Rực Sáng Lòng Tôi

Chương 16: Xin Cậu Hãy Hoàn Lương Đi Mà!


Đọc truyện Rực Sáng Lòng Tôi FULL – Chương 16: Xin Cậu Hãy Hoàn Lương Đi Mà!


Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Thậm chí thỉnh thoảng đi dạo trên phố cũng có thể gặp được Hứa Yếm, với ý nghĩ này, Bạch Trác hết sức vui mừng, mỗi sáng thức giấc cô đều cầm lòng chẳng đặng nhoẻn miệng cười tươi.
Tuy nhiên cô cũng biết trường trung học số 1 khá rộng, vì cô và anh học ở hai tầng khác nhau, và cả hai đều không thích ra ngoài vào giờ nghỉ giải lao, nên cho dù có học chung trường thì số lần hai người tình cờ gặp nhau vẫn rất hiếm hoi.
Có điều Bạch Trác đã nghĩ thông rồi, chờ sau khi cô vượt qua bài kiểm tra học vượt cho học kỳ sau thì sẽ ổn thôi, đến lúc đó cô có thể gặp anh mỗi ngày.
Chỉ còn hơn nửa tháng nữa là kết thúc học kỳ này, thế nên mỗi tuần gặp mặt được một, hai lần là cô đã vui lắm rồi.
Điển hình như hai lần gặp nhau mới đây, lúc mua đồ và lúc tan học cô có thể đứng từ xa ngắm trông cũng thấy thỏa mãn vô cùng.
Gần đây, Bạch Trác sống trong niềm hạnh phúc quá độ làm cô có cảm giác cuộc sống của mình có chút lý tưởng hóa.
Kể từ hôm thứ hai, thì trong bốn ngày tiếp theo cô không hề gặp lại anh, cho dù là khi ở trường hay lúc đi mua đồ thì cô cũng không nhìn thấy bóng dáng anh đâu.
Chiều thứ sáu, lúc sắp sửa tan học, Bạch Trác đã phân vân có nên lên tầng hai của lớp 11 để tìm Hứa Yếm không.
Sắp sửa đến cuối tuần nên cả lớp có vẻ rất sôi động.
Bạch Trác đang cầm bút cặm cụi viết phương trình hóa học vào tập vở, sau đó ngòi bút bỗng khựng lại, cô chợt suy nghĩ miên man.
Chỉ chưa đầy một tuần thôi ấy mà Bạch Trác lại có cảm giác như là đã lâu lắm rồi chưa được gặp Hứa Yếm.
Lòng người là lòng tham vô đáy, nếm được một chút mật ngọt rồi sẽ càng muốn nhiều hơn.
Cô rất muốn gặp anh, vì vậy chỉ trong chốc lát đã đưa ra quyết định.

Lát nữa hết giờ học cô sẽ chạy ào ra ngoài cổng, vì cô ở tầng một nên thể nào cũng nhanh chân hơn anh, chực sẵn ở cổng trường thì kiểu gì chẳng đợi được.
Chỉ còn ba phút nữa, Bạch Trác đặt bút xuống, gấp sách lại, thu dọn bàn học rồi ngồi đợi tiếng chuông vang lên.
Tiếu Như Phỉ bất ngờ trước hành động của bạn mình, bạn bè xung quanh cũng đồng loạt nhìn về phía cô.
Hiếm lắm mới trông thấy được cảnh tượng như thế này.

