Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 46: Thiếu niên giữa mây trời


Đọc truyện Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi – Chương 46: Thiếu niên giữa mây trời

Triển lãm tranh của Cố Vân Dật được coi là sự kiện có độ thảo luận cao nhất trong giới Alpha thượng lưu của thành phố này.

Khi Cố Lệ Vũ lái xe vào bãi đỗ xe bên trong trung tâm triển lãm, đâu đâu cũng là siêu xe cả, nhưng chỗ hắn đỗ lại đều là ô tô tư nhân rất bình thường.

“Lúc đầu tôi còn tưởng đây là triển lãm siêu xe đấy. Đến chỗ này rồi mới có cảm giác được về lại nhân gian.” An Lan nửa đùa nửa thật mà nói.

Bên trái bọn họ là một chiếc Volkswagen màu trắng, có vẻ hơi cũ, trên cửa xe còn dính đầy thuốc màu. Bên phải là một chiếc Jeep đen, ghế sau thì đặt giá vẽ và các loại dụng cụ vẽ tranh.

Cố Lệ Vũ nói: “Chú tôi khá giống cậu. Chú ấy chưa bao giờ cảm thấy bản thân sinh ra ở Cố gia là cao quý hơn người. Chú ấy có rất nhiều bạn bè, từ danh môn vọng tộc cho đến những họa sĩ không chút tiếng tăm nào, nhưng trong mắt chú, bọn họ đều là những người hết sức tài năng. Mặc dù đây là triển lãm tranh của mình, nhưng chú ấy càng muốn cho mọi người ở trong giới nghệ thuật có thể nhìn thấy những tác giả ưu tú mà vô danh kia.”

Nghe Cố Lệ Vũ nói vậy, An Lan bỗng nhiên có chút tò mò về Cố Vân Dật.

“Sao tôi so được với chú cậu chứ. Ông ấy đang cống hiến hết mình vì nghệ thuật, còn tôi chỉ là một học sinh bình thường.”

Cố Lệ Vũ dừng động tác đóng cửa mà nhìn về phía An Lan: “An Lan, cậu có biết hiệu ứng bươm bướm* không?”

(Hiệu ứng bươm bướm: Hiệu ứng bươm bướm là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Hiệu ứng này được nhà toán học Edward Norton Lorenz khám phá ra. Khi thực hiện mô phỏng các hiện tượng thời tiết, Lorenz nhận thấy rằng nếu ông làm tròn các dữ liệu đầu vào, dù với sai số bé thế nào đi nữa, thì kết quả cuối cùng luôn khác với kết quả của dữ liệu không được làm tròn. Một thay đổi nhỏ của dữ liệu đầu vào dẫn đến một thay đổi lớn của kết quả.Tên gọi hiệu ứng cánh bướm bắt nguồn từ hình ảnh ẩn dụ: một cơn bão chịu sự ảnh hưởng của một con bươm bướm nhỏ bé vỗ cánh ở một nơi nào đó rất xa cơn bão.)

“Đương nhiên là biết rồi —— Một con bướm vỗ cánh trong rừng mưa nhiệt đới cũng có thể gây ra lốc xoáy ở một nơi khác sau hai tuần.”

“Đúng vậy. Đứng ở góc độ của chúng ta thì một vấn đề nhỏ chẳng đáng chú ý, mà ngay cả Alpha chất lượng tốt như chúng tôi cũng cảm thấy là đương nhiên lại không phải cơ chế bình thường. Nếu không được chỉ dẫn, điều tiết kịp thời, nó sẽ đem tới một mối nguy hại to lớn đối cuộc sống của chúng ta. Song, chỉ cần có một quy luật đúng đắn, cho dù nhỏ bé, nhưng trải qua quá trình nỗ lực bền bỉ, nó sẽ thay đổi được tất cả mọi người. Mà thay đổi được những Alpha đại biểu cho cả một thế hệ trẻ chúng ta cũng có nghĩa là thay đổi được toàn bộ cơ chế, cho nên nó không chỉ là một cuộc tự cải cách quy mô nhỏ yếu.”

