Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Chương 47: Hàng xóm


Đọc truyện Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa – Chương 47: Hàng xóm

Long Triệt kích động lắc đầu, mặt đỏ toàn bộ nói: “Ta không sao, chắc là thời tiết quá nóng.” Hắn vội vã tìm lấy một cái cớ.

Thời tiết quá nóng? Quả thật là thời tiết nóng, nhưng mà nóng đến mức mặt hắn đỏ thành như vậy, nàng vẫn là cảm thấy rất kỳ quái, cho nên phi thường nghi hoặc, nàng tại sao không cảm giác như thế a.

Sợ bị nàng đoán ra, hắn vội vàng đứng lên, liên tục lui về hướng ngoài cửa, một bên nói: “Quá nóng, ta trở về đây.” Lời nói chưa xong, người đã muốn chạy trối chết.

Tử Tô không hiểu nổi, hắn tại sao lại sợ mình như nước lũ mãnh thú? Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên buồn bực.

Nhìn thấy Tiểu Long Nhi còn đang ngủ say sưa, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, nàng mới đi làm một ngày, tiểu tử kia liền kiềm chế không được, thật sự là rất mê chơi.

Ôm Tiểu Long Nhi đang ngủ, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên thân mình nhỏ bé của bé, nhắm mắt lại, im lặng ngủ.


Mà Long Triệt sau khi chạy ra khỏi phòng của Tử Tô, đi tới phòng khách, nhìn thấy vài cái lính tôm tướng cua đang tò mò lại kính sợ nhìn chính mình.

“Chăm sóc Long Hậu cùng Tiểu Điện Hạ, không thể có sai lầm.” Hắn che dấu chính mình đang quẫn bách, nghiêm khắc phân phó nói, sau đó không đợi bọn họ đáp lại, liền biến mất.

Lính tôm tướng cua kinh sợ, một Long Vương đã là khó hầu hạ, hiện tại lại tăng thêm một người, hai đại Long Vương ở trong này, mạng bọn họ giống như chỉ mành treo chuông.

“Dạ, Long Vương điện hạ.” Bọn họ nói xong, đã phát hiện Long Vương đã biến mất. Tập thể liền thở phào một hơi cùng nhau ngồi xuống.

Long Triệt cũng không có rời đi, mà là qua căn phòng bên cạnh, thấy Long Duệ cũng hai người kia đang nằm trên sô pha.

“Đã trở lại? Ý tà xong rồi?” Long Duệ ha ha cười nói, vẻ mặt khinh thường hắn, cảm thấy ánh mắt hắn thật là có vấn đề, thưởng thức vô cùng thấp.


Long Triệt tức giận, trên mặt hắn sắc đỏ mặt vừa lui sắc mặt vừa khôi phục như thường, liền bị lời nói của hắn lại đỏ tiếp. “Long Duệ” Hắn thấp giọng hung tợn cảnh cáo nói, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, xoay người hướng một cái phòng bên trong đó đến.

“Long Triệt, thẹn quá thành giận à?” Long Duệ ở phía sau hắn cười nói, căn bản là không sợ hắn.

Long Triệt không quan tâm đến hắn, đóng cửa phòng lại, không có động tĩnh.

Long Duệ thấy hắn không trả lời, cũng cảm không thú vị, liền hai tay ôm hai cô trở về phòng tiếp tục trò chơi.

Ngày thứ hai, Tử Tô rời giường, thấy thần sắc của Tiểu Long Nhi đã khôi phục như bình thường ngủ cũng thực an ổn, thế này mới yên lòng, chuẩn bị đi làm.

Vừa mở cửa ra, liền thấy Long Triệt đang ngồi trên bàn ăn sáng, không khỏi có chút giật mình, hắn tại sao đến đây sớm như vậy? “Anh….” Nàng muốn hỏi anh mới đến hay đêm qua anh ngủ ở đây? Không khỏi tò mò.

Long Triệt nghe được thanh âm của nàng liền nhanh chóng ngẩng đầu lên hướng nàng mỉm cười, biết nàng trong lòng nghĩ gì, nhân tiện nói: “Buổi sáng tốt lành, ta tối hôm qua là ở cách vách ngủ, Long Duệ thuê một phòng ở bên kia.”

Tử Tô vừa nghe lập tức hiểu, chẳng lẽ tên kia hội yên tĩnh, thì ra là đã chuyển sang ở kế bên a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.