Đọc truyện Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa – Chương 122: Thu lưu
“Mẫu hậu, mẫu hậu.” Tiểu Long Nhi nũng nịu kêu to từ trên không trung, vọt nhanh tới trước mặt Tử Tô, đứng im ngẩng đầu nhìn nàng.
Tử Tô vừa vặn làm xong việc, nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của con, không khỏi cười nói; “Bảo Bối, làm sao vậy?”
Tiểu Long Nhi nhìn nàng cười, sau đó hướng bàn tay nhỏ bé ra ngoài, chỉ vào ông lão quần áo rách nát cách đó không xa nói: “Mẫu hậu, Bảo Bối muốn ở cùng một chỗ với ông lão kia, mẫu hậu, chúng ta lưu ông ấy lại được không?”
A? Tử Tô nhìn theo hướng con chỉ, thấy cách đó không xa có một ông lão quần áo rách rưới rất đáng thương. Tiểu Long Nhi muốn lưu lại ông lão đó?
“Bảo Bối, không được.” Long Duệ không biết từ lúc nào đã làm xong việc, đi đến bên cạnh bọn họ, vừa nghe thấy Tiểu Long Nhi nói muốn lưu lại một ông lão xa lạ, liền cự tuyệt.
Tử Tô cùng Tiểu Long Nhi nhìn hắn, không rõ vì sao hắn muốn cự tuyệt.
“Long thúc thúc, tại sao không thể?” Tiểu Long Nhi mất hứng bỉu môi, trừng mắt nhìn hắn nói.
Long Duệ trong lòng thầm than một tiếng, hắn thế nhưng lại đắc tội với con mình. Cho dù như vậy, hắn cũng không thể đồng ý. Vì thế, hắn ngồi xổm xuống, ôn hòa nói: “Bảo Bối con thử nghĩ xem, con cùng ta giống nhau, không phải là người bình thường đúng không? Ta ở nhà vẫn là người bình thường, còn con ở nhà mỗi ngày đều biến thân thành rồng, nếu trong nhà xuất hiện một người lạ không biết chuyện, con sẽ hù chết người ta đó. Cho dù dọa chưa chết, ông ta có thể làm lộ chuyện, đến lúc đó, chẳng những người khác muốn bắt con, mà ngay cả mẫu hậu của con cũng sẽ bị bắt. Cho nên, chuyện nguy hiểm như vậy, Long thúc thúc không thể đồng ý.”
Hắn vừa dứt lời, Tử Tô liền gật gật đầu, Bảo Bối của nàng nếu là người bình thường thì không sao, nhưng thực tế không phải vậy, nàng không thể mạo hiểm, không thể để mất đi Tiểu Long Nhi.
“Bảo Bối, mẫu hậu đồng ý với Long thúc thúc, chúng ta không thê lưu lại ông lão đó.” Nàng nhẫn tâm cự tuyệt mong muốn Tiểu Long Nhi, dù trước đây Tiểu Long Nhi yêu cầu gì nàng đều có thể đáp ứng, nhưng hiện tại việc này có thể đem đến nhiều rắc rối cho họ, nàng không thể chấp nhận được.
Tiểu Long Nhi phi thường mất hứng, vốn nghĩ rằng mâu hậu sẽ đồng ý, không nghĩ tới, mẫu hậu liền một câu cự tuyệt. Nó không cam lòng, nghĩ ngợi một lát rồi cam đoan nói: “Mẫu hậu, về sau Bảo Bối dù ở nơi nào cũng không biến thân, sẽ ngoan ngoãn, mẫu hậu cho ông ấy lưu lại nha, mẫu hậu?”
Nó ngẫm nghĩ, cảm thấy ông lão này rất đáng thương, đã gần đất xa trời, lại phải lang thang sống cảnh màn trời chiếu đất, có thượng đốn không hạ đốn, thật đáng thương a. Vì thế, nó cũng bày ra một bộ dáng đáng thương.
Tử Tô khó xử, nhìn thấy biểu tinh của con, nàng cảm thấy mình rất nhẫn tâm, đáng lẽ không nên cự tuyệt yêu cầu của con. Nhưng lời nói của Long Duệ phi thường có đạo lý, nàng không thể không coi trọng.
“Không được, Bảo Bối, nếu là có một ngày con không cẩn thận lỡ quên thì sao? Chưa kể mẫu hậu phải trông coi nhà hàng, muốn chúng ta bắt cá, con thử nghĩ xem, nếu chúng ta bắt hơn mấy trăm kí cá, ông lão này sẽ nghĩ thế nào? Nếu ông ấy nghi ngờ rồi phát giác ra điều gì, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Phải rồi, con còn chưa biết, người ở lại đây, mà cùng Long thúc thúc quay về Nam Hải long cung. Còn nếu con thật sự muốn lưu lại ông lão kia, Long thúc thúc sẽ không phản đối.” Long Duệ vốn định nghiêm túc nói chuyện, sau lại càng nói càng nhướng đuôi lông mày, hắn thật là đại ngu ngốc, như thế nào không nghĩ tới điểm này, vừa rồi hắn c phản đối cái gì không biết, trực tiếp đồng ý là được, như vậy ngày bọn họ cùng hắn quay về long cung sẽ không còn xa đúng không? Long Duệ tự mắng mình là đầu heo, thế nhưng lại có mưu kế tốt mà không biết lợi dụng.
