Rồng Bay Phượng Múa

Chương 30: Gặp cơn ác mộng


Đọc truyện Rồng Bay Phượng Múa – Chương 30: Gặp cơn ác mộng

Phượng Trữ suy nghĩ thật lâu, trong đầu vẫn không nhớ chút gì về cha mẹ: Nhưng gương mặt của Phượng phu nhân nàng lại cảm thấy quen thuộc, nàng nghĩ, có thể vì bà cùng nàng vốn là mẹ con:

Phượng phu nhân quay đầu nhìn thấy Phượng Trữ, lập tức cười rạng rỡ, đi tới ôn ôn nhu nhu ôm cổ nàng hô: “Phượng Phượng, con đã trở lại, làm nương lo lắng gần chết:”

Phượng Trữ có chút câu nệ, không biết nên đáp như thế nào, vì thế chỉ dám nói: “Ta không sao: Nương đừng lo lắng:”

Phượng phu nhân buông Phượng Trữ ra, kéo nàng xoay quanh cẩn thận nhìn xem: “Hoàn hảo, hoàn hảo, không có việc gì là tốt rồi:” Một bên Phượng Trác Quân khụ một tiếng, đối thê tử nói: “A Lỵ, đừng dọa nàng, lại đây ngồi đi:”

Kiều Lỵ nhu nhu mắt, kéo Phượng Trữ đi qua: “Biết rồi, biết rồi, ta cao hứng đến hồ đồ rồi, đã quên Phượng Phượng bị bệnh, không nhớ chuyện cũ:”

Phượng Trữ quay đầu nhìn thoáng qua Long Tam, hắn gật gật đầu, nàng liền đi theo nương đi qua ngồi, còn gọi Phượng Trác Quân một tiếng “Cha”: Phượng Trác Quân liên thanh đáp lời, nhìn ra được cũng đang cao hứng: Long Tam cùng Long Nhị nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng đi qua ngồi xuống:

Mọi người đều không nói lời nào, Long Nhị chậm chạp uống trà, Long Tam nhìn Phượng Trữ, Kiều Lỵ cùng Phượng Trác Quân cũng nhìn chằm chằm Phượng Trữ, cuối cùng vẫn là Phượng Trữ mở miệng : “Cha nương vì sao lại đến đây?”

“Chúng ta muốn đến xem con, đến đây lại nghe nói con bị bệnh quên hết tất cả, lại nghe nói Long phủ gặp nạn con chạy đi ra ngoài, cũng may hiền tế tìm được con rồi, chúng ta ở tại đây chờ các con trở về:” Kiều Lỵ cười giải thích, còn ôn nhu thay Phượng Trữ ấn ấn hai huyệt thái dương:

Phượng Trữ cảm thấy trong lòng ấm áp, lại không có gì cố kỵ, nàng bổ nhào vào trong lòng Kiều Lỵ làm nũng: “Nương, ta có thể tưởng tượng ra được, ta nhớ không được bộ dáng hai người, luôn trong đầu cố gắng suy nghĩ, nay cuối cùng cũng thấy, ta thật cao hứng:”


“Nha đầu ngốc:” Kiều Lỵ ôm nàng cười nói: “Nhớ chúng ta thì cứ gửi thư về, ta và cha con tự nhiên sẽ đến thăm, con xem con cái gì cũng không nói, chúng ta còn nghĩ con ở đây quá tốt chứ:”

Lời này của bà trong bông có gai, Long Nhị mặt trầm xuống liền muốn phát tác, Phượng Trữ lại nói: “Ta rất tốt, nương yên tâm: Nhị bá, tướng công đều đối ta rất tốt:”

Long Nhị ngượng ngùng ngậm miệng, cúi đầu lại uống tiếp một miệng trà: Bên này Kiều Lỵ cũng lại nói: “Nếu như thế, nương an tâm, con quá giống cha cái gì cũng đều cường:”

Phượng Trữ trong đầu cảm động, quả nhiên vẫn là cha mẹ luôn đối tốt với mình: Nàng nghe thấy Kiều Lỵ tiếp theo nói: “Con đứa nhỏ này lúc nào cũng tùy hứng, hiện tại cứ như vậy cùng hiền tế hảo hảo ở chung thì tốt rồi, đừng có lại sợ cái này sợ cái kia:”

