Bạn đang đọc Rực Lửa Miền Băng Tuyết – Chương 14: Thế Giới Của Những Người Anh Hùng
Rồi miệng của lão Von Gloda bắt đầu lép nhép:
– Khi thế chiến thứ Hai kết thúc, Chỉ huy trưởng Tối cao chết oai hùng tại Berlin.
Giọng mỉa mai, anh chàng xen vào:
– Chẳng có gì OAI HÙNG. Hắn ta uống thuốc độc rồi cầm súng từ sát trong vô vọng.
Dường như phớt lờ, lão tiếp tục dông dài:
– Lúc ấy, tao định chuồn về Phần Lan, thậm chí trốn vào lô cốt này. Đám Đồng minh truy lùng tao ráo riết nhưng làm được gì nào? Tao vẫn an toàn dù rằng sống trong ô nhục.
Thế là cái màn nhiều lời chúng ta ngợi chế độ phát xít Đức Quốc Xã cứ phun ra theo ký ức của lão. Ánh mắt xa xăm đột nhiên bừng lên vẻ hoang tưởng. – Đúng, bao năm qua trốn chui, trốn nhui, tao đợi những ngày như thế này. Sự kiện ở Tripoli chỉ là khúc nhạc dạo của bản anh hùng chúng ta bất tận. Giờ đây, bọn tao đã có đủ mớ vũ khí. Đạo quân tình nguyện không ngừng lớn mạnh. Rồi sang năm, đảng Quốc Xã chính thức ra đời. Hai năm tới, chúng tao là một lực lượng chính trị mang tầm cỡ quốc tế. Hitler vẫn còn sống mãi trong sự nghiệp của chúng tao. Chiếm hết nước Nga là mục tiêu phấn đấu đầu tiên. Cả nhân loại sẽ run sợ thêm lần nữa dưới gót giày của Đệ Tứ Quốc Xã. Một trật tự mới trên thế giới của những người anh hùng. Lúc ấy không chỉ có một chủng tộc Đức thông minh mà là cả châu Âu với dòng máu thượng đẳng.
Thế là rõ rồi, khi đào tẩu sang Paraguay, bằng nhiều thủ đoạn, lão xoay xở, vận động từ đám tàn quân Đức Quốc Xã một số tiền lớn, toàn là tài khoản nằm trong các ngân hàng Thụy Sĩ. Thay tên, đổi họ, giải phẩu nhân dạng, lão bôn ba khắp thế giới, quyên góp tiền, tổ chức, hoạch định cách đây bốn năm.
Mới năm ngoái, lão trở về Phần Lan, tìm kiếm nguồn vũ khí và nơi đặt sào huyệt. Đột nhiên lão nhớ lại cái lô cốt bỏ hoang này. Chính người Nga xây nên nhưng khi phát xít Đức chiếm đóng, bọn chúng nâng cấp lại.
Rồi định mệnh khiến xui, lão gặp được Mosolov qua một số tay chân. Sau vài chén rượu, chúng chu đầu, chụm mỏ làm cuộc thương lưọng. Và chính Mosolov là chiếc cầu nối cho lão với đám sĩ quan hủ hoá ở căn cứ Blue Hare. Phần vì đồng lương không đủ sống, phần vì bất mãn, chúng bắt tay nhau chôm chỉa vũ khí của Hồng Quân.
Hệt như dịp may hiếm có, KGB lai phái Mosolov tới trực tiếp chỉ đạo chiến dịch Icebreaker.
Bất chợt anh chàng nhớ tới điều gì, hỏi ngay:
– Thế còn Rivke?
– Đứa con gái của lão đang có mặt ở đây. Ngay trong Lâu Đài Băng Giá này. Tao có thể cho mày gặp nó nếu như mày trả lời thành thật.
– Chuyện gì?
– Đám tay chân của tao vốn trung thành tuyệt đối. Dù cùng đường, chúng không bao giờ để bị bắt. Thà chết vì lý tưởng. Thế nhưng có một tên … Mày phải khai thật cho tao biết.
Anh chàng đáp lại giọng thẳng thừng:
– Tao chẳng biết gì cả.
– Đừng giả vờ. Vụ tấn công ba viên chức hàng đầu của Nga trước toà đại sứ Nga ở Luân Đôn.
– Tao chẳng rõ tên NSAA nào.
Giận dữ, lão đứng dậy ngay, đôi mắt trợn trừng hung bạo:
– Đừng có vờ vĩnh. Bất kỳ tên tình báo Anh nào cũng biết cái gã NSAA này.
Khẽ lắc đầu, anh chàng nhắc lại:
– Không biết gì sất.
Rồi lão gầm lên:
– Láo! Khai mau! Gã bị giam giữ ở đâu? Gã đã khai những gì? Nếu không, mày sẽ chịu một hình phạt sống chẳng được mà chết cũng không xong.
Giả vờ chẳng nghe gì, anh chàng cứ làm thinh.
Tức quá, lão bước tới bấm cái chuông trên vách. Cánh cửa mở ra, Hans củng hai tên mặc quân phúc bước vô, giơ tay chào.
– Mày biết làm gì rồi chứ Hans? Bằng mọi cách bắt nó khai ra!
Cả ba tên đồng loạt đáp lại:
– Rõ, thưa Chỉ Huy Trưởng.
Ngay lập tức, hai tên kia nhào tới kẹp chặt, dùng còng khoá chặt cổ tay rồi đẩy James ra khỏi phòng.
Một lát sau, bọn chúng đưa anh chàng xuống một cầu thang làm bằng đá. Ánh sáng từ ngọn đèn treo trên tường hắt ra mờ nhạt. Tuyết cứ bám dày trên từng bậc thang sém chút làm anh chàng trượt chân.
Mãi lúc lâu, chân James chạm vào sàn đóng đầy băng của một hang đá. Ngay trên trần có treo một bộ ròng rọc sắt đung đưa qua lại. Một tên SS móc khẩu súng ra kê sát vào người James.
Tên còn lại mở một cái hộp nhỏ, lấy ra một cây cưa máy. Hơi thở thoát ra của bốn gã đàn ông tụ lại dày như đám mây.
Rồi Hans ra lệnh cho tên SS cầm súng:
– Cởi hết quần áo của hắn ra.
Trong lúc này, tên còn lại bắt đầu cưa mớ băng trên sàn. Bọn chúng muốn tra khảo như thế nào đây? Lột trần mình ra phơi sương tuyết, băng giá ư?
Rồi tên kia đưa tay lột từng lớp quần áo trên người anh chàng. Gió lạnh ùa vào như ngàn mũi kim vô hình châm chích khắp cơ thể.
Hất đầu về phía tên SS đang ra sức cưa, giọng của Hans hể hả:
– Gã đang làm bồn tắm cho mày đấy James. Thích nhé! Vào mùa hè, nới ấy là một cái hồ nước.
Tiếng cưa cứ xoèn xoẹt như trêu, như ghẹo anh chàng. Mùi dầu diesel xông lên nồng nặc. Dưới ba tấc băng bị cưa bung ra là một cái hồ nước nằm ngay bên dưới bộ ròng rọc treo lủng lẳng trên trần.