Rồng Bay Phượng Múa

Chương 18: Muốn hưu thư


Đọc truyện Rồng Bay Phượng Múa – Chương 18: Muốn hưu thư

Long Tam không rõ chính mình đang nghĩ gì, hắn cứ như vậy ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Phượng Trữ: Nhìn nhìn, bỗng nhiên như thế nào lại cảm giác có chút gầy? Không nên nha, nàng mới đi ba ngày, ba ngày này dù có bị đói như thế nào cũng không thể liền gầy: Đây chắc hẳn là ảo giác của hắn:

Phượng Trữ ở đối diện đang ngẩn người, phút chốc lại mở mắt, hai người mắt đối mắt, giật nảy mình:

“Ngươi lại gặp ác mộng?” Long Tam che dấu chính mình đang xấu hổ, nhanh mở miệng hỏi:

Phượng Trữ còn chưa phục hồi tinh thần lại, vừa mở mắt liền nhìn người đang nhìn mình chằm chằm, tóm lại là không rõ tình huống đi, nàng trừng mắt nhìn, lại chớp chớp, dường như thanh tỉnh lại, rốt cuộc thành thật nói: “Long Tam, ta đói bụng:”

“Đói bụng?” Long Tam kinh ngạc nhìn nàng, hắn bực bội như vậy, nữ nhân này dù ngủ cũng nhớ nhớ thương thương đến ăn:

“Ân: Đói đến độ tỉnh:” Phượng Trữ bĩu môi, tỉnh lại lại càng thấy đói bụng:

Long Tam thật không hiểu nên lấy phản ứng gì đối với nàng mới tốt, này là quá đói đến nỗi ác mộng đều chạy mất: Hắn quay đầu nhìn xung quanh phòng mình một chút, xác nhận thật sự không có thức ăn, vì thế lắc đầu, “Quá muộn, không có thức ăn:”

Phượng Trữ thất vọng cúi đầu xuống, suy nghĩ một chút, bỗng dưng mắt sáng lên, “Long Tam, chúng ta đi phòng bếp đi:” Nàng thuộc phái hành động, lời còn chưa dứt liền nhảy ra khỏi ổ chăn đứng lên mặc quần áo:

Lần này Long Tam đúng là bị dọa đến nhảy dựng, hắn đã quên nói nàng không tiện thay quần áo khi hắn ở đây, chỉ vội vàng hỏi: “Hiện tại? Hơn nửa đêm, đi phòng bếp?”

“Ân:” Phượng Trữ dùng sức gật đầu, tinh thần sáng láng, không hề giống cái người mệt đến không nháo được muốn ngủ:

“Nhưng mọi người ở phòng bếp đều đã ngủ:”

“Cũng không phải bọn họ ăn, bọn họ cứ tiếp tục ngủ ngon:”

“Ai làm đồ ăn cho ngươi ăn?”

“Cơm thừa đồ ăn nóng nóng là được:” Phượng Trữ đã mặc xong, lôi kéo ngoại bào của Long Tam theo:

Long Tam đi theo nàng đến phòng bếp, cũng không suy nghĩ nàng kiếm ăn hay làm chuyện gì: Nhưng cái loại hơn nửa đêm đi tìm đồ ăn giống con chuột này thật sự rất mất mặt,hắn lại khuyên: “Nhà bếp đều tắt đèn, làm sao có đồ ăn nóng, ngươi nhịn một chút, sáng sớm đã có điểm tâm ăn:”


“Nhưng thật đói, thật khó chịu: Ở chùa không có đồ ăn có thể nhịn, ở nhà còn muốn ta nhịn a?” Phượng Trữ có phần đáng thương, Long Tam bị cách nói ‘ ở nhà’ của nàng làm cho trong lòng run lên, nàng đã đem nơi này thành nhà mình:

Hắn đang hoảng hồn đã bị Phượng Trữ kéo vào nhà bếp: Phòng bếp không đốt đèn, tối như mực, không thể thấy năm ngón tay, cũng không biết Phượng Trữ lấy nến ở chỗ nào, giống như tranh công hướng Long Tam cười:

Long Tam bất đắc dĩ, tay tiếp nhận nến, nhìn Phượng Trữ tìm kiếm có vẻ quen thuộc, thật không nghĩ ra nàng đến tột cùng làm sao quen thuộc với phòng bếp như vậy: Qua một hồi lâu, Phượng Trữ cái gì cũng tìm không ra, chu miệng oán giận: “Làm sao có thể ăn sạch sẽ như vậy, cái gì cũng không chừa lại:”

