Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 8: Σ ° △°|||︴ Bất Chấp Tất Cả Bán Manh Có Được Không


Đọc truyện Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế FULL – Chương 8: Σ ° △°|||︴ Bất Chấp Tất Cả Bán Manh Có Được Không


Tuy rằng vừa mấy sinh chưa được mấy ngày, mắt của Quy Hải lại có thể thích ứng được với bóng tối, nhưng bây giờ chỉ cần dựa vào ánh sao giăng đầy trời kia là đã có thể nhìn rõ cảnh vật trong đêm.

Có một chiếc thuyền vốn đang ở phía xa xa đang hướng tới phía bọn hắn.
Trên mặt biển không thấy bờ bến này, chiếc thuyền vốn chỉ là một chấm đen.

Khi nó chầm chậm tiến tới, Quy Hải mới có thể nhìn rõ ràng hơn.

Chiếc thuyền gỗ cực kỳ rách nát, còn rách nát hơn cả chiếc thuyền ở dưới chân thiếu niên, nói là một con thuyền nhưng chẳng khác gì là một tấm gỗ cả.

Trên thuyền gỗ còn có hai đại hán râu quai nón, đều mặc trang phục giống y đúc thiếu niên, chỉ là hoa văn màu bạc trên y phục của bọn hắn ít hơn thiếu niên rất nhiều.
Quy Hải im lặng so sánh một chút, cho dù là một loại trang phục giống nhau, tuy rằng thiếu niên vẫn chưa thành niên, cơ thể có chút gầy yếu, nhưng y tướng mạo anh tuấn, ngũ quan đoan chính, sống mũi cao mà thẳng, dễ nhìn hơn hai đại hán râu quai nón kia rất nhiều.

Vạt áo thanh sắc của thiếu niên có thêu hình một thanh kiếm màu bạc, trong đêm tối phát ra ánh sáng, cùng với làn da trắng mịn của thiếu niên lại càng tôn lên vẻ anh tuấn bất phàm.
Mà hai vị đại hán râu quai nón này, tuy rằng thân hình hùng tráng, thực lực thì lại không bằng cả Quy Hải.

Bởi vì Quy Hải bằng trực giác của thần quy có thể nhận biết được, hai người này mình có thể xử lý được.
Chuẩn xác mà nói, trong trực giác của Quy Hải, hai người này có thể ăn ngon lành; Mà thiếu niên kia thì đánh không lại, ăn không xong.
Phân loại người ăn được và không ăn được, đúng là trực giác của dã thú.
Hơn nữa, trực giác này cũng vô cùng kỳ quái, rõ ràng bản thân còn nhỏ hơn cả ngón tay của thiếu niên, sao lại có thể đập chết hai đại hán kia để ăn cơ chứ.
Quy Hải nhìn thấy bọn họ, người trên thuyền dĩ nhiên cũng phát hiện thiếu niên, liền bay hướng tới bọn họ, sau đó dừng lại ở chỗ không xa bọn hắn lắm.

Hai đại hán ở trên thuyền gỗ, vừa gặp thiếu niên, gương mặt tràn đầy kinh hỉ.


Một trong hai đại hán chắp tay với thiếu niên, vái một vái, sau đó cung cung kính kính hướng thiếu niên hỏi: ” Thứ cho vãn bối vô tri, xin hỏi tôn kính đại danh của tiền bối? Tại hạ là thủ hạ của Trác Ma quân Liên A Nhất, hắn là Liên A Nhị.”
Thiếu niên mỉm cười gật đầu, vẫn cứ đứng sừng sững trên thuyền không động, dùng ngữ khí nhàn nhạt đáp: ” Ta tên Sư Vân Phong.”
Quy Hải nghe xong, trong lòng kinh ngạc.
Y cư nhiên lại là Sư Vân Phong?!
Sống chung với nhau bằng ấy lâu, ợ, được rồi, đại khái là sống chung với nhau một hai ngày, Quy Hải chỉ biết ngoại hiệu của bà lão, biết bà lão gọi thiếu niên là ” Phong nhi”, từ trước chưa bao giờ nghĩ, thiếu niên lại chính là Sư Vân Phong mình cần tìm, trong truyện cũng không hề đặc biệt nhắc đến cha mẹ của Sư Vân Phong là ai.
Cũng đúng, ai sẽ trịnh trọng giới thiệu bản thân mình với sủng vật: ” Xin chào, ta là Sư Vân Phong, mong chỉ giáo nhiều hơn”? như vậy chứ? Khẳng định là không có.

