Bạn đang đọc Rực Lửa Miền Băng Tuyết – Chương 10: Mosolov
Ngay trong phòng của Mosolov, giọng của James cứ cuồng nộ:
– Theo ông bạn, chúng ta cứ chịu trận? Không thể giúp gì cho Rivke?
Điềm tĩnh, Mosolov đáp lại:
– Chúng tôi đã thông báo cho Mossad. Lẽ ra cô ấy phải thận trọng hơn thế chứ. Nhiệm vụ của chúng ta không phải là vú em đúng không? Nếu cô ấy không thể tự giữ mình, đám Mossad phải cho người theo sát cô ta.
Nghe cái gã chết tiệt này lý sự, anh chàng phát cáu. Ấy, nhớ lại khi nãy, đôi chúng tôi dài dòng với mấy cú phôn, anh chàng tới phòng của Mosolov khá trễ.
⬢
⬢ ⬢
Vừa mới gõ cửa, Mosolov vội bước tới mở ra. Đẩy hắn sang một bên, anh chàng đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, tay còn lại cầm thiết bị dò tìm VL34 quơ quơ về phía trước.
Còn Brad nở nụ cười khó hiểu, dáng vẻ bồn chồn khi James giơ VL34 quanh phòng.
Nhìn Brad, anh chàng gắt gỏng hỏi:
– Ông bạn đã rà soát mọi thứ?
– Vâng, vừa đặt chân đến đây mình đã dùng máy rà hết mấy căn phòng.
– Lúc còn ở khách sạn Madeira cũng thế chứ?
Không chút bối rối, Brad nhắc lại:
– Vâng. Mình đã quét cẩn thận. Ở đây và cả Madeira.
Giọng anh chàng chua cay:
– Nếu thế thì có rò rỉ thông tin. Một người trong chúng ta là kẻ phản bội. Dĩ nhiên không phải là tôi.
Cáu gắt, Mosolov hỏi ngay:
– Một người trong chúng ta?
Rồi anh chàng kể lại cho cái gã người Nga nghe cú phôn thách thức của Paula. Từ bực dọc, gương mặt của hắn chuyển sang đăm chiêu, suy nghĩ.
Vâng, kẻ đứng đằng sau giật dây mọi chuyện đều nắm rất rõ đời tư của từng người một trong chiến dịch Icebreaker. Không phải là vô tình. Một cái bẫy đã gài sẵn chờ con cá mắc câu.
– Theo tôi, chẳng phải là bãi mìn còn sót lại trên vùng đất này. Trượt tuyết đối với Rivke, tôi và cả Mosolov mà nói là trò trẻ con, đúng không nào? Chẳng hiểu Brad thì sao?
Gã người Mỹ đáp ngay:
– Mình cũng vậy.
Theo ý của anh chàng, bọn chúng có thể dùng điều khiển từ xa. Mà cũng dám một tên bắn tỉa nấp đâu đó trong khách sạn. Rồi viên đạn kích hoạt ngòi nổ của quả bom.
– Vâng, khả năng dùng điều khiển là đáng nghi nhất. Bọn chúng mua đứt một người trong chúng ta. Theo dõi những người còn lại, đâu có khó gì.
Bỗng Brad xen vào:
– Cái lão bá tước Von Gloda cùng mụ vợ dùng điểm tâm ở đây. Mosolov, ông bạn có biết chuyện này không?
Vâng, sau khi chúng ta quay trở lại, tôi còn thấy họ ngồi đấy.
Sẵn lời gợi ý của Brad, anh chàng tranh thủ hỏi Mosolov:
– Đã tới lúc chúng ta cần bàn về lão Von Gloda, phải không Mosolov?
Khẽ tằng hắng, gã người Nga đáp lại:
– Cái lão Von Gloda là đáng nghi nhất …
Giọng của Brad tiếp theo:
– Vâng, chỉ mình lão.
