Rực Cháy Lòng Anh

Chương 1: Người Quen Cũ


Bạn đang đọc Rực Cháy Lòng Anh – Chương 1: Người Quen Cũ


Sau tám giờ sáng, Lật Trình Tịnh thay đồng phục bệnh viện, bước ra khỏi khoa cấp cứu và chạy đến tầng ba của khu điều trị nội trú đối diện.
Tầng ba của khu điều trị nội trú là khoa thần kinh, cha của Lật Trình Tịnh chín tháng trước bị tai nạn dẫn đến đột quỵ, hiện đang điều trị ở đây.
Mặt trời lúc tám giờ sáng khá ấm áp, hơi ấm chiếu lên tấm lưng sạch sẽ của Lật Trình Tịnh giúp cô giảm bớt mệt mỏi vì làm việc cả đêm qua.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi đồ ăn
Hộ lý Sa Á Địch đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, mở hộp cơm inox, bên trong có cháo và bánh bao chiên.
“Em tới rồi.” Sa Á Địch nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn Lật Trình Tịnh.
Cô gật đầu chào Sa Á Địch, sau đó đi đến bên giường của bố, nhẹ nhàng kéo chăn ra và cẩn thận nhìn xuống xem có vết loét nào không.
Sa Á Địch cầm đũa ăn bánh bao, vừa ăn vừa trò chuyện về bệnh tình của ông Lật.
Sau khi xác định không có vết loét do tỳ đè, Lật Trình Tịnh tạm thời yên tâm, đi lấy một chiếc tăm bông, nhúng vào nước sạch, chậm rãi lau môi và vành tai cho cha mình.
Sa Á Địch vẫn đang ăn sáng, cũng không có ý định giúp đỡ.
Lật Trình Tịnh giúp bố lau tai và môi, sau đó kiên nhẫn nói chuyện với ông.
Lật Thành Bạc gặp trở ngại trong giao tiếp sau cơn đột quỵ, chỉ có thể bập bẹ như một đứa trẻ, hầu hết mọi người không thể hiểu ông ấy đang nói gì, Sa Á Địch cũng phải mất khá nhiều thời gian mới hiểu được những yêu cầu của ông.
Lật Trình Tịnh dành ít nhất 20 phút mỗi ngày để giao tiếp với Lật Thành Bạc, cô rất kiên nhẫn với việc này, biểu cảm dịu dàng, không bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Sa Á Địch cũng để ý thấy mấy ngày trước Lật Trình Tịnh mang theo một chồng thẻ, giống như thẻ dành cho trẻ mẫu giáo nhận biết động vật dựa trên hình mẫu, cô lật từng tấm cho người đang nằm trên giường bệnh, rồi hỏi ông gọi tên từng con vật.
Sa Á Địch ăn xong bữa sáng, quay sang hỏi Lật Trình Tịnh: “Em ăn sáng chưa?”
Lật Trình Tịnh nói: “Còn chưa ăn.”
“Còn chưa? Vậy thì em mau ăn đi, chuyện này cứ giao cho chị lo.”
Lật Trình Tịnh tiếp tục nói chuyện với cha mình một lúc, sau đó cảm ơn Sa Á Địch rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi Lật Trình Tịnh rời đi, Sa Á Địch ngáp vài cái, lấy điện thoại di động và nhấp vào phần mềm giao dịch chứng khoán của chính mình.
Một lúc sau, y tá ở giường bên cạnh mang chậu rửa mặt đi vào.
Sa Á Địch ngẩng mặt lên, đặt điện thoại lên đùi, cười hỏi: “Tiểu Viên, em đến đây được một tuần rồi, đã quen chưa?”
Tiểu Viên kém cô ta sáu tuổi, vì khoảng cách tuổi tác nên luôn tỏ ra tôn trọng cô ta, lúc này thấy cô ta lo lắng cho mình, cô bé dừng lại, lễ phép đáp: “Em đã thích nghi rồi.”
Sa Á Địch lại hỏi: “Mà này, một tháng em kiếm được bao nhiêu?”
Nhắc đến tiền, Tiểu Viên có chút ngượng ngùng, do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Năm vạn năm.”
Sa Á Địch nghe thấy dãy số này lập tức biến sắc, muốn nói gì đó lại theo thói quen đưa mắt nhìn người trên giường bệnh trước, chắc chắn rằng người đó đã ngủ rồi mới xúc động nói: “Tiểu Viên, em còn kiếm được nhiều hơn chị.”
Sau khi kết thúc ca trực đêm ở bệnh viện, Lật Trình Tịnh bắt xe buýt về nhà.
Từ khi Lật Thành Bạc gặp tai nạn, Lật Trình Tịnh xin nghỉ việc tại bệnh viện tỉnh, bán căn nhà đang ở để trả một phần khoản nợ của Lật Thành Bạc, sau đó cô trở về quê nhà thi lại vào khoa cấp cứu của một bệnh viện hạng hai.
Mọi thứ dường như trở lại điểm xuất phát, cô vẫn là cô học sinh cấp 3 của hơn mười năm trước, mỗi tối lại bắt chuyến xe buýt trở về ngôi nhà cũ.
Điều khác biệt là khi cô từ trường cấp ba về nhà, vừa bước vào cửa đã được chào đón bởi mùi thức ăn nóng hổi và tiếng cười nói của bố mẹ, bây giờ vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng khóc của mẹ cô, Sở Oải Lăng.
Từ khi Lật Thành Bạc gặp tai nạn, Sở Oải Lăng dường như mất đi trụ cột của cuộc đời, liền trở nên vô cùng mong manh.
Lật Trình Tịnh đóng cửa lại, đứng ở cửa cởi giày, lại nghe thấy tiếng nức nở.
Những ngày đầu, mỗi khi nghe tiếng mẹ khóc, cô lại chạy đến ôm mẹ thật chặt, cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho mẹ, nhưng thời gian trôi qua, cô cũng hiểu sức mình có hạn.

