Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 57: Đề ra nghi vấn


Đọc truyện Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa – Chương 57: Đề ra nghi vấn

“Nàng, nàng……” Long Trạch rất muốn nói, nàng tại sao lại như vậy? Nhưng khi nhận lấy ánh mắt nghiêm khắc của Long Triệt phát đến, hắn đem nửa câu nói còn lại nuốt xuống đi, đành phải phẫn nộ trở lại chỗ ở của bọn họ giữa phòng.

Tử Tô ôm Tiểu Long Nhi trở về phòng, chỉ là vì muốn cho bé uống sữa, một ngày hôm nay, Tiểu Long Nhi chỉ uống được vào buổi sáng, từ trưa đến giờ thì chưa.

“Bảo Bối a, hôm nay có không thoải mái hay không?” Nàng đem bộ ngực đưa đến cái miệng nhỏ nhắn của bé, yêu thương hỏi.

Tiểu Long Nhi mút chùn chụt, dùng sức mút, nghe thấy câu hỏi của nàng, liền mở to mt to, nhìn nàng mỉm cười, sau đó lắc đầu, tiếp tục uống sữa của bé, ăn bữa tối. ^^

Nàng cảm thấy nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vuốt ve đầu rồng nhỏ của Tiểu Long Nhi, lúc ở nhà thằng bé luôn hiện ra nguyên hình.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Long Nhi liền ăn no, nâng lên cái đầu rồng nhỏ nhìn nàng mỉm cười thỏa mãn. “Mẫu hậu, vị Long Vương kia, không phải là con dẫn về đâu, là ông ta tự mình đi đến cửa.” Bé biết trong lòng mẫu hậu nghĩ gì, chưa đợi nàng hỏi ra, chính mình liền thành thật trả lời.


Nguyên lai là như vậy, nàng còn tưởng rằng là Long Duệ bọn họ đưa tới, thì ra là chính mình tìm đến. “Bảo Bối à, bọn họ vì con mà đến, đến tột cùng con có điểm gì mê hoặc đượcôn xao tụ hội lại, muốn ngừng mà không được?” Nàng thập phần buồn bực, sau khi nàng sinh xong bé Tiểu Long, giống như là dẫn gió vào nhà, đến mãi không dứt

Tiểu Long Nhi nở nụ cười, việc này bé biết. “Mẫu hậu, bởi vì Bảo Bối là Tiểu Long a, nhưng lại là Vĩ Tiểu Kim Long, theo bọn họ nói, tiểu Kim Long trên vạn năm cũng chưa sinh ra được một đâu a, cho nên, bọn họ đều xem Bảo Bối như là bảo vật, đối với con vô cùng tốt.” Tiểu Long Nhi rung đùi đắc ý nói, đối với giá trị của chính bản thân mình liền đắc ý dào dạt.

Tử Tô lúc này mới chợt hiểu, nguyên lai là như vậy a, nguyên lai loài rồng vẫn là có khác nhau, cao cấp và không cao cấp, khó trách. “Bọn họ muốn mang con đi?” Nàng nhớ tới lý do bọn họ ở lại chỗ này, đơn giản chính là muốn cho Tiểu Long Nhi theo chân bọn họ đi, nhất thời cảm thấy không hờn giận đứng lên.

“Mẫu hậu, Bảo Bối không đi, Bảo Bối muốn vĩnh viễn cùng mẫu hậu ở chung một chỗ.” Tiểu Long Nhi sợ nàng sẽ giận, vội vàng an ủi nói.

Nàng thế này mới yên tâm gật gật đầu, con lúc nào cũng vô cùng nghe lời của nàng, hơn nữa vô cùng hiểu chuyện, kỳ thật nàng nhưng thật ra không lo lắng, nàng lo lắng là mấy nam nhân bên ngoài kia.


“Tử Tô, ăn cơm.” Vào lúc hai mẹ con đang nói chuyện, tiếng đập cửa của Long Triệt vang lên, thanh âm ôn hòa của hắn truyền vào.

“Được tôi ra ngay.” Nàng ở trong phòng vội vàng lên tiếng, ôm lấy Tiểu Long Nhi, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Lúc này, ngoài Long Triệt đang chờ ở ngoài cửa, những người còn lại đã sớm an vị, đang nhìn nàng.

“Tử Tô, cô rốt cuộc đi ra, ta là Long Trạch, Bắc Hải Long Vương.” Long Trạch nửa mừng nửa lo thấy nàng đi ra, lập tức từ bên cạnh bàn thoát ra đến, nhảy đến trước mặt nàng, cười hì hì nói.

“Xin chào.” Tiểu Long Nhi trong tay của Tử Tô bị Long Triệt tiếp đi rồi, liền hướng hắn cười cười bước ngang qua hắn, ngồi vào bàn.

Long Trạch cư nhiên chưa từ bỏ ý định, lại càng không để ý thái độ của nàng giây, tiếp theo lại phun ra một câu kinh thiên động địa: “Phụ Vương của Tiểu Kim Long là ai a? Hắn ở nơi nào? Cũng là Kim Long sao? Hắn như thế nào không cần các ngươi? Ngươi cùng hắn có quan hệ gì?”

Lời nói của hắn, làm Long Triệt sợ hãi, nhưng là nghi hoặc trong lòng, cho nên khi Long Trạch lớn gan không sợ chết thốt ra câu nói kia, mọi người đều chờ mong nhìn nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.