James quả quyết:
– Dám lão là tên đầu xỏ đứng đằng sau lưng giật dây cái bọn NSAA.
Rên rỉ vài tiếng rồi Mosolov tiếp lời:
– Lần trước tôi không đề cập tới lão vì còn đợi một số bằng chứng xác định hang ổ của lão.
Xích lại gần hắn ta một chút, James hỏi, vẻ nghi ngờ:
– Thế ông bạn đã có chút bằng chứng nào chưa?
– Vâng, đủ tất cả. Đó là một phần của buổi họp tối nay.
Dừng lại một tí cho thêm phần quan trọng, giọng của Mosolov đầy vẻ kịch tính.
– Cả hai ông bạn đều biết lão Von Gloda là ai, đúng không nào?
Anh chàng gật đầu ngay:
– Vâng. Rồi sao nữa?
Brad nhào vô ngay:
– Và mối quan hệ của lão với Rivke?
Mosolov khề khà:
– Chính thế. Lát nữa chúng ta sẽ làm rõ chuyện này.
Nghe xong, James bực mình mỉa mai:
– Và chuyện lão cho bọn đầu gấu sát hại cô ta.
Ngoảnh đầu lại, Mosolov nhìn thẳng vào mặt của anh chàng, giọng hắn khá từ tốn.
– Theo tôi cô ta vẫn ổn. Chẳng có chuyện gì nguy hiểm đâu. Hệt như cô ta đi nghỉ phép thế thôi. Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải tìm cách đập tan âm mưu của bọn NSAA. Vâng, đêm nay chúng ta ra trận phải hết sức dè dặt.
– Cứ cho là vậy đi.
Rồi Mosolov trải một tấm bản đồ có hình của căn cứ Blue Hare đầy những dấu xanh đỏ, vàng đen, lên sàn nhà.
Đặt ngón tay trỏ lên một chữ thập đỏ về phía Nam của Alakurtti sâu vào trong đất Nga, cách biên giới khoảng sáu mươi cây số và khách sạn Revonluti độ bảy mươi lăm cây số, hắn nói tiếp:
– Theo dự báo thời tiết, nhiệt độ đêm nay xuống dưới 0 độ vào lúc nửa đêm, có tuyết nhẹ rồi mưa giông. Chúng ta phải dùng xe mô tô trượt tuyết đến đó.
Sau đó, hắn đưa tay chỉ đoạn đường cả ba người cần vượt qua đêm nay.
– Tôi biết Rivke giờ đang nằm ở bệnh viện …
Cáu gắt, anh chàng xen lời vào:
– Cô ta không có ở đó.
Vẫn trầm tĩnh, Mosolov tiếp tục:
– Tôi có vài sắp xếp khác. Ít nhất chúng ta cần bốn người cho hành động lần này. Vượt qua biên giới với sức mình là chính. Chúng ta sẽ theo con đường có lẽ bọn NSAA từng đi qua. Theo tôi dự tính, James và tôi dùng xe mô tô tới Alakurti. Hai người còn lại làm nhiệm vụ canh chừng.
KGB báo cho biết đoàn công voa của bọn NSAA đã cấu kết với một số sĩ quan ở Blue Hare sẽ đến vào lúc 3 giờ sáng. Dù dùng bất cứ phương tiện gì, muốn lên hàng chúng phải mất ít nhất một tiếng. Có thể chúng dùng xe lội nước APC hoặc là BTR của Nga. Chúng ta sẽ dùng VTR và camêra có tia hồng ngoại để chụp hình, nếu cần thiết. Blue Hare là một nơi khỉ ho cò gáy. Thế nên không có ai dòm ngó đến việc lên hàng. Chúng ta phải di chuyển hết sức dè chừng. Theo chỗ tôi biết, chung quanh Blue Hare, đèn duốc sáng trưng.
James hỏi ngay:
– Còn lão Von Gloda đón hàng ở đâu?