Đối với động vật nhỏ, ví dụ như mình, thiếu niên chỉ cần gặp mặt một lần đã sờ mó, bón ăn, hôn hít, thích làm thế nào thì làm thế nấy.
Tuy rằng kĩ năng nướng cá và mát xa của thiếu niên cũng rất khá, chỉ là, những cái này không phải là tất yếu, Quy Hải không cần phải dựa vào y để sinh tồn.

Quy Hải nghĩ, không có cá nướng thì mình có thể ăn cỏ, chân tay mệt mỏi thì có thể dần dần tu dưỡng, không cần phải hy sinh nhan sắc.
Hay là trùng tên trùng họ nhỉ? Trong truyện nhân vật phản diện cực kỳ kiêu ngạo, cũng chưa từng có dòng nào từng miêu tả nhân vật phản diện có sủng vật là rùa cả.

Rất có khả năng Sư Vân Phong này không phải Sư Vân Phong, Quy Hải quyết định quan sát thêm một lát.
Bằng không, nếu thiếu niên đích thực là Sư Vân Phong, vậy mình đi theo y, chẳng phải tùy thời tùy chỗ sẽ bị y sờ sờ hôn hôn sao, nghĩ đến đều thấy không quen.
Trừ điều này ra——
Nếu mình gặp phải là nhân vật phản diện phiên bản thiếu niên, mà phiên bản thành niên lại giống như miêu tả trong truyện không hề có rùa! Như vậy, chỉ có thể có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất, bên cạnh nhân vật phản diện cao lãnh vốn dĩ không hề xuất hiện con rùa nào, bản thân là sự xuất hiện ngoài ý muốn khi thay đổi thời không.
Khả năng thứ hai, nhân vật phản diện phiên bản thiếu niên vốn có một con sủng vật là rùa, nhưng sau này, con rùa này không còn nữa.

Hoặc là rùa chạy mất rồi, xuyên không rồi, hoặc là bị nhân vật phản diện vứt bỏ, hay là có khả năng – chết rồi QAQ.
Nghĩ đến đây, Quy Hải không dám nghĩ sâu hơn nữa, chỉ hi vọng là khả năng thứ nhất.

Mà ở bên kia, lúc mà Quy Hải đang đi vào cõi thần tiên thì cuộc đối thoại giữa hai đại hán kia không biết đã đi đến chỗ nào rồi.
Liên A Nhất và Liên A Nhị đều đã nhảy lên thuyền của Sư Vân Phong rồi, phóng khoáng bái tạ Sư Vân Phong: “Tiền bối, xem y phục của ngài, cũng là khanh khách được Trác Ma quân mời đến đúng không?”
(Khanh khách: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc)
Ngón tay của Sư Vân Phong chỉ sờ sờ lưng Quy Hải, không đáp lại lời.
Đúng rồi, hôm qua, bà lão trước lúc ly biệt, để Sư Vân Phong thay một bộ trang phục thanh sắc, xem ra là trộm của vị khanh khách nào đó.
Bộ chúng Ma giáo quản lý khá thống nhất, đều dùng y phục để phân biệt vị nào là Ma quân, tu hành là đường như thế nào.
Ví dụ, người ở Ma đế cung mặc màu tím, còn lại lần lượt là màu đen, trắng, lam, đỏ, lục vân vân, thanh sắc là thủ hạ của Trác ma quân, trên y phục thanh sắc có hoa văn màu bạc, thêu hình kiếm.