Nét mặt Cố Lệ Vũ vô cùng nghiêm túc, cặp mắt kia dường như đang lặng lẽ thắp lên những ngọn đèn lưu ly, khiến cõi lòng An Lan cũng chập chùng lên xuống tựa như sóng biển.

“Chẳng nhớ vì sao chúng ta lại đột nhiên thảo luận tới cái vấn đề này nữa.” An Lan khẽ cười, duỗi tay gãi gãi ót.

“Bởi vì cậu nói mình không sánh được với chú của tôi. Thế nhưng tôi muốn nói, có lẽ cậu chính là con bướm sẽ tạo ra những thay đổi to lớn kia.”

Trái tim của An Lan giống như bị thứ gì khẽ cào vào một chút, trong máu dường như có một luồng điện yếu ớt đang không ngừng lưu chuyển.

“Tôi sẽ cố gắng…… gìn giữ đôi cánh của mình.”

“Tôi sẽ bảo vệ đôi cánh của cậu.” Cố Lệ Vũ trả lời.

Cách đó không xa, có một chiếc ô tô đỗ lại, cửa xe vừa mở ra, có người đặt một chiếc xe lăn xuống, sau đó đỡ lấy một người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi ngồi vào xe lăn.

“Là Tiểu Vũ à? Anh biết thể nào cũng sẽ gặp được cậu ở triển lãm tranh của chú Cố mà.”

Người thanh niên kia mặc một chiếc áo len vàng nhạt cùng với quần ống suông, đang  ngồi trên xe lăn, nhưng An Lan vẫn có thể nhìn ra dáng người cao gầy và sự tự tin toát lên từ giữa ngũ quan tuấn lãng của đối phương.

“Anh Uẩn, anh tới rồi.” Cố Lệ Vũ gật đầu chào hỏi.

“Không định giới thiệu một chút sao? Anh còn tưởng cậu chơi thân với Tinh Nhiên và Tiểu Thần chứ, vậy mà không thấy hai đứa nó, ngược lại còn gặp được một cậu bạn mới.”

Cố Lệ Vũ nói với An Lan: “An Lan, đây là Tiêu Uẩn, anh trai Tiêu Thần.”

“Ồ…… Chào anh.” An Lan gật gật đầu.

Cậu nhanh chóng phản ứng lại. Tiêu Uẩn chẳng phải là anh cả của Tiêu Thần sao? Hơn nữa còn là nguyên nhân khiến Tiêu Nam với Tiêu Thần phóng thích tin tức tố áp chế nhau ở Quan Sơn Hải.


Lúc ấy Tiêu Nam nói Tiêu Thần có thể trở lại Tiêu gia hoàn toàn là do có Tiêu Uẩn hỗ trợ, mà Tiêu Thần lại cảm thấy đó là bởi Tiêu Uẩn mắc bệnh tim, ám chỉ anh ta đang  thèm muốn trái tim khỏe mạnh của hắn.

Chẳng qua tình huống thực tế thế nào, thì vẫn còn là một ẩn số, An Lan sẽ không bình luận gì về chuyện này, cũng sẽ không nảy sinh thành kiến với một người mới gặp lần đầu tiên.

“Đây là An Lan, bạn học của em.” Cố Lệ Vũ nói.

“Chỉ là bạn học thôi à?” Tiêu Uẩn đẩy xe lăn tới gần, hơi hơi ngửa đầu mà quan sát An Lan, trên môi vẽ ra một nụ cười.

An Lan mỉm cười đáp: “Xem như là bạn học có quan hệ rất tốt.”

“Ồ, bạn học có quan hệ rất tốt?” Tiêu Uẩn lại liếc nhìn Cố Lệ Vũ một cái.

“Anh Uẩn, anh ở đây à?!” Giọng nói của Tiêu Nam đột nhiên truyền tới.

