Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 58: Thế Như Chẻ Tre


Đọc truyện Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi – Chương 58: Thế Như Chẻ Tre

An Lan cảm thấy vô cùng an tâm.

Giống như một chú cá nhỏ dạt vào bãi đá ngầm, phải phơi dưới ánh nắng thiêu đốt, không tài nào hô hấp được, nước đều như bốc hơi khỏi cơ thể, bỗng nhiên lại được sóng biển cuốn trở về, cuối cùng… cũng sống lại.

An Lan vô thức kéo vạt áo Cố Lệ Vũ, ngón tay siết chặt lớp vải mỏng manh kia, Cố Lệ Vũ rũ mắt, cúi đầu khẽ chạm chóp mũi của mình lên đỉnh đầu An Lan, sau đó xoay người ôm cậu đi ra ngoài.

Đội trưởng nhận thông tin những người khác báo cáo lại, nói với Cố Lệ Vũ: “Đã tìm được Hứa Tinh Nhiên và Tiếu Thần rồi, bọn họ mất quá nhiều máu, đã được đưa lên xe cấp cứu trước, chúng ta cũng tới bệnh viện thôi. Còn một xe cứu thương nữa đang chờ sẵn ở ngoài, chúng tôi sẽ lập tức đưa hai người rời khỏi đây!”

Cố Lệ Vũ cau mày: “Vậy K đâu? Các anh có tìm thấy hắn không?”

Đội trưởng lắc đầu: “Đã lật tung toàn bộ chỗ này lên rồi, chúng ta không biết thân phận thật sự của K, ngay cả diện mạo của hắn cũng không biết. Vừa nãy Hứa Tinh Nhiên tỉnh lại có nói, K chưa từng lộ mặt trong camera, ngay cả giọng nói cũng bị xử lý biến âm… Chúng ta chỉ có thể đưa tất cả những người này về tiến hành lấy lời khai, xem thử có hỏi được gì có ích hay không!”

Cố Lệ Vũ ôm An Lan bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nói: “K không có ở đây.”

“Sao cậu biết?” Đội trưởng hỏi.

“Bởi vì nếu tôi là K, chắc chắn tôi sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội thấy diện mạo của mình.”

Đội trưởng khựng lại, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu cậu thật sự là K, vậy tôi cũng không biết liệu mình có cơ hội bắt được cậu không nữa.”

“Tất nhiên là sẽ có.” Cố lệ Vũ trả lời.

“Cậu tin tưởng vào chỉ số thông minh của tôi đến vậy sao?” Đội trưởng buồn cười hỏi ngược lại.

“Tôi không phải tin tưởng vào IQ của anh. Mà tôi tin… Hắn nhất định sẽ không buông tha, đuổi cùng giết tận… để bắt được tôi.”

“Ai?” Đội trưởng càng tò mò hơn.

Nhưng Cố Lệ Vũ không trả lời anh ta, chỉ cụp mắt nhìn An Lan trong lòng mình.

“Bác sĩ Triệu đâu?” Cố Lệ Vũ hỏi.

Đội trưởng lập tức xác nhận lại, “Yên tâm đi, ông ta đang bị đội đặc nhiệm giám sát nghiêm ngặt, chờ chúng ta quay về thẩm vấn. Chuyên gia pheromone cao cấp của thành phố, thân phận ẩn giấu cũng đủ sâu.”

Điều khiến bác sĩ Triệu chân chính bại lộ, chính là vì ông ta đã hô thuốc dung hòa bị trộm lúc ở trong phòng cấp cứu. Bởi vì bất kể là bệnh viện hay ban quản lý alpha cũng chưa từng nói loại thuốc được mang tới là “Thuốc dung hòa”, chỉ có “Eden” mời nghe được mấy từ này từ Hứa Tinh Nhiên.

Trên thực tế, loại “Thuốc dung hòa” này hoàn toàn không tồn tại.

Ngay lúc họ chuẩn bị đi qua khúc cua, loa phát thanh trên đỉnh đầu đột nhiên phát ra một thanh âm chói tai.

Thành viên đội đặc nhiệm tới đây thực hiện nhiệm vụ giải cứu hầu như đều là alpha, đối với âm thanh cực kỳ mẫn cảm, công kích bằng sóng âm như vậy khiến bọn họ nháy mắt mất khả năng tự phòng vệ, không thể không bỏ vũ khí xuống, để che tai mình lại.

