Rốt Cuộc Gặp Được Em

Chương 6


Đọc truyện Rốt Cuộc Gặp Được Em – Chương 6

Chương 5: Sùng Hân dùng hết dũng khí, bấm số điện thoại của Văn Dư…
Editor: Gyunen
Beta: Sai
Đúng lúc hai người ăn xong, chuẩn bị đứng lên thì thấy Nghiêm An đang đi tới, Lương Vận Hàm trông thấy anh ta thì liền gật đầu mỉm cười như thường ngày. Tâm tình mất mát của Nghiêm An cũng vì hành động đó mà biến mất, thậm chí trong lòng còn có một tia ấm áp. Haiz, mình thật không đành lòng từ bỏ người phụ nữ này, thế nhưng chính bản thân cũng biết rõ rằng có nhiều chuyện không thể miễn cưỡng. Việc quan trọng trước mắt là đừng làm cho Lương Vận Hàm tiếp tục nảy sinh cảm giác chán ghét mình, những việc khác thì.. từ từ rồi tính. Nghĩ vậy nên Nghiêm An liền cười nói:
“Hai người ăn xong rồi sao?”
“Ừ. Chúng tôi đi trước, gặp lại anh sau.”
“Tạm biệt!”
Xung quanh, ánh mắt của mọi người liên tục đổ dồn vào phía bên này. Hai nhân vật chính rất tự nhiên hóa giải lúng túng tối qua, mọi chuyện cứ như chưa có gì xảy ra. Đây quả là cách tốt nhất để dập tắt những tin đồn thất thiệt. Mãi đến khi ra ngoài, Sùng Hân mới kéo tay của Lương Vận Hàm mà cười hì hì.
“Anh ta nhìn cũng được mà! Không lẽ chị định tiếp tục từ chối sao?”
“Nếu không thì phải làm sao đây?”
“Em thấy Nghiêm Phó không phải là người dễ bỏ cuộc đâu.”
“Nhiều chuyện quá! Em lo chuyện của mình đi!”

“Không vui gì hết! Bất quá, nói cho chị biết một bí mật, em có được số điện thoại di động của Văn Dư rồi!”
Lương Vận Hàm có chút kinh ngạc nhìn Sùng Hân, “Hai người không phải đang quen nhau sao? Tại sao đến cả số điện thoại mà chị ấy cũng không cho em?”
Tình huống này làm cho Sùng Hân có chút ngượng ngùng, nên cô cũng không trả lời câu hỏi này. Sáng sớm hôm qua ở sân bay, khi Lương Vận Hàm hiểu lầm cô và Văn Dư đã quen nhau, Sùng Hân cũng không giải thích vì bản thân cô vẫn đang rất tự tin rằng mình có thể theo đuổi được Văn Dư.
“Nếu đợi Văn Dư chủ động gọi điện thì chắc cổ em sẽ dài thêm cả tấc mất, nên nhất định em phải chủ động xuất chiêu trước! Chị nghĩ thử xem có thật là chị ấy không để ý gì đến em hay đang là dục cầm cố túng* đây? Nhìn sơ qua thì em thấy chị ấy không giống như người có kinh nghiệm yêu đương, thế nhưng còn trẻ như vậy mà đã leo lên chức Tổng giám đốc hành chính, nhất định chị ấy không phải là người bình thường, tâm cơ hẳn là rất sâu.” Lương Vận Hàm có chút hơi mơ hồ, hai người này… rốt cuộc là có phải đang quen nhau không vậy?
*Dục cầm cố túng: Giả vờ tha để bắt thật
“Chị Hàm, chị nói coi lát nữa em gọi điện thoại nên nói cái gì với chị ấy để chị ấy không cảm thấy ngại đây?” … Cả hai vừa đi dạo phố vừa nói chuyện. Đúng như dự đoán của Lương Vận Hàm, cứ hễ khi hai người đi riêng với nhau thì sẽ Sùng Hân lại bắt đầu nói chuyện về Văn Dư.
Thật không biết Sùng Hân uống lộn thuốc gì, lại đi thích một người như chị ta. Có điều chính mình chưa từng theo đuổi ai, nên cũng không biết đưa ra lời khuyên như thế nào, chỉ có thể để mặc cho Sùng Hân tự lảm nhảm một mình.
Hai người đi mãi thì quyết định vào một tiệm canh gà, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Lúc này, Sùng Hân rốt cục cũng quyết định là sẽ gọi điện thoại cho Văn Dư. Sùng Hân nắm chặt lấy điện thoại di động, nhắm mắt lại, hít sâu mấy lần. Lương Vận Hàm nhìn cô mà không nhịn được cười.
Sùng Hân nhớ lại bài học thư giãn của bác sĩ tâm lý, tự tưởng tượng ra một bức phong cảnh mỹ lệ nhằm tự trấn an mình. Đến khi bản thân tự cảm thấy tim đập không còn đập nhanh nữa thì cô mới bắt đầu nhấn dãy số.
Điện thoại vang lên được năm tiếng thì mới có người trả lời. “Alô, xin hỏi ai vậy?”
Bỗng dưng Sùng Hân cảm thấy khó thở, hô hấp đều nghẹn lại. Thế nhưng dù sao bản thân cũng là nữ tiếp viên hàng không với kỹ năng chuyên nghiệp, chỉ cần giữ cho tâm trạng được tự nhiên thoải mái thì sẽ dễ dàng giải quyết mọi chuyện. Nghĩ vậy nên Sùng Hân liền hít sâu một hơi rồi nói.