Phượng Trữ không hiểu được lời bà nói có ý tứ gì, đành phải đáp ứng : “Vâng, nương:” Kiều Lỵ lại nói: “Ta và cha con đã bàn bạc qua, không thể cứ để con tính tình đùa giỡn mãi được, cho nên ta đem Bảo Nhi đến, con hảo hảo cùng hiền tế sống chung, tuy là sinh con gái, nhưng cũng là cốt nhục, hiền tế sẽ không để ý, các con đều tuổi còn trẻ, còn nhiều thời gian, sau này cũng có thể sinh đứa con trai nữa:”

Long Nhị lần này ngưng uống trà, hắn ngồi thẳng, ngầm đá Long Tam một cước: Phượng Trữ hoàn toàn không chú ý bọn họ bên này, nàng không có nghe hiểu hết lời nói của Kiều Lỵ, chỉ biết một chuyện rất trọng yếu, chẳng lẽ, nàng còn có đứa nhỏ?

Quả nhiên thấy Kiều Lỵ quay đầu chỉ phía sau, nơi đó có nha hoàn bế một tiểu oa nhi im lặng: Kiều Lỵ nói: “Con còn có nhớ nữ nhi con sinh hay không?”

Phượng Trữ cực thong thả lắc đầu, nàng một chút ấn tượng cũng không có, nàng nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ kia không rời mắt: Nàng nghe thấy Kiều Lỵ nói: “Lúc trước con về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, nói muốn sinh xong rồi trở về, kết quả sinh ra con gái, con nói Long gia không thích, nên không mang theo: Sau để lại Bảo Nhi cho chúng ta, tính cùng hiền tế nói chuyện, hoặc là sau khi có đứa con trai khác, lại về nhà đón Bảo Nhi: Nhưng đã hai năm trôi qua, con vẫn không có tin tức, chúng ta lần này đến, cũng là nghĩ không thể để cho con tùy hứng mãi, đứa nhỏ như thế nào cũng nên do cha mẹ dạy dỗ: Con nói có đúng hay không?”

Phượng Trữ nói không nên lời, nàng đứng lên, chậm rãi đi về hướng đứa nhỏ kia, trong đầu từng đợt rét run: Nàng cư nhiên là một mẫu thân ngoan độc như vậy, nàng lúc trước nghĩ gì mà lại quyết định như thế? Nàng làm sao có thể bỏ lại đứa nhỏ của mình mặc kệ? Nếu là nhà chồng không thích nữ nhi, nàng không đem bọn họ đánh cho răng rơi đầy đất mới là lạ: Nàng làm sao có thể bởi vì nhà chồng không thích con gái liền đem đứa nhỏ bỏ lại?


Phượng Trữ đi đến trước mặt đứa nhỏ, nàng vẫn dựa vào trong lòng nha hoàn ngủ gật: Lông mi của nàng vừa dài lại đen, như hai cây quạt nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn hồng hồng, khuôn mặt tròn trịa, cái trán trơn bóng xinh đẹp: Một đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp a!

Phượng Trữ cảm thấy hốc mắt nóng nóng, nước mắt bừng lên, nàng như thế nào lại hư hỏng như vậy, nàng như thế nào lại có thể vứt bỏ nữ nhi của mình: Phượng Trữ thật cẩn thận đưa tay đụng vào, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, thấp giọng nói: “Là hài tử của ta sao?”

Kiều Lỵ trả lời: “Con quả là nha đầu ngốc, quả nhiên là không nhớ chuyện: Mười tháng mang thai, đau một ngày mới sinh ra, lúc ấy con còn ôm nó oa oa khóc, bây giờ lại một chút cũng không nhớ được:”

Phượng Trữ lại chạm tay lên mặt oa nhi, tiểu oa nhi chớp một chút, tỉnh lại: Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Phượng Trữ, còn thật sự nhìn rất chăm chú, sau đó a miệng nở nụ cười: Phượng Trữ lại kích động cao hứng kêu: “Ai nha, nàng tỉnh, nàng đối ta cười:”

Kiều Lỵ đi qua, ôm lấy đứa nhỏ: “Cười một cái liền khiến con vui thành như vậy, Bảo Nhi của chúng ta đã có thể nói được rồi, ngoan, mau gọi nương:”

