Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 20: Tôi cũng không đánh dấu cậu


Đọc truyện Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi – Chương 20: Tôi cũng không đánh dấu cậu

“Vậy Lý Chấn Nam, em bắn trước đi. Mỗi người mười lượt, nội dung mục tiêu nhanh 2.5 giây, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Lý Chấn Nam đứng vào vị trí.

Hồng tâm chỉ lớn bằng một hạt đỗ tương sẽ xuất hiện, hơn nữa còn liên tục di động trong khoảng 2 mét và cứ sau 2.5 giây thì lại biến mất.

Bọn họ đều dùng tư thế đứng bắn. Ban đầu An Lan còn có chút căng thẳng, vì chưa biết trình độ của Lý Chấn Nam sâu cạn thế nào, nhưng trong giây phút nâng súng lên kia, cậu đã dần dần bình tĩnh lại.

Lý Chấn Nam bắn phát súng đầu tiên, huấn luyện viên Lâm Hoài Ân hô: “8.8 điểm!”

Kiều Sơ Lạc có chút ngạc nhiên, đối với tuyển thủ nghiệp dư mà nói, muốn bắn trúng mục tiêu di động trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã chẳng dễ dàng gì rồi, chứ đừng nói tới việc bắn được 8.8 điểm.

Kiều Sơ Lạc nhìn vẻ mặt vô cảm của Cố Lệ Vũ đang ngồi bên cạnh, nhỏ giọng rầm rì: “Đây có phải là trình độ nghiệp dư đâu cơ chứ.”

Cậu ta cũng thường đến câu lạc bộ của An Lan chơi, theo sự hiểu biết của bản thân thì ở hạng mục ‘mười mét mục tiêu di động tốc độ nhanh’ có rất ít người có thể bắn trúng từ vòng 8 trở lên.

Thế mà Cố Lệ Vũ chỉ ngồi trên ghế, một tay cầm điện thoại, lỗ tai nhét tai nghe, một tay khác chống đầu, nhìn An Lan giơ súng ngắm bắn.

Ánh mắt của hắn không hề thờ ơ, trái lại còn vô cùng chăm chú.

An Lan đang đợi mục tiêu xuất hiện, mà Cố Lệ Vũ thì lại nhìn chằm chằm An Lan.

Khi bia ngắm bắt đầu di chuyển, An Lan ghìm súng thật chắc, thân thể cậu cũng đều đều mà chuyển động theo. Thời điểm tốc độ chuyển động của cậu đã hoàn toàn thích ứng với tốc độ di chuyển của mục tiêu, viên đạn lập tức được bắn ra.

“Đoàng ——”

Kiều Sơ Lạc chẳng dám thở mạnh, bia ngắm nhỏ như vậy, nhìn từ xa thì vòng điểm mà An Lan với Lý Chấn Nam bắn trúng cũng không khác nhau lắm.

“9.2 điểm.” Lâm Hoài Ân báo bia.

Lý Chấn Nam hừ lạnh một tiếng, bắn tiếp lượt thứ hai.

“9.0 điểm.”

Toàn bộ phòng bắn không có một âm thanh nào khác, cả thế giới dường như bị thu nhỏ chỉ bằng tấm bia giấy kia.

An Lan lại giơ súng di chuyển theo tấm bia, một viên đạn nhanh chóng bay ra từ họng súng. Bóng lưng cậu thẳng tắp, vững vàng không nhìn ra bất cứ tia cảm xúc nào.

Tốc độ xoay người của cậu khiến con người ta có một loại cảm giác, không phải cậu đang dõi theo mục tiêu, mà nó vì cậu mới di chuyển.

“Đoàng ——”

Hai mắt Cố Lệ Vũ nheo lại, ngón tay chống ở thái dương khẽ run lên một chút, như thể đang làm động tác bóp cò.

“9.3 điểm” Lâm Hoài Ân báo bia.

Lý Chấn Nam khựng lại, gã không ngờ An Lan có thể bắn liên tục hai phát đều nằm trên vòng chín.


Ngay sau đó, bia ngắm thứ ba của Lý Chấn Nam đã xuất hiện. Gã cần phải tập trung tinh thần, bám sát mục tiêu.

“8.2 điểm.”

Nghe báo bia xong, Lý Chấn Nam nghiến răng.

Người ta vẫn thường nói “quá tam ba bận”, nếu phát súng thứ ba của An Lan vẫn bắn trúng vòng chín trở lên thì sẽ tạo thành áp lực rất lớn đối với Lý Chấn Nam.

Khi bắn súng, tâm thái vững vàng còn quan trọng hơn cả thiên phú.