Gã nhanh chóng đi từ một khu vực khác trong bãi đỗ xe qua bên này, lúc nhìn thấy An Lan thì hơi chau mày lại, trực tiếp hỏi: “Sao mày lại tới đây?”

An Lan đáp: “Đây cũng không phải triển lãm tranh nhà cậu, tôi tới hay không mắc mớ gì đến cậu?”

Tiêu Nam nghẹn họng, còn chưa kịp nói gì thì Tiêu Uẩn đã quay đầu lại nhắc: “Tiêu Nam, em nói chuyện cái kiểu gì thế? Đã nhắc bao lần rồi, đừng coi mình là trung tâm của thế giới. Nhất định là em lại ra ngoài càn quấy tự kiêu, gây sự với người khác rồi phải không?”

“Anh Uẩn, anh không biết…… Thằng nhãi này cùng một giuộc với Tiêu Thần đấy!” Tiêu Nam tức giận nói.

“Tiêu Thần là bạn học của tôi. Tôi không đứng về phía cậu ấy, chẳng lẽ lại cùng phe với cậu?” An Lan hỏi ngược lại.

Tiêu Nam bị chặn họng.

Tiêu Uẩn khẽ cười ra tiếng: “An Lan, em thật là thú vị. Lần đầu tiên anh thấy có người chặn họng được Tiêu Nam đấy.”

“Xin lỗi, không nhịn được.”

“Em không cần xin lỗi, là Tiêu Nam ngứa mồm.” Tiêu Uẩn đáp.

Lúc này cổ tay An Lan bị nắm lấy, Cố Lệ Vũ nói câu: “Em đi gặp chú em trước. Anh Uẩn, lát nữa gặp.”

“Được.” Tiêu Uẩn gật đầu.

An Lan cứ như vậy bị Cố Lệ Vũ kéo đến trước cửa thang máy. Sau khi vào trong thang máy, Cố Lệ Vũ vẫn nắm chặt cổ tay của cậu, cứ như thể sợ cậu đi lạc.

“Người kia chính là Tiêu Uẩn? Tại sao anh ta phải ngồi xe lăn?” An Lan hỏi.

Bình thường An Lan sẽ không để tâm đến chuyện của người khác như vậy. Nhưng người này là Tiêu Uẩn, tuy thoạt nhìn nho nhã lịch sự, An Lan lại cảm thấy nói chuyện với đối phương phải cẩn thận từng li từng tí. Đặc biệt là nguyên nhân anh ta phải ngồi xe lăn, nếu mình không biết, rất có khả năng sẽ đắc tội với người ta.

“Nghe nói là bởi khoảng thời gian trước Tiêu Thần cãi nhau với ba cậu ta rồi giận dỗi bỏ nhà đi. Tiêu Uẩn chạy ra ngoài tìm Tiêu Thần, kết quả gặp tai nạn. Hai chân Tiêu Uẩn bị thương, mà bả vai Tiêu Thần cũng bị  thương.”

Hóa ra đây mới là nguyên nhân khiến Tiêu Thần có chấn thương ở vai.

“Vậy Tiêu Uẩn…… Chân anh ta……”

Lúc này cửa thang máy mở ra, Cố Lệ Vũ dẫn An Lan đi ra ngoài, thấp giọng nói câu: “Cần mấy tháng mới có thể hồi phục, hẳn là có thể đứng dậy, đi lại bình thường.”


Trái tim của Tiêu Uẩn mới là vấn đề chân chính của anh ta.

Cố Lệ Vũ dẫn An Lan đi đến một căn phòng ở hậu trường triển lãm, sau đó giơ tay khẽ khàng gõ gõ cửa, một giọng nói từ bên trong truyền ra: “Tiểu Vũ đấy à? Vào đi.”

Cố Lệ Vũ đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo khoác màu trắng, trên áo dính be bét màu vẽ, đang quay đầu ra nhìn bọn họ.

Trước mặt hắn ta là một chiếc khung toan, trên toan vẽ là các đường nét đủ màu đan xen vào nhau, tạo nên một không gian vô cùng kỳ diệu, giữa những mảng màu thâm trầm còn có điểm sáng mờ ảo.