Đội trưởng cúi đầu, não chỉ muốn nổ tung, gân xanh trên trán cũng nổi hết lên.

Cố Lệ Vũ gần như không ôm nổi An Lan, phải dựa vào tường ngồi sụp xuống. Phản ứng đầu tiên của cậu ta là che tai An Lan lại.

“Bắn vỡ loa phát thanh!” Cố Lệ Vũ lạnh lùng nói.

Đội trưởng lúc này không còn nghe thấy gì nữa, trong tai chỉ còn tiếng ù ù rất lớn, ngay cả khả năng suy nghĩ cũng bị tước đoạt.

Cố Lệ Vũ ấn An Lan vào che trong ngực, bàn tay bịt kín lỗ tai kia của cậu, tay còn lại rút súng của đội trưởng, cắn mở chốt bảo hiểm, lên nòng, hướng về phía loa phát thanh ở gần nhất bắn “Đoàng đoàng” mấy phát liền, âm thanh trong loa cuối cùng cũng dừng lại, nhưng máy phát thanh hai bên hành lang vẫn không ngừng kêu ù ù.

Mấy viên cảnh sát cuối cùng cũng hơi bình tĩnh lại.

“Lúc trước chúng ta hack vào hệ thống điều khiển ở đây… có lẽ đã bị K đoạt lại quyền khống chế…”

May là cửa lớn đã bị bọn họ cho nổ ngay từ đầu, nếu không K chỉ cần đóng cửa lại thì bọn họ sẽ trở thành ba ba trong hũ.


An Lan đang mê man ngủ bị sóng âm chấn động làm cho đau nhức, giống như bị người cưỡng chế lôi ra khỏi vùng biển yên bình kia, vừa bị kéo ra, dây thần kinh đã căng thẳng đứt đoạn, tim như bị hàng vạn lưỡi dao mảnh không ngừng cắt nát. Cậu đột ngột mở to mắt, một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn lại.

Bên tai có thể nghe thấy tiếng người đang nói chuyện, nhưng lại như cách một bức tường, truyền tới từ một thế giới khác, không thể nhận ra cũng không thể hiểu được.

Cậu giãy dụa, cố gắng lôi kéo quần áo Cố Lệ Vũ để nâng người ngồi dậy, nhưng sức lực trong người dường như không còn thuộc về chính mình nữa, nó chảy trong huyết quản của cậu, va chạm lên từng tế bào, nhưng cậu lại không cách nào điều khiển được nó.

Cố Lệ Vũ cảm thấy áo mình bị kéo nhẹ, cúi đầu nhìn An Lan trong ngực mình, tuy mắt mở to nhưng rõ ràng tầm nhìn đang bị phiêu tán.

“Chúng ta sẽ lập tức rời đi ngay.”

Thanh âm này cách An Lan rất gần, thong dong xuyên qua mọi rào cản, tiến vào trong tâm trí cậu.

Thần trí đang tán loạn bốn phương tám hướng vọt trở về.

Cố Lệ Vũ lại bế An Lan lên, bước nhanh về phía cửa.

Ngay khi cậu ta đang định rẽ qua, một khẩu súng không hề có trong dự liệu bất ngờ đặt lên trán Cố Lệ Vũ.

Trong tích tắc, tất cả mọi người đều dừng lại.

Đội trưởng lập tức nâng súng, chĩa vào người ở đối diện.

Người thanh niên này chính là kẻ đã giả mạo An Lan, đánh cắp “thuốc dung hòa” ở bệnh viện.

“Tôi luôn nghĩ rằng súng dùng tốt hơn so với pheromone.” Thanh niên mở miệng nói.

Cố Lệ Vũ hạ ánh mắt, đang muốn cúi thấp người, thanh niên kia lại như đã sớm biết cậu ta đang tính toán làm cái gì, cũng hạ thấp người, họng súng vẫn sống chết đặt trên thái dương của Cố Lệ Vũ.

“Thành thật một chút đi, nếu không óc của cậu rất có thể sẽ bắn lên mặt cậu ta đó.” Thanh niên cười cười.

“Anh là K?” Cố Lệ Vũ hỏi.

“K chỉ là một cái danh xưng mà thôi, ai cũng có thể là K.”

