Đọc truyện Rốt Cuộc, Em Có Biết..? – Chương 23: Ai cũng biến thái
Nhân vật : Lê Bích Thảo, Trần Lam Phong, Lê Duy, Anna, Phan Tuệ Như, Jackson, Bô lão.
Địa điểm : Ngôi làng Skyanen.
” Nè nhanh lên cái coi “
Nó nhìn Anna giục Duy gấp gáp mà thấy tội cho cậu. A ! Thực đặc sắc !
Đường đường là đại thiếu gia họ Lê oai phong lẫm liệt , ngọc thụ lâm phong mà giờ đây….Chiếc váy đen bó sát tới đầu gối lộ ra đôi chân dài gợi cảm của cậu, cổ khoét chữ V mở rộng lộ ra “cảnh xuân” thoắt ẩn thoắt hiện. Nhưng “cảnh xuân ” này là hàng giả chất lượng cao a. Lại còn mái tóc vàng óng ánh ôm trọn gương mặt thanh thoát diễm lệ kia nữa..Ôi ! Anna thực biến thái !
Cô bắt Duy giả con gái để mê hoặc Bô lão nha. Mà lí do thì rất đơn giản : Xin ở nhờ một đêm.
Thôi, nó phải đi đập mắt làm lại đây. Thực không thể nhìn được nữa.
“Sao cậu lâu vậy hả ? ” Anna khoanh tay vào ngực nhìn Duy đánh giá. Tên này..nhìn vậy mà xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi. Ngày thường biết bao cô gái đã phải suýt xoa ghen tị nhan sắc làm rung động nhân gian ấy. Mà lúc này trang điểm lên thì lại càng quyễn rũ hấp dẫn bao ánh nhìn của đàn ông. Kaka. Nếu không phải đã biết từ sớm thì khó mà nhỏ có thể nhận ra được đây là Lê Duy. Chậc chậc. Coi như thân hình gầy gò của cậu dường như cũng có hữu dụng nha yêu nghiệt à.
” Nô tì đã gắng hết sức rồi thưa bệ hạ ” Duy gượng gạo tỏ vẻ cung kính. Cậu khẽ vuốt lại nếp nhăn trên váy, trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Anna. Con nhỏ khủng bố này, thật không thể chấp nhận được những ý nghĩ điên rồ của nhỏ. Nhưng, cậu mà không làm thế thì nhỏ sẽ…. Thôi ! Đành chấp nhận. Hình tượng tuấn tú phong trần của cậu bao năm gây dựng cuối cùng cũng sụp đổ trên tay con nhỏ điên này. Bây giờ, cậu chỉ ước có cái lỗ chui xuống mà thôi. Ông trời a, rốt cuộc con đã tạo nên nghiệp chướng gì vậy nè.
“Ông đừng có quay ngang quay dọc như thế . Rơi cái gì tôi không dám nhặt đâu ” Nhìn tên khỉ hôi Lê Duy khốn khổ, Jackson nở nụ cười mỉa mai. Cuối cùng thằng bạn của cậu cũng gặp phải sao chổi của đời mình rồi. Cuộc sống sau này sẽ thú vị đây.
” Ai cần ông quan tâm ” Duy tức giận rống lên. Thằng bạn đểu này, bạn bè gặp nạn mà cười toe toét đón gió xuân thế kia.Cậu bây giờ thực muốn xông lên đấm vào bản mặt đó vài phát cho nhớ đời.
“Nhanh lên, bô lão đằng kia kìa. Nói ông nhớ , ở đây không có khách sạn đâu. Làm không tốt thì ông cứ liệu hồn đấy” Thấy Jackson đang “tâm sự” tình cảm với Duy, Anna liền nổi lên cơn ghen , phóng tia lửa điện về phía hai cậu.
“Vâng” Duy uể oải bước về phía trước, gương mặt không khác gì vẻ đau khổ của bà già tám mươi là mấy nha.
A ! Tội lỗi , tỗi lỗi. Nó tự nhẩm trong lòng , cúi xin Đức Phật trên cung trời chở che cứu vớt chúng nó như thể mẹ hiền, tha lỗi cho bọn nó vì hành động điên dại này nha. ( Tôn giáo : không có , nên có thể cầu nguyện bất cứ loại đạo nào nha )
Tên Duy bước tới bên bô lão lả lướt, dịu dàng, cậu lắc cái mông qua bên phải, lắc cái hông sang bên trái. Tụi nó đang đứng ở phía đằng xa, không thể nghe được cậu nói gì hết.Nhưng cảnh tượng trước mắt thật chói mắt, sao…sao cậu có thể làm như thế. Duy hôn bô lão a, lại nồng nhiệt nữa.
” Tổ quốc ghi công bạn Duy , hy sinh cho nhân loại nha” Nhỏ Như tặc lưỡi một phát chiêm ngưỡng thước phim tình củm kích thích trước mắt. Thời cơ thật là vi diệu khến cho Duy bộc lộ bản chất kì quái thích những lão già cô đơn sao ?
Bô lão trong làng Skyanen này thực ra không giống như những bô lão khác được mọi người kính trọng. Tính tình lão vốn rất biến thái, chuyên đi tán tỉnh những cô gái trẻ nên người trong làng vốn rất kì thị lão .Nhưng dù thế nào lão vẫn là bô lão nha, lão chính là người sẽ dẫn đường cho bọn nó bước vào cung điên Tatarus. Vì thế việc có xin được ở nhờ tại nhà lão ngày hôm nay không là rất quan trọng. Ngoài việc dẫn đường , còn có….
“Em quên lá bùa thế thân đó đi “
Hắn từ đầu vẫn an tĩnh quan sát nó. Bùa thế thân có thể hoán đổi sinh mạng, người đang sống có thể nguyện ý đổi mạng sống cho người sắp chết. Nhưng phải hai người tự nguyện mới có thể hoán đổi cứu lấy mạng sống một người. Bởi cô gái trong truyền thuyết nguyện ý đánh đổi sinh mạng cho bạn trai đã mang trong mình cốt nhục của anh ta, một xác hai mạng người. Cái giá đó thực sự quá đắt.
“Nhưng…” Nó muốn nói gì đó mà không đủ dũng khí.
” Không cần thứ đó. Chỉ cần anh là được ” Hắn trấn tĩnh nó, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.
Hắn đương nhiên hiểu, nó muốn lá bùa đó để phòng thân, để đánh đổi mạng sống cho hắn trong lúc nguy hiểm. Nhưng nếu hắn sống trên đời này mà không có nó thì cũng khác gì người đã chết. Hắn không cần sống, chỉ cần nó sống hạnh phúc là được.
……………………..
Hai người cứ vậy, bình yên trong vòng tay nhau mà không biết có biết bao ánh mắt nhìn.
Trong đó, có một ánh mắt ánh lên tia máu tội lỗi.
Lê Bích Thảo, đi chết đi.