Lý Chấn Nam tự nhủ phải điều chỉnh hô hấp, bình tĩnh nghênh đón mục tiêu tiếp theo, nhưng gã không thể không chú ý tới An Lan đang đứng ở bên cạnh.

“Đoàng ——” một tiếng, phát súng thứ ba của An Lan còn nhanh hơn hai phát súng trước đó, thoạt nhìn như có chút cuống lên.

Lý Chấn Nam cười nhạo trong lòng, cho dù phát súng này có trúng bia thì điểm số cũng không quá khả quan.

“10.1 điểm.”

“Cái gì?” Lý Chấn Nam quay sang nhìn, gã thật sự hoài nghi có phải do bản thân đang đeo tai nghe nên mới nghe nhầm hay không.

Nhưng, lượt bắn tiếp theo của gã đã tới.

10.1 điểm? Thằng nhãi này sao có thể bắn được 10.1 điểm? Càng bắn lại càng tốt? Sao có thể như vậy chứ?

Nó chẳng qua chỉ là một Beta mà thôi! Tốc độ phản ứng và lực tay của nó đều không thể mạnh hơn một Alpha như mình được.

Nhất định là do khẩu súng nó dùng là của Cố Lệ Vũ. Khẩu súng kia do nước D chế tạo, là loại súng cực tốt mà ngay cả đi thi đấu trên trường quốc tế cũng khó mà thấy được.

Lý Chấn Nam bắn phát súng thứ tư, chỉ được 7.3 điểm.

Kiều Sơ Lạc vui đến mức suýt chút nữa đã vỗ tay ăn mừng tại chỗ, nhưng cân nhắc đến việc có thể sẽ kích thích tính bạo lực của Lý Chấn Nam, thì tốt hơn hết là an phận một chút.

An Lan cũng chuẩn bị bắn lượt thứ tư của mình, cậu di chuyển theo mục tiêu, lưu loát bóp cò.

“10 điểm.” Lâm Hoài Ân vui vẻ nói.

Đối với ông mà nói, An Lan là một tuyển thủ rất thú vị. Lâm Hoài Ân rất am hiểu việc tìm hiểu nội tâm của một người thông qua đôi mắt của người đó. Trong mắt An Lan không hề có ham muốn thắng bại, mà chỉ có một sự nghiêm túc cùng chuyên chú. Loại tuyển thủ này một khi đã tiến vào trạng thái thì càng phát huy càng tốt, thậm chí sẽ không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản cậu bắn trúng mục tiêu.

Là tuyển thủ trời sinh thích hợp với thi đấu.

Lý Chấn Nam đã có chút bồn chồn, bờ vai hơi dao động, rõ ràng đang phân tâm. Hơn nữa, khi bia ngắm sắp biến mất, gã mới vội vàng nổ súng.

5.2 điểm.

Lý Chấn Nam suýt chút nữa đã đánh rơi súng.

Mà An Lan đứng bên cạnh vẫn duy trì phong độ ổn định. Lượt bắn thứ năm, bia ngắm mới chạy được 2/3, cậu đã gọn gàng bóp cò bắn trúng.


“9.8 điểm.”

Lần này, chênh lệch giữa hai người lại càng trở nên rõ ràng.

Nói toẹt ra, chỉ cần An Lan không phát huy thất thường, hoặc là bia nào Lý Chấn Nam cũng bắn trúng vòng 10 trở lên thì mới có cơ hội chiến thắng.

Kiều Sơ Lạc mím môi, trong lòng vui như hoa nở, dựa vào sự hiểu biết của cậu ta đối với An Lan, trừ phi trần nhà sập xuống, nếu không thì chẳng có gì có thể ngăn cản An Lan phát huy như bình thường cả.

Phát súng thứ sáu, An Lan tiếp tục kéo dãn khoảng cách chênh lệch giữa hai người. Mãi đến lượt bắn thứ bảy, Lý Chấn Nam mới miễn cưỡng điều chỉnh lại trạng thái, xem như đã vớt vát lại chút lòng tự trọng Alpha của gã.

Phát súng cuối cùng, Lý Chấn Nam bắn được 9.5 điểm, mà An Lan lại đạt được kết quả tốt nhất trong suốt mười lượt bắn của mình —— 10.4 điểm.

Lâm Hoài Ân vỗ tay đi tới trước mặt hai người, ông ta là người có EQ rất cao, biết hai người này đột nhiên chạy tới đây thi đấu, e là có mâu thuẫn gì đó. Lý Chấn Nam không dễ chọc, Lâm Hoài Ân cũng không hy vọng gã tiếp tục gây khó dễ cho An Lan nữa, vì thế bèn ra mặt giảng hòa.