Người thanh niên trả lời câu hỏi một cách nhẹ nhàng thoải mái, nhưng tay kia cũng nhanh chóng đâm ống tiêm vào sau lưng Cố Lệ Vũ, chích cho cậu ta thứ thuốc gì đó.

“Fuck —” Đội trưởng kinh ngạc, nâng súng tiến lên phía trước thêm một bước, nhưng vẫn không thể ra tay, bởi tên này quá quỷ quyệt, chỉ chăm chăm trốn sau lưng Cố Lệ Vũ.

Cố Lệ Vũ bế An Lan trên tay, thái dương bị họng súng dí vào, còn bị tiêm cho một loại thuốc không rõ là thuốc gì, thế nhưng cậu ta vẫn không kinh hoảng một chút nào.

“Công kích bằng sóng âm vừa nãy chỉ là nhằm đánh lạc hướng, mục đích chính là làm suy yếu khả năng phán đoán của tôi.” Cố Lệ Vũ nói.

Người thanh niên mỉm cười: “Đúng vậy. Ngũ giác của alpha cấp cao thật sự rất đỉnh. Dù tôi có nấp ở đâu, cậu cũng có thể cảm giác được, chỉ còn cách làm cảm ứng của cậu giảm đến mức tối thiểu, mới có thể đánh úp thành công được.”

“Mục đích của anh là gì?” Cố Lệ Vũ hỏi.

Đội đặc nhiệm ghìm súng, chậm rãi thu hẹp vòng vây, tên phía sau Cố Lệ Vũ đã nhìn ra nhưng cũng không lên tiếng cản lại, thay vào đó còn để họ tùy ý bao vây mình.

Hắn đến gần Cố Lệ Vũ, nhẹ giọng nói: “Loại thuốc này đủ để một alpha to như voi cũng phải nhanh chóng ngã gục, cậu còn có thể đứng vững như vậy, thật khiến cho người ta phải bội phục.”

“Mục đích của anh là gì?” Cố Lệ Vũ hỏi lại lần nữa.

Thậm chí thanh âm cũng không run rẩy một chút nào.

“Mấy tên nhãi các cậu kết bè muốn tính kế “Eden” chúng ta, sẽ không thật sự nghĩ chuyện này có thể dễ dàng làm được đi?” Họng súng của thanh niên đập đập lên thái dương Cố Lệ Vũ, bộ dạng hờ hững như bất cứ lúc nào cũng có thể làm súng cướp cò khiến tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy căng thẳng.

“Thả Cố Lệ Vũ ra, anh không có bất cứ cơ hội chạy trốn nào đâu.” Đội trưởng lạnh lùng nói.


“Các người nghĩ tôi ngu sao? Không thả cậu ta đi, tôi mới có cơ hội chạy trốn. Thả ra rồi, ngay cả khiên thịt cũng không có, còn không phải đợi các người bắn chết sao?”

Dưới tình huống này, mà hắn ta vẫn còn cười được.

“Cố Lệ Vũ, cậu có phải muốn dùng pheromone áp chế tôi không? Nhưng mà… Bây giờ cậu không khác gì một beta, không phóng được tin tức tố đâu.”

“Cậu ấy không làm được thì còn có chúng ta.” Đội trưởng lạnh lẽo nói.

Người anh ta mang tới đây hầu hết đều là alpha, bọn họ cùng đồng loạt giải phóng tin tức tố.

Nhưng đối phương hoàn toàn không hề bị đả động, chỉ nhếch mép cười lạnh.

“Đùa cái gì vậy, chỉ có cái loại pheromone cấp bậc này cũng muốn lấy ra để áp chế tôi?”

Vừa dứt lời, một luồng sức mạnh khác trong không khí đã ập tới trước mặt, sau đó là mùi vị sau khi pheromone bùng nổ, nghiền nát tất cả các loại tin tức tố khác, xông thẳng vào bên trong đại não của mọi người, bọn họ phải chịu áp lực quá lớn, ngay cả tay ghìm súng cũng run rẩy.

Đây là chuyện không hề được tính tới, không ngờ trong “Eden” lại có alpha ở cấp bậc này!

Không gian từ từ biến dạng, hình thành một lốc xoáy, cuốn ý thức của tất cả mọi người vào phía trung tâm của nó.

