Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 2: Tại sao tôi lại ngửi được tin tức tố?


Đọc truyện Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi – Chương 2: Tại sao tôi lại ngửi được tin tức tố?

Mùa xuân buồn ngủ, mùa thu thiếu ngủ*, đúng là chân lý thế gian.

(*Câu đầy đủ là 春困秋乏夏打盹儿,睡不醒的冬三月: “Mùa xuân buồn ngủ, mùa thu thiếu ngủ, mùa hạ ngủ gà ngủ gật, mùa đông ngủ thông ba tháng không tỉnh” là câu nói mà những người thích ngủ gật hay nói.)

Chưa kể đây còn là tiết học đầu tiên vào buổi chiều nữa, cho nên số người vẫn có thể mở to mắt mà nhìn lên bảng đen trong lớp đều đếm được ở trên đầu ngón tay.

Mí mắt trên của hầu hết các bạn học đều giống như bị đổ một lớp keo thật dày, chỉ muốn ngay lập tức được quấn vào một chỗ với mí dưới.

An Lan gần đây đang cao lên, ngoại trừ buổi tối đi ngủ có đôi lúc cẳng chân sẽ co giật một chút ra thì chính là lúc nào cũng mệt mỏi rã rời. Mà giờ phút này, cái trán của cậu đều sắp gục xuống mặt bàn luôn rồi.

“Tặng cho tôi mộng cảnh, lại tặng cho tôi tỉnh táo”, người vừa nói câu này chính là cô giáo dạy toán.

“An Lan, em đứng lên trả lời câu này đi.”

Mấy chục người đang mơ mơ màng màng sắp ngủ gục đột nhiên tỉnh táo lại. Bọn họ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía An Lan.

An Lan hít vào một hơi, có quỷ mới biết cô giáo dạy toán vừa mới nói cái gì?

Cậu túm vào tay áo của người bạn cùng bàn – Kiều Sơ Lạc một cái, đây chính là thời điểm mấu chốt để anh em tốt hỗ trợ lẫn nhau đấy.

Cậu giúp tôi, tôi giúp cậu.

Cậu mà không giúp tôi thì sau này tôi sẽ nhảy disco ở mộ của cậu.

Ai ngờ Kiều Sơ Lạc chỉ cúi đầu xuống, không có bất cứ phản ứng nào.

An Lan lại túm Kiều Sơ Lạc thêm cái nữa nhưng đối phương vẫn không có phản ứng gì, lẽ nào thằng nhóc này cũng ngủ như heo rồi?

Khóe mắt An Lan liếc qua Kiều Sơ Lạc một cái chỉ thấy Kiều Sơ Lạc cúi đầu, hô hấp nặng nề, cần cổ trắng nõn đỏ bừng tựa như một chú chim cút đang run lẩy bẩy.

Chẳng lẽ Kiều Sơ Lạc không khỏe?

Trong không khí ngập tràn một mùi hương nhàn nhạt. An Lan dùng sức mà ngửi ngửi, còn có chút ngòn ngọt, hình như là mùi kim quế.

Nhưng giờ có phải là mùa hoa quế đâu nhỉ?

Từ một hàng cuối cùng trong lớp học bỗng nhiên truyền đến tiếng bàn ghế di chuyển. Nghe có vẻ cực kỳ nôn nóng, đồng thời còn có một loại cảm giác bức bách đang rục rịch ngóc đầu dậy.

An Lan nhớ rõ các bạn Alpha ở trong lớp đều có dáng người tương đối cao, cho nên phần lớn đều ngồi ở mấy hàng cuối cùng trong lớp.

Bọn họ…… bị làm sao vậy?

Nghĩ ngợi miên man, An Lan cũng cảm thấy yết hầu của chính mình có một chút ngứa ngáy. Trong phổi giống như bị châm một điếu thuốc, mà sau khi hút xong thì cổ họng vẫn cứ bị sặc mãi, khiến cho cậu rất muốn rót một cốc nước lạnh thật lớn, rồi một hơi nốc cạn.

“An Lan, rốt cuộc em có làm được câu này hay không?” Ngón tay của cô giáo dạy toán gõ gõ lên bảng đen vài cái.


An Lan nhìn về phía bảng đen mới phát hiện ra đó là một câu hỏi khó nhưng cậu lại không tập trung nổi tinh thần mà cứ theo bản năng nghĩ tới cái mùi hoa quế ngọt lịm kia.

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Tất cả Alpha, hãy rời khỏi lớp học.”

Ngắn gọn, lưu loát.

Cho dù An Lan chẳng hiểu sao lại lạc vào cõi tiên thì vẫn có thể dễ dàng đoán ra được đối phương là ai.

