Bạn đang đọc Rung Cảm Từ Em – Chương 13
Chương13: Nhung Lê “tiêu chuẩn kép”
Anh cúp máy, giẫm mạnh chân ga, ngón tay trên vô lăng siết chặt đến trắng bệch.
Xe chạy như vũ bão, trong khoang xe tối mờ, Từ Đàn Hề chỉ thấy được đường nét tối tăm và lạnh lùng của anh.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, tiếng gió rít gào, bóng cây và đèn đường bị kéo thành một vệt dài.
Ngoài xe bỗng có người hô to: “Này! Dừng xe! Mau dừng xe!”
Nơi cuối đường có một chiếc xe máy và một người.
Xe máy thì dựng giữa đường, còn người thì đứng cạnh xe máy, đang gào thét Nhung Lê dừng xe lại.
Gió quá to, với khoảng cách mấy chục mét, người trong buồng xe không thể nào nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Nhung Lê không hề chạy chậm lại, càng lúc càng gần xe máy kia.
Đèn xe sáng chói mắt người, chủ xe kinh hoàng lập tức tránh đi, suýt nữa đã bị anh tông.
“Nhung Lê.” Đây là lần đầu tiên Từ Đàn Hề gọi tên anh.
Hành động theo phản xạ của cô không phải nắm chặt dây an toàn mà kéo tay anh, “Dừng xe đi.”
Nhung Lê quay đầu, trong tầm mắt mờ mờ chỉ có khuôn mặt cô rõ ràng, thậm chí anh có thể nhìn thấy bóng dáng in nơi đáy mắt cô.
Anh đột ngột phanh xe, săm lốp ma sát với mặt đất thành từng đường thật dài.
Chủ xe máy kinh hồn bạt vía, hít sâu vào hơi mới buột miệng mắng: “Tối khuya nổi điên à!”
Có người từng nói, Nhung Lê là kẻ điên.
Đối phương chưa nguôi giận, xắn tay áo lên mắng tiếp: “Mẹ nó, mày mù rồi hả, không thấy xe tao đang dựng ở đây à?”
Cũng có người nói, Nhung Lê là gã mù.
Anh ngẩng đầu lên.
Đúng, anh chính là kẻ vừa điên vừa mù đấy.
Hai ánh mắt giao nhau, chủ xe máy thoáng sững sờ, lửa giận tức thì tắt ngóm, anh ta rùng mình, lẩm bẩm: “Thôi, thôi, coi như tôi xui xẻo.”
Đàn ông có đôi mắt hạnh sẽ mang vẻ bề ngoài hiền lành, quả thật dáng vẻ của Nhung Lê trông khá ôn hòa.
Tuy nhiên chỉ cần anh hạ thấp mi mắt một chút, ánh mắt sẽ mang vẻ âm u lạnh lẽo như sắp sửa tàn phá trời đất, và cả sát khí cũng cuồn cuộn trào dâng.
Chủ xe máy vội vàng đẩy xe đi.
Có thể do cửa sổ xe đóng chặt, không khí bí bách, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.
Lúc này, Nhung Lê khắc hẳn với bình thường, toàn thân toát lên một vẻ đe dọa đáng sợ.
Từ Đàn Hề không nói gì cả, chỉ đặt một tấm khăn tay bên tay anh.
Ngón tay anh bị thương do tàn thuốc làm bỏng, vốn đã đóng vảy từ lâu, bởi vì cuộc điện thoại kia nên tay anh siết lại, làm toác vết thương cũ.
Chính Nhung Lê cũng không phát hiện.
Khăn tay Từ Đàn Hề đặt ngay chỗ dính máu trên vô lăng, được gấp ngay ngắn.
Trên khăn có thêu gì đó, do trong xe thiếu sáng nên Nhung Lê chỉ thấy loáng thoáng được hai chữ Diểu Diểu.
Chiếc khăn màu trắng tinh, khiến người ta dấy lên suy nghĩ xấu xa muốn làm bẩn.
“Tôi xuống xe hút điếu thuốc.”
Anh không chạm vào chiếc khăn ấy, mở cửa xe đi xuống.
Con đường này chạy thẳng đến thị trấn, vào buổi tối rất ít xe qua lại, ngoại trừ tiếng gió vi vút thì không còn âm thanh nào khác.
Nhung Lê thích dùng kiểu bật lửa quẹt bằng bánh răng, mỗi khi châm lửa sẽ vang lên âm thanh vui tai, cho anh cảm giác mình không hề vô cảm.
Anh đứng giữa hai ngọn đèn đường, dáng người bị in thành hai chiếc bóng, ngón tay bị bỏng kẹp điếu thuốc.
Anh rít lấy rít để, chất nicotine xộc thẳng vào lá phổi, khói rít vào thì dày đặc, nhưng thở ra lại mỏng manh, rõ là kiểu hút liều mạng.
Đến điếu thứ ba, ngon tay anh mới đóng vảy lại.
“Anh Nhung.”
Nhung Lê khựng tay đang châm thuốc.
