Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 15: ⊙▽⊙ Bí Mật Của Cái Đuôi Vậy Mà Lại Ị Ra Đầy Tay Của Phản Diện


Đọc truyện Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế FULL – Chương 15: ⊙▽⊙ Bí Mật Của Cái Đuôi Vậy Mà Lại Ị Ra Đầy Tay Của Phản Diện


Cái đuôi nhỏ của Quy Hải thực sự rất ngắn, ngón trỏ và ngón cái là cầm được,  chỉ cần Sư Vân Phong vặn một cái là có thể xoa hết phần da trên cái đuôi nhỏ của Quy Hải.
 Đồng thời lúc này, cái đuôi nhỏ cũng là một bộ vị vô cùng đặc biệt..
Về độ mẫn cảm của cái đuôi nhỏ thì chẳng có bộ phận nào bằng được cả, vốn dĩ, chỉ cần bị chạm nhẹ một cái là cảm giác ngưa ngứa như có một dòng điện nho nhỏ sẽ truyền đến tứ chi bách hải, ngứa không thể chịu nổi.
  Huống chi là Quy Hải bị Sư Vân Phong làm thế này, đem cái đuôi của hắn để trong lòng bàn tay nhẹ xoa hết 360°? Tất cả những cơ thịt của Quy Hải lúc này chịu không nổi mà phát ra run rẩy co lại.

Cái cảm giác này, so với bị người ta dùng một cái lông chim không ngừng gãi vào lòng bàn chân, nghĩ còn thấy ngứa hơn, còn giông giống cái cảm giác được nhẹ vuốt, nơi được vuốt nhẹ, chỉ hận không đi gãi ngứa được ngay lập tức.
  Ngứa thì ngứa đi, vì sự sạch sẽ của cái đuôi nhỏ, Quy Hải vẫn có thể nhịn một chút, nhưng vấn đề là _____
Quy Hải hôm nay mới biết, cái con chim non không thể miêu tả ra của hắn là ở chỗ nào…
Lúc làm người giới tính là nam Quy Hải dĩ nhiên mặc định mình là một con rùa đực.

Tuy nhiên sau khi trở thành rùa chưa từng phát tiết qua, vẫn luôn đặt sự chú ý vào thức ăn, hoàn cảnh, an toàn và sự tự do, Quy Hải thế mà lại quên mất đi tìm cái minh chứng quan trọng nhất để chứng minh mình là một con rùa đực.
  Cũng may là hôm nay rốt cuộc cũng biết, bị Sư Vân Phong dùng thủ pháp siêu cấp gây ngứa kích thích cái đuôi nhỏ một lát, con chim non của hắn bỗng từ đuôi chồi ra.

Nói chính xác ra thì, phải là từ trong tuyến sinh dục chỗ giáp giữa đuôi và giáp dưới bụng nhô ra.
  Chỗ đó có vẻ thể tích cùng không nhỏ lắm, ngón tay của Sư Vân phong có thể chạm tới, cảm thấy nhiều thêm cái gì đó, Sư Vân Phong tò mò lật Quy Hải lại, nhìn đến dưới bụng hắn, liếc mắt một cái, tò mò mà hỏi: ” Hồng hồng, đây là cái gì?”
Quy Hải: …..!cục kít hồng hồng?
Trong lúc cái đó vừa mới nhú ra, Quy Hải vẫn cho rằng mình đi ị, giống như còn ị lên ngón tay Sư Vân Phong, vô cùng ngại ngùng.


Thật là nhục, bản thân mình vậy mà lại ị đầy tay Sư Vân Phong, cái cục đó giống như lại còn rất khó khống chế, rặn ra cũng không được mà cố kéo vào cũng không xong.
  
Quy Hải còn chưa kịp thu lại cái cục phân hồng hồng đó hoặc là ị hết ra rồi, Sư Vân Phong lại còn hưng trí thêm giúp Quy Hải vuốt từ trên xuống dưới một lượt, thế này còn chưa đủ, còn xoa nhẹ nhẹ một cái.
  Rõ ràng là xoa một cái cũng không đủ, phản diện hứng thú nổi lên lại gãi gãi giống lúc trước gãi lưng, một bên than rằng: “Trơn trơn, mềm mềm.