Nở một nụ cười bí mật, Mosolov ỡm ờ đáp lại:
– Lão vờn trên tấm bản đồ rồi ngòn tay của hắn chỉ vào một chỗ được đóng khung.
Cả Brad và James cùng nhướng người nhìn theo ngón tay của Mosolov.
Ậy, đó là một khu vực ngay trong biên giới Phần Lan, xích lên trên con đường họ sẽ đi qua tối nay một chút. Anh chàng cố ghi nhớ toạ độ của nơi ấy.
Giọng trầm tĩnh, Mosolov tiếp tục:
– Tôi dám chắc với hai ông bạn đến 99% đấy.
Khẽ nhướng mày, đưa tay vuốt mớ tóc loà xoà trước trán, anh chàng hỏi lại:
– Dám chắc đến 99%? Tại sao ông bạn biết?
Quơ mấy ngón tay quanh những khung chữ nhật màu đỏ trên sơ đồ, Mosolov khề khà:
– KGB đã phái người theo dõi suốt cả khu vực này tuần qua. Mà nay, trên khắp châu Âu còn không biết bao nhiêu là công sự chiến đấu còn sót lại. Chẳng hạn như ở Pháp, ở Anh … hầu hết còn nguyên vẹn.
Gật gù, anh chàng đồng ý:
– Chuyện đó rõ rồi. Nhưng chúng có liên quan gì đến chiến dịch Icebreaker?
Mỉm cười, thò tay rút ra một túi nylông bên dưới tấm bản đồ, Mosolov quăng ra một xấp hình. Toàn bộ được đánh dấu theo mã số. Có lẽ người ta dùng từ mấy chiếc máy bay do thám của Nga như Mandrake, Mangrove hay Brewer- Được chụp chúng vào khoảng cuối hè hay đầu thu gì đó.
Giữa những vệt trắng đen, anh chàng thấy thấp thoáng lối vào bằng xi măng của các lô cốt. Giở tiếp mấy bức hình khác, cả James và Brad đều nhận ra những hình ảnh được chụp từ vệ tinh trinh sát của quân đội. Nhiều nhóm màu sắc thể hiện từng lớp cấu trúc của địa hình.
Giọng hể hả, Mosolov nói tiếp:
– Chúng tôi dùng hệ thống vệ tinh tình báo đấy? Xem có ấn tượng không? Mà này, tôi còn vài thứ hấp dẫn nữa đấy.
Rút tiếp trong bao ny lông, hắn lấy ra tấm sơ đồ cùng với hình chiếu của một lô cốt thật lớn.
– Từ chỉ dẫn của vệ tinh, đám nhân viên tình báo đã vào cuộc truy tìm sự thật. Lần theo vài tấm bản đồ của khu vực này đã có từ chiến tranh mùa Đông và sau đó, KGB biết mấy tay kỹ sư quân đội Phần Lan từng xây dựng một công sự ngầm chứa vũ khí vào những năm cuối của thập niên 30. Lục lại hồ sơ, chúng tôi phát hiện ra một chuyện: công sự này từ trước tới giờ vẫn còn bỏ trống. Thế nhưng cách đây hai năm, trong suốt mùa hè, có nhiều thợ xây, xe ủi,
dụng cụ cá nhân xuất hiện tại đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, nơi ấy chính là hang ổ của Von Gloda.
Miết ngón tay dọc theo hình vẻ, giọng của Mosolov hơi có chút kích động:
– Đấy, hai ông bạn có nhận ra điều gì không? Bọn chúng xây bít lối ra vào, sửa lại nơi đậu xe, mở rộng kho chứa bên dưới.
Nhìn kỹ, anh chàng thấy hệt như những gì gã người Nga vừa nói. Lô cốt dường như khá lớn, được chia làm hai phần: một khu chứa các loại xe và hàng hoá. Phần còn lại chằng chịt như tổ ong, có đủ chỗ cho khoảng ba trăm người sống thoải mái trong vài năm. Một lối ra vào to song song với cái cửa nhỏ xuôi xuống độ sâu khoảng ba trăm thước.