Từ Đàn Hề xuống xe đi đến, chìa lòng tay ra với anh, “Anh có muốn ăn kẹo không?”
Một viên kẹo cứng màu hồng nằm gọn trong lòng bàn tay cô.
Nhung Lê tiếp tục châm thuốc, quẹt một cái, ánh lửa màu xanh in bóng vào mắt anh, anh cắn điếu thuốc kề đến ngọn lửa, rít một hơi rồi chậm rả nhả khói, “Tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Từ Đàn Hề buông rủ tay bên người, giữa lại vạt váy, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta về sớm một chút được không?”
Anh đừng bạt mạng hút thuốc lá như vậy được không? Song cô không có tư cách can thiệp vào chuyện riêng của anh, chỉ khẽ nói: “Tôi lạnh quá, chúng ta mau chóng về trấn Tường Vân được không?”
Nhung Lê cắn điếu thuốc nhìn cô qua làn khói.
Giọng cô nghe rất đỗi dịu dàng, lúc nhỏ tiếng kéo giọng hỏi người ta “được không?” thế này thật giống Nhung Quan Quan đang làm nũng.
Khi nãy trong lúc hút hai điếu thuốc, anh luôn suy nghĩ một vấn đề.
Anh là một tên quáng gà sao lại muốn tự mình lái xe vào ban đêm? Vấn đề này anh nghĩ mãi không thông, luôn bị vấn đề khác xen ngang – Từ Đàn Hề liễu yếu đào tơ như thế, hứng gió một chút đã run run, tay tím tái, vậy mà anh vẫn thấy rõ, thế nhưng cả chiếc xe máy to đùng thế kia anh chỉ thấy được đường nét mơ hồ, như một bóng ma vậy.
Nhung Lê vứt điếu thuốc, giẫm tắt rồi nhặt lên ném vào thùng rác, “Tay tôi bị thương, cô lái xe đi.”
Anh mà còn lái tiếp nữa sẽ xảy ra tai nạn chết người cho xem.
Anh chui vào xe trước, vừa ngước mắt đã thấy chiếc khăn tay trên vô lăng, lại nhìn sang ngón tay đã đóng vảy của mình.
Sau đó anh đưa tay đến cầm lấy chiếc khăn, quấn sơ một vòng trên tay, tiếp theo nhắm mắt dưỡng thần.
Anh khác với Trình Cập, xưa nay Trình Cập không hề đụng đến những thứ sạch sẽ tinh khôi, còn anh thì ngược lại, những thứ càng sạch sẽ tinh khôi càng khiến anh nảy sinh ý muốn phá hủy.
Đoạn đường sau do Từ Đàn Hề lái xe.
Xe Trình Cập đã được độ lại, tốc độ có thể sánh với xe thể thao, vậy mà giao vô lăng vào tay cô lại chậm như rùa làm người ta buồn ngủ.
Hai mắt Nhung Lê nhắm chặt, hàng mày luôn chau lại.
Đoạn đường này nếu do anh lái cao lắm chỉ mười phút, Từ Đàn Hề lại lái hơn nửa tiếng.
Xe vừa dừng lại đầu con ngõ, chó đã sủa inh ỏi.
Nhung Lê mở mắt ra xuống xe, nhưng không bỏ đi ngay mà đứng chờ Từ Đàn Hề.
Cô khóa xe kỹ rồi mới xuống.
Nhung Lê ra hiệu, “Cô đi trước đi.”
“Được.”
Cô đi đằng trước, anh theo sau cô khoảng một mét, cô đi chậm, anh cũng bước chậm.
Vừa vào ngõ, chó thấy anh đã im bặt.
Hơn tám giờ tối, đèn lồng từng nhà sáng rỡ, ngõ hẻm sâu hút, bóng dáng họ in dài trên mặt đất.
Vạt váy đang đong đưa của cô chợt dừng lại, “Tôi đến nhà rồi.”
Dáng vẻ thù địch khi nãy của anh đã biến mất, quay về vẻ hờ hững như mọi khi, “Tôi giặt sạch khăn rồi sẽ trả lại cho cô.”
Từ Đàn Hề gật đầu.
“Vào nhà đi.”
Cô rủ mi mắt, ngoan hiền đi vào nhà.
Nhung Lê đứng ngoài ngõ chốc lát, ngẩng đầu nhìn đèn lồng, anh đưa tay muốn bắt lấy ánh sáng, nhưng bàn tay giơ lên trước mắt lại mờ mờ ảo ảo.
Anh dè dặt cất bước thăm dò.
“Ầm!”
Chiếc ghế nhà ai để trước cửa quên mang vào bị Nhung Lê đụng ngã, bấy giờ anh mới sải chân bước qua ghế.
Trăng sáng treo cao sau lưng anh.
Từ Đàn Hề quay người lại đi ra, đứng dưới mái hiên treo đèn lồng, thấy anh vươn tay, cẩn trọng thăm dò đi về phía trước, bước chân có chút loạng choạng.
Cô lại biết thêm một việc về Nhung Lê rồi, nếu có thể, sau này buổi tối cô sẽ không để anh đi một mình nữa.