Rồng Bay Phượng Múa

Chương 12: Bị người ám toán


Đọc truyện Rồng Bay Phượng Múa – Chương 12: Bị người ám toán

Làm một trận như vậy tâm tình Phượng Trữ đã tốt lên, cũng không chờ nàng kiêu ngạo được lâu, cái tướng công “phá sản phong lưu” kia đã rất nhanh đến đây: Long Tam cũng không phải là người dã man, hắn đương nhiên sẽ không mắng, người cũng không đánh, hắn chỉ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Phượng Trữ:

“Ngươi nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Có cái gì mà có, Phượng Trữ quay đầu sang một bên, đánh chết cũng không thừa nhận là chính mình lấy hắn giận chó đánh mèo: Trên thực tế, Long Tam lại đây khởi binh vấn tội Phượng Trữ đã bắt đầu thấy chột dạ: Hiện tại nàng là người mưu hại phu quân, là thẹn với người ta, chỉ là chuyện kia không thể nói, nàng bực bội khó chịu:

Long Tam khoanh hai tay trước ngực, lại nói, “Ta thừa nhận ngươi khác so với ngày xưa, cảm thấy ngươi không có ý xấu, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể ở Long gia tính khóc lóc om sòm: Vô duyên vô cớ đi đến sân của ta nháo, ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Ngữ khí của hắn như bình thường, mặt không tức giận, nhưng Phượng Trữ biết hắn đang tức giận: Trong lòng nàng đang kích động nhưng nàng càng không dám nói chính mình đến tột cùng là làm sao, manh mối nàng phát hiện thật khó nói nên lời, nàng cắn môi, quật cường không nói lời nào:

Long Tam nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, lạnh nhạt nói, “Không muốn người khác làm phiền ngươi cũng đừng cố tình gây sự:”

Lời này của hắn giống như đao nhỏ đâm vào lòng của nàng, nàng không biết nên nói cái gì hắn đã xoay người đi rồi:

Phượng Trữ nhìn bóng dáng của hắn, chợt thấy tinh thần không còn như lúc đầu: Tối nay không có người cùng ăn với nàng, đồ ăn đưa đến tiểu viện của nàng, Phượng Trữ không dám ghét bỏ đồ ăn đơn giản, nàng giống như đứa nhỏ làm sai chuyện gì, đứng ngồi không yên:

Phượng Trữ là người giấu không được tâm sự, ban đêm nàng không ngủ được, nàng nghĩ hai ngày này nàng đã làm sai, nàng cùng Long Tam đã nói không giấu giếm, muốn cùng nhau tìm ra chân tướng: Nay nàng có manh mối, nàng lại gạt hắn, nàng là người không được tín nhiệm, điều này làm tâm tình nàng tích tụ: Chính nàng gây sự không tính, còn chạy về lấy hắn làm nơi trút giận, nàng nghĩ lại, có phải nàng làm hắn mất mặt trước bọn hạ nhân hay không?


Phượng Trữ càng nghĩ càng cảm thấy mình đã làm sai, nàng cảm thấy mình nên làm chút gì để vãn hồi quan hệ của nàng cùng Long Tam: Nghĩ vậy, nàng ngủ không được, nàng mặc xiêm y chạy đến sân của Long Tam, gõ cửa phòng của hắn:

Long Tam chỉ mặc áo đơn, hiển nhiên hắn đang ngủ: Thấy Phượng Trữ đến, biểu tình không giận nhìn nàng, “Chuyện gì?”

Phượng Trữ khẽ cắn môi, nói “Ta đến để chịu tội:”

Long Tam “Ân:” Một tiếng, trả lời “Ta đang nghe:”

Hắn khoan dung như vậy làm cho Phượng Trữ rất không cao hứng: Nàng cúi đầu, nhìn hắn không mang hài chân trần rất muốn tiến lên, nhưng nàng giật giật mũi chân, vẫn nhịn lại: Nàng than thở, “Ta không nên làm loạn, không nên ở trước mặt hạ nhân làm ngươi mất mặt, không nên đá ngươi, không nên xốc cái bàn của ngươi…::”

Nàng thành khẩn nhận sai có chút ngoài ý muốn của Long Tam, hắn nhìn chằm chằm nàng, ho khan hai tiếng rồi nói, “Vậy ngươi nói đi, tại sao cố ý gây sự?”