Hoặc cũng có thể chỉ cần cô để bà khóc ra tiếng thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Sở Oải Lăng ngồi trên sô pha, che miệng khóc thật lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng động từ phòng bếp, bà mới quay đầu lại nhìn cô con gái đang đứng trong bếp nấu mì.
Mười phút sau, Lật Trình Tịnh bưng hai bát mì lần lượt đi ra, Sở Oải Lăng nín khóc, mặt không biểu cảm.
“Con đói.” Lật Trình Tịnh ngồi bên cạnh mẹ, cầm đũa gắp trứng luộc trên mì
“Con biết mẹ còn chưa ăn sáng, mau ăn đi ạ.”
“Mẹ ăn không nổi.” Sở Oải Lăng run rẩy, “Mẹ thức dậy từ ba giờ sáng, tỉnh luôn cho tới bây giờ.”
Lật Trình Tịnh không nói gì.
“Mẹ bây giờ cảm thấy rất mệt.” Sở Oải Lăng nói.
Lật Trình Tịnh bỏ đũa xuống, đặt tay lên vai mẹ, mới thốt ra được một câu: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”.
“Khi nào thì sẽ ổn? Con nghĩ ông ấy
có thể trở lại bình thường không? Cho dù khỏi bệnh, ông ấy có thể ra ngoài kiếm tiền như trước không? Mẹ trước giờ chỉ làm nội trợ, không có năng lực kiếm tiền, trước nay vẫn luôn dựa dẫm vào ba con, giờ ông ấy thành như vậy, mẹ biết làm sao bây giờ?”
Sở Oải Lăng nhìn ngoài cửa sổ, hốc mắt lại đau nhức.
“Đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai rồi sẽ tốt thôi, mẹ ăn mì đi.”
“Con cũng biết, mỗi ngày hàng trăm thứ tiền phải lo, viện phí, thuốc men, tiền thuê người chăm sóc, tiền nhà cần thanh toán…!Số tiền dành dụm của ba con đều đem đi làm ăn, giờ bị người ta giật mất hết, ba con lại trong tình trạng như vậy, con nói mẹ làm sao mới bớt lo…!Nhà cũng đã bán, bây giờ chúng ta chỉ biết dựa vào tiền lương của con…”
Sở Oải Lăng đau lòng kêu lên, giơ tay che mặt, lo lắng lặp lại: “Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
Lật Trình Tịnh không nói gì, cô đương nhiên biết hiện tại rất khó khăn, vượt qua là điều không thực tế, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhiều lần tự dặn mình phải bình tĩnh, nhưng mỗi khi nghe tiếng mẹ khóc, cô lại vẫn cảm thấy lo lắng.
Bát mì trước mặt không còn thấy ngon, Lật Trình Tịnh đứng dậy chậm rãi đi về phòng.
Sau khi đóng cửa lại, Lật Trình Tịnh ngồi ở mép giường, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, nhìn chằm chằm đôi dép lê của mình, không nói lời nào.
Tai nạn là điều không ai mong muốn.
Cô học chuyên ngành y tá tại trường đại học, sau khi tốt nghiệp, cô thành công ở lại khoa ngoại của một bệnh viện tỉnh, lương cộng với tiền tăng ca, thu nhập hàng tháng gần 10 nghìn, đủ nuôi sống bản thân.