An Lan hít một hơi thật sâu, cậu có loại ảo giác thân thể mình đang không ngừng bị nghiền nát, rồi nhồi nhét vào một cái hố đen tăm tối.

“Đừng sợ.” Cố Lệ Vũ ghé vào bên tai An Lan nhẹ nhàng khẽ nói.

Nhưng An Lan không hề cảm thấy được an ủi, bởi vì cậu không thể ngửi thấy mùi hương trong veo mát lành kia, cậu duỗi cổ, áp mình vào hõm cổ của Cố Lệ Vũ, cố sức ngửi, lại không thể ngửi được gì.

“Kỹ năng diễn xuất của Hứa Tinh Nhiên quả nhiên là hạng nhất. Cậu ta lo lắng cho An Lan như vậy, không ngại nhảy vào nơi nguy hiểm, nước sôi lửa bỏng, khiến tôi nghĩ pheromone An Lan tiếp nhận lần đầu tiên là của cậu ta. Nhưng mà, bây giờ nhìn lại — nó hẳn là của cậu mới đúng, có phải không?” Thanh niên ghìm cổ Cố Lệ Vũ, ra hiệu cho cậu ta ôm An Lan đi cùng mình.

“Tôi có thể đi theo anh, nhưng phải để An Lan lại.” Cố Lệ Vũ nói.

“Cậu có thể để An Lan lại đây, sau đó tôi sẽ bắn vỡ cái đầu xinh xắn của cậu ta trước mặt cậu.” Thanh niên trả lời.

Không cho phép thương lượng hay đàm phán.

Cố Lệ Vũ cùng An Lan ở chung một chỗ, mới là hàng mẫu tốt nhất của “Eden”.

Tay An Lan càng siết chặt hơn, cậu vẫn không ngửi được, một chút mùi vị cũng không ngửi thấy được.

Vùng biển xanh mênh mông rộng lớn như bỗng chốc khô cạn, yên tĩnh đến chết người, mùi hương từng khiến trái tim An Lan loạn nhịp cũng biến mất không còn.

Mà luồng sức mạnh lúc trước xâm nhập vào trong cơ thể cậu, giống như đang dần dần hòa thành một phần của An Lan, tâm trí bị nó phân tán dần quay trở lại trong đầu, An Lan nhận ra được mình đang được người khác bế đi về phía trước.

Vòng tay ấy rất quen thuộc, khi cậu ở ranh giới sinh tử, cũng đã từng được vòng tay ấy ôm siết vào lòng.

An Lan ngây ngốc nhìn người trước mắt, từ góc độ này của cậu chỉ có thể nhìn thấy cằm của người kia.

Đường nét quai hàm không quá phô trương, lộ ra sự khắc chế và hơi tự gò bó bản thân, không cần nhìn mặt, An Lan cũng có thể đoán được đối phương là ai.

Hóa ra là cậu…

Biển xanh cùng màu trời hòa quyện thành một màu sắc vô cùng dịu dàng trong lòng An Lan, từng đợt sóng biển nhấp nhô đón lấy ánh mặt trời ấm áp, khiến cảm giác rộn ràng trong đáy lòng cuồn cuộn mà tới.

Khi Cố Lệ Vũ ôm An Lan đi về phía phía trước, giọt lệ đọng trên khóe mắt cậu rơi xuống.


Ngay khoảnh khác ấy, An Lan thấy được họng súng đang đặt trên trán Cố Lệ Vũ, cùng với người thanh niên đang đứng sau cậu ta.

Trái tim như có con dao mạnh mẽ xuyên thủng, máu trong người cũng đông cứng lại.

Lục lại ký ức, An Lan mới nhớ tới tình cảnh của mình trước đó — cậu bị tổ chức chế tạo ra eves apple bắt đi, trước khi cậu mất đi ý thức, ngay cả Tiếu Thần cũng bị tổ chức này bắt tới… Sau đó bọn họ tiêm cho cậu một loại thuốc không biết tên…

Giờ phút này, nếu Cố Lệ Vũ không phải là ảo giác của cậu, thì có nghĩa là cậu ấy cũng đã rơi vào tay bọn người này.

An Lan vừa định giãy dụa, bàn tay ôm cậu của Cố Lệ Vũ đã siết chặt, đây là ám hiệu của Cố Lệ Vũ, An Lan quay đầu, chôm mặt vào trong lồng ngực của cậu ta.