– Theo chỗ tôi biết đó là cơ quan đầu não của Binh Đoàn Hành Động Quốc Xã. Toàn bộ số vũ khí chôm chỉa từ căn cứ Blue Hare, chúng cất giấu ở đây.
Nhìn vào mặt Mosolov, giọng của Brad cay độc:
– Thế nhiệm vụ của chúng ta là chụp vài tấm hình làm bằng chứng phản bội tổ quốc của mấy sĩ quan Hồng Quân rồi theo sát đoàn xe chở vũ khí tới cái lô cốt đó.
– Chính xác là như vậy.
– Xem ra ba chúng ta phải hoạt động bất hợp pháp ở vùng biên giới. Bất cứ chiếc máy bay nào cũng có thể nã đạn vào đầu chúng ta.
Khá bình tĩnh, Mosolov đáp lại ngay:
– Không hề, nếu ông bạn làm theo đúng chỉ dẫn của tôi. Về phần mình, tôi sẽ cùng một nhân viên nữa của KGB tới đó vì có hai điểm cần bám sát.
Ngón tay của hắn chỉ thêm một hướng khác hơi chếch lên theo hướng Bắc.
– Vâng, cần rà soát cả hai điểm vượt qua biên giới. Trước đây, tôi đã dành chỗ này cho Rivke. Chúng ta cần phải có người dự phòng.
Suy nghĩ một lúc rồi anh chàng hỏi lại:
– Này Mosolov, tôi có một chuyện chưa rõ.
Ngẩng mặt về phía anh chàng, hắn đáp lại:
– Cứ nói.
– Nếu chúng ta lấy được bằng chứng, theo sát đoàn xe trở về lô cốt, bước tiếp theo thế nào?
Chẳng cần đắn đo, hắn đáp ngay:
– Vâng, có đủ bằng chứng, chúng ta sẽ tiến hành hai việc. Một là báo cáo về cho các cơ quan tình báo, tùy họ xử lý. Nếu không, cảm thấy thích hợp, tự chúng ta sẽ tiêu diệt bọn chúng.
“Tự ý hành động” xem chừng hấp dẫn đây. Lần này, 007 phải chạm trán với bọn bán mình cho quỷ dữ phát xít trong liên minh Hồng quân-KGB. Nếu kế hoạch thất bại, dám James và Brad không còn mạng trở về. Còn bọn NSAA ấy à, bị đánh động, chúng sẽ dời đi nơi khác. Thế là mất cả chì lẫn chài.
Ngay sau đấy, bộ ba trao đổi từng chi tiết nhỏ nhặt với nhau: nơi giấu mấy chiếc mô tô trượt tuyết, loại camêra thích hợp, vị trí của Brad, của Mujik, bí danh của tay nhân viên KGB thế chỗ Rivke.
Một giờ trôi qua căng thẳng. Cuối cùng, họ cũng thống nhất phương án hành động tối nay.
Trao cho anh chàng và Brad mấy tấm bản đồ, Mosolov căn dặn:
– Để tiện hành động, chúng ta sẽ gọi hang ổ của bọn chúng là LÂU ĐÀI BĂNG GIÁ. Nhớ đấy, Blue Hare và Lâu Đài Băng Giá.
Chỉnh lại đồng hồ, bộ ba hẹn gặp nhau ở RV vào lúc nửa đêm. Thế là mạnh ai nấy xuất phát trong khoảng từ 11 giờ 30 đến 11 giờ 40.
Trở về phòng, James dùng VL34 quét căn phòng cho chắc ăn. Quá bực mình! Ấy, thời đại công nghệ tiên tiến lắm phiần nhiễu. Chỉ lơ đễnh đôi chút là mất mạng như chơi. Nhớ lại ngày xưa, chỉ cần vài cái chẹn cửa, que diêm ở tủ thừa sức niêm phong căn phòng. Chẳng phải anh chàng quá kỹ tính, lo chuyện đâu đâu.