Chính là, lời nói của hắn lập tức nổi lên tác dụng. Tử Tô tuy rằng bởi vì lời hắn nói mà phải trợn mắt nhìn hắn, nhưng lại hoàn toàn đồng ý với lời nói của hắn, kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của Tiểu Long Nhi.
“Bảo Bối, Long thúc thúc nói đúng, mẫu hậu không thể cho ông lão đó ở cùng chúng ta. Mẫu hậu có thể nhờ Long thúc thúc cho ông ấy một ít tiền, giúp cho ông ấy có cuộc sông đầy đủ, con thấy thế nào?” Nàng suy nghĩ, rồi ôn nhu nói.
Tiểu Long Nhi nghiêng đầu nghĩ ngợi, cảm thấy mẫu hậu cùng Long thúc thúc nói cũng đúng, khi bé vừa định gật đầu đồng ý với mẫu hậu, thì một âm thanh già nua sát nhập vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Van cầu các người, xin thương xót, lưu lại lão già này đi. Ta sẽ không mang phiền toái đến cho các người, ta sẽ làm việc, ta sẽ không ăn nhiều, ta còn có thể trông Bảo Bối giúp các người, các người hãy thu nhận ta đi.” Không biết từ khi nào, ông lão kia cư nhiên thần không biết quỷ không hay đi đến gần bọn họ, bộ dáng đáng thương hướng bọn họ khẩn cầu.
Long Duệ cả kinh, hắn cư nhiên không phát hiện ông lão này đến đây lúc nào, càng không biết ông lão đã nghe được bao nhiêu những lời họ nói. Hắn không khỏi nheo mắt, ánh nhìn nguy hiểm đánh giá ông lão này.
Chính là, hắn liếc mắt một cái liền xem thấu, ông lão này chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, hơn nữa còn gần đất xa trời.
Tử Tô có chút khó xử, nàng vừa nhìn thấy ông lão đáng thương này liền động lòng, nàng cũng có cha có mẹ, nhìn ông lão trước mắt tuổi tác còn lớn hơn cha mẹ mình mà phải đi ăn xin, nàng thấy rất khó chịu. Nếu hiện tại mà đứng trước mặt là cha mẹ mình, làm con gái như nàng trong lòng sẽ vô cùng khổ sở.
Tiểu Long Nhi sôi nổi chạy đến bên người ông lão, hướng hắn cười tủm tỉm nói: “ông à, mẫu hậu sẽ lưu ông lại, Bảo Bối rất thích ông.” Tiểu Long Nhi cũng cảm giác được mẫu hậu sẽ đổi ý, không khỏi vui vẻ nở nụ cười.
Long Duệ nói không ra lời, chỉ cảnh giác nhìn ông lão trước mắt, Tử Tô suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm, nàng vẫn không thể nhẫn tâm được, nếu lòng của nàng tàn nhẫn một chút, như vậy lúc trước nàng đã sớm đồng ý cho Long Triệt tiTrân Châu rồi, hoặc nàng sớm đã là tân nương của Long Triệt, chứ không phải bởi vì cắn rút lương tâm mà chạy trốn.
“Ông hãy ở lại đi, chúng ta sẽ chăm sóc ông. Chúng ta sẽ không bạc đãi ông, cũng không bắt ông làm việc.” Nàng cuối cùng vẫn là đồng ý. Nếu thật sự lòng người khó lường, nàng tin tưởng năng lực của Long Duệ cùng Tiểu Long Nhi đủ cho bọn họ chạy trốn đến một nơi hoang vắng để sinh sống. Nhưng chuyện này tốt nhất không nên xảy ra.
Tiểu Long Nhi cùng ông lão nghe vậy, lập tức mặt mày hớn hở, một già một trẻ cực kì vui vẻ, mà Long Duệ vẫn như cũ lo lắng.
Sau khi quyết định lưu lại ông lão đáng thương, Tử Tô cùng Long Duệ tạm thời kết thúc công việc, vội vàng ăn cơm, ăn xong liền mang theo Tiểu Long Nhi cùng ông lão về nhà, giúp ông lão tắm rửa một phen, việc này tất nhiên là của Long Duệ, kết quả, Long Duệ tức giận sắc mặt phi thường khó chịu, đối với ông lão kia cũng không chút hòa nhã. Ai bảo ông lão vừa thối vừa bẩn, hắn không chỉ giúp tắm rửa, lại còn phải hầu hạ ông lão này. Mà hai người quyết định thu nhận ông lão này là Tử Tô cùng Tiểu long Nhi lại làm như không liên quan, đặc biệt là Tử Tô, nàng trừ bỏ mua mấy bộ quần áo với đồ dùng cá nhân cho ông lão, những việc khác đều giao cho hắn. Mà Tiểu Long Nhi lại còn trước mặt cùng sau, nhìn hắn chăm sóc ông lão.
Điều Long Duệ bực nhất chính là, buổi tối hắn cư nhiên phải ngủ cùng ông lão kia.