“Bạch Trác, hôm nay cậu có việc bận à?”
Sau một tuần học chung, hai người đã làm thân hơn một chút, Tiếu Như Phỉ đã bỏ được hai từ “bạn học” đầy khách sáo mỗi khi gọi tên cô.
“Ừm.” Bạch Trác vừa cất chai sữa chua không buồn uống vào cặp sách, vừa đáp lời, “Tớ có việc.”
Cô muốn ra cổng chặn đường anh.
Nếu Ôn Ngôn biết Bạch Trác chầu chực trai thế này, nói không chừng cô ấy sẽ ngỡ ngàng, ngơ ngác rồi bật ngửa, sau đó sẽ liên tục tặc lưỡi: “Tiểu Bạch, nằm mơ tớ cũng không ngờ có ngày cậu lại làm nên chuyện tuổi trẻ đầy nhiệt huyết như thế, trường đó rốt cuộc có sức hấp dẫn cỡ nào, tớ cũng muốn chuyển trường!”
Bạch Trác nén thở dài, trải qua nhiều chuyện như vậy đã làm tính cách của cô thay đổi từ lâu, Hứa Yếm có thể dễ dàng khiến cho những góc khuất tiềm ẩn sâu trong tính cách của cô được bộc phát.
Nào là tính bốc đồng và cả tính trẻ con nữa.
Thế nhưng cô không nghĩ đây là điều không tốt, trái lại cô rất thích những sự thay đổi này.
Bạch Trác luôn rất lý trí, nhưng giờ cô sống thoải mái hơn kiếp trước nhiều.
Lúc này một bản nhạc piano vang lên, báo hiệu giờ tan học đã đến.
Bạch Trác nhanh chóng đeo cặp sách rồi đứng dậy, chuẩn bị vọt ra khỏi cửa lớp để chạy thẳng tới cổng trường đợi anh.
“Bạch Trác, lát nữa em ở lại nhé, đến văn phòng cô có chuyện muốn nói với em.”
Bạch Trác đang trong tư thế dợm lao ra ngoài: “…”
Tiếu Như Phỉ ngán ngẩm lắc đầu, cô Điền đến thật không đúng lúc, lại còn cố tình đến ngay vào lúc tan học, hơn nữa đứng trước cửa lớp nói xong rồi bỏ đi ngay, chẳng để học trò kịp đáp ú ớ gì cả.
Nhìn thấy cô bạn con nhà người ta chuyển từ trạng thái phấn khích sang vẻ lạnh tanh, Tiếu Như Phỉ mong sao cô Điền chưa đi được xa, phỏng chừng cô có thể tìm cớ để từ chối cô giáo.
Tiếu Như Phỉ ngao ngán lắc đầu, thật là đáng tiếc, hiếm lắm mới thấy bách khoa sống không cắm đầu vào đống sách vở, nhưng cô chỉ vừa mới ngoi lên hít thở không khí đã bị cô Điền chặn đầu lại.
Tiếu Như Phỉ nhận ra cô đang vô cùng sốt ruột, cô đi thẳng đến văn phòng gặp cô Điền mà chẳng hề để cặp sách lại, xem ra là định lựa thời điểm thích hợp để chuồn đi luôn.
Ngoại trừ việc hơi kiệm lời ra thì bình thường cô rất dễ gần, cho dù ai đến hỏi gì cũng giúp đỡ tận tình, không như một số người mặt hếch lên tận trời.
Tiếu Như Phỉ khen ngợi không hết lời, cô ấy rất thích kiểu người khiêm tốn như cô.

Tuy chỉ mới học chung được một tuần nhưng hầu hết các bạn học trong lớp đều có thiện cảm với cô, đương nhiên là không kể tới những kẻ đem lòng đố kỵ.
Cứ nhìn cô gái ngồi ở giữa hàng đầu vừa giữ khư khư chiếc cặp trong tay, vừa hướng ánh mắt ra ngoài cổng trường, tâm tình của cô ấy lại trở nên thoải mái, thích chí đến nỗi cô nàng gõ ngón tay liên tục lên bàn, không kìm được muốn ngửa mặt hét to: Tôi ưng bụng người bạn cùng bàn mới chuyển đến này quá đi thôi!
Bạch Trác đi đến văn phòng, mắt nhìn không dời tầng hai ở phía đối diện, sợ chỉ một giây thôi sẽ bỏ lỡ mất anh.
Lúc này học sinh từ lớp 11 đi ra rất đông, với tính cách của Hứa Yếm thì anh sẽ không chen chúc trong đám đông, song Bạch Trác vẫn nhìn về phía lớp của anh theo bản năng, cô ước gì anh ra trễ một chút.
Nhưng mà chẳng thấy anh đâu, trái lại còn thấy một kẻ khá chập mạch.
Cậu ta đang đứng ở hành lang trước lớp của Hứa Yếm làm gì đó, lúc Bạch Trác nhìn thoáng qua thì cậu ta lộ ra vẻ sửng sốt, tiếp đó khua tay chào như thể bắt gặp người quen, động tác cực kỳ lố lăng.
Ban đầu cô còn tưởng cậu ta đang vẫy tay với người khác, song khi ngoái đầu lại nhìn thoáng qua cả dãy hành lang thì chỉ có một mình cô là đang nhìn lên tầng hai.
Chắc chắn một điều là người nọ đang chào cô, nhưng Bạch Trác lại không hề quen biết gì cậu ta.
Bạch Trác lại nhìn về phía tầng hai, người kia vốn đã dừng tay nhưng khi thấy cô nhìn sang lại tiếp tục múa máy, cậu ta còn cười ngoác miệng đến mức lộ hết cả hàm răng.
Rõ ràng cậu ta đang cười với cả vẫy tay chào cô nữa.
Bạch Trác: “…”
Cô không nhìn nữa, rảo bước nhanh hơn tiến vào văn phòng với tâm thế tốc chiến tốc thắng.
Đến tận khi cô đã vào trong văn phòng, người đứng trên tầng hai đó vẫn còn đang cười hớn hở, mãi một lúc lâu sau cậu ta mới ôm ngực quay vào lớp học với vẻ mặt mãn nguyện.
Chu Trạch Phong tựa người vào bức tường gần chỗ công tắc đèn, tay này ôm tim, tay kia cầm chiếc khăn dính đầy bụi phấn mà lau bảng.