Bảo Nhi thanh tú ngáp một cái, lại chăm chú nhìn nhìn Phượng Trữ, nãi thanh nãi khí hô thanh: “Nương…” Phượng Trữ cao hứng rơi lệ, đứa nhỏ này thật đáng yêu:

Kiều Lỵ nói xong: “Con xem, bộ dạng nàng với con trước đây như cùng khuôn đúc? Nhưng ánh mắt lại giống cha nàng nha:” Phượng Trữ gật đầu một cái, trong lòng nàng mừng như điên, nàng có một nữ nhi đáng yêu như vậy, nàng có nữ nhi của Long Tam, nàng không sợ thành heo, nàng muốn cùng nữ nhi và Long Tam một nhà ba người vui vẻ sống:

Nàng kích động quay đầu hướng Long Tam kêu: “Long Tam, ngươi xem, nữ nhi của chúng ta, nàng thật đáng yêu, đúng không?” Nhưng là phản ứng của Long Tam hoàn toàn ra ngoài dự kiến của nàng, hắn không cao hứng, không có kinh ngạc, không có tức giận, hắn chính là, mặt không chút thay đổi nhìn hết thảy:

Gương mặt tươi cười của Phượng Trữ chợt cứng lại, tay nàng thậm chí còn đang ở giữa không trung chuẩn bị ôm lấy Bảo Nhi, nhưng nàng bị phản ứng của Long Tam làm cứng ngắc: Nàng quay đầu nhìn Bảo Nhi, lại chuyển qua Long Tam: Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt của Long Tam, nơi đó có cảm xúc phức tạp, nàng nhìn không hiểu, nàng không rõ, nàng lắc đầu, mở miệng muốn hỏi, lại phát không ra tiếng, nàng phát hiện nàng không dám:


Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên lời nói của Long Tam đêm đó, hắn nói: Sự kiện kia, cũng chưa được chứng thật, có nói nhiều cũng vô ích:

Phượng Trữ lập tức cảm thấy máu toàn thân đông lại, toàn thân nàng run lên: Nàng vụng trộm sinh đứa nhỏ, nàng tìm lý do để đứa nhỏ ở lại Phượng gia, chính mình giả dạng làm như không có việc gì trở lại Long phủ: Nên Long phủ không có người biết nàng có thai, bằng không đã sớm lấy việc này làm cớ: Cho nên, khả năng lớn nhất chỉ có một…

Phượng Trữ lấy tay che miệng, nàng không thể tin được, nàng một chút cũng không thể tin được: -гоц-

Nàng hai bên giấu giếm lừa lọc, gạt Long phủ, lừa Phượng gia: Nhưng mà giấy không thể gói được lửa, luôn luôn có chút tiếng gió truyền ra, cho nên Long Tam nói chuyện đó chưa được chứng thật, nhưng kỳ thật trong lòng mọi người đều có chút ngờ vực vô căn cứ: Cho nên bọn họ mới có thể không thích nàng như vậy, nàng hồng hạnh ra tường, nàng trộm bảo vật… Phượng Trữ nhìn ánh mắt của Long Tam, nhìn mãi, nàng cảm thấy chính mình không thở nổi, thì ra là thế, dĩ nhiên là như thế!

Hắn làm sao có thể quên được, nam nhân khắp thiên hạ không ai có khả năng quên được: Nàng hiện tại dù cho có tốt hơn thì có ích lợi gì, nàng hiện tại khiến hắn thích thì có ích lợi gì?

Tuyệt vọng lạnh như băng tràn ngập trái tim Phượng Trữ: Nàng thật sự thích hắn, thích hắn nói chuyện tiếng nói ôn nhu, thích hắn xử sự rộng lượng thỏa đáng, thích hắn tươi cười sang sảng, thích biểu tình hắn bất đắc dĩ, nàng muốn cùng hắn cùng một chỗ, muốn cùng hắn sống: Nàng đã quyết tâm sửa đổi hết thảy, nàng đã tính làm lại từ đầu: Nhưng Phượng Trữ trước kia, đúng là một chút đường lui cũng không chừa lại cho nàng:

Phượng Trữ rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu chạy ra khỏi phòng, nàng một hơi vọt vào tiểu viện của mình, chạy vào trong nhà, gục ở trên giường lên tiếng khóc lớn:

Nàng hận chính mình, hận mỗi một sự kiện chính mình đã làm, nàng hận chính mình không trinh tiết, hận chính mình tham lam, hận chính mình tâm địa ngoan độc: Nàng còn hận chính mình thích Long Tam, nếu không như thế, nàng cũng sẽ không thống khổ như vậy, nàng còn hận chính mình cùng hắn tâm ý tương thông, nếu không nàng đã không nhìn hắn liền hiểu được đã phát sinh chuyện gì, nàng cũng sẽ không biết chính mình là một ác phụ như thế:

Nàng hận, hận tất cả!