“Chú nhỏ, cháu tới rồi.”

Cố Vân Dật đặt đồ đang cầm trong tay xuống rồi cởi áo khoác ra, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi không đối xứng, kết hợp với chiếc quần ống suông, hoàn toàn không giống người sắp đi tiếp đón khách khứa đến dự triển lãm tranh của mình.

Gương mặt người naỳvhơi giống Cố Lệ Vũ, chỉ là nhìn Cố Vân Dật có vẻ thoải mái phóng khoáng hơn. Nụ cười của hắn ta mang đến cảm giác dịu dàng, ấm áp như thể một anh trai nhà bên.

“Đây là An Lan à?” Cố Vân Dật đi tới trước mặt An Lan, nghiêng đầu đánh giá cậu, sau đó thì nở một nụ cười, “Quả nhiên là thiếu niên giữa mây trời.”

An Lan vẫn chưa xem bức tranh 《 Thiếu  Niên Giữa Mây Trời》kia, thế nhưng được tác giả của nó đánh giá như vậy,  cậu lại thấy hơi ngượng ngùng.

“Đi thôi, chúng ta cùng đến triển lãm tranh. Tinh Nhiên với Tiểu Thần chắc cũng tới cả rồi.”

“Chú cậu có vẻ rất quen thuộc với lớp trưởng và Tiêu Thần nhỉ?” An Lan ghé sát Cố Lệ Vũ, nhỏ giọng hỏi.

“Chú ấy đã từng đi xem chúng tôi thi đấu bắn súng.” Cố Lệ Vũ trả lời.

Cố Vân Dật bỗng nhiên quay đầu lại, hơi cụp mắt, nhìn thoáng qua bộ dáng đang ghé sát Cố Lệ Vũ nói chuyện của An Lan, khẽ nở một nụ cười.

An Lan lập tức đứng thẳng người, kéo giãn khoảng cách với Cố Lệ Vũ.

“An Lan, cháu là người đầu tiên ghé sát tai Tiểu Vũ nhà chú nói chuyện đó.”

“Dạ…… Cháu…… Lần sau sẽ không làm vậy nữa.”

“Tại sao lại không? Nó thích lắm đấy.” Cố Vân Dật liếc nhìn Cố Lệ Vũ một cái.

An Lan lập tức nhìn nét mặt Cố Lệ Vũ, ai ngờ Cố Lệ Vũ chỉ túm lấy cổ tay cậu mà nói: “Đi thôi.”

Triển lãm tranh của Cố Vân Dật chiếm trọn một tầng của trung tâm triển lãm. Mỗi một bức tranh đều được treo trên tường, tạo thành một lối đi uốn lượn quanh co, để mọi người có thể vừa đi vừa thưởng thức tác phẩm, giống như có thể nhìn thấy mọi tư tưởng của Cố Vân Dật đang chậm rãi chuyển biến.

An Lan rất thích cảm giác này, cậu dừng bước trước bức tranh đầu tiên, ngửa đầu nhìn đến thất thần.

Đó là một chiếc lá rụng, một nửa đã khô héo, chỉ cần khẽ chạm là vỡ vụn. Một nửa kia thì xanh non như cũ, viền lá uốn lượn, vẫn còn giữ lại sức sống.

“Cháu nhìn thấy gì?” Cố Vân Dật đến bên cạnh An Lan, cười hỏi.

“Cháu ấy ạ……” An Lan sờ sờ mũi, “Người nào cũng có Hamlet của riêng mình, thứ mà cháu thấy chưa chắc đã là điều chú muốn biểu đạt, cũng giống như việc chắt lọc tư tưởng chính của bài văn khi thi ngữ văn vậy.”

“Sáng tác là tự do của chú, mà cảm nhận lại là tự do của cháu. Khi cảm nhận của cháu giống với nguyện vọng sáng tác ban đầu của chú, nó gọi là tri kỷ.” Cố Vân Dật mỉm cười nói.