Cậu ta cười khoái chí, sung sướng như người vừa mới biết yêu.
Đoàn Viễn đang lau nền thì thấy cái bản mặt đó của thằng bạn mình, tuy cạn lời nhưng vẫn cố nín nhịn, cuối cùng không thể chịu được nữa, nổi hết da gà bảo: “Chỉ lau mỗi cái bảng thôi mà làm như bị hành mười mấy năm học ấy, nay được giải phóng khỏi áp bức rồi à?!”
Chu Trạch Phong đang chìm đắm trong niềm hân hoan nên chẳng thèm chấp nhặt với Đoàn Viễn, cậu ta chỉ muốn chia sẻ niềm vui sướng bất tận trong lòng với người anh em của mình.


Chu Trạch Phóng cười ngại ngùng: “Nhóc Viễn à, tôi cảm giác hình như mình đã yêu thật rồi.”
“…” Đoàn Viễn ghì chặt cây lau nhà trong tay, kìm nén ý định muốn đập thằng này ra trò, nghiến răng kèn kẹt nói, “Đều là bạn bè với nhau, không thù không oán, tôi xin cậu làm người bình thường thôi có được không, đừng làm tôi buồn nôn như vậy!”
Trong lớp có mấy người vẫn chưa về, cười cợt trêu chọc: “ Lão Chu, nói nghe coi con cái nhà ai thế, bé kia chắc phải xui tận mạng mới bị cậu nhắm phải.”
“Mấy người cũng biết em ấy đấy,” Chu Trạch Phong cũng không chấp bọn họ, “Học lớp 10, thành tích học tập xuất sắc, lại cực kỳ dễ thương, vừa mới chuyển tới…”
“Cậu im mẹ đi!” Nghe đến đây, Đoàn Viễn coi như đã rõ, người mà thằng chả đang nhắc đến là học sinh xuất sắc vừa chuyển đến trường mình!
Đoàn Viễn không nhịn nổi nữa, cậu ta ném phăng cây lau nhà sang một bên, chạy đến bóp cổ thằng bạn mình, “Cậu thôi ngay mơ mộng nhúng chàm em nó đi, cái em não nhiều nếp nhăn kia đại diện cho sức chiến đấu tiềm tàng của trường chúng ta đấy.

Từ giờ gọi tên con bé làm ơn đừng có để chung tên với cậu, nghe lời tôi, bớt hám danh đê! Đừng thấy sang mà bắt quàng làm họ! Tự soi lại mình đi, cậu không xứng đâu!!!”
“Tôi nói thật mà!” Chu Trạch Phong cố gỡ mấy ngón tay trên cổ mình ra, thấy không ai tin mình bèn chọn cách khác.

Cậu ta cầm khăn lau bảng quẹt quẹt mấy cái rồi đột nhiên quay phắt sang đập mạnh lên lưng Đoàn Viễn.
Ngay lập tức, bụi phấn bay đầy không khí.
“Đệt!” Đoàn Viễn nhanh chóng thả tay ra rồi chạy khỏi chỗ đang đứng.