Người này gần như là không nói chuyện nhưng một khi đã mở miệng thì có thể thu hút được tất cả mọi người — Cố Lệ Vũ.

Mùi hương nhàn nhạt, ngọt ngào như có như không kia tựa như một tầng lụa mỏng lơ lửng trên mặt nước, bỗng nhiên lại bị giọng nói của Cố Lệ Vũ đẩy trôi ra. Một làn sương mỏng nháy mắt lan ra khắp mọi nơi khiến cho những gợn sóng đang nhẹ nhàng lay động đột nhiên yên lặng lại.

Vài người bạn học thân hình cao lớn nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi. Thời điểm mỗi người đi ngang qua Kiều Sơ Lạc đều theo bản năng mà nghiêng mặt qua.

Trong đó có một người rõ ràng run rẩy một chút. Cậu ta cúi đầu, một tay chống xuống góc bàn mà nhìn chằm chằm phía sau cổ Kiều Sơ Lạc.

“Em Lý Chấn Nam đừng có chậm trễ nữa, mau chạy ra ngoài đi.” Giọng nói của cô giáo dạy toán vang lên.

Alpha tên là Lý Chấn Nam cắn răng, đỏ bừng mặt chạy ra ngoài.

Thoáng cái lớp học đã trống một phần năm.

Giữa lúc An Lan còn đang hoảng hốt lại nhìn thấy một nam sinh đi tới bên cạnh cô giáo dạy toán, ôn hòa mở miệng nói: “Cô giáo, cô ở lại chỗ này duy trì trật tự ạ. Em sẽ đi gọi bác sĩ mang thuốc ức chế đến đây.”

Người kia là lớp trưởng kiêm đại biểu môn ngữ văn lớp bọn họ – Hứa Tinh Nhiên…… Hứa Tinh Nhiên là một Alpha.

Nói với cô giáo dạy toán xong, tầm mắt của lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên xẹt qua hơn phân nửa lớp học, cất cao giọng nói: “Tiêu Thần, đừng ngủ nữa! Cậu cũng mau chạy ra ngoài đi.”

Một người đang nằm bò ra mặt bàn ở cuối lớp khẽ giật giật, sau đó chậm rãi mà ngẩng đầu lên.

Nam sinh kia tên là Tiêu Thần. Hốc mắt của hắn rất sâu, đuôi mắt hơi xếch lên tựa như một lưỡi dao sắc bén, nhưng vào giờ phút này lại có chút ngây ngốc.

Trên cơ bản thì mỗi một tiết toán Tiêu Thần đều ngủ gật. Mà khiến cho cô giáo dạy toán khó xử nhất chính là…… Tiêu Thần là đại biểu toán học.

Lúc trước cô giáo còn gọi hắn dậy hỏi một vài câu, thế nhưng câu nào hắn cũng đều đối đáp trôi chảy.

Về sau có một lần cô giáo dạy toán không nhịn được phải nói: “Tiêu Thần, dù sao em cũng là đại biểu toán học, có thể cho cô một chút thể diện hay không?”

“Không phải đã cho cô thể diện rồi hay sao……Là em thi toán không được hạng nhất toàn khối…… Hay là em lên lớp làm ồn?”

Cô giáo dạy toán tức đến mức phải lấy ra thuốc trợ tim có hiệu quả cấp tốc, từ đó về sau cũng không bao giờ gọi đến Tiêu Thần nữa.

Lúc này Tiêu Thần đứng dậy, trước mặt hắn tạo thành một chiếc bóng rất có cảm giác áp bách, sau đó thì nhẹ nhàng lướt qua người Kiều Sơ Lạc.


Lại còn vừa đi vừa ngáp.

Dường như mùi hương ngọt lịm kia đối hắn không có bất cứ ảnh hưởng gì.

Hứa Tinh Nhiên đứng ở cửa lớp học, lại nhắc nhở thêm một lần nữa: “Mời các bạn Alpha trong lớp mau chóng ra ngoài. Tuy rằng mọi người đều rất tự tin bản thân mình sẽ không bị ảnh hưởng. Thế nhưng mọi người có lẽ sẽ gây ảnh hưởng đến những bạn học khác.”

An Lan có chút hoảng hốt, cậu cho rằng Hứa Tinh Nhiên đang nhìn mình nhưng cậu chỉ là một Beta thôi mà.

Có người từ phía sau đi tới chỗ cậu. Người kia giữ chặt bờ vai cậu, cánh tay vững vàng, lòng bàn tay nóng hôi hổi, hơi dùng sức một chút liền mạnh mẽ lôi An Lan rời khỏi chỗ ngồi.