Ồ? kì lạ, đỏ rồi kìa, lại còn biến to?”
Quy Hải: “…..”
  Lúc Quy Hải bị Sư Vân Phong thế này thế nọ, trong lòng hắn tràn đầy sự nghi hoặc.
  ⊙▽⊙
  #Sao phản diện lại giúp tuốt tuốt phân nhỏ, tuốt xong không phải sạch sẽ hơn sao #.
  #Lúc nào mà đến ngay cả cục phân cũng giống như là một bộ phận của cơ thể thế nhỉ, lại còn có cảm giác#.
  #Lại còn có một loại cảm giác sướng đến muốn nổ tung#
 
  Quy Hải nghĩ mãi vẫn không thông, cái bộ phận chứng minh hùng tính của rùa đực lại nằm ở gốc cái đuôi, cái đuôi chỉ bị nghịch một chút đã chồi ra.

Khi Quy Hải cảm nhận được cái cục phân đột nhiên nhô ra đó sắp sung huyết, phát sưng thậm chí đến lúc có khát vọng bị gãi mạnh hơn hắn mới ý thức được đó là cái gì…
  Cái cảm giác này, không phải là——
  Σ(っ°Д °;)っ

  Cho dù độ dài của cái đuôi bé còn chưa rộng bằng ngón tay, nhưng Quy Hải bây giờ lại có thể cảm nhận được độ dài của con chim lớn của mình.

Không, không đúng, bây giờ không phải lúc nghĩ về vấn đề độ dài của mình…. 
Khi Quy Hải mãi lâu mới phát hiện ra, hắn bị phản diện chơi rồi (T-T ahaha), lúc trước giúp tắm rửa mát xa cái gì đó thì thôi đi, bây giờ ngay cả con chim lớn cũng chơi nữa, phản diện còn chơi vui vẻ như vậy, đùa tới mức mình cương rồi(#‵′)!
Cái cảm giác sau khi cương, còn khó chịu hơn cả cái cảm giác cái đuôi nhỏ bị ngứa mà hận không thể gãi thật mạnh.

Đến lúc ý thức được đó là cái gì, toàn bộ cơ thịt của Quy Hải đều run rẩy một chút, ngay cả cái mai, cũng suýt nữa vọt ra từ tay Sư Vân Phong.
 
  Ngay cả việc chẳng may rơi xuống mặt đất cũng không cảm thấy đau tí nào.

Vừa xuống đất, Quy Hải giống như một tia chớp, vểnh cái đuôi nhỏ lên vèo một cái xông vào rừng trúc, trốn trong khe hở của một tảng đá.
  Ngay cả Quy Hải cũng kinh ngạc về tốc độ của mình.

Xem ra, sau khi tỉnh lại, hắn đã từ rùa con đi chậm chạp tiến hoá thành rùa tia chớp chạy siêu tốc rồi…
Thế là Quy Hải bị bôi toàn thân là lớp tinh dầu, cả con trơn nhẵn, phản diện Sư Vân Phong chơi vui vẻ cũng không ý thức được việc Quy Hải bỗng nhiên bỏ chạy, cho nên nhất thời không bắt được hắn.
” Sao vậy?” Sư Vân Phong kinh ngạc, khẽ cau mày, đường nhìn hướng về phía Quy Hải biến mất, vừa chậm rãi nhận ra vừa hỏi: “Đi đâu rồi?”
 

Lúc này trời cũng đã tối.
Vệt nắng cuối cũng đã sớm không còn, ánh trăng bàng bạc cũng dần dần chiếu sáng, khiến cho tất cả lá trúc trên ngọn núi dường như cũng phát sáng, tản ra ánh quang xanh nhạt lấp lánh, mang theo một tia màu vàng nhạt.

Không chói mắt mà nhẹ nhàng chiếu khắp ngọn núi, từng đường gân của phiến lá cũng nhìn được rõ ràng.
Quy Hải trốn trong khe hở của tảng đá, vểnh cái đuôi nhỏ lên, hít sâu thở nhẹ.
Sao Quy Hải lại phải chạy? Đó là bởi vì, lấy cái tính thối có chuyện cũng sờ mà không có chuyện cũng sờ kia của Sư Vân Phong thì hễ phát hiện chỗ nào hay ho, y sẽ giống vừa nãy mà nghịch nghịch.