“Cháu…… Nhìn thấy sự trưởng thành. Trưởng thành giống như là…… quá trình bị hiện thực bức bách đến khô héo. Mơ ước trong lòng từng chút từng chút một bị thực tế xé bỏ, tâm hồn mất đi nguồn dinh dưỡng, đập tan hết thảy những mơ mộng viển vông tươi đẹp kia. Còn một nửa xanh non này tựa như con người giữ lại một phần ngây thơ, thuần khiết…… Và khi chiếc lá này rơi xuống đất, có lẽ nó sẽ trở nên khô quắt hoàn toàn.” An Lan trả lời.

Cố Vân Dật đứng bên cạnh An Lan, nhìn bức tranh thật chăm chú, nhẹ giọng nói: “Nó cũng giống như tình yêu.”

“Dạ?”

“Khi cháu còn trẻ…… Cháu sẽ chẳng đắn đo trước mọi việc, cũng không có bất cứ tiêu chuẩn để cân nhắc nào…… Chẳng màng tiền tài, địa vị, danh lợi mà yêu thương một người. Nhưng trưởng thành rồi, cháu sẽ trở nên thực tế, sẽ nhớ lại cảm giác đơn thuần khi theo đuổi một người thời trẻ tuổi non dạ kia, chỉ là chưa chắc cháu vẫn còn yêu người đó.” Cố Vân Dật nói.

An Lan sững sờ đứng tại chỗ.

Cố Vân Dật quay đầu nhìn bộ dáng mờ mịt của cậu, cười khẽ ra tiếng.

“Nếu đổi là Alpha của Cố gia, thì sẽ có một cách lý giải khác.”

“Lý giải thế nào ạ?” An Lan tò mò hỏi.

Lúc này Cố Lệ Vũ bưng một ly nước màu lam nhạt đi đến bên cạnh An Lan, đưa cho cậu.

“Chuyện này thì để Tiểu Vũ giải thích cho cháu đi.” Cố Vân Dật cười cười, ra hiệu bản thân phải đi qua chỗ người bạn họa sĩ của mình.

Cố Lệ Vũ bình tĩnh mở miệng nói: “Dường như mỗi một Alpha của Cố gia…… sẽ đều phát điên vì tình yêu. Nếu lý trí là chiếc lá này thì bắt đầu từ khi chúng tôi yêu một người cũng là lúc nó phải lìa cành. Lý trí khô héo vỡ vụn từng chút, từng chút một, cho đến khi rơi xuống mặt đất, tự hủy diệt chính mình.”

An Lan nhìn gò má Cố Lệ Vũ, vẻ mặt hắn thực bình tĩnh, giống như đã chấp nhận kết cục đó từ rất lâu rồi.

“Thật ra rơi vào bùn đất chưa chắc đã là hủy diệt.” An Lan mở miệng nói.

“Hả?” Cố Lệ Vũ nhìn cậu.

“Bởi vì mất đi lý trí mà phát điên, thế nhưng sau cùng lại rơi vào trong vòng tay ấm áp của đất mẹ. Suy cho cùng luôn có một nơi chứa chấp nó, bao dung nó, thấu hiểu nó. Chiếc lá này lại trở thành nguồn dinh dưỡng của cái cây kia, và chiếc lá mới sẽ mọc ra.” An Lan trả lời.

Cố Lệ Vũ trầm mặc.

An Lan cũng không nói gì nữa, yên lặng đứng ở bên cạnh hắn.

Chẳng biết qua bao lâu, khu đồ uống và điểm tâm phía sau bọn họ truyền đến tiếng cãi vã, hình như là…… Tiêu Nam?

“Để tôi đi xem có chuyện gì.”

Dẫu sao đây cũng là triển lãm tranh của chú nhỏ Cố Lệ Vũ, hắn cũng được xem như một nửa chủ nhân, nếu có khách khứa xảy ra tranh chấp, hắn đương nhiên không thể khoanh tay bỏ mặc.