Chờ đến khi bọn họ rời khỏi tầng lầu này, An Lan nhìn thấy bác sĩ mặc chiếc áo blouse trắng vội vội vàng vàng mà chạy qua người cậu, đầu óc choáng váng bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Cậu phát hiện bản thân đang dựa vào lòng người nào đó, vừa ngẩng đầu lên liền nhận ra là Cố Lệ Vũ. Cố Lệ Vũ luôn luôn trầm lặng, kiệm lời nhưng lại là người đầu tiên nhắc nhở tất cả Alpha rời khỏi lớp học.

Đôi mắt của hắn tựa như chiếc giếng cổ tĩnh lặng, lạnh lùng đầy xa cách khiến cho con người ta không thể nào nhìn thấu thế giới ở bên dưới miệng giếng kia.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

An Lan vừa mở miệng, Cố Lệ Vũ bèn buông cậu ra rồi đi sang bên cạnh, dựa người vào góc tường tiếp tục làm một người đàn ông yên tĩnh nhưng vẫn có cảm giác tồn tại cực kỳ.

Trái lại, lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên lại đi tới nhìn An Lan nói: “Thuốc ức chế của bạn cùng bàn với cậu hình như bị mất hiệu lực, lại còn đang tiến vào thời kỳ tương đối nhạy cảm.”

Cái gọi là “thời kỳ tương đối nhạy cảm” có lẽ là kỳ phát tình nhỉ.

Khó trách cổ Kiều Sơ Lạc lại đỏ đến như vậy.

Từ lúc học mẫu giáo, cậu với Kiều Sơ Lạc đã chơi thân với nhau. Thời điểm lớp 7, lớp 8 thì Kiều Sơ Lạc phân hoá. Cậu ta từng nói rằng tin tức tố của mình là hương vị kim quế. An Lan khi đó rất tò mò, không biết đấy là loại hương vị như thế nào, sau đó Kiều Sơ Lạc liền trực tiếp bưng tới một đĩa bánh gạo chiên đường hoa quế rồi nói với An Lan chính là loại hương vị này.

Chuyện lần này đã làm thay đổi hoàn toàn ấn tượng của An Lan đối với tin tức tố của Kiều Sơ Lạc. Cậu luôn cho rằng đó là…… vị bánh gạo. Mà hương vị kim quế hôm nay cậu ngửi được, lại không thể nhận ra đó mới là tin tức tố của Kiều Sơ Lạc.

“Cho nên…… Mùi hương hoa quế kia là tin tức tố của A Lạc?” An Lan nghiêng đầu.

Hai mắt Hứa Tinh Nhiên nheo lại: “Cậu ngửi thấy được?”

An Lan ngây ngẩn cả người, cậu bỗng nhiên ý thức được một vấn đề — Bản thân mình rõ ràng là một Beta, sao có thể ngửi thấy tin tức tố của Kiều Sơ Lạc đây?

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Hứa Tinh Nhiên hỏi.

“Mười bảy.” An Lan không rõ lớp trưởng vì sao lại hỏi chuyện này.

Không phải tuổi tác của mọi người đều tương đương nhau sao?


“An Lan…… Cậu…… Có muốn đi kiểm tra thử hay không?” Hứa Tinh Nhiên kiến nghị nói.

Tiêu Thần đang cúi đầu nghịch điện thoại khẽ nhếch miệng cười một cái, “A ha, chúc mừng cậu nhé. Có lẽ là Alpha đấy. Nhưng đến tuổi này mới phân hóa thì đoán chừng chất lượng cũng chẳng ra làm sao.”

An Lan ngẩn người, cậu có thể ngửi thấy tin tức tố của Kiều Sơ Lạc, cho nên cậu sẽ là Alpha?

“Lỡ là Omega thì sao?” An Lan theo bản năng mở miệng nói.

Dứt lời chỉ thấy Tiêu Thần đang nghịch điện thoại bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó nâng mắt lên, thực cẩn thận mà nhìn An Lan rồi bật cười: “Để tôi tưởng tượng một chút vị bạn học này mà trở nên xinh đẹp thì sẽ trông như thế nào nhỉ?”

Thanh âm hắn kéo dài, mang theo ý vị trêu chọc không đứng đắn.

Lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên cũng ngây ngẩn cả người: “Cho nên…… An Lan càng muốn làm Omega hơn sao?”

“Không phải, ý của tôi là chỉ có Alpha mới ngửi được tin tức tố của Omega sao?” An Lan hỏi.