Không ngoài dự đoán, trong thời gian James vắng mặt, bọn chúng lẻn vào đây gắn tiếp mấy con bọ nghe trộm. Một con trong ống nghe điện thoại, một con sau tấm kiếng trong nhà tắm. Con thứ ba được nhét vào chồng giấy viết ngay trên bàn. Con cuối cùng lẻn vào trong bóng mới thay của chiếc đèn nằm cạnh giường.
Quét đi, quét lại căn phòng ba lần cho yên bụng rồi anh chàng trải tấm bản đồ xuống giường. Mở túi xách, James lấy ra cây compa chuyên dùng của đám quân đội. Với vài tờ giấy pơ luya, cạnh của thẻ tín dụng, anh chàng bắt đầu đo đo, tính toán toạ độ, vị trí của các lối đi.
Chiến dịch Icebreaker quả là bài toán hóc búa. Kẻ thù luôn giấu mặt mà đám chiến hữu toàn là lũ bát nháo. Chẳng ai tin lấy một ai. Cứ làm ăn kiểu này còn khuya mới phá được án! Đôi mắt của anh chàng cứ dán chặt vào những đường ngang, nét dọc trên tám bản đồ.
Thật tình cớ, anh chàng nghĩ ra được một điều.
Rứt ngay một tờ giấy trong chồng pơ luya, James đặt lên vị trí của toà Lâu Đài Băng Giá. Cẩn thận, anh chàng dùng bút chì kẻ chu vi của lô cốt. Sau đó, anh chàng thêm vào toạ độ của cả khu vực. Rồi James đẩy tờ giấy theo hướng Đông-Bắc với khoảng cách chừng năm mươi cây số. Đường chéo di chuyển từ lô cốt vượt qua phần biên giới ngay trong đất Nga. Với toạ độ chính xác, địa hình xuôi xuống những độ cao của vùng đất chung quanh, khu rừng, những con
sông. Nói chung, phép vẽ địa hình rất giống nhưng cái này hoàn toàn kỳ lạ. Chẳng lẽ mấy tấm bản đồ được in đặc biệt cho chiến dịch? Hay là có hai cách định vị chính xác dọc theo mỗi bên của đường biên giới?
Từng ly, từng tí một, anh chàng sao lại vị trí thứ hai của toà Lâu Đài Băng Giá vào bản đồ. Quá bất ngờ! Hang ổ của lão Von Gloda, nơi xuất phát của đoàn công voa không phải nằm trên phần đất của Phần Lan. Chúng vẫn còn thuộc phía bên kia biên giới của Nga. Vâng, toàn bộ khu vực này có địa hình giống nhau đến từng chi tiết trong khoảng năm mươi cây số về mỗi bên.
Còn vị trí của lối ra vào lô cốt? Cả hai cửa cũ mới đầu hướng về phía Nga. Nhớ lại trước đây, vào lúc chưa xảy ra cuộc chiến tranh mùa Đông 1939-1940, phần đất này vốn của Phần Lan. Nhưng dù thế nào đi nữa, thật là khó hiểu khi cả hai cửa mới cũ đầu nhìn về đất Nga. Vâng, không loại trừ khả năng người Nga xây nên toà Lâu Đài Băng Giá. Nếu nơi đấy đúng là sào huyệt của bọn NSAA, có hai khả năng xảy ra: Bọn cầm đầu Binh Đoàn Hành Động Quốc Xã là những tên khủng bố táo tợn, chuyện gì cũng dám làm. Còn không thì, đám sĩ quan Hồng Quân đã tham nhũng, hủ hoá vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Giờ tới lúc anh chàng phải phôn về cho ông M. Tốt hơn hết, không rờ vào điện thoại trong phòng. Biết đâu kẻ địch câu trộm đường dây thông qua tổng đài của khách sạn. Cố nhét toàn bộ chi tiết toạ độ vào ký ức rồi James rứt thêm vài tờ giấy pơ luya ra, xé cùng với tờ ban nãy.