Điều An Lan nghĩ tới đầu tiên chính là người có thể xảy ra tranh cãi với Tiêu Nam, đoán chừng chỉ có một mình Tiêu Thần mà thôi.

Quả nhiên, ở trước bàn đặt điểm tâm, Tiêu Nam đang túm lấy cổ áo Tiêu Thần, chất vấn hắn: “Mày không biết anh Uẩn sẽ đến sao? Lại còn dám vác mặt tới đây? Con mẹ nó mày có còn lương tâm hay không?”

Tiêu Thần lạnh nhạt nở nụ cười, ngón tay chọc chọc vào mu bàn tay Tiêu Nam: “Đúng là làm chó săn cho người khác đến nghiện rồi nhỉ?”

“Mày có ý gì?”

Lúc này, Tiêu Uẩn lăn xe lăn đến gần hai người bọn họ, thấp giọng nói với Tiêu Thần: “Mau dừng tay. Chỗ này là triển lãm tranh của Cố Vân Dật, không phải đang ở Tiêu gia đâu.”

“Đúng vậy. Cũng không phải mày mời tao tới, mày kích động cái gì?”

Tiêu Thần nhếch môi cười, tiện tay cầm một miếng bánh kem bỏ vào trong miệng.

Thái độ khinh thường đầy châm chọc kia khiến Tiêu Nam giận điên lên.

Tiêu Uẩn lại lên tiếng: “Tiêu Nam! Em muốn làm loạn trong triển lãm tranh của chú Cố sao?”


Tiêu Nam buông cổ áo Tiêu Thần ra, những lửa giận vẫn không tiêu tan.

“Anh Uẩn, anh không cảm thấy Cố gia rất quá quắt sao? Đã mời anh lại còn mời Tiêu Thần? Rõ ràng là không coi Tiêu gia chúng ta ra gì.”

“Tiêu Thần không phải người Tiêu gia sao?” Tiêu Uẩn dùng ánh mắt cảnh cáo Tiêu Nam câm miệng lại.

“Quả thật tôi cũng không thể xem như người Tiêu gia. Nếu các người để bụng thì hôm nào tôi sẽ mang sổ hộ khẩu đi sửa lại họ là được.” Tiêu Thần trả lời.

Tiêu Uẩn đẩy xe lăn đến trước mặt Tiêu Thần, thở dài nói: “Tiểu Thần, bất kể giữa chúng ta có hiểu lầm gì, hay thái độ của mẹ anh làm cho em khó chịu, anh cũng ở đây xin lỗi em. Nhưng mà…… ba rất nhớ em, cũng rất lo lắng cho em. Hơn nữa, em còn dẫn cả Lộc Nhi đi, con bé mới bao nhiêu tuổi chứ? Em biết chăm sóc con gái tuổi này thế nào sao? Về nhà đi, được không?”

“Con gái tuổi này rất nhạy cảm với thái độ của người lớn. Cho nên tôi cảm thấy vẫn là đưa nó đi tương đối có lợi cho thể xác và tinh thần.” Tiêu Thần biếng nhác nói.

“Mày……” Tiêu Nam hận đến ngứa cả răng.

Cố Vân Dật nghe thấy tiếng cãi cọ thì lập tức đi qua, hắn ta vỗ vỗ bả vai Tiêu Nam, hỏi: “Có chuyện gì thế này?”

Vừa thấy Cố Vân Dật, Tiêu Nam lại nổi điên, gã trực tiếp hất tay Cố Vân Dật ra: “Chú Tiểu Cố, không phải chú không biết anh Uẩn bị xe đâm là tại Tiêu Thần, thế mà chú còn mời nó đến……”

Cố Vân Dật còn chưa kịp mở miệng giải thích, Cố Lệ Vũ đã mở miệng trước: “Tiêu Thần là bạn học của tôi, tôi mời cậu ấy tới. Có vấn đề gì không?”

“Là cậu?”