Chỉ là tin tức tố kẻ kia phóng ra thật sự quá mạnh, trần nhà trên đỉnh đầu như muốn đổ sập xuống, An Lan cắn răng, cố chịu đựng cảm giác khó chịu do tin tức tố của người này mang tới.

“Anh rất tự tin là ở đây ngoại trừ tôi không ai có thể dùng pheromone để áp chế mình đúng không?” Giọng nói lạnh lùng của Cố Lệ Vũ vang lên.

Cho dù bản thân lúc này đang bị người khác khống chế, Cố Lệ Vũ vẫn không hoảng loạn chút nào.

“Vốn dĩ Hứa Tinh Nhiên và Tiếu Thần cũng có thể làm được. Nhưng Hứa Tinh Nhiên mất quá nhiều máu, hơn nữa lúc trước cũng phóng ra quá nhiều tin tức tố, lúc này đã là đạn hết lương cạn rồi.”

Cố Lệ Vũ lại hỏi: “Vậy còn Tiếu Thần thì sao?”

“Tôi biết bây giờ cậu rất mong chờ đồng bọn của mình có thể đến cứu. Nhưng mấy alpha cao cấp như các cậu, thì đương nhiên mẫu máu có thể lấy được càng nhiều càng ít.”

“Cho nên, Tiếu Thần cũng đang trong tình trạng mất máu quá nhiều.”

An Lan hiểu, Cố Lệ Vũ nói những lời này không phải là đang tán gẫu với đối phương mà để cậu nắm được tình hình lúc này.

Cố Lệ Vũ không có cách nào phóng ra tin tức tố, Hứa Tinh Nhiên và Tiếu Thần thì vì mất quá nhiều máu, cũng đã là nỏ mạnh hết đà, cho dù bọn họ phóng tin tức tố ra cũng không chắc có thể áp chế được alpha này.

“Anh quá kiêu ngạo, như vậy sẽ trở thành bia ngắm cho người khác.” Cố Lệ Vũ nói.

“Vậy tôi đang rất mong chờ, không biết đến cùng là súng của ai có thể bắn trúng đầu của tôi đây?”

Trong lòng An Lan run lên, câu “Trở thành bia ngắm cho người khác” của Cố Lệ Vũ không phải nói cho đối phương nghe, mà là nói cho cậu — cậu ta đang ám chỉ để An Lan phóng thích tin tức tố, áp chế người này.

Nhưng, liệu cậu có làm được không?

“Một tay thợ săn giỏi, không cần nói thao thao bất tuyệt về pheromone của mình, anh ta chỉ cần dùng nó đúng lúc, đúng chỗ. Muốn giết chết đối thủ, một viên đạn cũng đã đủ rồi.”

An Lan dựa trong lòng Cố Lệ Vũ, nghe từng lời từng chữ cậu ta nói, lồng ngực tựa như cũng chấn động theo câu nói, thanh âm của người này men theo thần kinh thính giác của An Lan tiến vào trong đầu cậu, trong máu dường như có một cỗ chiến xa, ầm ầm muốn phá tan xiềng xích trói buộc của thân thể mà lao ra. An Lan nhắm hai mắt, cảm thụ hơi thở và nhịp tim vững vàng của Cố Lệ Vũ, cảm nhận mạch đập mạnh mẽ, kiên cường của đối phương, mãi cho đến khi bản thân hòa làm một thể với Cố Lệ Vũ.

Ngoài cửa nhà xưởng có một chiếc SUV đang đậu, Cố Lệ vũ chuẩn bị ôm An Lan bước ra khỏi cửa.

Trong không khí nổi lên một mùi hương rất nhẹ, là mùi lá trúc thơm ngát.

Mà mùi hương mềm mại này bỗng chốc trở nên sắc bén, phút chốc như có vô số mũi lao bằng trúc chui từ dưới đất lên, bạt gió đâm về phía tên alpha đang đứng sau Cố Lệ Vũ.

Tin tức tố đột ngột tấn công nằm ngoài dự liệu của hắn, không ngừng đâm sâu vào trong óc hắn ta, khiến thần kinh đau đớn đến tê dại, mùi hương trong trẻo biến thành lưỡi dao, như tia sáng mặt trời xé toạc đêm tối, khí thế bừng bừng chiếu sáng núi non sông hồ.