Cậu ta lột ngay áo khoác, vừa phủi bụi vừa chửi như tát nước, “Cậu chó má nó vừa thôi chứ, van xin cậu hãy hoàn lương đi!”
“Ban nãy em ấy còn nhìn tôi đó, còn cười với tôi nữa!” Chu Trạch Phong toan giơ tay bẩn ra bôi lên người thằng bạn thì bị bắt quả tang, cậu ta hậm hực rụt tay về, đặt miếng lau bảng xuống, phủi tay, khoa trương kể, “Mới vừa nãy luôn! Còn nhìn tận hai lần!”
“Vừa nãy cái đầu cậu!” Đoàn Viễn vác áo khoác lên vai rồi lắc đầu ngao ngán, “Lẽ ra tôi không nên nói chuyện với cậu, chỉ một lần này thôi, ảo tưởng riết thành nghiện, bị bệnh thì lo mà chữa đi!”
Những người hóng hớt thấy thế còn đổ thêm tý dầu:
“Nói khoác thì ai mà chả làm được, lúc nào cậu theo đuổi được thì lúc đó tụi tôi mới phục sát đất!”
“Đúng đấy, lão Chu, theo đuổi đi! Đến lúc đó tát cho bọn nó tỉnh ra!”
“Tôi…” Chu Trạch Phong vừa mở mồm đã thấy đại ca ngồi phía sau ném khối rubik vừa giải xong lên bàn, anh đứng dậy, vác theo áo khoác rồi đi ra từ cửa sau.
Mãi cho đến lúc anh đi khỏi, cậu ta mới thốt nốt câu vừa nãy, “Tôi không làm đâu! Tôi muốn tập trung học hành, tiến bộ từng ngày, đợi em ấy đến theo đuổi tôi.”

Chu Trạch Phong vừa dứt lời xung quanh vang lên mấy tiếng chậc chậc, mọi người đều mắng cậu ta rớt liêm sỉ, đặc biệt là giọng to nhất của Đoàn Viễn: “Để tôi phiên dịch lại cho mọi người, ý cậu ta muốn nói là cậu ta đang nằm mơ, xin mọi người hãy đến đánh cho cậu ta tỉnh ngộ…”

Bạch Trác đứng trong văn phòng, trong lúc nghe cô chủ nhiệm và các thầy cô giáo bộ môn khác nói chuyện, cô liên tục gật đầu phụ họa, mặc dù trên mặt không tỏ vẻ nhưng trong lòng hơi bực bội.
Đã nửa tiếng rồi, chắc chắn Hứa Yếm về mất rồi.

Ngày mai cô phải về nhà, hai ngày tiếp lại không thể trông thấy anh, vậy là cơ hội thỉnh thoảng gặp cứ thế đi tong.
Hiếm lắm mới có một hạt giống tốt chuyển đến trường bọn họ, nên giáo viên ở tất cả các bộ môn đều rất phấn khởi muốn biết nguyện vọng và suy nghĩ của cô.
Đây là ý tốt của các thầy cô nên Bạch Trác không thể từ chối được, ít nhất cũng thể hiện sự tôn trọng.
Nhưng trong lòng cô nôn nóng như ngồi trên đống lửa, cuối cùng Điền Hồng cũng nói gần xong, cô giáo nhìn cô với ánh mắt dịu dàng rồi hỏi: “Thế một tuần vừa rồi em đã quen với trường mới chưa? Có gì khúc mắc cứ nói ra, cô sẽ giải quyết giúp em.”
“Cảm ơn cô Điền, ở trường rất vui ạ, hơn nữa các bạn cũng rất hòa đồng.” Bạch Trác nóng lòng muốn kết thúc buổi trò chuyện này, “Em quen cả rồi ạ.”
“Thế thì tốt.” Điền Hồng rất hài lòng, dường như cô ấy cảm nhận được sự nóng vội của cô nên mới chịu thả đi, “Vậy em về trước đi”
Bạch Trác thở hắt ra, chào các thầy cô xong, cô xoay người đi ra cửa.

Lúc ra cô vẫn còn nghe thấy những lời khen của các thầy cô từ bên trong vọng ra: “Con bé ngoan thật…”
Bạch Trác cụp mắt, đóng cửa lại, quay người định bước tới chỗ cầu thang gần đó.
Dù biết xác suất rất thấp nhưng cô vẫn muốn xem thử.
Vừa bước lên một bậc của cầu thang thì điện thoại trong cặp bỗng rung lên.

Bạch Trác đứng lại, lấy điện thoại ra ấn nút nghe, bên trong truyền ra tiếng của Bạch Lẫm: “Ra nhanh, anh đã chờ gần một tiếng rồi!”
“…” Cô nhìn cầu thang, mím môi dạ, “Ra ngay ạ.”
HẾT CHƯƠNG 16.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.