Ba năm trước, cha cô giúp cô một khoản tiền, cộng với số tiền cô dành dụm từ khi đi làm, đã có thể mua một căn hộ nhỏ ở tỉnh, cuộc sống xem như ổn định.
Tai hoạ bất ngờ ập tới.
Câu nói “mọi chuyện sẽ ổn thôi” được dùng để an ủi người khác, nhưng bản thân mình hiểu rõ câu nói này thực ra chẳng có tác dụng gì.
Lật Trình Tịnh yên lặng nghĩ.
Trong thời gian này, cô cũng có vài lần tranh chấp hiếm hoi với mẹ.
Theo ý cô, mẹ có thể vào bệnh viện chăm sóc cha, nhưng Sở Oải Lăng không muốn đối mặt với sự thay đổi đột ngột của gia đình, thân thể xương cốt quanh năm được vun đắp cẩn thận cũng không thể chịu đựng được sự vất vả, vì vậy cô đành phải thuê thêm hộ lý.
Hai mươi năm qua Sở Oải Lăng chưa từng trải qua vất vả, hẳn đã sớm quên mất phải chịu khổ như thế nào.
Hai mươi năm trước, Lật Trình Tịnh vẫn còn học tiểu học, trong những năm cô và Sở Oải Lăng sống cùng nhau, bà vẫn là một người phụ nữ bướng bỉnh và mạnh mẽ, lúc đó cô cũng không phải họ Lật.
Về sau, Sở Oải Lăng gặp được Lật Thành Bạc, một người đàn ông tốt bụng, bà nhanh chóng nhận ra mình đã tìm được một bờ vai vững chắc để nương tựa cả đời, nên đã chọn kết hôn với người đàn ông này và cho con gái mang họ của ông.
Lật Thành Bạc quả thật là một người rất tốt, rộng lượng, tận tình với bạn bè, cưng chiều vợ, thậm chí còn đối xử rất chân thành với đứa bé không phải con ruột của mình.
Vì sức khỏe không tốt nên dù ông nhiều lần đề nghị, Sở Oải Lăng vẫn từ chối sinh con với ông.


Sau này, ông đành nhượng bộ để vợ vui lòng.
Lật Thành Bạc là người siêng năng, thông minh, muốn làm gì cũng rất dứt khoát.

Khi mới ngoài 30 tuổi, ông đã nghỉ việc với mức lương hậu hĩnh và bắt đầu kinh doanh phụ tùng ô tô.

Số tiền kiếm được dùng để chi tiêu trong gia đình.