Mà thủ hạ của Trác ma quân đều là người luyện kiếm cả.
” Dám hỏi tiền bối đây là đi về hướng nào? Đêm qua, khi chúng ta đang ở động Triều Nguyệt đợi Trác ma quân, Băng Lan ma quân nhân lúc loạn đã tập kích, cơ hồ tiêu diệt hết người mà Trác ma quân đem tới! Bọn ta rất vất vả mới thoát ra được, muốn tìm Trác ma quân đòi lại công đạo cho bọn ta.”
Thân hình Sư Vân Phong vẫn thẳng tắp đầy ngạo khí như vậy, nhưng vẫn là ngữ khí nhàn nhạt như trước: ” Không cần tìm hắn, Băng Lan Ma quân đang ở đâu? Ta đang muốn đi giết hắn.”
Quy Hải: Σ( °△°|||)︴。
Sau khi trở thành thần quy, khả năng nhớ của Quy Hải rất tốt, nhớ là trong truyện “Bội Đức Thiên Tôn” có ghi chép lại, lần nổ này, ba vị Ma quân may mắn còn sống lần lượt là: Nhất Tiếu Ma quân đang bế quan tu luyện ở Ma Quật, đến muộn nên có thể thoát là Như Mộng Ma quân, còn có tu vi cao nhất đánh nhau lợi hại nhất Vạn Đồ Ma quân.
( Đại khái thì Nhất Tiếu Ma quân là Ma quân cười, Vạn Đồ Ma quân là Ma quân giết hàng vạn người ấy mà =_=)
Trác ma quân và Băng Lan ma quân trong miệng hai đại hán, đáng nhẽ lúc linh mạch nổ phải chết rồi mới đúng.
Hoặc là trong sách tác giả nói dối, hoặc là sự tình đã có sự thay đổi.

Bất luận là ai trong Cửu đại Ma quân, tu vi của bọn họ cũng đều là Đại thừa kỳ đỉnh phong, phi thăng chỉ cần bước một bước.

Quy Hải không biết tu vi của Sư Vân Phong cao như thế nào, lấy độ tuổi 15 của y hiện nay thì dù tu luyện thế nào cũng không thể đạt đến trình độ Đại thừa kỳ đỉnh phong được chứ!
Cho nên Sư Vân Phong ăn to nói lớn nói muốn giết ma quân, dường như muốn tìm chết.

Hai đại hán cũng cực kỳ hoài nghi Sư Vân Phong: ” Băng Lan ma quân có tu vi là Đại thừa đỉnh phong, không biết phải chăng có người ở bên cạnh trợ giúp.  Nhược vãn bối mắt kém, tiền bối tu vi cũng là Nguyên Anh Kỳ.

Như vậy, còn phải thỉnh tiền bối trực tiếp truyền tấn với Trác ma quân.”
Quy hải nghe vậy, nghi hoặc quay đầu nhìn Sư vân Phong, chẳng lẽ gia hỏa này là nhân vật phản diện mà mình cần tìm? Nếu không, sao lại có thể mới 15, 16 tuổi đã có tu vi Nguyên Anh Kỳ chứ.
Trong truyện “Bội Đức Thiên Tôn”, tu vi của các tu hành giả có sự khác biệt.

Phân thành Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ, Nguyên Anh Kỳ, Phân Thần Kỳ, Hợp Thể Kỳ, còn có Đại thừa Kỳ lợi hại nhất, tiếp sau đó chính là phi thăng.
Nói thật ra thì, một tu hành giả Phân Thần Kỳ, cũng đủ đả bại 100 Nguyên Anh Kỳ rồi! Mỗi khi thăng một cấp, sự khác biệt xa giống như trời và đất vậy! Đại thượng Kỳ đè nghiến Hợp Thể Kỳ cũng vô cùng nhẹ nhàng, huống chi chỉ là một Sư Vân Phong ở Nguyên Anh Kỳ?
Nhưng mà Sư Vân Phong nghe xong, biểu tình trên mặt cũng chưa hề thay đổi, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ: “Không sao, các ngươi nếu như sợ chết, chỉ cần chỉ đường là được.”
Hai đại hán bốn mắt nhìn nhau, chỉ về hướng đông bắc nói: “Băng Lan Ma quân hình như bị thương, hắn lúc tới khí thế rầm rộ, vừa đến đã tĩnh dưỡng ở động Triều Nguyệt cách đây 3000 dặm về hướng Đông bắc, thiết hạ trận pháp tu dưỡng.”
Sau khi hai đại hán nói xong, liền nhảy lại chiếc thuyền gỗ đã bị vỡ nát của mình,  thể hiện rõ không cùng Sư Vân Phong đi cùng một đường.