“Lý Chấn Nam, trận đấu này của em đúng là khiến thầy phải nhìn với cặp mắt khác xưa mà.”

“Thua mà thầy còn nhìn với cặp mắt khác xưa được, có phải huấn luyện viên Lâm khen nhầm người rồi không?” Lý Chấn Nam vô cùng tức giận. An Lan rõ ràng là dân chuyên nghiệp, Cố Lệ Vũ biết rõ điều này mới cố ý đề nghị thi đấu Fanning*.

(*Fanning là một kỹ thuật bắn súng lục ổ quay, trong đó một tay cầm cò súng và tay kia đập búa một cách đơn lẻ hoặc lặp đi lặp lại mà không có bất kỳ phần nào của tay cầm còn lại tiếp xúc với súng lục ổ quay hoặc tay hỗ trợ. Điều này làm quay trụ và bắn vũ khí, cho phép bắn nhanh các khẩu súng lục ổ quay hành động đơn.)

Lần này gã thua, còn thua ngay trước mặt Lâm Hoài Ân nữa chứ. Về sau muốn chỉnh thằng nhãi An Lan này, lỡ mà bị Lâm Hoài Ân biết được, rồi “vô tình” tiết lộ cho ông già nhà mình, nhất định sẽ bị tẩn cho một trận nhớ đời.

“Em học Fanning là vì có hứng thú, nhưng An Lan với Cố Lệ Vũ đều là tuyển thủ tham gia các giải đấu cho câu lạc bộ. Thi đấu với đối thủ như vậy mà em vẫn có thể phát huy ổn định, tâm thái vững vàng như núi. Đúng là ‘hổ phụ không sinh khuyển tử’ mà. ” Sự tán thưởng trong mắt Lâm Hoài Ân rất chân thành.

Đây là sự trấn an to lớn dành cho lòng tự trọng của Lý Chấn Nam lúc này.

Đúng vậy, thằng nhãi An Lan này hướng đến thi đấu chuyên nghiệp, còn mình học Fanning chỉ là để rèn luyện tâm tính, có thể đấu được như vậy đã là cừ lắm rồi.

Sau một phen tự an ủi bản thân, sắc mặt Lý Chấn Nam cũng không còn hằm hằm nữa.

An Lan hiểu rõ ý tốt của huấn luyện viên Lâm cho nên cũng không ư hử gì, mà chỉ ngoan ngoãn ôm súng đứng đợi ở một bên, mãi đến khi bụng cậu phát ra một tiếng “Ùng ục ——”. Âm thanh ở trong phòng bắn súng yên tĩnh lại càng trở nên vang dội.

“Ai da, đã muộn như vậy rồi cơ à? Đi, chúng ta cùng đi ăn nhé?” Huấn luyện viên Lâm nói.

Lý Chấn Nam khẽ hừ một tiếng: “Không được, em phải về.”

Thời điểm lướt qua Kiều Sơ Lạc, Lý Chấn Nam thấp giọng nói: “Tôi nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt hối hận của cậu ngày sau.”

Kiều Sơ Lạc bất lực, khóe miệng co rút, “Yên tâm, tôi sẽ cố gắng sống tốt hơn cậu.”

Lý Chấn Nam đi rồi, huấn luyện viên Lâm vẫn đang nhìn An Lan, đợi cậu trả lời xem rốt cuộc có muốn cùng đi ăn hay không.

An Lan cười cười: “Dạ thôi, ở nhà nấu cơm rồi ạ. Khoảng thời gian trước em xảy ra chút chuyện, ba mẹ nhất định muốn em phải về nhà ăn cơm.”

“Vậy à, đúng là đáng tiếc thật. Tới đây tới đây……” Lâm Hoài Ân lấy điện thoại ra, “Lưu số đi, không làm thầy trò thì vẫn có thể làm bạn bè mà!”


An Lan bị Lâm Hoài Ân chọc cười, trông ông cứ như thể đang theo đuổi con gái nhà người ta ấy, mặc dù đã bị từ chối nhưng vẫn nhất quyết một hai mà xin số điện thoại cho bằng được.

Cố Lệ Vũ đưa An Lan đi cất súng, sau đó thì tới phòng thay đồ thay quần áo.

An Lan ngoan ngoãn đứng một bên, nhìn Cố Lệ Vũ lấy đồng phục của mình ra, ngón tay cầm khóa áo đồng phục của hắn nhẹ nhàng trượt xuống, không biết vì sao, An Lan lại có cảm giác chiếc áo kia như thể đang mặc trên người mình, bị Cố Lệ Vũ chậm rãi mà cởi ra.