Bản thân ông cũng không có tật xấu gì đáng kể.
Lật Trình Tịnh lớn lên trong sự vô tư và vui vẻ.
Cho nên dù khó khăn thế nào cô cũng sẽ không bao giờ rời bỏ Lật Thành Bạc.
Lật Thành Bạc đã nuôi nấng cô, ông là người thân của cô, bất kể có cùng huyết thống hay không.
Triết lý sống của cô rất đơn giản, bất cứ ai đối xử tốt với cô, cô sẽ trả lại mười phần.
Lật Trình Tịnh ngẩn ra một lúc mới nghe được tiếng điện thoại.
Cô nhìn cái tên trên màn hình, hơi kinh ngạc nhưng nghĩ lại, vẫn cầm lên.
“Chị, em là Đàm Lệ Nhi của chương trình Anh và Em, chị còn nhớ em không? Cuộc gọi này là để báo cho chị một tin vui.

Trong cơ sở dữ liệu thành viên của chúng ta có một người đàn ông rất thích chị, anh ấy đề nghị gặp chị càng sớm càng tốt, không biết gần đây chị có thời gian không?”
Sở Oải Lăng là người đưa ra quyết định giúp cô trở thành thành viên của nền tảng hẹn hò “Anh và Em” sau sinh nhật lần thứ 27.
“Đã đến lúc tìm bạn đời rồi, nếu không càng lớn tuổi càng khó.” Sở Oải Lăng lúc đó đã nói như vậy.
Sau khi trở thành thành viên của “Anh và Em,” cô cũng đã có hai buổi hẹn hò giấu mặt nhưng cả hai đều kết thúc sau một lần duy nhất gặp gỡ.
Bà mai tên Đàm Lệ Nhi này, ngày lễ nào cũng nhắn tin chúc mừng, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình gần đây của Lật Trình Tịnh, chỉ là thấy cô không có hứng thú nên Đàm Lệ Nhi đã không liên lạc với cô trong gần nửa năm.
Còn nửa tháng nữa là cô đã 29 tuổi.
Lật Trình Tịnh thầm nghĩ, hiện tại cuộc sống của cô rất loạn, sao còn có tâm tình đi xem mắt, hơn nữa hiện tại ai chịu chấp nhận hoàn cảnh của cô chứ.
Trước đây cô cũng từng đi xem mắt một người rất tốt, tên anh ta là Đỗ Du.

Hai người cũng đi ăn cơm vài lần.

Sau này, khi gia đình cô gặp chuyện, đặc biệt là gánh nặng từ tai nạn của Lật Thành Bạc, cô quyết định thẳng thắn với anh ta về hoàn cảnh hiện tại.

Đỗ Du im lặng không phản ứng, nhưng sau đó cũng không còn nhiệt tình liên lạc với cô nữa.
Lật Trình Tịnh hiểu suy nghĩ của anh ta, cũng không trách anh ta, dù sao bản chất con người là tìm lợi thế và tránh điều bất lợi.

Cô bây giờ cũng vậy, biết nên làm gì hay không nên làm gì để tốt hơn cho bản thân.
Lật Trình Tịnh định từ chối, nhưng Đàm Lệ Nhi tiếp tục hào hứng nói: “Điều kiện của người đàn ông này rất tốt, anh ấy thuộc top đầu trong cơ sở dữ liệu khách hàng của chúng tôi.

Quan trọng là, anh ấy nói rằng anh ấy đã biết chị từ lâu, tuy đã nhiều năm không liên lạc với nhau, nhưng vừa nhìn thấy ảnh chụp của chị liền nhận ra ngay.

Em cảm thấy đây là cơ duyên hiếm có, chị nghĩ đúng không?”
Lật Trình Tịnh sửng sốt.
Biết cô sao? Là ai? Cô hầu như không có bạn khác giới.
“Vừa vặn chiều nay anh ấy có thời gian, nếu không có vấn đề gì, em sẽ lập tức thông báo với anh ấy, sắp xếp buổi chiều gặp mặt.