An Lan cũng có chút kinh ngạc, ngày thường không thấy Cố Lệ Vũ với Tiêu Thần có giao lưu gì, không ngờ hắn lại mời Tiêu Thần tới triển lãm tranh?

Cố Lệ Vũ không trả lời câu hỏi của Tiêu Nam, mà nhìn gã chằm chằm.

Ánh mắt trông có vẻ bình tĩnh này lại mang đến sức mạnh to lớn, áp bách thần kinh của Tiêu Nam, khiến gã phải khiếp đảm.

Tiêu Uẩn nhạy bén cảm nhận được, vội đẩy xe lăn tới chắn giữa Tiêu Nam và Cố Lệ Vũ: “Tiểu Vũ với Tiểu Thần là bạn học, còn là đồng đội cùng câu lạc bộ nữa, cậu ấy mời Tiểu Thần đến đây là chuyện hết sức bình thường.”

“Chú Tiểu Cố, xem ra điểm tâm trong triển lãm tranh của chú rất ngon, khiến mọi người đều vây hết lại đây, chẳng muốn đi đâu cả.”

Giọng nói mang theo vài phần trêu chọc của Hứa Tinh Nhiên vang lên. Từ một nơi cách đó không xa, hắn chậm rãi đi đến, đứng ở sau lưng Tiêu Thần, một tay nhẹ nhàng khoác vai Tiêu Thần, thân thiết nói: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ đến trễ, không ngờ tới triển lãm tranh của chú Tiểu Cố cậu còn rất ngoan ngoãn, đúng giờ. Cường Đầu Trọc mà biết, nhất định sẽ khóc lụt trường vì bản thân khuyết thiếu mị lực đấy.”

Tiêu Thần nhướng mày đáp: “Ngoan cái đầu cậu.”

Tầm mắt Hứa Tinh Nhiên dừng ở trên người An Lan, nét cười bên môi lại càng thêm rõ ràng: “An Lan cũng tới à?”

Tiêu Nam khẽ cười một tiếng: “Các cậu thân thiết như vậy, chẳng lẽ không biết Tiêu Thần muối rời khỏi Quan Sơn Hải sao?”

“Ồ, vậy cậu định đi đâu?” Hứa Tinh Nhiên chẳng kinh ngạc chút nào, chỉ dùng khuỷu tay huých Tiêu Thần một cái.

“Đoán xem.”

Tiêu Thần vậy mà lại dùng phong cách của Hứa Tinh Nhiên để trả lời hắn.

Đừng nhìn bề ngoài Hứa Tinh Nhiên luôn hào hoa phong nhã, An Lan có thể cảm giác được sự ác liệt ăn sâu vào trong xương tủy của hắn.

Chẳng hạn như khi hỏi hắn một chuyện mà mình đã rối rắm thật lâu, hắn nhất định sẽ hỏi lại “cậu thấy sao”, “cậu đoán xem”, “cậu nghĩ sao” vân vân và mây mây, khiến cho người ta càng thêm hoang mang bối rối, còn Hứa Tinh Nhiên sẽ vui vẻ hưởng thụ bộ dáng càng thêm quẫn bách của đối phương.

“Có gì hay mà đoán, tôi đây ngoại trừ hâm mộ thì chỉ biết ghen tị thôi.”

Những lời này của Hứa Tinh Nhiên chứng tỏ hắn đã biết Tiêu Thần sẽ chuyển đến đâu, hơn nữa ở trong mắt của hắn, nơi đó cũng không hề thua kém Quan Sơn Hải.

Điều này khiến cho Tiêu Nam phải trợn mắt há mồm, dựa vào tin tức mà gã nghe ngóng được thì Tiêu Thần đang muốn gia nhập Vân Thượng – một câu lạc bộ bình dân, không những không có huấn luyện viên giỏi, mà thành tích mấy năm này cũng chẳng ra sao sất.

Gia nhập cái loại câu lạc bộ này thì có khác gì vứt bỏ sự nghiệp bắn súng chuyên nghiệp của mình đâu cơ chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.