Tiếng răng cưa của khóa áo xẹt qua lỗ tai cậu, khiến trái tim cũng khe khẽ rung động theo.

Khi Cố Lệ Vũ lấy đồng phục từ trên giá xuống đưa cho An Lan, cậu vô thức lùi về phía sau nửa bước.

Cố Lệ Vũ nói: “Cậu sợ cái gì?”

“Hả?”

“Tôi cũng không đánh dấu cậu.”

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng dường như khiến thính giác của cậu nổ tung, An Lan gượng cười, vội vàng nhận lấy đồng phục của mình.

Sau khi đổi xong quần áo, cậu nhớ Kiều Sơ Lạc đã từng nói Cố Lệ Vũ có bệnh sạch sẽ, nên thử thăm dò hỏi: “Bộ quần áo này tôi đã mặc rồi, chi bằng để tôi giặt sạch rồi trả lại cho cậu sau?”

“Cứ để đấy đi.” Cố Lệ Vũ trả lời.

“Ồ.” An Lan nghiêm túc gập đồ bảo hộ lại, cẩn thận đặt lên sô pha.

Nghĩ ngợi một hồi, An Lan lại không nhịn được hỏi: “Cậu giúp tôi nhiều lần như vậy, tôi có thể hỏi là vì sao không?”

“Những lần nào?” Cố Lệ Vũ nghiêng mặt qua, hờ hững hỏi lại.

Dưới ánh đèn rạng ngời của căn phòng thay đồ, sâu trong ánh mắt bình tĩnh tuyệt đẹp của Cố Lệ Vũ có thứ gì đó mà An Lan chẳng thể nào đoán ra nổi, tựa như một cái kén vô hình, lặng yên không tiếng động bao bọc lấy toàn bộ không gian. Chấp niệm cùng dục vọng quấn lấy nhau, khiến trái tim An Lan như thể bị khống chế.

Nhưng mỗi khi An Lan cảm thấy sợ hãi, loại cảm giác này lại lặng lẽ tiêu tan, chẳng để lại chút dấu vết nào.

“Lúc cùng nhau lên bảng viết từ đơn, cậu đã giúp tôi sửa lại cái chữ cái bị sai.”

Cố Lệ Vũ không nói gì, vẫn duy trì tư thế cũ.

“Khi tôi đụng phải bình giữ nhiệt của cô giáo, cũng là cậu giúp tôi chắn nước nóng.”

Cố Lệ Vũ chậm rãi xoay người lại.

“Còn có hôm nay, tôi bị bóng rổ đập chảy máu mũi, là cậu đã sơ cứu cho tôi. Bị Lý Chấn Nam gây sự, cũng là cậu đề nghị đấu Fanning, bằng không thì tôi vẫn sẽ bị nó kiếm chuyện, gây khó dễ mãi.”

“Cậu không nhớ rõ sao?” Cố Lệ Vũ vươn bàn tay trái của mình ra.

An Lan cúi đầu nhìn, đây là bàn tay cầm súng của Cố Lệ Vũ, giữa lòng bàn tay có một đường trăng trắng, giống như vết sẹo do bị thứ gì đó cắt qua.

“Lòng bàn tay của cậu từng bị thương sao?” An Lan có chút kinh ngạc, người nghiêm cẩn như Cố Lệ Vũ hẳn sẽ phải bảo vệ tay mình rất cẩn thận, bất kể là ngón trỏ bóp cò hay là tay trái nâng súng.

“Ừ.” Cố Lệ Vũ gật đầu.

An Lan rất muốn chạm vào vết sẹo kia, nhưng đó là tay của Cố Lệ Vũ, cậu không dám.

“Không nhớ thì thôi.” Cố Lệ Vũ nhìn ra cửa, ý nói An Lan đã có thể rời đi.

Chẳng biết vì sao, vẻ mặt của hắn lại có chút cô đơn.

An Lan chỉ đành nghiêm túc mà cảm ơn đối phương một lần nữa: “Hôm nay, thật sự cảm ơn cậu…… Tôi mời cậu ăn cơm nhé?”


“Không phải người nhà gọi cậu về ăn cơm sao?” Cố Lệ Vũ hỏi lại.

“Đúng vậy.” An Lan gãi gãi đầu, “Tiết tự học buổi tối tuần sau, tôi mời cậu được không?”

“Ừ.” Cố Lệ Vũ nhẹ nhàng lên tiếng.