Thời gian ấn định là 1 giờ 30 phút chiều, chị thấy có được không?” “
Lật Trình Tịnh bình tĩnh suy nghĩ.
Buổi chiều cô định nghỉ ngơi, nếu không ra ngoài đồng nghĩa với việc ở bên Sở Oải Lăng cả ngày, nhưng hôm nay cô thật sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, coi như cô ích kỷ, không muốn nghe tiếng khóc của bà và vô số câu than trời trách đất.
Cô bây giờ chỉ muốn lẻn ra ngoài và hít một hơi thật sâu để giải toả sự ngột ngạt.
Bên cạnh đó, cô thực sự tò mò về người quen cũ này.
Tầng một của tòa nhà văn phòng nơi “Anh và Em” tọa lạc là một quán cà phê, Đàm Lệ Nhi đương nhiên sắp xếp cuộc gặp gỡ tại đây.
Mặc dù cô rất tò mò về anh ta là ai, nhưng cô không muốn người khác nói cho cô biết, nếu anh ta biết cô từ lâu, thì dù thế nào cô cũng sẽ có ấn tượng với anh ta.
Cô tự hỏi liệu cô có thể nhớ anh ta là ai vào lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta không.
Nhưng cũng rất có thể đối phương xác định nhầm người hoặc gọi nhầm tên.
Cho dù là người lạ cũng không sao, chỉ cần gặp mặt chào hỏi lễ phép rồi giới thiệu bản thân, giải thích rõ ràng tình huống hiện tại.
Lật Trình Tịnh bước vào quán cà phê đã định, Đàm Lệ Nhi trong trang phục công sở đã đợi sẵn ở cửa, khi nhìn thấy Lật Trình Tịnh, cô ấy ngạc nhiên vì cách ăn mặc của đối phương.
Bây giờ là cuối mùa xuân, nhiệt độ hôm nay không cao cũng không thấp, Lật Trình Tịnh mặc một chiếc áo len dài tay màu hoa mai, kết hợp với quần jean sáng màu, đi một đôi giày thể thao, tóc buộc cao, vô cùng giản dị.
Tất nhiên, Đàm Lệ Nhi không hề tỏ ra ngạc nhiên, cô rất hào hứng nói: “Mặc như thế này tạo cảm giác rất thoải mái”.
Lật Trình Tịnh lịch sự mỉm cười.
Đàm Lệ Nhi thầm nghĩ, cũng may người phụ nữ này nhan sắc vốn dĩ xinh đẹp, dù không ăn diện trang điểm thì vẫn có sức hấp dẫn rất riêng.
“Anh ấy đã đến, đang đợi chị.” Cô gái trẻ Đàm Lệ Nhi tràn đầy sức sống, giọng điệu vui tươi, “Anh ấy rất mong được gặp chị đó.”
Lật Trình Tịnh đi theo Đàm Lệ Nhi đến chỗ ngồi trong cùng của quán cà phê rồi mới dừng lại.
Đàm Lệ Nhi cười giới thiệu họ với nhau: “Chị Lật, đây là anh Ngu Dịch.

Anh Ngu, đây là chị Lật Trình Tịnh, người mà anh nói đã quen từ lâu.”
Đàm Lệ Nhi nói xong quay đi, mời Lật Trình Tịnh ngồi xuống.
Lật Trình Tịnh nhìn sang và bất động trong giây lát – hóa ra là anh.
Làm sao cô không có ấn tượng gì với anh cho được, thậm chí chỉ nhìn thoáng qua cô đã nhận ra anh.
Ngu Dịch mặc một chiếc áo len màu đen đơn giản, tóc cắt ngắn, làn da rám nắng, ngũ quan như tạc, sống mũi cao và đường quai hàm đặc biệt cứng rắn.

Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn chằm chằm Lật Trình Tịnh.
Lật Trình Tịnh lặng lẽ điều chỉnh tâm trạng, ngồi xuống sô pha, đặt túi xách bên người.
“Anh Ngu, anh nhìn xem, đây có phải là người anh quen nhiều năm trước không?” Đàm Lệ Nhi sôi nổi hỏi, cố gắng điều chỉnh bầu không khí.