“Alô, xin hỏi đây có phải là điện thoại của Văn Dư không?”
“Đúng vậy. Xin hỏi, ai ở đầu dây?”
“Em là Sùng Hân đây.”
Nghe phía bên kia bỗng dưng im lặng một lúc, Sùng Hân liền thấy không vui khi cảm giác được Văn Dư chính là đang cố nhớ lại cái tên này, cô rõ ràng là không đem mình để ở trong lòng mà.
“Ừ, chào em! Chị có chút bất ngờ khi nhận được điện thoại của em đấy.”
“Tại vì đợi mãi mà vẫn không thấy chị gọi điện thoại, nên em chẳng còn cách nào khác là gọi cho chị.”
“…” Văn Dư thật sự không biết nên nói gì tiếp. Thành thật mà nói, cô cũng không phải một người nói năng vụng về, thế nhưng đối mặt sự nhiệt tình của Sùng Hân, cô đột nhiên có chút khó xử không nói nên lời.
“Chị vẫn đang nghe em nói đấy chứ?” Sùng Hân hỏi, giọng điệu có chút lo lắng.
“Ừ, chị vẫn đang nghe đây. Dạo này công việc có chút bề bộn, nên không có thời gian gọi cho em.” Văn Dư cảm thấy bản thân vẫn nên tìm một lý do để giải thích nhằm xoa dịu tình hình.
“Vậy sao? Chị đang bận việc gì thế?”
“Đang lên một kế hoạch mới, ngày kia là phải trình cho ban giám đốc rồi.” Nghe Văn Dư trả lời thành thật như thế, trên môi Sùng Hân nở một nụ cười.

Lương Vận Hàm nhìn thấy vẻ mặt Sùng Hân biến đổi từ trạng thái căng thẳng sang thỏa mãn hài lòng thì không khỏi suy nghĩ, xem ra Văn Dư cũng không phải loại người khô khan, cứng ngắt như lúc nhìn, ít ra vẫn còn biết dụ ngọt con nít.
“Oh. Vậy chị sắp bay đến Đài Loan sao?”
Lần thứ hai ngày, Văn Dư cảm thấy đứng hình, không nói nên lời. Cô nhóc Sùng Hân này rõ ràng là muốn điều tra mình đây mà. “À, thật ra thì chị sẽ bay đêm nay.”
“Vậy sao? Bây giờ chị đang ở đâu thế?”
“Thành phố S.”
“A? Em cũng ở đây nữa nè! Hơn nữa, tối nay em cũng bay đó. Chị nói xem, chúng ta thật sự rất có duyên phải không?”
“Ha ha, đúng vậy á. Tối nay em bay lúc mấy giờ?”
Nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Sùng Hân đang vui phơi phới, trong lòng Lương Vận Hàm không khỏi hâm mộ. Tuổi trẻ quả nhiên thật tốt, ít nhất vẫn thừa thời gian và sức lực yêu đương. Hai người tiếp tục nói chuyện một lúc, sau đó Sùng Hân mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại. Nhìn thời gian trò chuyện, cô cười như một đứa trẻ.
“Chị Hàm! Lát nữa chúng ta có thể gặp Văn Dư rồi!”
“Chị ấy cũng bay đi Đài Bắc sao?”
“Dạ. Giờ khởi hành chuyến bay của chị ấy so với chuyến bay của chúng ta cũng chênh lệch không nhiều, nên em đã hẹn chị ấy gặp nhau tại quán cà phê ở sân bay.”
“Thật vậy sao? Mới đây mà em đã thu phục được chị ấy rồi à?”
“Chuyện này cũng thường thôi! Đúng lúc em vừa nhận được bộ đồng phục mới này! Đảm bảo với chị là người như chị ấy sẽ rất thích những bộ đồng phục như thế này đây.”

“Vậy thì em ráng mà mặc nó để quyến rũ người ta đi ha.”
“Đương nhiên!”
“Chị thật là hết nói nổi với em!”
“Nhưng mà nói thật, từ đầu đến cuối em đều cảm thấy chị Hàm Hàm mặc đồng phục vẫn là đẹp nhất.”
“Đừng gọi chị như vậy, nghe nổi cả da gà.”
“Ha ha…”
Sùng Hân lôi kéo Lương Vận Hàm đến sân bay từ rất sớm, sau đó cả hai cùng đến quán cà phê mà Văn Dư đã hẹn để chờ đợi “cuộc hẹn hò đầu tiên”.
“Sùng Hân, chị nghĩ nếu ở đây sẽ cản trở hai người hẹn hò. Em không nghĩ vậy sao?”
“Không có chuyện đó đâu. Em chỉ sợ nàng ngại, có chị ở đây nói chuyện chung thì bầu không khí sẽ đỡ nhàm chán hơn.”
“Có cái miệng của em ở đây mà còn sợ người ta cảm thấy chán sao?”
“Thấy ghét! Đừng có chọc em nữa! Em cũng cảm thấy hồi hộp chứ bộ!”
Lương Vận Hàm nhìn nàng rồi lại cố nén cười. Quen biết nhau lâu như vậy, thật sự đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Sùng Hân như thế này. Sùng Hân tuy rằng còn trẻ, nhưng tính tình rất chững chạc, cho dù có gặp khó khăn hay căng thẳng cũng rất ít thể hiện sự lo lắng ra bên ngoài. Tình thế lúc này thì hoàn toàn trái ngược, bây giờ nhìn Sùng Hân quả thực cứ như một chú chim sẻ nhỏ, đối với mọi thứ đều cảm thấy ngơ ngác, mới lạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.