“A…”

Thân ảnh Cố Lệ Vũ trước mắt hắn không ngừng lay động, cường độ công kích tin tức tố mạnh như vậy, ngoại trừ Cố Lệ Vũ thì hắn không nghĩ ra ai có thể làm được.

Rõ ràng đã tiêm thuốc cho Cố Lệ Vũ rồi, tại sao cậu ta vẫn có thể phóng pheromone? Tại sao!?

“Ưm…”

Trong đầu như có vô số lao nhọn vót từ thân trúc đâm xuyên qua, ngoại trừ đau đớn, tất cả các giác quan khác của hắn cũng giống như biến mất, ngay cả ngón tay đặt trên cò súng cũng trở nên không chân thực, cổ tay thoát lực khiến khẩu súng hơi trượt xuống.

An Lan mạnh mẽ bộc phát pheromone của mình, cậu siết chặt vạt áo Cố Lệ Vũ, gắng sức rúc vào trong ngực đối phương, muốn đến gần trái tim của người này, tới gần với suy nghĩ của cậu ta.

Mùi trúc trong không khí dường như trở nên bỏng rẫy, ầm ầm nổ tung trong đại não của kẻ kia, sợi trúc không ngừng cắt xé, loại đau đớn này khiến người ta cảm thấy khó mà chịu đựng nổi, còn đau hơn là bị lăng trì.

Lực độ của nó càng lúc càng mạnh, trời rung đất lở, vô vàn lưỡi dao từ trên trời rơi xuống, xuyên qua máu thịt của hắn, đại não không thể không chế cơ thể của chính mình được nữa, súng trong tay cũng nặng tựa ngàn cân.

Trong chớp mắt đó, Cố Lệ Vũ ôm lấy đầu An Lan ngã về một bên, khiến alpha kia hoàn toàn mất đi che chắn.

Đội đặc nhiệm đồng loạt lao tới không chế đối phương, đeo vòng cổ ngăn chặn tin tức tố cho người này, rồi còng tay hắn lại.


Lông mày An Lan vẫn nhíu chặt, liên tục phóng ra pheromone của mình, Cố Lệ Vũ khẽ xoa xoa tóc cậu, ghé sát tai cậu nói: “Không sao, An Lan, không sao nữa rồi, bia ngắm của cậu đã bị bắn hạ, có thể dừng lại rồi.”

Nhưng An Lan vẫn đắm chìm trong đó, đối với cậu lúc này, thất bại không chỉ là rơi vào tay “Eden” thêm một lần nữa, mà ngay cả Cố Lệ Vũ cũng không thể thoát ra được.

Khẩu súng chĩa vào đầu Cố Lệ Vũ kia khiến An Lan cảm thấy hoảng sợ hơn bao giờ hết.

Bất cứ cái gì khiến cậu ta gặp phải nguy hiểm, An Lan chỉ có một suy nghĩ duy nhất, hủy diệt nó.

“An Lan, dừng lại đi… Giải phóng pheromone như vậy sẽ khiến thần kinh của cậu bị thương…”

Cố Lệ Vũ ngồi xuống, dựa lưng vào tường, ôm An Lan ngồi trên đùi tồi nâng đầu cậu, muốn An Lan nhìn vào mình.

Nhưng ánh mắt An Lan vẫn không có tiêu cự, cảm giác lo lắng bất an kinh khủng khiến cậu tiếp tục điên cuồng thả ra chỗ tin tức tố không còn bao nhiêu của mình.

Cố Lệ Vũ cau mày, giây tiếp theo, cậu ta nghiêng đầu, mạnh mẽ hôn lên môi An Lan.

Nụ hôn của cậu ta vô cùng mãnh liệt, đầy sức công phá, làm tan rã sự tập trung của An Lan, một lần nữa kéo cậu trở về vùng biển ấm áp kia.

“Ư…” An Lan nhắm mặt lại, từ chống cự lúc đầu trở thành vô thức đáp trả, sau đó siết chặt vai Cố Lệ Vũ hôn lại.

Cậu dùng sức rất lớn, Cố Lệ Vũ vì bị tiêm thuốc, trái lại không thể chống cự, chỉ có thể mặc cho An Lan đè mình lên vách tường, không tiết chế, phóng túng thăm dò giữa răng môi cậu ta.