Phượng Trữ ngẩn người, xin lỗi còn phải có lý do sao? Chỉ là nguyên nhân nàng giận không thể cho ai biết, làm sao bây giờ? Nàng giương mắt nhìn Long Tam, hắn đang nhìn chằm chằm chờ nàng nói, nàng lắp bắp, cuối ùng nói sang chuyện khác, “Ta ghen tị, ta đi Bích y các, gặp Tần Nhã Âm, nàng đem vật đính ước ngươi tặng khoe ra, ta…:ta đương nhiên sẽ tức giận, giận đến nỗi đầu óc nóng lên, đầu óc nóng lên liền đi tìm ngươi::cho nên…:”

“Vật đính ước?” khóe miệng Long Tam gợi lên chút cười xấu xa, “Thật là vì ghen?”

Trong lòng Phượng Trữ vừa buồn lại không thoải mái, nhưng cái này chỉ là muốn tốt, cũng chỉ kiên trì nhận lấy, “Ân:” Nàng ngẫm lại rồi bổ sung, “Tiểu Thanh cũng thấy được, nàng có thể làm chứng:Cho nên ngươi tha thứ cho ta đi, lần tới ta không làm loạn nữa:”


Long Tam ý cười càng sâu, hắn đi qua lấy tay nâng mặt Phượng Trữ, đầu ngón tay ấm áp ma sát da thịt nàng, Phượng Trữ chỉ cảm thấy được hắn yêu thích đến phát run, da gà đều nổi lên, thân mình nàng cứng ngắc không dám động đậy:

Long Tam nhìn phản ứng của nàng rồi cười khẽ, hắn ôn nhu kề sát bên tai nàng nói, “Khi nào ngươi nguyện ý nói thật lại đến tìm ta:” Hắn nhẹ đẩy nàng rời đi, đóng cửa phòng lại:

Phượng Trữ kinh ngạc nhìn hắn đóng cửa phòng, trợn tròn mắt: Hơn nửa ngày mới biết rằng lời nói dối của mình bị hắn thấy được, trong lòng uể oải nói không nên lời, đứng tại chỗ cách một cái ván cửa nói, “Ngươi không cần keo kiệt như vậy, ta chỉ có một mình ngươi là bằng hữu…::”

Đáng tiếc bên trong không có người ứng nàng, Phượng Trữ đứng ngơ ngác một hồi rồi khổ sở cúi đầu đi:

Hai ngày sau đó, Long Tam quả nhiên đúng như lời hắn nói, không tái kiến Phượng Trữ, Phượng Trữ đầu sắp phát hỏa, không quen vắng vẻ nên đương nhiên là không thoải mái: Nàng trái lo phải nghĩ vẫn cảm thấy không nên nói việc này cho Long Tam, nàng quyết tâm tự mình điều tra, vạn nhất sự tình không xấu như nàng nghĩ, kỳ thật hung thủ chỉ có một người, nàng có thể không cần Long Tam giúp: Vì thế, nàng hết sức lưu tâm động tĩnh của hạ nhi, tính khi bệnh của nàng chuyển tốt có thể xuống giường phải đi tìm nàng nói chuyện:

Không nghĩ tới sự tình không như nàng ý nàng, chạng vạng hôm sau, Phượng Trữ chợt nghe tin tức nói bệnh của hạ nhi vẫn không tốt lên, nhà nàng đến đón nàng về tĩnh dưỡng: Tiểu Thanh còn nói cho Phượng Trữ, nghe nói lần này người nhà hạ nhi đã đem tiền đến chuộc khế ước bán mình của hạ nhi:

Phượng Trữ hoảng sợ chạy nhanh đến cửa hông Long phủ, nơi đó có một chiếc xe ngựa đơn sơ đang dừng lại, một nam tử tuổi còn trẻ đánh xe, một lão phụ chờ ở cửa xe, hạ nhi cùng vài nha hoàn đứng một chỗ, giống như đang nói lời từ biệt: Phượng Trữ vội vàng tiến lên lại không biết nên nói thế nào cho phải, tình hình như vậy thật sự là không nên tìm tòi nghiên cứu chuyện gì:

Mọi người nhìn thấy Phượng Trữ đến đều lắp bắp kinh hãi, mọi người không thèm nói lời nào, lão phụ lại đây thúc giục hạ nhi lên xe, Phượng Trữ nhìn nam tử đánh xe lại nhìn lão phụ cùng hạ nhi, thật tìm không ra cớ gì để giữ người, chỉ có thể tiến lên hai bước kêu: “hạ nhi…” Vài nha hoàn thật cẩn thận nhìn nàng, làm như sợ nàng làm khó hạ nhi: Phượng Trữ nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nói: “Bệnh của ngươi chưa khỏi hẳn, bảo trọng thân mình:”

Hạ nhi xoay người thi lễ, nhẹ giọng nói, “Đa tạ phu nhân quan tâm:” Nàng đứng dậy, chân mềm nhũn lảo đảo suýt nữa ngã quỵ Phượng Trữ theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy, nàng vạn lần không nghĩ tới, một khắc nàng đưa hai tay ra đỡ hạ nhi, một câu nói nhỏ cực nhanh bay vào trong tai, “Ngươi không phải Long Tam phu nhân, chạy mau:”


Phượng Trữ còn chưa kịp phục hồi tinh thần, hạ nhi đã lùi về phía sau hai bước, lão phụ kia đỡ nàng lên xe, nam tử đánh xe rất nhanh ra roi thúc ngựa, ba người nhanh chóng rời khỏi: Vài nha đầu đến tiễn đưa bắt đầu khóc lóc, xoay đầu đi vào phủ, Phượng Trữ ngây ngốc đứng ở kia, nhìn bóng dáng xe ngựa biến mất, hư hư thực thực nghĩ đến câu nói kia là ảo giác:

Nàng không phải Long Tam phu nhân? Vậy nàng là ai? Nàng không phải Long Tam phu nhân, vậy mọi người ở trong phủ nói dối sao? Điều này làm sao có thể?

Phượng Trữ giống như du hồn lê bước hướng trong phủ đi tới, đi tới đi tới, thế nhưng lại nghe được tiếng cười sang sảng của Long Tam, chói tai là, ngoài tiếng cười của hắn còn có tiếng nữ nhân cười duyên: Phượng Trữ vừa nhấc đầu, nguyên lai là nàng đến hành lang hoa viên, Long Tam đang dẫn một nữ tử còn trẻ tuổi đi ra ngoài, hai người nói nói cười cười, thoạt nhìn thật sự vui vẻ:

Phượng Trữ đi theo phía sau, thấy Long Tam đưa nàng kia đến đại môn rồi ôm quyền thi lễ, “Như vậy phải làm phiền đến viên Viên nữ hiệp:”

“Tam công tử yên tâm, ta nhất định không phụ nhờ vả:” Viên nữ hiệp gì đó cũng ôm quyền cáo từ rời đi:

Long Tam vừa quay người lại thì nhìn thấy xa xa Phượng Trữ ôm cây cột ở hành lang nhìn hắn có vẻ trông mong, hắn đi tới thêm vào một câu: “Bàn đá trong viện của ta đã đổi cái khác, ngươi có muốn đi qua xốc lên lần nữa hay không:”

Phượng Trữ đối với trêu chọc của hắn cũng không vui mừng gì, nàng bĩu môi trả lời, “Nếu ngươi nguyện ý hỏa giải, ta có thể đi đến xốc thêm lần nữa:”

“Ngươi ngay cả nói thật cũng không tự nguyện, hòa giải như thế nào? Ngươi muốn làm Tam phu nhân chịu vắng vẻ như trước kia thì tùy ngươi:” Long Tam nói xong, tiêu sái rời đi:

Phượng Trữ đứng dựa vào cây cột ở hành lang, trong lòng nghĩ nếu nói thật ra, đừng nói là hòa hảo, sợ là ngay cả liếc mắt hắn cũng không nhìn nàng: Huống hồ hạ nhi nói nàng không phải Long Tam phu nhân, thế là có ý gì?

Phượng Trữ lặng lẽ hỏi thăm nơi hạ nhi đến sau khi rời Long phủ, nhưng nghe nói nàng là người huyện khác nên trực tiếp rời kinh: Nàng lại lôi kéo Tiểu Thanh đi dạo khắp thành, muốn nhớ lại một chút chuyện, đáng tiếc mọi nơi đều xa lạ đối với nàng:


Nhưng Phượng Trữ không nghĩ tới là, hai ngày sau có một cơ hội tốt đến: Phượng Trữ nhận được một phong thơ, mặt trên có viết, “Muốn biết chân tướng: Giờ dậu gặp ở mạc hà: Ta mạo hiểm viết thư, chớ lộ ra:” Thư kí tên là hạ nhi:

Phượng Trữ thầm ở trong lòng tính toán, giờ Dậu trời còn sáng, nàng đi sớm về sớm, có thể đi kịp giờ cửa thành mở để trở về: Hạ nhi không có võ, nàng sẽ không làm gì được, nếu có cái gì không thích hợp nàng cũng có thể bỏ chạy:

Vì thế Phượng Trữ lấy cớ mình không thoải mái đi ngủ sớm, kì thực nàng vụng trộm trèo tường ra khỏi Long phủ: Nàng một đường chạy đi đến cửa thành, vừa vặn gặp được binh đại ca ngày hôm đó, cùng hắn nói vài câu rồi đi qua:

Phượng Trữ nhớ đường thì không kém, tuy chỉ đi qua có một lần nhưng nàng nhớ rõ ràng, còn chưa tới giờ Dậu nàng đã đứng trên bờ đê cao cao ở mạc hà: Tiếng nước vỗ vào bờ làm nàng nghe xong đều choáng váng, nàng không dám quay đầu lại nhìn, chỉ đứng rất xa nhìn xung quanh tìm người:

Nhìn nửa ngày chỉ thấy vài người đánh cá cõng túi trúc vác cần câu hướng cửa thành mà đi, bóng dáng một cái nữ tử cũng chưa thấy: Phượng Trữ nghĩ nghĩ, chạy dọc theo bờ sông đi xuống, có phải nơi hạ nhi chờ nàng không phải ở đây? Nàng đi được một đoạn cũng không thấy người, đang muốn quay đầu thì chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai không rõ của nam hay nữ, ngay sau đó ở trên bờ đê đầu nguồn lại có người kêu: “Người đâu, mau tới a, có cô nương rơi xuống nước, mau tới……”

Người đầu tiên mà Phượng Trữ nghĩ đến chính là hạ nhi, nàng không kịp nghĩ, theo bản năng hướng nơi phát ra tiếng kêu mà chạy, trong sông, một nữ tử trẻ tuổi liều mạng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa lại càng chìm xuống, kia đúng là hạ nhi: Phượng Trữ nhìn thấy cảnh này liền choáng váng, giống như nước sông đang dâng lên muốn cuốn nàng xuống dưới: Toàn thân nàng cứng ngắc đứng tại chỗ, không kịp dời đi tầm mắt cũng không kịp làm cái gì, phía sau một cỗ sức lực đánh úp lại, hung hăng đẩy nàng vào trong con sông kia:

Phượng Trữ kêu không kịp kêu lên đã bị nước sông lạnh như băng ngập đầu, trong mũi, miệng, lỗ tai tất cả đều là nước sông dũng mãnh tràn vào, nàng không thở được, ngực muốn nổ tung, tứ chi không khống chế được giãy giụa lung tung, từ bên trong nhìn xuyên qua nước sông mơ hồ thấy được một thân ảnh nam tử bị nước gợn vặn vẹo, rất nhanh biến mất ở trên bờ:

Phượng Trữ không muốn chết, nhưng nước sông lạnh như băng kéo nàng xuống, cái loại sợ hãi khắc cốt này gắt gao vây quanh nàng, tứ chi nặng dần, đầu choáng váng, cả người giống như bị nước sông cắt thành từng khối, thống khổ ngày càng nặng, ý thức tiêu tán, nàng chỉ cảm thấy thân thể mình muốn vỡ ra, một mảnh tối đen bao vây lấy nàng:

Đột nhiên một đôi cánh tay vươn đến, kéo nàng lên khỏi mặt nước, không khí lập tức tiến vào phổi của nàng, Phượng Trữ theo bản năng há to miệng dùng sức hô hấp, tứ chi ra sức cử động, nàng nghĩ nàng không cần chết không minh bạch như vậy: Một giọng nói vang lên ở bên tai nàng, “Phượng Trữ, là ta, là ta, ngươi đừng sợ, đừng hoảng hốt…::”

Đầu óc Phượng Trữ cũng chưa thanh tỉnh, không cần biết người tới là ai, nàng chỉ biết giờ phút này nàng là người sắp chết bắt được miếng gỗ di động, nàng nhanh ôm chặt đối phương, ra sức hướng lên trên ngửa đầu, nàng không cần lại vào trong nước, nàng thực sợ hãi:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.