Hắn khoác cặp sách lên vai, một tay khác cầm bộ trang phục bắn súng An Lan vừa thay ra, lướt qua người cậu đi ra ngoài.

Không khí dường như bị đối phương kéo theo. Trong phòng thay đồ có đốt một loại trầm hương nào đó, mặc dù rất thơm nhưng lại có lại có cảm giác quá mức nghiêm túc, gò bó. Chỉ là ngay khi Cố Lệ Vũ vừa đi qua người cậu, An Lan liền ngửi thấy một mùi hương tựa như biển xanh sâu thẳm, cậu vô thức nhắm hai mắt lại, mỗi một tế bào bên trong não bộ đều đang không ngừng truy đuổi mùi hương kia.

Cho đến khi nó biến mất hoàn toàn, không còn chút tăm hơi.

Thắng Lý Chấn Nam khiến An Lan với Kiều Sơ Lạc nhẹ nhõm hơn không ít.

An Lan đạp xe đèo Kiều Sơ Lạc về nhà, cậu ta ngồi ở đằng sau, vui vẻ đến mức không ngừng vung vẩy hai chân.

“An Lan ơi, đáng tiếc mày không phải Omega, bằng không tao đã YY ra cả ngàn câu chuyện giữa mày với Cố Lệ Vũ rồi.”

An Lan nở nụ cười: “Là đứa nào nói bị Cố Lệ Vũ ôm một chút sẽ bị chết cóng? Sao bây giờ đã YY ngay được ngay rồi?”

“Chậc chậc, mày không hiểu đâu. Tương tác giữa hai đứa mày đủ để YY ra mộp CP luôn rồi đấy. Mày không thấy Cố Lệ Vũ cầm bộ đồ bảo hộ mày mới thay ra về nhà hả?”

“Chắc là cậu ấy mang đi giặt thôi. Dù sao thì khứu giác của Alpha cũng vô cùng nhạy bén……”

“Không phải đâu. Nếu cậu ấy đã không mặc vừa bộ đồ bảo hộ kia thì có giặt hay không cũng như nhau thôi. Vả lại, Cố Lệ Vũ chắc chắn chẳng hiếm lạ gì một bộ trang phục bắn súng cả. Tao đoán, cậu ấy sẽ đặt nó ở trong phòng ngủ.” Kiều Sơ Lạc cong môi, cười xấu xa nói.

“Đặt trong phòng ngủ để làm gì?” An Lan cảm thấy kỳ quái.

“Không chỉ đặt trong phòng ngủ, mà còn để ngay bên gối……”

An Lan thở dài một hơi, thằng nhóc Kiều Sơ Lạc này đúng là sẹo lành thì quên đau, vừa mới thoát khỏi Lý Chấn Nam, lại bắt đầu có suy nghĩ đen tối về Alpha khác rồi.

“Làm ơn dừng mớ suy nghĩ không lành mạnh trong đầu mày lại đi, cám ơn.”

“Hình ảnh này quá mức kích thích, tao không dừng lại được. Mày tưởng tượng thử mà xem, Cố Lệ Vũ ngồi trên giường, cầm trang phục bắn súng mày đã từng mặc đậy lên trên mặt, dùng sức mà ngửi mùi hương trên người mày, sau đó nắm chặt lại……”

“Ngừng ngừng ngừng!” An Lan chống chân xuống đất, kinh ngạc mà quay lại nhìn Kiều Sơ Lạc, “Tiểu Kiều, mày đang nghĩ bậy bạ cái gì đó! Thiết lập lãnh đạm, cấm dục của Cố Lệ Vũ đâu mất rồi?”

Kiều Sơ Lạc nhún vai: “Thiết lập lãnh đạm, cấm dục là mọi người tự đặt vậy thôi, còn việc cậu ấy có lãnh đạm hay không, chẳng lẽ mày không biết sao?”

“Tao không biết thật.”

“Mày đỏ mặt rồi.”

An Lan hỏi lại: “Vô nghĩa, nếu tao YY mày với lớp trưởng, mày có đỏ mặt không?”

Kiều Sơ Lạc không biết xấu hổ mà cười: “Tao nhất định sẽ nói, đội ơn mày.”

“Đệt!” An Lan cam chịu quay đầu đi, “xoành xoạch xoành xoạch” đạp xe, mau mau tống cổ Kiều Sơ Lạc về ‘nơi sản xuất’.

Chờ An Lan về tới nhà, thì đã gần tám giờ tối rồi.

– –

Kiều Sơ Lạc chắc chắn là con sâu trong bụng Cố Lệ Vũ =)))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.