Đọc truyện Rốt Cuộc Gặp Được Em – Chương 4
Chương 3: Hai người bọn họ từ khi nào đã thân thiết như vậy?
Những tháng ngày trên bầu trời lại tiếp tục trôi qua, Lương Vận Hàm trước giờ vẫn luôn yêu thích nghề nghiệp của bản thân, nàng rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý khi bước vào phi trường. Đặc biệt là khi nàng lướt qua tấm áp-phít quảng cáo tuyên truyền cho hãng hàng không, ngắm nụ cười rạng rỡ của bản thân in trên đó, thật sự là một loại cảm giác phi thường tốt.
Sắp tới giờ vào cửa, nhưng Sùng Hân còn chưa tới, Lương Vận Hàm cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chiếc đồng hồ đeo tay này đã theo nàng 7 năm, vào sinh nhật năm 20 tuổi mẹ nàng đã đặc biệt mua tặng.
Mẹ nàng là một giáo sư dạy múa, năm xưa bà vốn là một đóa hoa trên vũ đài, nhưng trong một lần xảy ra sự cố ngoài ý muốn khi diễn, từ đó bà đành phải từ bỏ sân khấu, từ bỏ thành phố trở về cố hương, trở thành một giáo sư dạy múa của một trường đại học, gả cho ba nàng khi đó đã theo đuổi bà rất nhiều năm, từ đó về sau hưởng thụ những tháng ngày bình thản hạnh phúc.
Hạnh phúc sao? Lương Vận Hàm không rõ lắm, nàng luôn cảm thấy đôi mắt mẹ nàng toát ra một loại bi thương, không biết là do bà vẫn còn nhớ nhung vũ đạo hay là vì điều gì khác. Nàng biết ba nàng rất yêu mẹ nàng, như mẹ nàng lại luôn giữ vững một khoảng cách với ông mà khó có thể nói thành lời. Lâu dần, ông ít nhiều gì cũng lạnh nhạt hơn với bà, bầu không khí trong gia đình cứ như vậy mà trở nên lạnh lẽo, không hề khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Cho nên từ nhỏ nàng đã không hề yêu thích khiêu vũ, nàng đam mê học hành, hơn nữa còn rất có thiên phú. Nàng luôn muốn rời khỏi quê hương lên thành phố mở ra một khung trời mới, rời bỏ ba mẹ và gia đình lạnh lẽo. Sau khi nàng tốt nghiệp đại học thì vừa đúng lúc hãng hàng không tuyển nhân viên mới, nàng dựa vào vẻ ngoài ưu tú trời ban cùng học lực ưu việt, thêm khả năng nói tiếng anh lưu loát, thuận lợi trở thành một nữ tiếp viên hàng không. Giáo viên ở trường đại học vô cùng bất mãn với lựa chọn nghề nghiệp này của nàng, bởi vì không muốn nàng bỏ qua một công việc ổn định hơn bay khắp nơi trên bầu trời.
Lương Vận Hàm đang suy nghĩ không biết có nên sớm dành thời gian về tham ba mẹ hay không, thì “Chị Hàm!” Một giọng nói vui vẻ vang lên, Lương Vận Hàm nhìn theo tiếng gọi, Sùng Hân đang khoác tay một người phụ nữ đi về phía nàng. Khi bọn họ tới gần mới phát hiện người phụ nữ bên cạnh Sùng Hân là người phụ nữ lần trước trên máy bay khiến Sùng Hân nhất kiến chung tình.
“Chào em, tôi là Văn Dư.” Giọng nói trầm ấm, nhưng lại không kém phần tự tin vang lên, sau đó một cánh tay vươn đến trước mặt nàng, Lương Vận Hàm giương mắt nhìn Văn Dư, trên người cô khoác một chiếc áo sơ mi trắng, kèm theo bên dưới là chiếc quần dài màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen dài trang trọng, gương mặt được trang điểm nhẹ, tóc tùy ý được cài lại gọn gàng, toàn thân cô toát ra nét chín chắn pha lẫn một chút mệt mỏi.
Tướng mạo Văn Dư thuộc tầm trung, nhưng sang trọng, sống mũi không cao lắm, môi luôn khẽ nhếch lên theo thói quen, thoạt nhìn là một người phụ nữ rất bình tĩnh và nghiêm túc. Thế nhưng đôi mắt cô lại rất đẹp, Sùng Hân nói đúng một điều, đôi mắt Văn Dư tựa như một hồ nước rất sâu, rất dễ dàng khiến người ta bị cuốn vào đó. Nàng hơi sửng sốt rồi vươn tay bắt lấy tay cô, “Chào chị, tôi là Lương Vận Hàm.”
Lần thứ hai nhìn thấy Lương Vận Hàm, Văn Dư có chút vui mừng, dù sao đây có thể là một trong những số ít mỹ nữ khiến cô tán thưởng trong những năm gần đây, “Hai người bắt tay nhau hơi lâu nha~” Giọng Sùng Hân vang lên, hai người bất đắc dĩ nhìn nhau nở nụ cười, buông lỏng tay ra.