Long Tam thở dài, “Đây là chuyện đương nhiên, phòng bếp không được lưu đồ ăn qua đêm, bọn người hầu đều quét tước sạch sẽ mới được nghĩ ngơi, đây là quy củ:”

“quy củ này không tốt:” Phượng Trữ ôm chặt bụng sốt ruột, “Thật sự rất đói, Long Tam, ta đói bụng:” đôi mắt to lộ ra vẻ đáng thương, “Ta đói liền khó chịu, khó chịu liền ngủ không được: Long Tam, ngươi nói vì sao trở về nhà còn phải chịu đói a:”

Nàng kêu oa oa không chịu để yên, Long Tam chịu không nổi: “Được rồi, được rồi, đùng ầm ĩ: Để ta xem xem trong này có gì hay không:”

Phượng Trữ trong phút chốc ngừng miệng, nhìn Long Tam, “Ngươi biết nấu ăn?”

Long Tam không trả lời, chỉ lật lật mấy quả trứng trên bàn, quay đầu hỏi nàng: “Trứng gà cũng được đi?”

Phượng Trữ mừng rỡ cười đến híp mắt, dùng sức gật đầu nói được: Long Tam tức giận phân phối nhiệm vụ, “Ngươi đi đốt lửa nhóm bếp, nấu nước:”

“Dạ, Tam gia:” Phượng Trữ sảng khoái đáp ứng, lấy đá lửa mài nhóm bếp: Long Tam cũng rảnh tay, cầm bột mì đặt sang một bên, lại động thủ đánh trứng, quay đầu nhìn thấy Phượng Trữ đang dùng sức hướng lỗ thông gió trợ lửa ra sức thổi, trên mặt có vài vệt đen, bộ dáng thật sự đáng yêu:

Một người nghe được động tĩnh chạy tới coi, gặp Tam gia ở phòng bếp làm đồ ăn, hoảng sợ, vừa muốn nói chuyện, Long Tam đã hướng hắn khoát tay, người kia lại nhìn thấy Tam phu nhân đang ngồi ở dưới, ngẫm lại gật gật đâu lui xuống:

Phượng Trữ đốt lửa tốt lắm, quay đầu chạy tới giám sát tiến độ của Long Tam một chút, nhìn bột mì đặt ở một bên, cao hứng ‘oa’ một tiếng, khen: “Long Tam, ngươi thật lợi hại, bột mì này nhìn có vẻ rất ngon:”

Long Tam rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười, “Ngươi lợi hại hơn, nhìn bột mì liền biết nó ăn rất ngon:”

Phượng Trữ nâng đầu cao cao, “Đó là do tướng công ta làm, khẳng định ăn ngon:” Nàng nói xong liền nhìn thấy trong giỏ tre lộ ra một cái đuôi hành, nhanh như chớp chạy tới, lưu lại Long Tam vì cái câu ‘ tướng công ta’ của nàng mà cảm khái:


“Long Tam, Long Tam, có hành:” Phượng Trữ cạch cạch chạy tới, ném hành lên bàn, “Đây nữa này:” Nói xong lại chạy

Long Tam nhìn nàng xoay quanh phòng bếp, trong lòng thở dài, vứt bỏ suy nghĩ lung tung, đem bột mì cắt lát thành mì sợi: Còn chưa cắt xong đã nghe Phượng Trữ hoan hô một tiếng, “Có thịt, có thịt…:” nàng giơ thịt chạy tới, “Bỏ này vào, có vị:”

Long Tam cuối cùng nhịn không được dùng tay áo lau vết đen trên mặt nàng, dặn: “Ngươi nói nhỏ chút, đùng ầm ĩ làm người khác tỉnh:”

“Đúng, nói nhỏ chút: Người khác tới, chừng này không đủ chia:” Phượng Trữ còn gật đầu:

“Chỉ biết có ăn:”

Phượng Trữ cười hì hì, tay cũng lau bột mì dính trên trán Long Tam, nhìn gần hắn, đột nhiên nói: “Long Tam, bộ dáng ngươi nhìn rất đẹp:”