Ngu Dịch nghe vậy nở nụ cười, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ trước mặt, một lúc sau mới nói: “Sao tôi có thể nhận nhầm người chứ?”
Đàm Lệ Nhi nhìn Lật Trình Tịnh, vẻ mặt cô có vẻ đồng tình.
“Thực sự là một cơ duyên hiếm có.

Sau nhiều năm không gặp, bây giờ liền nhận ra cô Lật chỉ với một bức ảnh.

Theo tôi, đây chắc chắn là biểu hiện nhớ mãi không quên rồi.”
Đàm Lệ Nhi cười nói, thầm nghĩ tử vi đã viết rồi, cặp này nhất định thành công.
Ngay khi Đàm Lệ Nhi đang chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Lật Trình thì chợt nghe Ngu Dịch nói thẳng: “Không phiền cô nữa, xin để tôi nói chuyện với cô ấy một mình.”
Váy của Đàm Lệ Nhi còn chưa chạm đến sô pha, đã vội đứng dậy nhìn Lật Trình Tịnh.
“Chị thấy thế nào?”
Lật Trình Tịnh khách khí nói: “Tôi muốn cùng anh ấy nói chuyện một lát.”
Đàm Lệ Nhi đương nhiên tôn trọng ý kiến của bọn họ, nhanh chóng rút lui.
Sau khi Đàm Lệ Nhi rời đi, Lật Trình Tịnh và Ngu Dịch ngồi đối diện nhau, cả hai không vội mở lời.
Ngu Dịch nhìn thoải mái hơn rất nhiều so với Lật Trình Tịnh, ánh mắt anh một khắc cũng không rời khỏi mặt cô, im lặng quan sát.
Khi người phục vụ mang đến hai tách cà phê và hai chiếc bánh ngọt, Lật Trình Tịnh không kìm được sự xấu hổ, nghĩ rằng cô nên nói trước.
Không ngờ Ngu Dịch lại nói trước cô một bước: “Hôm đó tình cờ nhìn thấy ảnh của em trên văn phòng, biết được em vẫn còn độc thân nên muốn hẹn em ra ngoài gặp mặt.”
Vừa nói, anh vừa kịp hỏi cô: “Em chắc không quên tôi chứ?”
Lật Trình Tịnh thành thật nói: “Không quên.

Tôi còn nhớ anh”
Chỉ là làn da của anh ấy trước đây rất trắng, nhưng bây giờ nó có màu lúa mì.
Đúng vậy, đã gần mười năm trôi qua, phỏng chừng anh cũng từ một thanh niên nóng tính biến thành một người đàn ông trưởng thành trầm ổn.
“Tôi cũng nghĩ em không thể hoàn toàn quên được tôi đâu.” Ngu Dịch thoải mái dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn cô nói: “Tôi còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, lúc đó tôi thật sự ngẩn người, không phải là cường điệu đâu, tôi lúc đó đã nghĩ mình vừa gặp được một tiên nữ.”
Đây là sự thật.
Năm ấy khi anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, cô mười chín tuổi, trong sáng như một viên ngọc.
Anh còn nhớ cô khi ấy để tóc dài ngang lưng, thong thả bước xuống cầu thang, giọng trong trẻo nói: “Là tôi gọi”.
Anh nhìn cô, tâm trí gần như bị ám ảnh, đôi mắt cô sáng lấp lánh, mái tóc dài bồng bềnh như mây, làn da trắng như được tráng một lớp men trong suốt.
Anh nhất thời quên mất mình đến đây làm gì, mãi đến khi cô đưa tay ra vẫy vẫy trước mắt anh, anh mới hoàn hồn.
– ——————-
Tác giả có chuyện muốn nói:
Một sê-ri mới.

^_^
Editor cũng có chuyện muốn nói: truyện mới, vẫn đang được edit, chị em hãy kiên nhẫn
????????????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.