Bước vào phòng tắm, anh chàng quăng vào bồn cầu, xả nước cho chúng trôi hẳn. Khoác vào người bộ đồ ấm, James rời phòng, theo thang máy xuống bàn tiếp tân, ra chỗ đậu xe. Cùng với mớ thiết bị chuyên dùng trong chiếc Saab, văn phòng Q đã gắn cho anh chàng một loại phôn vô tuyến đặc biêt có khả năng hoạt động với bán kính hai mươi dặm. Trong trường hợp này, tầm hoạt động cỡ đó nào ăn thua gì. Cú điện đường dài về Luân Đôn phải dùng loại phôn thông thường mới được. Dù sao, máy bộ đàm trên chiếc Saab có hai thiết bị khá tiện lợi. Thiết bị thứ nhất là một hộp đen nhỏ gắn hai đầu điện cực. Cái hộp này không lớn hơn hai cuộn băng cát xét gắn chồng lên nhau. Lấy nó ra từ trong ngăn chứa bao tay, anh chàng khởi động lại thiết bị báo trộm, khoá xe, quay về phòng.
Không có nhiều thời gian, James giơ nhanh VL34 khắp căn phòng một lượt. Thấy tín hiệu trên VL34 báo âm tính, anh chàng tháo phần dưới của cái phôn và ống nghe ra rồi nối hai đầu điện cực của cái hộp đen lại với nhau. Vâng, giờ James có thể dùng thiết bị điện tử tiên tiến này như một tổng đài hoạt động máy bộ đàm trong xe. Hệt như cách câu trộm đường dây điện thoại của khách sạn.
Còn nữa, cái phôn trong xe còn có thêm một lợi thế. Trở lại chiếc Saab, anh chàng khởi động hai nút đen trên bảng điều khiển. Từ bên trong để lộ ra một bàn phím và một màn hình nhỏ, một bộ xử lý âm phức hợp có thể che giấu giọng nói hoặc chuyển tải thông tin về một màn hình tưong ứng ở Cục Phản
Gián tại công viên Regent. Rồi tại đấy, theo hệ thống lập trình đã cài sẵn, thông tin sẽ chuyển đổi thành ngôn ngữ máy tính.
James nhấn nút cần thiết, kết nối mạng từ máy bộ đàm trên xe với điện thoại trong phòng, gõ mã vùng Phần Lan, Luân Đôn, số điện thoại của tổng hành dinh Cục Phản Gián Hoàng Gia. Kích hoạt hệ thống chuyển đổi, rồi anh chàng đánh bản báo cáo bằng ngôn ngữ thông thường.
Ngay lập tức, trên màn hình hiện ra một rừng dấu hiệu ngoằn ngoèo. Khoảng mười lăm phút sau, khi đánh xong toàn bộ bản báo cáo, anh chàng cúi người xuống bóng tối của chiếc xe, chỉ có chút ánh sáng phát ra từ phía màn hình.
Phía ngoài cửa xe, tuyết bàm dày đặc. Ngọn gió lạnh tiếp tục thổi nhè nhẹ. Nhiệt độ cứ giảm dần.
Khi chuyển xong bản bào cáo, anh chàng đặt tất cả vào vị trí cũ, khởi động hệ thống báo trộm, trở về phòng. Một lần nữa, để an toàn, anh chàng dùng VL34 quét căn phòng lần nữa rồi gỡ cái hộp đen ra khỏi điện thoại.
Vừa định trở xuống chiếc Saab cất nó trước khi chiến dịch bắt đầu, bông có tiếng gõ cửa vang lên.