Kiếm pháp của Sư Vân Phong lợi hại, ngón tay pháp của còn lợi hại hơn, các loại góc độ, các loại lực độ, đều không hề trùng lặp.

Nhưng lại không dám mạnh tay, làm cho Quy Hải tiến thoái lưỡng nan cực kì khó chịu.
Quy Hải đã thử kháng cự, nhưng làm rách khoé môi Sư Vân Phong, Sư Vân Phong lại hôn hắn; Cắn ngón tay của Sư Vân Phong, nhưng Sư Vân Phong giống như mong chờ được cắn, lúc bón cơm lại còn đưa ngón tay đến bên miệng.

Trừ việc bỏ chạy thể hiện sự bất mãn, Quy Hải còn biết làm gì nữa đây?
Nếu như ngày nào cũng như vậy, chơi xong rồi ném sang một bên, vậy những ngày sau biết sống ra sao?
Cho dù trở thành sủng vật của Sư Vân Phong thì sẽ được ăn uống no nê, được mát xa thoải mái, nhưng mà nếu cứ tuỳ ý bị nghịch con trym lớn, Quy Hải liền cảm thấy có chút đau thương…
Bởi vì, lúc này, hắn mới chân chính cảm nhận được, thì ra mình thật sự đã không được tính là người hiện đại nữa…
Ngươi xem có tên FA hiện đại nào mà tuỳ thời bị đùa giỡn trym không?
 
Vậy thì chạy thôi, thật sự không thể nhịn được mà, Quy Hải nguyện ý được tự do ăn cỏ.
 Vậy sao Quy Hải lại phải vểnh cái đuôi nhỏ lên? Đó là bởi vì, chỗ đó của hắn bây giờ sắp sung huyết rồi,  sưng thành một mẩu, rõ ràng là trong chốc lát không thể thụt về.


Để tránh cho trym chạm vào đất cát bị thương, hoặc là tránh thêm nhiều loại kích thích khác, Quy Hải đành phải vểnh cái đuôi nhỏ, để chỗ đó bình ổn lại.
Quy Hải cũng không rõ lắm, rõ ràng hắn không có cảm giác gì với Sư Vân Phong, chỗ đó lại sưng lên chứ.

Chẳng lẽ hắn cái loại thần quy này, vừa sinh ra đã trưởng thành, có thể sinh rùa con rồi? Nghĩ tới đây, Quy Hải thở dài ngán ngẩm.
  Mọi người đều nói hắn là thần quy, nhưng trừ việc trưởng thành khá nhanh, sưng khá nhanh ra thì Quy Hải cũng chẳng biết thần quy thì có tác dụng gì.  
Kì thực cũng có một chút hữu dụng, ví dụ như vừa nãy biến thành rùa tia chớp, ví dụ khi Quy Hải muốn lật người bỏ chạy, Sư Vân Phong tập trung lắng nghe cũng không cảm giác được hắn.
Tương phản, Quy Hải lại có thể cảm nhận được Sư Vân Phong đang làm gì.  
  
Quy Hải có thể nghe thấy tiếng gió, nghe thấy tiếng bước chân Sư Vân Phong lại gần, tìm một lúc lâu, thậm chí múa kiếm tạo gió lốc, cuốn đi toàn bộ lá trúc của ngọn núi này, xem xét tỉ mỉ từng khe hở cũng không nhìn thấy hắn.
Kiếm dừng, cuồng phong cũng dừng, lá trúc rơi rụng khắp nơi.

Quy Hải chỉ nghe thấy tiếng bước chân Sư Vân Phong tiến gần hòn đá đá một cái, dùng giọng điệu cực kì lạnh lẽo ác liệt ra lệnh “Ra đây!”.
Hòn đá bị đá lăn qua những phiến lá trúc, một đường lăn xuống dưới chân núi, thậm chí Quy Hải còn nghe thấy tiếng vỡ nát thảm thiết của đống lá trúc đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Rùa chuẩn thì đừng có nghịch đuôi nhé, không thì nó sẽ tè ướt tay bạn đó_(:з」∠)_
Chương này là phân thân của tác giả viết đó, tuôi mới không viết mấy cái linh tinh như thế này đâu_(:з」∠)_
————
Hết chương 15
______________________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.