“Em… Nha đầu này!” Văn Dư sủng nịch nhìn Sùng Hân, Sùng Hân lần thứ hai ôm lấy cánh tay Văn Dư, làm nũng nhìn Văn Dư nói: “Em không muốn chị nhìn người khác lâu hơn là nhìn em! Dù đây là chị em tốt của em!” Lương Vận Hàm vừa muốn quay đi hướng khác đã thấy Văn Dư thu tay lại, có chút nghiêm túc nhìn Sùng Hân. Vừa muốn nói gì đã bị Sùng Hân chặn họng, “Được rồi được rồi! Em biết rồi! Lát em phải bay, nhiều ngày không được gặp chị chắc chắn sẽ rất nhớ, nên mới…” Cô nói xong thì lơ đãng ủ rũ nhìn đi nơi khác.
Lương Vận Hàm quen thấy dáng vẻ vui tươi như ánh mặt trời của Sùng Hân, đột nhiên thấy cô ủ rũ như vậy khiến nàng hơi có chút buồn bực, “Được rồi, sắp tới giờ bay rồi, chúng ta đi thôi. Văn tiểu thư, tạm biệt.” Nàng nói xong thì lạnh lùng nhìn Văn Dư một lúc, sau đó chạm rãi rời đi. Sùng Hân cũng lập tức đuổi theo sau, nhưng vừa đi được vài bước liền quay đầu lại hô to, “Nhớ gọi điện thoại cho em!”
Lương Vận Hàm hết cách nói nổi, nhìn thế nào cũng thấy Sùng Hân theo đuổi Văn Dư sát ván, thật không có tiền đồ! Nhưng mà suy đi nghĩ lại, Văn Dư nếu có thể đưa Sùng Hân đến sân bay, vậy quan hệ của hai người cũng rất mật thiết. Chỉ mới vẻn vẹn vài ngày mà hai người đã mật thiết như vậy? Văn Dư cũng yêu thích phụ nữ sao? Tuy rằng trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn, nhưng Lương Vận Hàm cũng không phải một người nhiều chuyện, chuyện của người khác, nên bớt quản thì hơn.
Nhìn bóng hai người rời đi, Văn Dư nở nụ cười, hai người tựa như bước ra từ trong tranh, quả là phụ nữ xinh đẹp mê người. Cô yêu thích bộ đồng phục kia, bởi nó tôn lên dáng vóng cao gầy xinh đẹp của hai người, Sùng Hân đẹp theo kiểu rất phóng khoáng, tựa như ngọn lửa đang cháy rừng rực, có thể đốt cháy bản thân cũng có thể đốt cháy người khác. Còn Lương Vận Hàm lại hoàn toàn trái ngược, nàng là một người phụ nữ lạnh lẽo như băng. Bộ đồng phục kia khoác trên người nàng hiển nhiên tôn lên dáng vóc mê người của nàng, đặc biệt là đôi chân, vừa thon dài, lại còn rất trắng.
Văn Dư luôn luôn yêu thích những phụ nữ tao nhã như nàng, đặc biệt là những phụ nữ tao nhã có đôi chân xinh đẹp. Đương nhiên chân của Sùng Hân cũng rất đẹp. Chỉ có điều hình như ấn tượng của Lương Vận Hàm đối với Văn Dư không được tốt lắm, lần đầu tiên gặp mặt trên máy bay cũng có cảm giác tương tự. Cô lắc đầu, nhưng điều này thì có can hệ gì tới cô đâu. Nghĩ tới đây, Văn Dư chậm rãi cất bước vào phòng chờ, còn hơn một giờ nữa máy bay mới cất cánh.
Thật ra cô chỉ tình cờ bắt gặp Sùng Hân ngoài sân bay, khi đó Văn Dư mới vừa xuống xe, liền nghe thấy có người gọi mình, quay đầu nhìn lại là Sùng Hân. Cô hơi sửng sốt một lúc mới chợt nhớ ra người quen mặt này chính là nữ tiếp viên hôm nọ vừa nhét một mẫu giấy vào tay cô trước khi xuống máy bay, bên trên còn đề một câu, “Em là Sùng Hân nữ tiếp viên hàng không phục vụ ở khoang hạng nhất, rất muốn làm quen với chị. 13xxxxxxxx.” Chữ viết có chút khó đọc, nhìn sơ cũng đủ biết là viết trong lúc vội vàng, đặc biệt là bút bi còn chưa kịp khô, có nhiều chữ bị lem, nhưng vẫn nhìn ra được nét chữ rất thanh tú.
Văn Dư nhớ ra liền mỉm cười nói, “Hôm nay em bay sao?” Cô không hỏi Sùng Hân sao biết được tên mình, cũng không có quá nhiều khách sáo. Sùng Hân hiển nhiên rất vui vẻ với giọng điệu không xa cách này của Văn Dư, liền ngay lập tức tiến lên khóa lấy cánh tay cô, thân thiện nói, “Đúng rồi! Nhìn chị không mang theo hành lý, đến đón người sao?”
Văn Dư mỉm cười nhìn Sùng Hân, vẻ đẹp của cô rất bắt mắt, đôi mắt trong veo, lóe lên một tia nghịch ngợm, khiến người ta cũng không ghét bỏ sự nhiệt tình hơi thái quá của cô, Văn Dư đương nhiên cũng ngầm cho phép cô thân cận, vừa bước vào sân bay vừa nói, “Đi công tác ngắn ngày, không cần hành lý.” Mới vừa vào cửa đã nghe thấy Sùng Hân gọi Lương Vận Hàm, đương nhiên cũng khiến Lương Vận Hàm có cái nhìn sai về quan hệ của hai người.
J