Không chút dễ ngươi, James rút khẩu P7 ra, bước tới mở sợi xích ngay chốt.
– Ai đấy?
– Brad đây.
Quái, gương mặt hắn có chút nhợt nhạt, còn đôi mắt lấm la, lấm lét. Gặp anh chàng, hắn xổ liền một hơi:
– Tay Mosolov thật là tệ hại.
Vẫy tay về phía chiếc ghế, anh chàng hỏi ngay?
– Chuyện gì thế, ông bạn? Cứ nói đi, tôi gỡ hết mấy con bọ nghe trộm rồi. Mới vắng mặt có vài tiếng, bọn chúng lẻn vào gắn đầy.
– Phòng mình cũng thế.
Bỗng nhiên hắn mỉm cười nửa chừng rồi dừng lại ngay. Hệt như gương mặt của bức tượng đang được chạm khắc dở dang.
– Mình bắt được tại trận hành vi lén lút của Mosolov. Anh bạn biết chuyện gì không?
– Không.
– Mình để quên một món đồ chơi ở phòng hắn. Đằng sau cái gối trên ghế bành. Nhờ vậy mình mới nghe lỏm được.
– Cùng một đội hành động ai lại làm thế?
Vừa nói xong, James bước tới mở tủ lạnh, hỏi hắn uống gì.
– Vâng, cậu nói đúng. Nhưng cái nghề của chúng ta, chỉ nên tin vào chính mình, đúng không?
Pha một ly Maritni rồi anh chàng đưa cho Brad. Hớp vài ngụm xong, khẽ gật gù, hắn nói tiếp:
– Mosolov gọi vài cú phôn. Hắn dùng nhiều thứ ngôn ngữ khác nhau. Lại nói bóng, nói gió xem chừng rất khó hiểu. Mình chẳng thể nào nắm được toàn bộ chi tiết. Cuối cùng, hắn dùng tiếng Nga nói thẳng ra một chuyện. Đại loại, hắn đưa chúng ta vào rọ trong chuyến đi tối nay.
– Thế ư?
– Vâng. Chúng còn bàn cách xử lý Rivke ngay ở biên giới trong một khu vực có mìn. Thậm chí mình còn biết vị trí chính xác của chỗ ấy.
– Chỗ nào?
– Dù không phải là vùng tử địa nhưng chỗ ấy khá nguy hiểm. Đưa bản đồ đây, mình chỉ cho.
– Cứ cho tôi biết toạ độ.
Trong nhưng giờ phút quyết định như thế này dù bạn hay thù cũng mặc. Khi đã thêm vài chi tiết về vị trí của toà Lâu Đài Băng Giá vào bản đồ, ngu dại gì James cho hắn xem.
– Cậu đa nghi quá đấy.
Gương mặt hắn đột nhiên căng thẳng, Vẻ hung dữ, cau có hiện rõ trên ánh mắt.
– Cứ cho tối biết toạ độ.
Rồi hắn đọc liến thoắng vài con số. Tưởng gì, hoá ra nơi ấy nắm rất gần khu vực tác chiến. Nghe chừng cũng có lý. Một khu vực đầy mìn với khả năng kích nổ từ xa chỉ cách con đường họ băng qua có vài thước.
Giọng càu nhàu, Brad hỏi lại:
– Cậu không nghe ngóng được tin tức gì à? Bọn chúng có một lối thoát dành cho cậu đấy?
Làm bộ ngây thơ, James đáp ngay:
– Tôi không hiểu Mosolov muốn gì.
– Vâng, theo mình nghĩ một xác chết là người bạn tin cẩn nhất. Đúng không?
Khẽ gật đầu, hớp một ngụm martinis, anh chàng mối điếu thuốc:
– Thử đoán xem giờ tôi đang nghĩ gì?
Rồi chẳng để hắn trả lời, anh chàng nói tiếp:
– Một đêm dài lạnh lẽo giữa băng giá.