Hiện tại không nói Long gia, chính cha mẹ nàng cũng nhất định biết nàng có bao nhiêu hư hỏng, bọn họ nhất định cũng sẽ đối nàng thất vọng xuyên tâm: Nàng mất đi tín nhiệm cùng yêu thích của mọi người, nàng đến tột cùng là vì sao có thể đem chính mình biến thành như thế?


Phượng Trữ trong đầu trống rỗng, nàng chỉ biết oa oa khóc lớn, sẽ không còn bả vai nào cho nàng nữa, chuyện chưa chứng thật kia đã được chứng thật từ đứa bé mang đến từ Phượng gia rồi:

Nàng không còn mặt mũi nào đối Long Tam nói đừng bỏ lại ta, hắn sẽ không cười với nàng nữa, sẽ không ôn nhu nhìn nàng như vậy nữa: Nàng là nữ nhân hư hỏng, là nữ nhân cực cực hư hỏng không sửa chữa được:

Phượng Trữ khóc đến khó thở, khóc đến khi ruột gan đứt từng khúc, khóc đến lúc thiên địa vô sắc, tại đây trong phòng nhỏ, chỉ có nàng một người cô độc phát tiết cảm xúc:

Phượng Trữ không biết chính mình khóc bao lâu, nàng rốt cuộc ngừng khóc, dựa vào bên giường ngẩn người, trong đầu nàng trống trơn, hỗn loạn, nàng chỉ cảm thấy vừa bi thống lại tuyệt vọng, nỗi sợ hãi truyền khắp người:

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Phượng Trữ bất động, nàng ai cũng không muốn gặp: Một lát sau, tiếng đập cửa lại tiếp tục, lần này nàng nghe được thanh âm nương nàng đang hỏi: “Nàng đang ở bên trong sao?” Sau đó là thanh âm khác đáp: “Đúng vậy:”

Phượng Trữ nghe thấy nương bảo người kia đi ra, sau đó lại nghe thấy bà ôn nhu cùng cha nói: “Ngươi đừng quản, ta đến cùng nàng nói chuyện:” Phượng Trữ ngồi dậy, dụi dụi mắt, tâm nàng hoang mang cuối cùng cũng có được một ít an ủi: Dư nương từng nói qua, cha mẹ nàng cùng nàng là thân thiết: Phượng Trữ nghĩ bà nói nhất định là đúng: Bây giờ nàng bày ra chuyện bị gièm pha, cũng chỉ có cha mẹ mới có thể quan tâm nàng, tới thăm nàng:

Người bên ngoài lại gõ cửa, thanh âm Kiều Lỵ vang lên: “Phượng Phượng a, là nương, con đừng khóc nữa, trước đừng khổ sở, con bị bệnh, nhiều chuyện không nhớ rõ, đừng có gấp: Con mở cửa đi, cho nương nhìn con, nương bồi con nói chuyện một chút được không?”

Phượng Trữ xoa xoa mặt, lê bước đi ra mở cửa, trong lòng nàng có cảm động, có ủy khuất, áy náy và xấu hổ vô cùng, nàng sợ hãi gọi: “Nương…”

Kiều Lỵ gật gật đầu, đem nàng kéo vào trong nhà: “Chúng ta vào nhà nói chuyện đi:”

Hai mẹ con vào phòng, Phượng Trữ chuyển ghế dựa cho Kiều Lỵ, nàng đang nghĩ nên mở miệng như thế nào, vừa nhấc đầu, thình lình một bàn tay của Kiều Lỵ vung đến, đánh thẳng vào mặt Phượng Trữ, khiến hai má nàng đau như thiêu đốt: Nàng như trong mộng, nghe thấy Kiều Lỵ hung tợn mắng: “Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.