Long Tam tức khắc cảm thấy mặt nóng lên, hắn khụ một tiếng, “Bộ dáng ta đẹp còn cần ngươi nói sao: Đừng tưởng vỗ mông ngựa có thể làm cho ngươi ăn, nói cho ngươi biết, chỉ một lần này:”

“Hừ:” Phượng Trữ không hài lòng, “Lấy tiểu nhân chi tâm độ quân tử chi phúc, đem sự tình nghĩ sâu xa như vậy, thật không nghĩa khí:”

Lời này giống như kim đâm vào lòng Long Tam, hắn chưa kịp đáp lời, Phượng Trữ lại lôi kéo ống tay áo hắn, “Nước sôi, nước sôi, mau, mau, mỳ sợi, mỳ sợi…::”

Long Tam thật sự không biết nên khóc hay cười, được rồi, kỳ thật ở trong lòng nàng, vẫn là đồ ăn quan trọng nhất đi: Bộ dạng hắn có đẹp hay không, có phiền não hay không, nàng căn bản không đặt trong lòng:

Đĩa thịt trứng gà rất nhanh chín, Phượng Trữ vừa lòng ôm chén lớn vùi đầu ăn, tướng ăn của nàng không tao nhã cũng chẳng đoan trang, nhưng cũng có thể làm cho ngón trỏ người ta cử động, Long Tam nhìn cũng thấy đói bụng: Hắn cầm bát lại, cắt bớt của Phượng Trữ gần nửa bát, lúc đầu Phượng Trữ ôm bát liều chết không theo, sau bị Long Tam trừng mắt nhìn mới không tình nguyện giao ra, một mặt nhìn Long Tam gắp, một mặt oa oa kêu: “Được rồi, được rồi, gắp nữa ta sẽ không có…:thịt ngươi cũng muốn sao? Không được đâu: Để ta phụ trách thịt cùng trứng được rồi, không phiền toái ngươi…:đừng gắp, lòng ta đau…thật sự, thủ hạ lưu tình a…”

Nàng càng ầm ĩ, Long Tam càng gắp vào bát của mình, Phượng Trữ gấp đến độ không chịu được, cuối cùng không đành lòng đùa nàng, ngừng tay, Phượng Trữ nhìn bát của mình, lại nhìn hắn, xác nhận bát có vẻ nhiều thế mới một lần nữa tiếp tục ăn:

Long Tam chưa bao giờ biết đồ ăn mình làm có thể ngon như vậy, hắn thường đi giang hồ, nấu cơm giặt giũ tự mình làm đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng hắn lần đầu tiên ăn bát mỳ ngon đến vậy, khó trách khuôn mặt Phượng Trữ khi ăn phấn khích, vẻ mặt vừa lòng, điều này làm cho Long Tam có chút đắc ý:


Sau khi ăn no, hai cái ngốc tử ở tại phòng bếp nhìn hai cái bát không cười: Phượng Trữ sờ sờ cái bụng, thở dài, “Ăn no, thực thỏa mãn:”

Long Tam nhìn nàng tươi cười đơn thuần, bỗng nhiên nghĩ, nếu nàng không khôi phục trí nhớ thì thật tốt:

“Phượng Trữ, ngươi còn chút ấn tượng nào với cha mẹ không?”

“Ân?” Phượng Trữ nghiêng đầu, “Không có, không nhớ rõ: Long Tam, ngươi nói, phụ mẫu ta là cái dạng gì?”

Long Tam không đáp, lại còn hỏi: “Hồ châu cách nơi này xa lắm, ngươi biết không?”

Phượng Trữ ngồi thẳng, còn nhìn hắn hơn nửa ngày bỗng nhiên nói: “Long Tam, ngươi muốn đưa ta về nhà mẹ đẻ sao?”

“Còn ngươi, không phải muốn trở về sao?”

“Nhưng là, này nọ còn chưa tìm được, còn có hung thủ giết người cũng chưa tìm được:”

Long Tam cúi đầu, chịu đựng không nói cho nàng biết vật bị trộm là giả, hỳ thật bọn họ không phải muốn tìm này nọ về, tìm hung thủ, đào ra mục đích cùng chân tướng của đối phương, kỳ thật là muốn đem nàng đuổi về Phượng gia:

Hắn không nói lời nào, Phượng Trữ cũng hiểu được, “Ta ở trong này, tác dụng không lớn, có phải không?”