Cố Lệ Vũ vỗ nhẹ sau lưng An Lan, khẽ dỗ dành cậu, bởi vì nơi duy nhất còn sót lại tin tức tố của cậu ta cũng chỉ có nơi đó.

An Lan liều mạng hấp thu, dòng nước biển mát lành chảy một độ cung tao nhã, lần thứ hai trở về thế giới của cậu.

Được xoa dịu, An Lan dần thả lỏng, rốt cuộc không cố chống đỡ nữa mà ngủ thiếp đi.

Ngay lúc cậu chuẩn bị ngã ngửa về phía sau, Cố Lệ Vũ đã kéo đầu cậu lại, sau đó bế lên.

Chiếc xe SUV được cử tới tiếp ứng ngoài cửa nhanh chóng bỏ chạy, xe cảnh sát đuổi sát theo phía sau, cuối cùng cũng chặn lại được ở trạm thu phí trên đường cao tốc.

Người của rất nhiều ban ngành cảnh sát liên quan đều tới khu nhà xưởng này thể thu thập chứng cứ, bởi vì Cố Lệ Vũ mời người xâm nhập vào hệ thống quản lý ở viện nghiên cứu ngầm này từ trước, nên có không ít tài liệu bị phá hủy đã lưu được bản sao. Nhân viên công tác ở phòng nghiên cứu này cũng bị bắt mang ra ngoài để thẩm vấn.

Để tránh rút dây động rừng, phía cảnh sát yêu cầu truyền thông không được đưa bất cứ tin tức nào liên quan đến vụ án, từng chi tiết nhỏ trong này đều phải được bảo mật kĩ càng.

Hứa Tinh Nhiên, Tiếu Thần còn có An Lan đều được đưa vào bệnh viện, cũng được cảnh sát phải người theo bảo vệ.

Lần này An Lan ngủ một giấc thật dài, lúc cậu tỉnh lại liền cảm thấy mình như đã ngủ một giấc đến ngàn năm.

Lúc trước ở trong sở nghiên cứu phi pháp kia, vì để cậu có thể cảm nhận được mùi vị tin tức tố thuần túy nhất, tất cả các mùi vị khác đều bị cách ly và loại bỏ.

Nhưng lúc này đây, cậu có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong bệnh viện, còn có… Mùi dầu gội Cố Lệ Vũ hay dùng.

An Lan nghiêng đầu sang nhìn, có một một người đang nằm nhoài bên cạnh giường của cậu, ngủ rất say.

Hơi thở đều đều của cậu ta khiến An Lan cảm thấy thật yên tâm, giống như một đứa nhỏ luôn tưởng tượng trong phòng mình có đủ loại yêu ma quỷ quái, nhưng chỉ cần có ánh đèn dịu nhẹ nơi đầu giường, đứa nhóc đã không còn thấy sợ hãi nữa.

Cố Lệ Vũ gối đầu lên cánh tay phải, tay kia gập lại để ở một bên.

Một bí mật được giấu kín lặng lẽ tràn vào tâm trí An Lan, cậu nín thở, chầm chậm xoay người qua, bây giờ Cố Lệ Vũ không mặc áo khoác đồng phục dài tay mà chỉ mặc một chiếc áo T-skirt cộc tay.

An Lan cẩn thận nhấc cánh tay không bị cậu ta đè lên kia, duỗi ra từng chút một, sau đó thấy ở khớp tay có vài lỗ kim tiêm.

Có cái đã khép miệng, có cái vẫn còn hơi đỏ.

Khóe mắt An Lan lập tức đỏ bừng lên, trong tim như có dòng nước nóng bỏng chảy qua.

Nghe nói alpha cắn cậu lúc trước hiến rất nhiều máu cho ủy ban quản lý alpha để tinh luyện tin tức tố, điều chế thành thuốc, giúp cậu có thể phân hóa hoàn toàn.

Alpha này chính là Cố Lệ Vũ.

Là alpha cấp cao, loại vết thương như thế này lẽ ra có thể khép lại rất nhanh, nhưng vết tích trên tay Cố Lệ Vũ vẫn còn rõ như vậy, rõ ràng là mỗi ngày cậu ta đều đi hiến máu.

An Lan không đánh thức đối phương, chỉ nhẹ nhàng nằm trở lại giường, nghiêng đầu nhìn người này, sau đó duỗi tay nắm lấy ngón tay của cậu ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.