“Tôi chỉ dựa vào phản ứng lúc đó của cậu để suy đoán thôi. Trông cậu khi ấy giống như đã bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Kiều Sơ Lạc vậy. Cậu có biết bản thân mình cúi đầu rồi ghé sát vào cổ Kiều Sơ Lạc không? Nếu không phải là Cố Lệ Vũ lôi cậu ra ngoài, tôi còn nghi ngờ cậu sẽ cắn bạn cùng bàn của mình luôn rồi ấy chứ.” Hứa Tinh Nhiên giải thích nói.

An Lan trợn tròn mắt.

Cậu mà dám cắn Kiều Sơ Lạc thì chắc chắn Tiểu Kiều sẽ khiêng cái bàn trực tiếp đập bể đầu cậu luôn.

“Ồ, thì ra là vậy.” An Lan nhớ lại lúc bản thân đang mơ mơ hồ hồ đã được Cố Lệ Vũ đã lôi ra khỏi lớp học mà theo bản năng nhìn về phía Cố Lệ Vũ một chút.

Cậu nhớ rõ trước đó Cố Lệ Vũ vẫn luôn đứng dựa vào tường nhưng không biết từ khi nào đã nhìn qua đây rồi. Hình như là từ lúc An Lan nói bản thân lỡ như là Omega thì sao.

Có lẽ do ảo giáo khiến cậu bỗng nhiên cảm thấy bàn tay Cố Lệ Vũ đút trong túi quần đồng phục kia dường như đang nắm thành quyền. Hắn đang căng thẳng cái gì chứ?

Hứa Tinh Nhiên cũng nhìn cậu chăm chú, điều này càng khiến cho An Lan mất tự nhiên.

“Lớp trưởng, sao cậu cứ nhìn tôi vậy?”

Hứa Tinh Nhiên còn chưa kịp mở miệng thì Tiêu Thần đã lên tiếng nói: “Lão lưu manh nghiêm trang Hứa Tinh Nhiên này có lẽ đang tưởng tượng nếu cậu là Omega thì nên lừa tới tay như thế nào đấy.”

An Lan mở to hai mắt nhìn về phía Tiêu Thần. Cậu có chút nghi ngờ không biết có phải mình đã nghe lầm rồi không.

Hứa Tinh Nhiên cũng không tức giận chút nào, chỉ hờ hững mà nói một câu: “Bản thân là lưu manh nên nhìn đâu cũng thấy lưu manh.”

“Chậc.” Tiêu Thần cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại, lạnh lùng đáp một câu, “Nếu không thì đoán thử xem, trong ba người chúng ta ai “diễn” giỏi nhất?”

“Ba người chúng ta” trong miệng Tiêu Thần hẳn là chỉ chính hắn, Hứa Tinh Nhiên cùng với Cố Lệ Vũ.

Trong đợt kiểm tra sức khỏe hai năm trước của nhà trường, nhóm Alpha có một hạng mục kiểm tra, gọi là — Giá trị A. Mà tin tố của ba người này đều là A+. Theo đạo lý, Alpha có giá trị A càng cao thì sự phát triển cùng tiến hóa của thể lực và trí não sẽ càng vượt trội.

Nhưng cái gì cũng có hai mặt, bọn họ ưu tú, xuất chúng hơn người nhưng đồng thời cũng càng dễ dàng sinh ra những cảm xúc cực đoan, dục vọng hủy diệt cùng chiếm hữu cũng sẽ mãnh liệt hơn các Alpha khác. Đặc biệt là trong kỳ mẫn cảm, những Alpha này sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Chẳng qua những cảm xúc tiêu cực này gần như là chưa bao giờ xuất hiện ở trên người ba người bọn họ.

Hứa Tinh Nhiên bình tĩnh ổn trọng, làm lớp trưởng co được giãn được, nhân duyên còn vô cùng tốt.

Mà Cố Lệ Vũ thì khỏi cần nhắc tới cảm xúc cực đoan gì. Mọi người đã là bạn học cấp III gần ba năm trời, đều biết tên này…… Gần như là không có cảm xúc. Không có người nào nhìn thấy hắn cười, càng không có người nào thấy được hắn tức giận.

Về phần Tiêu Thần, hành vi của hắn có chút đầu gấu, thế nhưng vẫn không đến nông nỗi ngang ngược hoặc là tùy ý khiến người khác tổn thương.


Cho nên đối với một Beta như An Lan mà nói, bọn họ đều là những người bạn có thành tích học tập rất tốt nhưng vẫn không cơ hội quen thân mà thôi.

Đối với “chất lượng A” này, An Lan hoàn toàn không có bất cứ khái niệm gì.