“Phượng Trữ…::” hắn thật không biết nên nói như thế nào mới tôt:

Phượng Trữ cố cười nói: “Ta đáp ứng rồi, ta biết:” Nàng nhìn Long Tam, muốn nói nhưng không được, nàng cũng giống vậy, chỉ là nàng nhìn hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút yếu ớt, cuối cùng nàng thu tươi cười, thành thật thẳng thắn: “Nếu ta sợ hãi, phải làm sao bây giờ? Bây giờ ta chỉ biết các ngươi, chỉ có ngươi tốt với ta, chỉ có ngươi nguyện ý nghe ta nói, ngươi giúp ta đánh người xấu, chơi với ta, thời điểm ta gặp ác mộng liền cùng ta…:” Nàng càng nói càng nhỏ giọng, “Có thể chờ một chút hay không, chờ ta nhớ chút gì nữa rồi để ta đi?”

Long Tam có chút ngượng ngùng, “Cũng chưa nói hiện tại sẽ đưa ngươi đi:”

Phụ thân cúi đầu, “cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi:”

Long Tam há hốc mồm, cuối cùng không nói gì, nàng nói đúng, đây là chuyện sớm hay muộn:

Bỗng nhiên Phượng Trữ nhấc đầu, cười nói: “Long Tam, ta có biện pháp, các ngươi không cần lo lắng ta khôi phục trí nhớ lại đi làm mấy chuyện xấu hoặc không đi, ngươi cho ta một phong hưu thư đi, trước đem việc hưu thê chấm dứt, sau đó ta có thể thẳng thắn ở lại nhà ngươi:”

Long Tam nói: “Đầu ngươi nghĩ gì vậy? Bị hưu, ngược lại có thể thẳng thắn ở lại, đây là đạo lý gì?”


“Ai nha, ngươi thực ngốc: Trước đem ta hưu, các ngươi an tâm, về sau nếu muốn ta đi, các ngươi có thể đúng lý hợp tình đuổi người: Hiện tại ta cầm hưu thư, đương nhiên có thể ở lại, chờ ta giúp các ngươi tìm bảo vật về, bắt lấy hung thủ, đến lúc đó khẳng định cũng không sợ hãi, ta cũng sẽ tự đi:”

Long Tam há hốc mồm, “Ngươi nghĩ một chút xem, hưu thư là cái gì ngươi biết không? Ngươi cho là tùy tiện viết một phong hưu thư dùng để làm chứng cùng nhắc nhở sao?”

Phượng Trữ nhíu mắt lại, “Long Tam, ngươi xem thư của ta:”

“Ở trên lại không viết không được xem: Ta cứ nghĩ là lưu cho ta:” Long Tam bình tĩnh thong dong mà nói dối:

Phụ thân bị nghẹn, phản bác không được, tính tình phát hỏa, “Mặc kệ, dù sao cứ lấy hưu thư đến:”

“Không cho:”

“Ta đâ viết, ta hưu ngươi:”

“Ngươi thử xem?” Long Tam nhíu mày, “Xem ai hơn ai?”

Phượng Trữ tức giận nhảy dựng lên, “Long gia các ngươi khi dễ người:”

Long Tam cũng đứng lên, “Vậy thì sao?”

“Ta mặc kệ, ta sẽ viết hưu thư:”

Long Tam không để ý tới nàng, xoay người đi ra phòng bếp, Phượng Trữ đuổi theo phía sau hắn, “Long Tam, Long Tam, ngươi đối với ta tốt nhất, ngươi để ta có thể thanh thản ở đây đi, ta sẽ không làm phiền, thật đấy: Sự tình xong rồi ta sẽ đi, hiện tại đừng đuổi ta, ta thà muốn hưu thư:”

Long Tam quay phắt đầu, cái mũi chống lại cái mũi nàng, “Hưu thư cùng ba bữa cơm no, ngươi chọn cái nào?”

Phượng Trữ mở lớn miệng, ngây người sau một lúc lâu mới mở miệng, “Nào có chuyện như vậy, nào có không cho người ăn cơm no?”

Khóe miệng Long Tam hơi hơi cười, lại nói: “Không cần hưu thư cùng không có người cùng ngủ, ngươi chọn cái nào?”

Phượng Trữ cũng không nói nên lời, ngậm miệng nhìn hắn, hơn nửa ngày hướng mặt Long Tam mạnh mẽ đánh qua một quyền, “Oanh! Xem quyền! Trứng thối, dám khi dễ ta ? Ta đánh ngươi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.