn cho Nhung Lê theo bản năng, tuy nhiên đã muộn.

Người hai bên ngõ đều nghe thấy tiếng thét chạy ra, tận mắt chứng kiến cảnh đẫm máu kia.
Chỉ có Nhung Lê thản nhiên rủ mi, che giấu ánh mắt, vứt con dao đi, gọi một cuộc điện thoại.

Giọng nói anh bình thản như mọi ngày, như thể kẻ hung hăng tàn bạo khi nãy không phải là anh, “Trình Cập, có một nhiệm vụ, nhận hay không?”
Trình Cập thờ ơ trả lời: “Chỉ cần giá tiền hợp lý.”
Nhung Lê tóm tắt ngắn gọn: “Mai về đây.” Dứt lời liền cúp máy, gọi một cuộc điện thoại khác, “Báo án.”
Bên kia điện thoại hỏi han: “Anh là ai? Anh đang ở đâu? Báo án gì?”
Nhung Lê thong thả đáp: “Nhung Lê, thôn Trúc Loan Nhung, tự thú.”
“Anh…”
Nhung Lê lập tức cúp máy, đi đến nhặt ô lên, nắm lấy bàn tay Từ Đàn Hề đang nắm chặt cán ô, “Tay cô đang run kìa.”
Đúng, tay cô đang run.
Nhung Lê kéo mũ áo hoodie, lau nước mưa trên mặt, “Sợ rồi à?”
Sợ thì cách xa anh một chút.
Từ Đàn Hề kiễng chân lên, giơ ô cao hơn, áo khoác cô ướt đẫm, giọng khẽ run, “Anh đạp mạnh như vậy, chân không đau sao?”
Đau chứ!
Nhung Lê chăm chăm nhìn cô, lát sau rời khỏi tán ô cô che, tìm bậc thềm ngồi xuống chờ cảnh sát.

Anh nghĩ mãi không thông, cô gái này phải gọi là ngu ngốc hay gan dạ? Vẫn không nhìn ra anh là kẻ nguy hiểm, cần cách xa anh ra à?
Tay Từ Đàn Hề vẫn run rẩy, song dù vậy cô vẫn không vứt đèn pin đi, nếu không có đèn pin, Nhung Lê sẽ không nhìn thấy gì cả.
***

Chín giờ rưỡi tối, Sở Cảnh sát huyện.
Từ Đàn Hề cho lời khai: “Hắn ta quấy rối tôi.”
Nữ cảnh sát hình sự lấy lời khai cô hỏi kỹ hơn, “Có thể nói cụ thể hơn không?”
Từ Đàn Hề nhỏ nhẹ kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện, cuối cùng nhấn mạnh: “Anh Nhung Lê vì cứu tôi mới gây thương tích cho hắn.”
Nữ cảnh sát hình sự nghiêng đầu liếc nhìn.
Nhung Lê ngồi ở ghế bên cạnh, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Từ lúc vào Sở Cảnh sát đến giờ, anh không hề nói câu nào, giống như chuyện này không can hệ đến mình.
Từ Đàn Hề đặt một lọ nhỏ lên bàn, “Đây là của Đỗ Quyền, phiền anh chị mang đi xét nghiệm, tôi tình nghi hắn cắn thuốc.”
Tối đó, Đỗ Quyền được đưa đến bệnh viện, còn Nhung Lê thì bị tạm giam.
Chín giờ sáng hôm sau Trình Cập xuất hiện, còn dẫn theo luật sư đến, vừa thấy người đã trêu chọc: “Chuyện gì xảy ra với cậu thế?”
Nhung Lê cả đêm không ngon giấc, cau có vì bị đánh thức, thái độ cực kém, “Anh nhận tiền làm việc thì bớt lắm lời hỏi này hỏi nọ đi.”
Trình Cập cười cợt nhã, “Chẳng phải tôi tò mò hay sao, Nhung Lục gia mà lại bị Sở Cảnh sát huyện cỏn con giam giữ, đúng là chuyện lạ có thật.” Gã chống tay lên bàn, khẽ giọng, “Cậu bỗng nổi hứng muốn ở tù thử xem cho biết à?”
Nhung Lê lạnh lùng nhìn gã, “Anh đón Quan Quan chăm sóc nó hai ngày giúp tôi.”
“Không cần, cậu nhóc đang ở chỗ Từ Đàn Hề.” Trình Cập tiếp tục hóng hớt, “Cậu vẫn chưa trả lời tôi đấy, sao lại bị bắt?”
Nhung Lê hờ hững đuổi khách: “Phắn.”

Nếu tối nay Mrs Phi ế độ không ai rủ đi chơi thì sẽ có thêm chương nữa, còn nếu sau 19h không thấy update có nghĩa là sẽ ko có chương thêm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.