Sư Vân Phong cũng chẳng sao cả , gật nhẹ một cái, theo hướng mà hai đại hán chỉ mà xuất phát.
Cũng không thấy Sư Vân Phong có động tác gì, thuyền dưới chân y bắt đầu rẽ sóng một đường mà phóng.

Làn nước trước mũi thuyền bị rẽ thành hai bức tường nước,bọt sóng tung lên, nhưng lại không có giọt nào rơi vào trong thuyền.
3000 dặm không biết xa như thế nào, nhưng cứ xem với tốc độ như thế này, đại khái rất nhanh là sẽ đến nơi.
(1 dặm = 500m nha bà con)
  
  Thiếu niên khống chế chiếc thuyền rẽ sóng mà đi, trên tay lại xuất hiện thanh kiếm màu ngân thanh đó, rõ ràng là tình tiết chuẩn bị cầm kiếm giết người!
  Σ( ° △°|||)︴。
  #Nhân vật phản diện đang muốn đi tìm chết làm sao bây giờ! Không nói được thì làm sao ám chỉ cho y đây! Bất chấp tất cả bán manh có được không? Đang onl chờ, rất gấp đó.#
Quy Hải còn đang suy nghĩ quyết định cuối cùng, từ khe hở ngón tay của Sư Vân Phong nhìn ra, thấy trên thân thành kiếm màu bạc trên tay trái của Sư Vân Phong có khắc hai chữ – Phá Thiên.
  
Đúng rồi, đích xác là y.


Kiếm của nhân vật phản diện chỉ có một, chính là kiếm Phá Thiên.
  Quy Hải không ngừng ai thán một chút: Kẻ phản diện muốn tìm chết thì cứ đi đi, nhưng cũng không cần mang mình theo bên người chứ! 
  Dưới tình thế cấp bách, Quy Hải không để ý phải trở thành người can ngăn, dùng chân đặt lên lòng ngón tay giữa của Sư Vân Phong, mở to cái miệng, hung hăng cắn một phát lên ngón tay giữa của Sư Vân Phong.
  Quy Hải một bên cắn, một bên thì tạo tâm lý: Dù sao cũng không phải lần đầu tiên cắn y, mạng nhỏ vẫn còn là được rồi!
  Tuy rằng Quy hải vẫn chưa có răng, nhưng dù sao lực cắn vẫn có, Sư Vân Phong rõ ràng có cảm giác, tốc độ của thuyền cũng chậm bớt lại.

Nhưng y cho rằng Quy Hải chỉ cắn một lát, tuy Quy Hải cắn y, nhưng lại không ám chỉ.
Quy Hải thấy chưa có tác dụng, tiếp tục thêm sức, lại hung hăng cắn một ngụm nữa,
  
Thuyền vẫn chưa dừng lại, nhưng Sư Vân Phong rốt cục cũng có phản ứng.

Y nâng tay trái lên trước mặt, ngón cái nhẹ nhàng sờ đầu Quy Hải, nhìn trên ngón tay bị Quy Hải cắn thành một vòng, không hề tức giận, chỉ hỏi: ” Sao lại cắn ta, có phải đói rồi không?”  
Quy Hải không thể nói chuyện, chỉ có thể tiếp tục cắn ngón tay của Sư Vân Phong, dùng đôi mắt vừa vô tội vừa chờ mong mà nhìn Sư Vân Phong.
  
So với việc hoàn thành nguyện vọng vì bà lão mà giết hết tất cả Ma quân, bản thân bán manh liệu có tí xíu tác dụng nào không ta?
 
Tốc độ của chiếc thuyền càng ngày càng chậm, bức tường nước ở đầu thuyền cũng đã hạ xuống, chỉ bắn lên vài giọt bọt nước.

Sư vân Phong vẫn một mực chăm chú nhìn Quy Hải, đầu óc giống như đang tiến hành thiên nhân giao chiến, khó lòng mà phản ứng ngay lập tức.
 
=================================================================
Tác giả có lời muốn nói:
Trước đó đều viết làn da là màu cổ đồng, màu tiểu mạch các kiểu,
Truyện này Tu tiên mà, da của Sư Vân Phong khá là trắng,
Nhưng kỳ thực cái loại cơ bắp trắng trẻo kiện mĩ này cũng rất đẹp, giống Ninh Trạch Đào>.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.