Buổi chiều có lẽ không thể lên lớp được cho nên An Lan liền đồng ý với lời đề nghị của Hứa Tinh Vũ, xin phép giáo viên đi tới bệnh viện gần trường học để làm xét nghiệm máu.

Có rất ít người ở độ tuổi này còn tới bệnh viện để kiểm tra tin tức tố nên khi thấy An Lan đến đăng ký, các bác sĩ đều dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái mà nhìn cậu.

Thời điểm cậu xắn tay áo ở trong phòng lấy máu có chị gái y tá đang tìm mạch máu của cậu, thoạt nhìn có vẻ rất căng thẳng.

An Lan nhận ra cô nàng là y tá thực tập bèn nở nụ cười trấn an nói: “Em không sợ đau đâu. Hồi bé có lần không cẩn thận bị dẫm phải đinh, em cũng không thấy đau chút nào hết.”

Chị gái y tá thấy tính tình An Lan tốt như vậy lại càng thêm áy náy.

Lúc này, y tá trưởng nhận được một cuộc điện thoại. Biểu tình bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, còn không ngừng mà gật gật đầu, sau đó thì nhìn ngó khắp nơi như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Giây phút thấy được An Lan thì vội vã tới gần: “Em không cần làm nữa! Cứ giao bạn học sinh này cho chị là được!”

Y tá thực tập nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng An Lan lại nói: “Không sao đâu ạ. Cứ để chị ấy chích cho em đi. Chỉ là lấy chút máu thôi mà, cũng không phải là làm phẫu thuật.”

Nói xong, An Lan còn nháy mắt với đối phương, nhỏ giọng nói: “Thừa dịp có cơ hội thì lấy em để luyện tập. Có làm hỏng em cũng không trách chị đâu.”

Y tá thực tập vừa nghe xong liền đỏ bừng mặt.

“Sao có thể lấy em để luyện tập chứ. Về sau chị sẽ để cô ấy luyện tập nhiều hơn. Này… Em đi pha cho bạn học sinh ly nước đường để lấy máu xong thì uống nhé.” Y tá trưởng vẫn kiên trì muốn tự mình lấy máu.

Nghe đến đó, An Lan cũng không từ chối nữa. Cậu chỉ cảm thấy khó hiểu, y tá trưởng có vẻ rất nhiệt tình, hoàn toàn khác xa với cái truyền thuyết “1, 2, 3 rút máu xong, tôi liền bỏ chạy lấy người” như ở bên ngoài đồn thổi.

Nhìn y tá thực tập bưng một ly nước đường lại đây, An Lan còn tưởng rằng phải rút rất nhiều máu nên mới lo cho cơ thể cậu sẽ không được thoải mái đến vậy. Ai ngờ lại chỉ rút có một ống nho nhỏ mà thôi.

Dưới cái nhìn chăm chú đầy quan tâm của y tá trưởng, An Lan uống hết một ly nước đường rồi mới rời đi.

An Lan đi ra cửa, loáng thoáng nghe thấy mấy y tá khác đang buôn dưa lê bán dưa chuột với nhau.

“Y tá trưởng này, vừa rồi chị đối xử với đứa học sinh kia tốt thật đấy? Nó là con cái nhà ai thế?”

“Tôi cũng chẳng biết nữa. Là đích thân viện trưởng gọi điện thoại nói với tôi có một nam sinh mặc đồng phục cấp III sẽ đến thử máu rồi bảo chúng ta nhất định phải chăm sóc nó cẩn thận.”

An Lan sờ sờ mũi, cảm thấy y tá trưởng nhất định là nhận sai người rồi, chứ cậu làm sao có thể quen biết viện trưởng bệnh viện này được đây.

Nhưng đi được hai bước, An Lan lại cảm thấy kỳ quái, vì sao cậu lại nghe thấy rõ cuộc trò chuyện của mấy y tá kia như vậy?

Bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm của cậu, cau mày nhìn hồi lâu rồi lại để An Lan làm kiểm tra thêm mấy mục khác.

“Những cái này đều phải làm hết ạ?”

Bác sĩ gật gật đầu: “Phải làm, độ tuổi của cháu tương đối đặc thù. Phải tổng hợp, tham khảo rất nhiều mục khác mới có thể đưa ra kết luận chính xác được. “

“Dạ.”

Vì An Lan đột xuất tới đây cho nên trên người không mang theo quá nhiều tiền. Hiện tại cậu vẫn còn mơ hồ chưa hiểu mọi chuyện tại sao lại như vậy. Ba mẹ thì đang đi làm, nếu biết cậu phải đến bệnh viện nhất định sẽ rất lo lắng nên chỉ đành hỏi mượn tiền của bà chị gái đang học đại học vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.